Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
Chương 1296
Dân tị nạn mà họ gặp hồi sáng, đa phần vẫn còn chút tài sản, còn những người gặp sau đó, cơ bản đều là hai tay trống không.
Tất cả mọi người đều như cái xác không hồn, hai mắt lờ đờ.
Bọn họ chỉ nghe loáng thoáng là Giang Nam rất giàu có đông đúc, đi Giang Nam có thể sống được.
Nhưng Giang Nam ở đâu, còn cách bao xa, lúc nào có thể đi tới nơi? Bọn họ không biết gì cả.
Nhưng bọn họ biết, tiếp tục ở lại Xuyên Thục, chỉ có con đường chết.
Cây cối ở hai bên đường, có không ít cây đã hết vỏ, còn một số cây thì bị đào cả gốc lên.
Đây đều là những vỏ và rễ cây tương đối dễ tiêu hóa.
Nhưng chung quy những cây thế này cũng không nhiều, hơn nữa sau khi ăn xong, đa phần cặn bã rất dễ để lại trong ruột, khiến việc đào thải ra ngoài trở nên cực kì khó khăn.
Sau khi đi vào ranh giới Xuyên Thục, bên đường bắt đầu xuất hiện thi thể của những người dân chết đói chết rét, hoặc bị giết chết, chết bệnh.
Trên những thi thể này, không có một thứ gì, cứ nằm trần trụi bên đường như vậy, bị đông cứng thành tảng băng.
“Nghiệp chướng mà, lột cả y phục của người khác thì ít ra cũng phải đào hố chôn xuống chứ?”
Đường Tiểu Bắc nhìn thấy thi thể của hai mẹ con bên đường, trong mắt đầy thương xót: “Không có lương tâm quá rồi!"
Lúc trước cô ấy luôn cảm thấy gia cảnh của mình đáng thương, nhưng bây giờ nhìn thấy những người chết bên đường này, cô ấy mới biết thế nào là đáng thương thật sự.
“Không phải là không có lương tâm, mà là dù họ muốn chôn cũng không chôn được.”
Kim Phi than thở nói: “Bây giờ thời tiết lạnh giá mặt đất đóng băng, đất cũng kết băng rồi, không có công cụ, dù bọn họ muốn đào hố cũng không đào được”