Quan Thuật

Chương 514: Chiến hỏa đốt đến Ủy ban kiểm tra

Được! Các anh có thể tham gia đấu thầu, tôi tin rằng với thực lực của các anh, hi vọng trúng thầu là rất lớn, mặt đường lần này chỉ là rải nhựa cấp ba, yêu cầu của công trình kém hơn đường quốc gia tương đối nhiều, đương nhiên, yêu cầu của chúng tôi là ít nhất không được quá kém so với rải nhựa của đường tỉnh, cho nên, tôi rất mong đợi chuyện này! ha ha ha…

Diệp Phàm cười nói.
là con rể của Tiếu gia Ngư Dương, hình như chính là em rể của Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy Tiếu Tuấn Thần, có lẽ "Công ty Nhật Thăng" chính là Tiếu gia âm thầm thao túng.

Diệp Đạo Minh cũng có nghi ngờ này, tuy nhiên không nói ra mà thôi.

-Ha ha, thú vị thật! Hai công ty ở Ngư Dương có lẽ đều nằm trong hàng ngũ đứng đầu! Chẳng lẽ Ngư Dương gần đây có hạng mục xây dựng lớn cần lên ngựa, nếu không làm sao lại chơi đòn ngầm lẫn nhau như vậy?

Tào Anh Bồi trái lại lộ ra một nụ cười phức tạp.

-Lúc ấy sau khi nhận được hai tờ tài liệu được tốc hành chuyển đến phòng làm việc, tôi cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ, tại sao đều kiện Ngư Dương, hơn nữa hành nghề giống nhau, chẳng lẽ là cạnh tranh không chính đáng hay sao?

Cho nên tôi thu xếp người lặng lẽ đi điều tra, Ngư Dương gần đây thành lập một Khu kinh tế Lâm Tuyền lấy sáu thị trấn hai xã làm cơ sở, người phụ trách tên là Diệp Phàm, một cán bộ cấp Phó phòng

Tiểu tử này không đơn giản, khả năng vô cùng lớn lại có thể kiếm được khoản tiền tài chính lớn đến 3000 vạn, hắn làm ra "Bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền", ngày hôm qua đài truyền hình thành phố hình như còn đặc biệt làm chuyên đề truyền bá 40 phút, năng lượng không nhỏ.

Diệp Đạo Minh khẽ tán thưởng.

-Anh nói Khu kinh tế Lâm Tuyền có biến động lớn?

Trong mắt Tào Anh Bồi đột nhiên bắn ra một đạo hàn quang, tuy nhiên chỉ lóe lên rồi biến mất, ngay cả Diệp Đạo Minh ngồi đối diện y cũng không phát hiện. Người này quả nhiên là đanh đá chua ngoa.

-Ừ! Khu kinh tế Lâm Tuyền làm hạng mục gọi thầu sửa đường, đoán chừng đầu từ đạt đến hơn 3000 vạn. 3000 vạn này dùng cho xây dựng quốc lộ, chính là nối liền sáu trấn hai xã trực thuộc khu kinh tế, hô khẩu hiệu là rải nhựa hết mặt đường, đạt tiêu chuẩn đường giao thông tỉnh.

Nếu quả thật có thể thực hiện được chuyện này, Khu kinh tế Lâm Tuyền cho dù ở cả thành phố Mặc Hương chúng ta mà nói cũng có lực ảnh hưởng tương đối, có thể làm được một mô hình huyện nhỏ có tính trang trí

Mấy hôm trước khi treo biển thành lập hoạt động, Phó Chủ tịch thành phố thường vụ Lô Trần Thiên được Bí thư thị ủy Chu Càn Dương ủy thác còn tham dự nghi thức treo biển lần này, công ty Võ Thần và công ty Nhật Thăng của Ngư Dương đều bỏ vào 150 vạn làm giá thầu thấp nhất, ngay cả phía bên Tích Ninh cũng có người đến cạnh tranh, hết sức náo nhiệt.

Diệp Đạo Minh nói đến đây thì không nói nữa.

-Tra! Lập tức đi xuống tra! Tra đến cùng! Tào Anh Bồi đột nhiên biến sắc, lại càng nghiêm túc, gần giống như Bao công, tuy nhiên lại nói:

-Bí mật làm việc, hạ lệnh cấm khẩu cho các đồng chí, dám can đảm để lộ bí mật sẽ xử tội theo quốc pháp.

-Có cần báo cho đồng chí Chu Trường Hà của Ngư Dương phối hợp hay không?

Diệp Đạo Minh hỏi thăm dò.

-Không cần!

