Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
Chương 1870
"Lần này Phùng Thánh muốn liều mạng rồi!"
Cửu công chúa lạnh giọng nói: "Tân Minh, dẫn theo người của ngươi tới tứ hợp viện đi, cho dù thế nào cũng phải ngăn được kẻ địch, không thể để cho bọn chúng phá hoại xưởng luyện gang, càng không thể để cho bọn chúng tùy ý giết người trong làng!"
"Nhưng ta đi rồi thì điện hạ phải làm sao?"
Tần Minh vốn luôn phục tùng mệnh lệnh của Cửu công chúa, lần này lại không thi hành mệnh lệnh ngay.
Bởi vì đội cận vệ của Quan Hạ Nhi hôm qua đã được phái ra chiến trường, nếu như anh ta cũng dẫn người đi, bên cạnh Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi chỉ còn lại có hai người là Thấm Nhị và Châu Nhi.
"Ngươi không cần phải để ý đến bổn cung, bổn cung tự có tính toán!"
Cửu công chúa nói: "Nhanh đi đi, kẻ địch sắp xuống rồi!"
Tần Minh còn muốn nói thêm điều gì đó, lại nghe thấy Thấm Nhi nói: "Điện hạ, người mau nhìn kìa, trên trời có cái gì kia?"
Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn theo ngón tay của Thấm Nhị, chỉ thấy trên bầu trời phía đông có một chiếc khinh khí cầu trông giống cá đang bay tới.
Bây giờ đang có gió bắc, nhưng chiếc khinh khí cầu này lại bay về hướng tây, hơn nữa tốc độ bay cũng không chậm, cũng bay rất cao.
"Tin tức bên bến tàu có nói tiên sinh đã làm ra một loại khinh khí cầu mới, có thể bay theo ý muốn, chẳng lẽ là cái này
sao?" Tiểu Ngọc vui mừng nói.
"Nhất định là nó, trừ đương gia ra, không ai có thể làm ra thứ lợi hại như vậy!"
Quan Hạ Nhi nói với giọng kiên định.
"Xem ra chúng ta không cần lo lắng nữa rồi!"
Cửu công chúa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù phi thuyền vẫn chưa phát động tấn công, hơn nữa số lượng chỉ có một, nhưng các cô ấy vẫn tin tưởng phi thuyền có thể đánh bại khinh khí cầu.
Đây là lòng tin của các cô ấy dành cho Kim Phi.
Mà Kim Phi cũng không khiến bọn họ thất vọng.
Sau khi khinh phi thuyền bay tới chỗ có khinh khí cầu của kẻ địch, lập tức phát động tấn công khinh khí cầu của kẻ địch.
Cũng có khinh khí cầu muốn bay lên cao để chiến đấu, nhưng chất lượng khinh khí cầu của bọn chúng vốn đã không bằng, bây giờ lại quá tải nghiêm trọng, không thể nào bay quá cao, chỉ có thể bị phi thuyền đè ở bên dưới tùy ý giày vò.
Khinh khí cầu phe địch liên tục rớt xuống, vô số binh lính trong giỏ bị ngã chết.
"Tiêu rồi!"
Phùng tiên sinh ngồi phịch xuống đất, nhìn phi thuyền đánh giết khắp nơi.
Ông ta biết, lần này bản thân lại thất bại rồi.
"Tiên sinh, đi thôi, tới lúc Kim Phi trở lại, e là sẽ không đi được nữa!"
Một thuộc hạ thân tín tới nhỏ giọng khuyên nhủ: "Giữ được rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt, chỉ cần ngài vẫn còn sống, sớm muộn gì cũng có thể đánh bại Kim Phil"
"Đi thôi!"
Phùng tiên sinh thở dài, dẫn vài kẻ thân tín cưỡi ngựa rời khỏi doanh trại.
Đến một khe núi, chúng thay quần áo rách rưới đã chuẩn bị sẵn từ trước, còn bôi thêm ít than lên mặt, trông giống y hệt người dân chạy nạn.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.