Quan Thuật
Chương 460: Khi có thể chỉnh người thì đừng bỏ qua
- Đâm thì đâm, có sao đâu, đâm thì đền tiền! Dù sao cũng chi trả, lại không cần chúng ta móc túi tiền.
, nghe nói ngoại hiệu của đại ca bị cô gái nào đó gọi là "Đồ tạp cẩu". Xem ra người rất hợp với tên, ha ha ha, sảng khoái thật.
Tề Thiên thật sự muốn hát lên khúc hát" Hoa dại ven đường không được hái", nếu không khó có thể biểu đạt được sung sướng trong lòng.
-Miệng chó mà cũng muốn phun ra ngà voi, muốn chiếm tiện nghi của bổn cô nương, không nhổ sạch răng chó anh, tôi sẽ không mang họ Cao.
Cao Nguyệt thật sự tức giận, hung hăng xông lên, thò tay ra đang muốn thò vào cửa sổ xe bắt chiếc xe mở ra, Diệp Phàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.
Các sĩ quan đàn ông vây xem xung quanh đều toát mồ hôi hột, dứt khoát quay mặt đi, vì không dám nhìn, kết quả quá thê thảm, quá đáng sợ, quá kinh hãi.
-Chị Nguyệt!
Lúc này nữ binh tên là Trương Hân ở phía giống như hổ đói vồ mồi, đương nhiên, cô ta không bổ về đồ ăn, mà là xông lên kéo Cao Nguyệt lại.
-Làm gì vậy Trương Hân, bọn họ tuy nói là Liệp Báo, nhưng Quân đoàn 2 chúng ta cũng không phải kém cỏi. Không cần sợ, có chị Nguyệt đây rồi. Tôi không tin Liệp Báo có thể làm gì chúng ta?
Cao Nguyệt giãy dụa một lát mà không thoát.
-Nguyệt…chị Nguyệt.
Trương Hân bị hù dọa sợ đến mức khuôn mặt đang trắng sáng thoáng cái sắp trương thành màu xanh tím, thân hình run rẩy nhìn về hướng biển số xe của Diệp Phàm.
Cao Nguyệt cũng không ngốc, lui về phía sau mấy bước hơi khom người xuống, vừa nhìn thấy biển số xe 002. Trái tim như co rút, nhất thời cũng là ngu ngơ.
Biển số xe là đại diện cho thân phận, Cao Nguyệt có anh rể là phó Quân đoàn trưởng nên biết rất rõ, anh rể từng cảnh cáo cô ta, người có biển số xe trước số 10 của Liệp Báo tuyệt đối không được chọc vào. Huống hồ hôm nay mình lại còn chọc vào người treo số 002, Thiết Chiêm Hùng là 001, tất cả quân quan trong Quân đoàn 2 đều biết rõ, chuyện này lại không phải bí mật gì.
Số 002 đương nhiên chưa từng gặp qua, không ngờ hôm nay thật sự được mở rộng tầm mắt, số 002 cuối cùng đã thần bí hiện thân.
Cấp bậc của số 002 chí ít sẽ không thua kém cấp bậc phó Quân đoàn trưởng của anh rể, địa vị của Thiết Chiêm Hùng ở bên trong căn cứ Lam Nguyệt Vịnh mơ hồ còn cao hơn một bậc so với Cố Thiên Kì.
Cho dù là Trung tướng Triệu Quát căn cứ Tư Lệnh có khi cũng phải thỏa hiệp dưới bá uy của Thiết Chiêm Hùng, bình thường đều trưng cầu ý kiến của y.
Năm ngoái Quân đoàn 2 sửa đường chính là do anh rể của Cao Nguyệt Thiếu tướng phó Quân đoàn trưởng Khâu Hướng Trung chịu trách nhiệm.
Sau khi kế hoạch trải qua hội nghị Quân đoàn 2 được thông qua, báo cho Tư Lệnh căn cứ Triệu Quát, y lại mỉm cười tương đối quỷ dị:
-Đoàn trưởng Thiết xem qua chưa? Đây là kế hoạch sửa đường thuộc về cải tạo căn cứ đương nhiên phải qua tay Đoàn trưởng Thiết, chuyển đến chỗ Đoàn trưởng Thiết rồi hãy nói.