Tào Anh Bồi hừ ra khỏi hai chữ.

Y nhìn Diệp Đạo Minh nói:

-Chuyện này do anh toàn quyền chịu trách nhiệm, nhắc lại lần nữa phải chú ý giữ bí mật kỷ luật của Ủy ban kiểm tra, đưa phương án dự phòng cho các đồng chí, nếu ai để lộ bí mật sẽ chịu trừng phạt quốc pháp kỷ luật đảng, tuyệt đối không tha thứ!

Lão Diệp, kinh tế Mặc Hương nằm ở trình độ dưới trung bình của cả tỉnh Nam Phúc, không thể để những người đó lãnh phí tài sản quốc gia trên diện rộng. Những kẻ bại hoại toàn là sâu mọt quốc gia, Ủy ban kiểm tra chúng ta đang làm gì chứ, công tác của chúng ta chính là đào sâu.

Chúng ta lấy "Bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền" ra mà nói, tiểu tử họ Diệp vì kiếm 3000 vạn tài chính có lẽ cũng hao phí tâm sức, không dễ a, một cán bộ cấp Phó phòng nhỏ bé, năng lượng thực tại không nhỏ.

Tâm huyết của người ta không thể để cho một số sâu mọt cắn nuốt, hơn nữa chuyện này ảnh hưởng cực xấu, trên tài liệu báo cáo cũng có nói qua, ảnh hưởng cực lớn đến các lão tổng tới đầu tư.

Chuyện trường học Cấp 1 liên quan đến an toàn tính mạng của mấy ngàn thầy trò, nếu thật sự xảy ra chuyện sụp đổ thì chính là chuyện kinh thiên.

Nếu như chúng ta có thể cứu người trước đó, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, cho dù để mất trường Cấp 1 Ngư Dương giá trị mấy trăm vạn, cũng vẫn tốt hơn mấy ngàn thầy trò bị đè chết.

Tiền tiêu có thể kiếm lại, nhà đổ cũng có thể xây lại, người đã chết đó chính là tánh mạng, ai! Cũng không thể lấy lại được! Chúng ta không thể để cho dân chúng mắng chửi Ủy ban kiểm tra chúng ta không biết làm gì.

Khi nói đến đây, sắc mặt Tào Anh Bồi lại càng nghiêm túc, cau mày.

-Chủ nhiệm Diệp, thị trấn Lâm Tuyền trông coi cuộc sống của mười mấy vạn nhân khẩu, xã Khanh Hương vốn là xã nghèo nhất của cả huyện, chuyện này Chủ nhiệm Diệp cũng biết rõ nhất. Năm ngoái tiền lương trợ cấp giáo viên, xây dựng trường học, lát mặt đường…tiêu tốn mấy trăm vạn. Hiện tại trên sổ sách không có một đồng nào, sắp đến mức không còn gạo trong nồi, có thể rút từ Khu kinh tế ra 100 vạn để cấp cứu trước, đương nhiên, chúng tôi chỉ muợn thôi, đợi khoản tiền của cấp trên cấp xuống, thị trấn chúng tôi lập tức trả lại.

Tạ Đoan mới nhậm chức Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, ngượng nghịu nhìn Diệp Phàm.

-Ha ha ha, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh a! Khoản tiền của Khu kinh tế chắc chắn là khoản tiền chuyên nghiệp dùng cho sửa đường, tuyệt đối không thể động vào.

Đương nhiên, khó khăn của Lâm Tuyền tôi cũng biết rõ. Chẳng qua, nếu hôm nay Lâm Tuyền các anh mượn đi 100 vạn, ngày mai thị trấnn Vũ Khê lại tới rút đi 100 vạn, vậy chủ nhiệm này không phải là người vô ích sao? Nếu động vào khoản tiền sửa đường sau này tôi biết ăn nói thế nào với mười mấy vạn dân chúng Khu kinh tế như thế nào, chẳng lẽ để cho bọn họ có thể đi phá đường như phá mông người, người ta không ở sau lưng đâm tôi sao?

Mấy ngày hôm trước trên hội nghị Đảng ủy Lâm Tuyền chịu áp lực nhiều bên, bọn họ đã tiêu số tiền khổng lồ 500 vạn vào Khu kinh tế, các thị trấn khác vốn có ý kiến nặng nề.

Ài! Tôi nghĩ đồng chí Mâu Dũng là người rõ nhất có phải không? Nếu mượn bọn họ cũng không thể nói tạo phản.

Diệp Phàm quay đầu nhìn Mâu Dũng ở bên cạnh, ý vị sâu xa.