Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 209: Bỏ Lại Hắn
Ninh Trí Viễn chậm rãi nháy mắt, tựa hồ nghe không hiểu ý tứ của Lâm Lộc.
Nhưng rõ ràng hắn nghe hiểu, nếu không biểu tình sẽ không kinh ngạc như vậy, càng sẽ không thương tâm đến thế.
"Em nghi ngờ tôi......"
"Tại sao tôi không nên nghi ngờ anh? Quá trùng hợp, tất cả đều vừa khéo! Tính cả anh cũng như vậy.....Chẳng lẽ không phải anh đã tính kế tốt rồi? Chẳng lẽ những người đó không phải là anh phái tới? Chẳng lẽ không phải diễn kịch? Ninh tiên sinh, chẳng lẽ anh không gạt tôi sao?"
"Em nói bậy bạ gì vậy....Hiện tại những người đó còn ở phía sau! Tiểu Lộc, chúng ta phải nắm chắc thời gian rời khỏi đây...."
"Nhưng tôi không muốn đi theo anh."
"Tiểu Lộc, nghe lời."
"Tôi nói, tôi không muốn đi theo anh."
"Lâm Lộc!"
"Anh buông tôi ra!"
Lâm Lộc gầm nhẹ một tiếng, cũng mặc kệ có thể khiến đám người kia đuổi theo được không.
Cậu ướt đẫm, chật vật đứng ở trên bãi đá ngầm xa lạ này, bả vai run run.
Cậu hận Ninh Trí Viễn, cũng hận chính mình, càng hận giờ phút này bị Ninh Trí Viễn dùng sức nắm chặt cổ tay kia -- Nếu cậu có một con dao, cậu sẽ không ngần ngại chặt bỏ cánh tay của mình!
"Buông ra......"
"Không được."
Ninh Trí Viễn ngược lại túm càng chặt, Lâm Lộc lại càng run rẩy.
Cái loại cảm giác mất không chế này lại xuất hiện lần nữa, cậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, cổ phát đau, mạch máu ở huyệt thái dương căng chặt!
Nhưng ý thức của cậu đột nhiên bị ấn nút tạm dừng.
Gáy như là bị muỗi cắn một ngụm, một chút đau đớn kích thích khuếch tán đến toàn bộ thần kinh, hôn mê ái muội tê dại.
Trước khi mất đi ý thức, trước mắt là một hình ảnh cuối cùng, gương mặt của Ninh Trí Viễn đong đưa.
Miệng hắn đóng mở, rõ ràng là đang nói một câu -- "Thật xin lỗi, Tiểu Lộc......"
Lâm Lộc rất muốn nguyền rủa hắn kêu hắn đi chết đi.
Nhưng không thể mở miệng được, cậu cũng đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Lại mở mắt ra, Lâm Lộc phát hình mình đang nắm trong một hang động.
Dưới thân có hơi lạnh, lại không ấm ướt quá.
Lâm Lộc muốn ngồi dậy mới phát hiện mình đang nằm trong túi ngủ, bên dưới có hai miếng lót.
Bên cạnh người còn có đống lửa đang cháy, trên vách đá hiện lên ánh lửa màu đỏ cam chiếu vào.
Âm thanh sóng biển đánh vào vách đá truyền đến không ngừng, lại càng khiến huyệt động thêm an tĩnh.
Lâm Lộc bò người dậy.
Ninh Trí Viễn không ở đây, hắn để lại rất nhiều đồ hộp, để chỉnh tề ở một bên.
Bên trong đống lửa không có một cây củi gỗ, bên cạnh lại là một thùng nhựa -- Vật chứa nhỏ thế này, bên trong có thứ gì mà có thể duy trì được đống lửa to và lâu như vậy?
Lâm Lộc không biết.
Cậu cũng không muốn hỏi.
Đầu cậu còn đang choáng váng, âm thanh của sóng biển truyền đến từng đợt một.
Cậu có một loại ảo giác, dường như mình đang ở trên một con thuyền hoang vắng, một mình phiêu bạt ở bờ biển vô tận, vĩnh viễn không thể tìm thấy điểm ngừng.
Cậu có hơi đói bụng, cũng biết những hộp đồ ăn đó nhất định có đồ ăn dinh dưỡng lại mỹ vị.
Nhưng dường như do tâm lý, cậu căn bản không muốn nhìn nhiều đống đồ ăn kia một chút.
Tựa như nhìn nhiều một chút, cậu sẽ thua bởi Ninh Trí Viễn.
Cho dù tên cẩu nam nhân kia hiện tại không ở nơi này, không biết đi đến đâu.
Rốt cậu hắn đi đâu vậy?
- - Quỷ sẽ để ý hắn đi nơi nào!
Trong lòng Lâm Lộc càng đổ.
Cậu đứng lên, chịu đựng cảm giác ghê tởm và choáng váng đầu óc, đỡ vách tường đi ra ngoài động.
Nhưng cậu không nghĩ tới, ở bên ngoài cửa động, vẫn là cửa động.
Kéo dài rất xa, trên đỉnh đầu lộ ra mấy thạch nhũ không có quy tắc, có ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống.
Cách xa ánh lửa trong động, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đường dưới chân.
Nhưng nếu muốn thấy rõ đường phía trước, chính là si tâm vọng tưởng.
Lâm Lộc thử đi về phía trước một đoạn ngắn, vẫn là quyết định lui về.
Cậu có chút giận dỗi, nhưng cậu không ngu.
Tùy tiện xông vào nhánh hang động khác không rõ ràng, chỉ có đi tìm chết.
Cho nên Ninh Trí Viễn hỗn đản này, rốt cuộc chạy đi đâu rồi....!
Lâm Lộc thất thần trở về.
Cho đến khi thiếu chút nữa đụng vào bờ ngực của người đàn ông.
Lúc này cậu mới phát hiện, thế nhưng Ninh Trí Viễn ở cửa động.
Trong bóng tối, một mình hắn dựa vào vách đá ẩm ướt, dưới chân là một vòng mẩu thuốc lá.
Lần đầu tiên Lâm Lộc nhìn thấy hắn suy sụp tinh thần như vậy.
Ngày thường, không phải hắn đều quần áo thắng thớm, biểu cảm ngạo nghễ hay sao?
Nhưng giờ phút này, phía dưới ánh trăng, sắc mặt hắn trắng đến dọa người.
Không biết vì lý do gì, không thấy khí thế thịnh khí lăng nhân của hắn nữa.
Cũng không hé răng, ánh mắt cứ nhìn thẳng tắp về phía Lâm Lộc, thế nhưng có vẻ hơi đáng thương.
Nhưng rất nhanh hắn đã rũ mi mắt xuống.
Lâm Lộc nhìn hắn, hình ảnh như vậy cậu không thấy nhiều -- Đúng là thần khí của hắn không giống ngày bình thường.
Nhưng là đáng thương? Thật vậy chăng, nói hắn hiện ra tia đáng thương?.