Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
Chương 2090
Từ xưa tới nay, thầy thuốc đều có địa vị không thấp, dẫu sao trong suốt đời người, bản thân và người nhà tất nhiên sẽ phải trải qua đủ loại bệnh nặng nhẹ, không tránh được phải làm phiền thầy thuốc.
Thế nên ngay cả thổ phỉ ăn cướp giữa đường, gặp phải lang trung cũng sẽ không làm khó đối phương.
Còn thầy thuốc nổi tiếng như Ngụy Vô Nhai thì địa vị càng cao hơn.
Nếu như ông ta băng lòng, rất nhiều quyền quý đều muốn trả thật nhiều tiền để mời bọn họ trở thành thầy thuốc riêng.
Triệu Nhạc không đợi Ngụy Vô Nhai mở miệng, vội vàng. chủ động hành lễ: "Ngụy thần y, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Ngụy Vô Nhai làm lang trung hơn nửa đời người, đã gặp quá nhiều người bệnh và người thân, hoàn toàn không nhớ Triệu Nhạc.
Nhưng đã là người Kim Phi dẫn tới, Ngụy Vô Nhai cũng không dám khinh thường, sau khi đáp lễ bèn hỏi: "Vị này là?”
"Vị này là ông Triệu ở thành Kim Xuyên, lúc trước là quân sư cho Phạm tướng quân của quân Trấn Bäc, ban đầu ta và Khánh hầu đến Thanh Thủy Cốc, lần đầu tiên gặp phải người Đảng Hạng, ta không biết gì cả, Triệu tiên sinh đã chỉ dạy ta rất nhiều!" Kim Phi cười giới thiệu.
Triệu Nhạc biết Kim Phi đang giúp ông ta xử lý tình huống, mặc dù hơi ngượng ngùng, nhưng không vạch trần.
Ông ta chắp tay với Ngụy Vô Nhai lần nữa "Mười lăm năm trước, mẹ ta bệnh nặng, là Ngụy thần y kéo mẹ ta trở về từ cõi chết! Mấy năm nay ta luôn ở biên cương phía Bắc, không có thời gian đến lạy tạ ơn Ngụy thần y!"
“Triệu tiên sinh khách sáo rồi, chữa bệnh cứu người vốn là chức trách của ta, không cần để ý!" Ngụy Vô Nhai vuốt râu nói.
"Nguy tiên sinh, ông Triệu ở biên cương phía Bäc đã nhiễm phải phong hàn, gần đây cứ ho khan suốt, muốn mời ngài đến khám thử." Kim Phi nói rõ ý đồ.
"Vậy trở về để xem đi."
Ngụy Vô Nhai lên tiếng chào Lão Đàm, cầm áo khoác lên đi ra khỏi nhà kính.
"Gió độc vào cơ thể, xâm nhiễm tim phổi rồi, ta kê cho ông ít thuốc về nhà uống, sau đó phải chú ý giữ ấm, đừng để
dính gió lạnh nữa, vấn đề không lớn."
Ngụy Vô Nhai vừa nói vừa cầm bút lông lên viết đơn thuốc.
Tiểu cô nương quân y ngồi bên cạnh nhanh chóng cầm tờ. đơn lên đi lấy thuốc.
"Cảm ơn Ngụy tiên sinh!" Triệu Nhạc đứng dậy hành lễ. “Triệu tiên sinh khách sáo rồi"
Ngụy Vô Nhai xua tay, sau đó nhìn Kim Phi: "Kim tiên sinh còn có việc gì không? Không có việc gì thì ta trở về nhà kính."
"Thật ra có việc muốn thương lượng với tiên sinh."