Phó quân đoàn trưởng Khâu liên lạc với Liệp Báo, sau khi kế hoạch đưa đến tay Thiết Chiêm Hùng liền bị ông ta phẩy bút bác bỏ, hơn nữa càng kỳ quái hơn là không thèm giải thích.
Điều này khiến cho các sĩ quan tham gia xây dựng kế hoạch của Quân đoàn 2 đều không hiểu gì cả, tuy nhiên chuyện sư trưởng Lưu ngồi trong nhà lao vẫn còn đó, cũng không có ai dám đi khiêu chiến với quyền uy của Thiết Chiêm Hùng.
Tuy nhiên phó Quân đoàn trưởng Khâu ngồi trước mặt Cố Thiên Kỳ thốt ra một câu bực tức
:-Liệp Báo là chủ nhân của chúng ta sao?
Ai ngờ Cố Thiên Kỳ lập tức sầm mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía khuôn mặt Khâu Hướng Trung, lạnh lùng nói:
-Nói gì vậy, chúng ta đều là quân đội của đảng, phục vụ cho nước Cộng hòa Nhân dân Hoa Hạ. Xã hội hiện đại còn nói chủ nhân người hầu gì đó, lão Khâu à, loại tư tưởng này cậu phải loại bỏ ngay đi. Sau này ngàn vạn lần đừng nói năng linh tinh nữa, nếu để Đoàn trưởng Thiết nghe thấy…. ha ha…
Cuối cùng câu nói của Cố Thiên Kỳ chỉ nói một nửa, đứng lên vỗ vỗ lên quân hàm Thiếu tướng sao Kim trên vai Khâu Hướng Trung nói.
-Lão Khâu, quân hàm của cậu đeo đã vững rồi, ha ha ha…
Trong lời nói như hàm chứa ẩn ý, nhất thời khiến Khâu Hướng Trung toát mồ hôi lạnh khắp người.
Sau khi về đến nhà cứ suy nghĩ lại động tác Cố Thiên Kỳ vỗ vỗ quân hàm của mình, càng nghĩ càng sợ, mồ hôi thi nhau túa ra,
thầm nghĩ: "Ý tứ của Cố Quân Tọa có phải là nếu mình chọc giận Thiết Chiêm Hùng, quân hàm trên vai mình khó mà giữ được, đây rốt cuộc là chuyện gì? Thiết Chiêm Hùng chẳng qua chỉ là một Đại tá, tuy nhiên hình như quan quân thượng tầng trong căn cứ, tuy nhiên ai cũng sợ y, Đại tá muốn vuốt cái mũ tướng quân, lão tử là thiếu tướng chẳng lẽ là hàng nhái hay sao?
Khâu Hướng Trung tuy nói bất mãn nhưng sau đó vẫn luôn tỏ vẻ khiêm nhường với Thiết Chiêm Hùng thậm chí là có chút cung kính.
Nghĩ tới những thứ này, mặt Cao Minh thoáng cái đỏ bừng, bộ ngực lại càng phập phồng, cúi đầu đứng trước cửa xe Diệp Phàm cố lên gân, trước hết chào theo nghi lễ quân đội, nói khẽ
:-Thủ trưởng, Cao Minh biết lỗi rồi!-
-Hừ! Miệng lưỡi bén nhọn,xem ra có phải cô không muốn làm ở đây?
Diệp Phàm cố ý nghiêm mặt thể hiện uy phong trưởng quan, khí thế của cao thủ thất đẳng toát ra rất dọa người.
-Thủ…Thủ trưởng, Cao Minh nhận phạt, xin anh tha thứ cho Cao Minh không biết, xin anh ngàn vạn lần đừng khai trừ Cao Minh
Cao Minh nhất thời run rẩy, cúi thấp đầu, khóe môi run run, cô ấy thật sự sợ vị thủ trưởng số 2 của Liệp Báo làm thật với mình. Nếu hắn đề nghị Cố Thiên Kỳ Quân Tọa khai trừ mình thì có lẽ anh rể cũng không cứu mình được, tình cảnh đáng sợ đó, Cao Minh không dám nghĩ đến.
