Quan Thuật
Chương 239: Bóng ma ở nhà cũ
- thât sự phải cám ơn Lôi tiên sinh, nói thật, tôi cũng vì muốn làm chút chuyện cho người dân của thị trấn Lâm Tuyền. Khối gỗ này đặt trong cái cung hỏng của thị trấn cũng không có tác dụng gì.
Người dân Lâm Tuyền quá nghèo không có tiền tu sửa cung hỏng, vô tình tìm được khúc gỗ này vốn là định nghiên cứu bí ẩn trong nói ai ngờ là một khối bảo bối, tôi nghĩ có thể bán được 15 vạn, số tiền này cầm về đầu tư toàn bộ vào tu sửa cung hỏng, để cung điện có thể bảo tồn qua năm tháng thời gian không phải càng hoàn mỹ sao. Cái này gọi là tận dụng hết tác dụng của đồ vật.
Diệp Phàm nói, liếc Lôi Thản một cái rồi tiếp tục:
- Không biết con cương thi lưu giữ trong nhà Lôi tiên sinh có dị động gì không?
- Ài! Cũng không phát hiện ra dị động gì, chỉ có thể nói là rất kỳ lạ. Trong nhà cũ gần đây xảy ra một số chuyện ma quái.
Một vài đồ vật ví dụ như sách vở, hộp bút, ngay cả búp bê vải...của đời sau không cánh mà bay.
Tôi kêu mấy người bạn đến nằm vùng mấy buổi tối, thì phát hiện một bóng người chợt lóe lên rồi biến mất, không làm sao bắt được.
Cha tôi phán đoán không biết có phải là con cương thi cất giữ trong tầng hầm dưới đất xảy ra dị biến gì không, cứ thúc giục tôi mau chóng xử lý, nhưng tôi lại có chút không nỡ.
Vốn có người đồng ý bỏ ra 200 vạn kêu tôi bán lại cho y, tôi cũng không đồng ý.
Lôi Thản có vẻ bất đắc dĩ
- Thứ đó đáng giá vậy sao, một con có thể bán được 200 vạn.
Mã Lạp trố mắt nghi ngờ.
- Không có gì kỳ lạ cả, tôi nghĩ con cương thi của Lôi tiên sinh khẳng định là có niên đại cách đây rất xưa. Đối với một số nhà nghiên cứu khảo cổ hoặc nhân viên nghiên cứu khoa học mà nói cũng là một bảo vật vô giá.
Chuyển về có thể nghiên cứu cơ thể, tế bào, bộ xương người cổ, phỏng đoán hình tượng bên ngoài...tóm lại, rất là có giá trị.
200 vạn không đắt đâu, xác ướp Pharaong của Ai Cập cổ đại, cũng có chút giống như cương thi trong truyền thuyết của Hoa Hạ chúng ta.
Nhưng cái đó là người ta gia công xử lý, còn cương thi là vì nguyên nhân thiên địa tự nhiên hình thành. Xác ướp của Pharaong, cậu bỏ ra một ngàn vạn, bảo tàng Ai Cập chưa hẳn đã đồng ý bán cho, có phải không?
Mạc Kim Môn", mặc dù nói làm nghề trộm mộ, cũng có người quen dùng một số thuật pháp võ công nội kình để phòng thân, nếu gặp lúc nguy hiểm thì hi vọng chạy thoát cũng tương đối lớn.
Tuy nhiên những người đó thành tựu cũng không có gì cao, nghe ông nội nói cao thủ lợi hại nhất cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Khai Nguyên tứ đoạn. Đến hiện tại thì càng tàn lụi, "Mạc Kim Môn" chia năm xẻ bảy, về cơ bản là tản mát hết rồi.
Còn nói về luyện võ môn pháp thì càng ít, nếu chỉ biểu diễn mấy kỹ năng bình thường thì vẫn có thể, còn thuần túy đã lưu lạc khắp nơi rồi.
Khi còn bé bản thân cũng có một thời gian tò mò đi theo ông nội tu luyện, nhưng quá vất vả. Cho đến bây giờ cũng chật vật lắm mới có thể đạt được cảnh giới đại viên mãn nhất đoạn, nhị đoạn bất luận là trùng kích như thế nào cũng không phá được, làm cho người ta ủ rũ không thôi.
Mặc dù nói những thứ học được không phải rất nhiều, nhưng có một chút phòng thân vẫn tốt hơn là không có gì. Cho dù gặp phải kẻ bắt cóc muốn phòng thân cũng được.
Hiện tại muốn kích khí đã gãy một khối đá đỏ cũng tốn rất nhiều sức lực, chân cũng vô cùng đau nhức, chỉ là lợi hại hơn người bình thường một chút mà thôi.
Mặc dù nói cảnh giới quốc thuật của gã bình thường như vậy nhưng cảm giác đối với nội kình vẫn có một chút, cho nên một khi Diệp Phàm thi triển ra thuật nội kình muốn mở ra hình dạng vật thật trên miếng vải màu vàng đó, Lôi Thản mơ hồ đã có một loại cảm giác lờ mờ rồi.
