Sát Thần

Chương 236: Hấp thu!

Giữa sa mạc, tinh thần dao động tà ác từ trên cự kiếm phát ra thổi quét tứ phương, như sóng biển cuồn cuộn tung bay đến hướng đám người Phan Triết.

Thái dương chi hỏa của Thái dương chi tinh từ khoảng khắc thanh cự kiếm bay ra cũng đột bùng lên mạnh mẽ.

Một đám hỏa viêm từ bên trong Thái dương chi tinh bay ra, cùng một màu màu đỏ với bầu trời đỏ rực, khiến cho sa mạc này nóng bức trở nên càng nóng bỏng khó chịu hơn.

Tào Chỉ Lam, Phan Triết, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình là thế hệ nhân tài kiệt xuất mới của thế lực khắp Vô Tận hải, lúc này một đám vô cùng thảm hại, đều rời xa Thái dương chi tinh, hận không thể là mình chưa từng tới nơi này.

Chỗ xa hơn, những kẻ đi theo vốn không dám tới gần Thái dương chi tinh, nhìn thấy từ xa hỏa viêm ngút trời, tinh thần dao động tà ác bao phủ tứ phương, trong lòng đều thấy rét lạnh không dám tới gần, nhưng lại muốn biết kia rốt cuộc bên kia đã xảy ra đại sự kinh hãi gì.

Mang theo lòng hiếu kỳ, những người này đang ở lại tại chỗ không nhịn được tò mò bước đến khu vực kia.

Mới đi được trăm bước, những người này lập tức nhìn thấy Tào Chỉ Lam vẻ mặt nghiêm trọng, nhanh chóng bay vút đến.

- Hãy chạy đi! Lập tức!

Sắc mặt Tào Chỉ Lam trầm xuống, khẽ quát lên không nói rõ gì, đột nhiên lướt qua những người này rất nhanh, tiếp tục chạy băng băng về phía trước.

Ba người Phan Triết, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình tụt lại phía sau, đợi sau khi bọn họ phát hiện Võ Giả dưới trướng đang tiếp cận, cũng vội vàng thét to lên, bảo mọi người nhanh chóng rời xa chỗ này, không cho phép bất cứ kẻ nào lưu lại chỗ này.

Đám Võ Giả còn chưa biết xảy ra chuyện gì, vừa thấy bốn người thủ lĩnh thảm hại như vậy nên cũng không dám nghĩ nhiều, lại vội vàng quay đầu, đi theo phía sau đám người Phan Triết, bằng tốc độ nhanh nhất rời xa chỗ này.

Gần chỗ Thái dương chi tinh.

Một đám Thái dương hỏa viêm từ khu vực kia nhanh chóng lao ra, bao phủ toàn bộ bầu trời, giống như đám mây lửa đè ép xuống.

Chuôi cự kiếm đỏ rực lơ lững trên bầu trời, giữa không trung phóng ra tinh thần dao động tà ác, con mắt đỏ rực bên trên thân kiếm nhấp nháy phóng ra ánh sáng màu đỏ tươi cực kỳ quỷ dị.

Lúc này, con mắt màu đỏ trên thân kiếm hình như đang nhấp nháy hình như đang nhìn chắm về một hướng nào.

Dưới cự kiếm, hai mắt Thạch Nham đỏ ngầu, thần trí không rõ, ngẩng đầu nhìn chuôi cự kiếm dài hai mét, rộng nửa mét trên bầu trời, ánh mắt có hơi chút mê mang.

Đồng thời Huyết Văn giới tên tay hắn cũng biến thành huyết quang đại thịnh, cực kỳ tương tự với ánh sáng đỏ tươi bên trên chuôi cự kiếm này.

Huyết quang chói lọi nổ tung lên từ bên trong Huyết Văn giới bắn ra, lực lượng của Huyền Băng Hàn Diễm bị giam cầm lại toàn bộ.