-----oo0oo-----
, nghe nói ngoại hiệu của đại ca bị cô gái nào đó gọi là "Đồ tạp cẩu". Xem ra người rất hợp với tên, ha ha ha, sảng khoái thật.
Tề Thiên thật sự muốn hát lên khúc hát" Hoa dại ven đường không được hái", nếu không khó có thể biểu đạt được sung sướng trong lòng.
-Miệng chó mà cũng muốn phun ra ngà voi, muốn chiếm tiện nghi của bổn cô nương, không nhổ sạch răng chó anh, tôi sẽ không mang họ Cao.
Cao Nguyệt thật sự tức giận, hung hăng xông lên, thò tay ra đang muốn thò vào cửa sổ xe bắt chiếc xe mở ra, Diệp Phàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.
Các sĩ quan đàn ông vây xem xung quanh đều toát mồ hôi hột, dứt khoát quay mặt đi, vì không dám nhìn, kết quả quá thê thảm, quá đáng sợ, quá kinh hãi.
-Chị Nguyệt!
Lúc này nữ binh tên là Trương Hân ở phía giống như hổ đói vồ mồi, đương nhiên, cô ta không bổ về đồ ăn, mà là xông lên kéo Cao Nguyệt lại.
-Làm gì vậy Trương Hân, bọn họ tuy nói là Liệp Báo, nhưng Quân đoàn 2 chúng ta cũng không phải kém cỏi. Không cần sợ, có chị Nguyệt đây rồi. Tôi không tin Liệp Báo có thể làm gì chúng ta?
Cao Nguyệt giãy dụa một lát mà không thoát.
-Nguyệt…chị Nguyệt.
Trương Hân bị hù dọa sợ đến mức khuôn mặt đang trắng sáng thoáng cái sắp trương thành màu xanh tím, thân hình run rẩy nhìn về hướng biển số xe của Diệp Phàm.
Cao Nguyệt cũng không ngốc, lui về phía sau mấy bước hơi khom người xuống, vừa nhìn thấy biển số xe 002. Trái tim như co rút, nhất thời cũng là ngu ngơ.
Biển số xe là đại diện cho thân phận, Cao Nguyệt có anh rể là phó Quân đoàn trưởng nên biết rất rõ, anh rể từng cảnh cáo cô ta, người có biển số xe trước số 10 của Liệp Báo tuyệt đối không được chọc vào. Huống hồ hôm nay mình lại còn chọc vào người treo số 002, Thiết Chiêm Hùng là 001, tất cả quân quan trong Quân đoàn 2 đều biết rõ, chuyện này lại không phải bí mật gì.
Số 002 đương nhiên chưa từng gặp qua, không ngờ hôm nay thật sự được mở rộng tầm mắt, số 002 cuối cùng đã thần bí hiện thân.
Cấp bậc của số 002 chí ít sẽ không thua kém cấp bậc phó Quân đoàn trưởng của anh rể, địa vị của Thiết Chiêm Hùng ở bên trong căn cứ Lam Nguyệt Vịnh mơ hồ còn cao hơn một bậc so với Cố Thiên Kì.
Cho dù là Trung tướng Triệu Quát căn cứ Tư Lệnh có khi cũng phải thỏa hiệp dưới bá uy của Thiết Chiêm Hùng, bình thường đều trưng cầu ý kiến của y.
Năm ngoái Quân đoàn 2 sửa đường chính là do anh rể của Cao Nguyệt Thiếu tướng phó Quân đoàn trưởng Khâu Hướng Trung chịu trách nhiệm.
Sau khi kế hoạch trải qua hội nghị Quân đoàn 2 được thông qua, báo cho Tư Lệnh căn cứ Triệu Quát, y lại mỉm cười tương đối quỷ dị:
-Đoàn trưởng Thiết xem qua chưa? Đây là kế hoạch sửa đường thuộc về cải tạo căn cứ đương nhiên phải qua tay Đoàn trưởng Thiết, chuyển đến chỗ Đoàn trưởng Thiết rồi hãy nói.
