Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
Chương 2610
“Tiên sinh, bây giờ phải làm sao đây?” Trần Phượng Chí trừng mắt hỏi.
Anh ta rất muốn xin lệnh, dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ đi đuổi những binh lính Đảng Hạng trên tường lũy, chỉ là nhìn tường đá đối diện, anh ta lại từ bỏ ý nghĩ này.
Lúc này tường đá của người Đảng Hạng đã sắp cao đến một trượng, giờ anh ta mang binh sang đó thì chẳng khác nào muốn tấn công một thành trì cả.
Đến lúc đó người Đảng Hạng không cần xuống dưới, mà có thể đứng trên tường đá ném đá về phía họ là có thể ném chết bọn họ.
Trần Phượng Chí tuy xúc động hiếu chiến, nhưng không phải là kẻ ngốc thật sự, anh ta sẽ không để tiểu đoàn Thiết Hổ phải đi chịu chết lãng nhách như thế.
Kim Phi nhìn về phương Bắc, lông mày y cũng nhíu chặt lại.
Với sự hiểu biết và khả năng làm việc của Kim Phi, nếu cho y đủ thời gian, thì y có thể giải quyết chim ưng dễ dàng.
Nhưng hiện tại y đang bị nhốt ở kênh Hoàng Đồng, vật tư trong quân thật sự thiếu thốn, cho dù Kim Phi có giỏi đến mấy thì không bột đố gột nên hồ.
Hơn nữa Lý Lăng Duệ sẽ không cho y nhiều thời gian để nghiên cứu vũ khí mới.
'Y nhìn chăm chú vào bên địch khoảng vài phút, rồi lại nhìn vào trận địa bên ta, Kim Phi chỉ vào sườn núi phía tây kênh Hoàng Đồng nói: “Thiết Chùy, nhìn thấy tảng đá màu đen kia không?”
Thiết Chùy giơ kính viễn vọng nhìn về phương hướng mà Kim Phi chỉ, trong vòng một trượng gần đó có một hòn đá lốm đốm đen, màu sắc khác hẳn với những tảng đá xung quanh.
“Dạ thấy!” Thiết Chùy buông kính viễn vọng.
“Ngươi có thể cho nổ tảng đá kia để tạo ra chỗ đặt cung nỏ hạng nặng không?” Kim Phi hỏi.
Trước khi Đại Lưu hy sinh ở Đông Hải, Thiết Chùy luôn hỗ trợ ở đập Đô Giang, công tác chủ yếu của anh ta là phá núi, nên anh ta rất có kinh nghiệm về phá nổ.
Thiết Chùy lại giơ kính viễn vọng lên, quan sát tảng đá đen một lát rồi gật đầu: “Chäc là không vấn đề gì.”