Khoảng khắc Huyết Văn giới phát ra huyết quang chói mắt, cự kiếm vốn lơ lững bất động trên bầu trời, hình như đột nhiên phát hiện mục tiêu nào đó, hoặc là bị cái gì đó hấp dẫn lôi kéo, đang chậm rãi bay tới hướng Thạch Nham.

Vẻ mặt Thạch Nham hoang mang, hình như cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ theo bản năng giơ cao Huyết Văn giới đeo trên tay lên.

Bên trong Huyết Văn giới phóng ra tia sáng kỳ dị, huyết quang đỏ tươi vô cùng đẹp mắt, giống như phải phải nhuộm cả bầu trời thành màu đỏ như máu.

Cùng lúc đó, cảm xúc tiêu cực trong thân thể Thạch Nham bỗng nhiên giống như thủy triều, ồ sát rót vào bên trong Huyết Văn giới. Sau khi được cảm xúc tiêu cực rót vào thì đột nhiên lan tỏa ra một luồng tinh thần dao động mạnh mẽ.

Cự kiếm đỏ rực như hỏa tinh bỗng hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh, bay thẳng về phía Huyết Văn giới, chỉ một chốc đã biến mất trong Huyết Văn giới không thấy tung tích nữa.

Thần trí Thạch Nham đang không tỉnh táo lại đột nhiên khôi phục thanh tỉnh.

Đủ loại cảm xúc tiêu cực hỗn loạn trong thức hải, nháy mắt đã không còn sót lại chút gì, từng luồng thái dương lực bên trong thân thể đến của Thái dương chi tinh vẫn còn đang liên tục sôi trào thiêu đốt chui vào trong trái tim hắn, khiến cho trái tim hắn trở nên lấp lánh như có vô số ánh sao, một vầng hỏa viêm đỏ rực đang bốc cháy.

Thân thể như bị đốt cháy, cực kỳ đau đớn, hàn lực của Huyền Băng Hàn Diễm như một dòng nước lạnh đang vuốt ve thân thể hắn, khiến cho đau đớn của thân thể hắn yếu đi một chút.

Cách xa Thái dương chi tinh hơn ngàn mét, hắn đứng giữa sa mạc vẫn có thể cảm ứng được thái dương lực mãnh liệt hơn của Thái dương chi tinh.

Quay đầu, nhìn về phía Thái dương chi tinh đằng xa, Thạch Nham cảm nhận được rõ, trải qua biến hóa trong khoảng thời gian ngắn này, ánh sáng mặt trời cực nóng chói mắt của Thái dương chi tinh từ bên trong trung tâm thái dương, dường như cũng dần dần ảm đạm đi.

Thái dương lực và Thái dương chi hỏa ẩn giấu trong Thái dương chi tinh, bị hắn và Địa tâm hỏa tiêu hóa đang dần xói mòn rất nhanh, thế mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn này đã tiêu hao hơn phân nửa.

Thiên ngoại thiên thạch thật lớn kia, phóng ra ánh sáng mặt trời đã không còn chói mắt như ban đầu nữa.

Thạch Nham cau mày, trong lúc nhất thời cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.


Bên trong Thái dương chi tinh truyền ra tiếng rít kỳ dị.

Thạch Nham đột nhiên ngừng lại, cách xa mười mét, quan sát nhìn chặm vào Thái dương chi tinh kia, cảm nhận thái dương lực bên trong Thái dương chi tinh.

Thái dương lực cuồn cuộn từ bên trong Thái dương chi tinh phóng ra thẩm thấu vào thân thể rồi chui vào trái tim hắn.

Không biết vì sao, sau khi thân thể trải qua biến hóa rất lớn như nghiêng trời lệch đất trước đó, dường như thân thể hắn đã dần dần thích ứng thái dương lực cực nóng.

Lúc thái dương lực rót vào trong cở thể hắn thì thân thể hắn cũng sẽ không còn bốc ra Thái dương chi hỏa, cũng sẽ không còn hỏa viêm đốt cháy thân thể hắn.

Thân thể hắn hình như đã được cải tạo, thay đổi có thể thích ứng Thái dương chi hỏa, trở nên càng hòa hợp với Tinh Thần Võ Hồn!