Phó quân đoàn trưởng Khâu liên lạc với Liệp Báo, sau khi kế hoạch đưa đến tay Thiết Chiêm Hùng liền bị ông ta phẩy bút bác bỏ, hơn nữa càng kỳ quái hơn là không thèm giải thích.
Điều này khiến cho các sĩ quan tham gia xây dựng kế hoạch của Quân đoàn 2 đều không hiểu gì cả, tuy nhiên chuyện sư trưởng Lưu ngồi trong nhà lao vẫn còn đó, cũng không có ai dám đi khiêu chiến với quyền uy của Thiết Chiêm Hùng.
Tuy nhiên phó Quân đoàn trưởng Khâu ngồi trước mặt Cố Thiên Kỳ thốt ra một câu bực tức
:-Liệp Báo là chủ nhân của chúng ta sao?
Ai ngờ Cố Thiên Kỳ lập tức sầm mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía khuôn mặt Khâu Hướng Trung, lạnh lùng nói:
-Nói gì vậy, chúng ta đều là quân đội của đảng, phục vụ cho nước Cộng hòa Nhân dân Hoa Hạ. Xã hội hiện đại còn nói chủ nhân người hầu gì đó, lão Khâu à, loại tư tưởng này cậu phải loại bỏ ngay đi. Sau này ngàn vạn lần đừng nói năng linh tinh nữa, nếu để Đoàn trưởng Thiết nghe thấy…. ha ha…
Cuối cùng câu nói của Cố Thiên Kỳ chỉ nói một nửa, đứng lên vỗ vỗ lên quân hàm Thiếu tướng sao Kim trên vai Khâu Hướng Trung nói.
-Lão Khâu, quân hàm của cậu đeo đã vững rồi, ha ha ha…
Trong lời nói như hàm chứa ẩn ý, nhất thời khiến Khâu Hướng Trung toát mồ hôi lạnh khắp người.
Sau khi về đến nhà cứ suy nghĩ lại động tác Cố Thiên Kỳ vỗ vỗ quân hàm của mình, càng nghĩ càng sợ, mồ hôi thi nhau túa ra,
thầm nghĩ: "Ý tứ của Cố Quân Tọa có phải là nếu mình chọc giận Thiết Chiêm Hùng, quân hàm trên vai mình khó mà giữ được, đây rốt cuộc là chuyện gì? Thiết Chiêm Hùng chẳng qua chỉ là một Đại tá, tuy nhiên hình như quan quân thượng tầng trong căn cứ, tuy nhiên ai cũng sợ y, Đại tá muốn vuốt cái mũ tướng quân, lão tử là thiếu tướng chẳng lẽ là hàng nhái hay sao?
Khâu Hướng Trung tuy nói bất mãn nhưng sau đó vẫn luôn tỏ vẻ khiêm nhường với Thiết Chiêm Hùng thậm chí là có chút cung kính.
Nghĩ tới những thứ này, mặt Cao Minh thoáng cái đỏ bừng, bộ ngực lại càng phập phồng, cúi đầu đứng trước cửa xe Diệp Phàm cố lên gân, trước hết chào theo nghi lễ quân đội, nói khẽ
:-Thủ trưởng, Cao Minh biết lỗi rồi!-
-Hừ! Miệng lưỡi bén nhọn,xem ra có phải cô không muốn làm ở đây?
Diệp Phàm cố ý nghiêm mặt thể hiện uy phong trưởng quan, khí thế của cao thủ thất đẳng toát ra rất dọa người.
-Thủ…Thủ trưởng, Cao Minh nhận phạt, xin anh tha thứ cho Cao Minh không biết, xin anh ngàn vạn lần đừng khai trừ Cao Minh
Cao Minh nhất thời run rẩy, cúi thấp đầu, khóe môi run run, cô ấy thật sự sợ vị thủ trưởng số 2 của Liệp Báo làm thật với mình. Nếu hắn đề nghị Cố Thiên Kỳ Quân Tọa khai trừ mình thì có lẽ anh rể cũng không cứu mình được, tình cảnh đáng sợ đó, Cao Minh không dám nghĩ đến.
-----oo0oo-----