Tuy nhiên chuyện này cũng chỉ là suy đoán của bản thân Lôi Thản, dù sao gã cũng mới nhập môn, đẳng cấp còn rất thấp.
Nhưng cho dù như vậy cũng thiếu chút nữa hù dọa Lôi Thản nhảy dựng lên, phải biết rằng trong thực tế muốn gặp được một cao thủ tam, tứ đoạn Quốc thuật, trên cơ bản là chuyện không thể.
Lôi Thản là hậu nhân của Mạc Kim Môn, giao thiệp bên ngoài cũng xem như rất rộng rãi, cho đến giờ đã 20 năm cũng mới chỉ gặp được một tiền bối tứ đoạn, đã gần 60 tuổi rồi, một lão già họm hẹm.
Cho nên cường giả quốc thuật còn ít ỏi hơn gấu trúc, kỳ thực không phải vậy, đó là vì Lôi Thản chưa tiến vào vòng tròn đó.
Hoặc là nói gã còn chưa đạt đến trình độ này, đương nhiên, đích xác cũng không nhiều. Số lượng người luyện võ tương đối nhiều, nhưng đại đa sỗ người thích luyện võ đều luyện mấy chiêu dùng để phòng thân, hoặc là vì mục đích rèn luyện thân thể, còn như tam, tứ đoạn chân chính ít đến mức đáng thương.
Những người đó trên cơ bản đều ở trong quân đội hoặc là cảnh sát, hoặc là võ quán Quốc thuật, cũng có một bộ phận sống ẩn dật trên núi cao sông rộng, giống như trong một số chùa chiền cũng có.
Sau nửa giờ, Diệp Phàm thu khí vào đan điền. Tiện tay đem vật niêm hợp cổ đại dùng nội khí tức nội kình hóa giải, hình dạng không khác gì một hạt đậu tương, gắp vào ngón tay để trong bao thuốc bỏ vào trong túi áo.
Sau khi mở tay ra, trên miếng vải màu vàng cuối cùng thật sự đã lộ ra chân diện.
Phía trên có ghi lại chuyện xưa, hồi đó phía trên sườn núi Quỷ Anh Than của Lâm Tuyền phát hiện thường xuyên có tiếng trẻ con kêu khóc, đặc biệt thê lương đáng sợ.
Sau đó mời thuật sư Đôn Phác Vân tới từ Mao Sơn lập đàn làm phép, muốn siêu độ cho những quỷ hồn đã mất có thể chuyển thế đầu thai, đừng ở Quỷ Anh Than hù dọa người khác.
Sau khi được thuật sư Đôn Phác Vân làm phép cẩn thận, phát hiện tiếng kêu khóc truyền ra từ một cái khe nứt.
Lúc ấy vốn định mời cao thủ chui vào trong khe tìm hiểu kỹ càng, nhưng bị thuật sư Đôn Phác Vân ngăn lại.
Trong miệng đại sư phun ra một luồng lửa, khe nứt đó bị đốt cháy phát ra tiếng động tách tách.
Không lâu sau có một luồng sương khói màu xanh từ trong khe dần dần chui ra, đại sư rống to một tiếng, " Các tiểu nhi còn không trở về địa phủ báo cáo, lưu lại nhân gian không sợ phạm giới luật của trời? Đi đi! Đi đi...ài...Ta đưa các ngươi một đoạn!"
Nói xong dán một lá bùa màu vàng lên khe hở, khói xanh dần dần tản đi. Sau này ở chỗ khe nứt quỷ con kêu khóc đó người ta xây dựng cung Chung Húc Thánh Quan.
Người dân Lâm Tuyền quá nghèo không có tiền tu sửa cung hỏng, vô tình tìm được khúc gỗ này vốn là định nghiên cứu bí ẩn trong nói ai ngờ là một khối bảo bối, tôi nghĩ có thể bán được 15 vạn, số tiền này cầm về đầu tư toàn bộ vào tu sửa cung hỏng, để cung điện có thể bảo tồn qua năm tháng thời gian không phải càng hoàn mỹ sao. Cái này gọi là tận dụng hết tác dụng của đồ vật.
Diệp Phàm nói, liếc Lôi Thản một cái rồi tiếp tục:
- Không biết con cương thi lưu giữ trong nhà Lôi tiên sinh có dị động gì không?
- Ài! Cũng không phát hiện ra dị động gì, chỉ có thể nói là rất kỳ lạ. Trong nhà cũ gần đây xảy ra một số chuyện ma quái.
Một vài đồ vật ví dụ như sách vở, hộp bút, ngay cả búp bê vải...của đời sau không cánh mà bay.
Tôi kêu mấy người bạn đến nằm vùng mấy buổi tối, thì phát hiện một bóng người chợt lóe lên rồi biến mất, không làm sao bắt được.
Cha tôi phán đoán không biết có phải là con cương thi cất giữ trong tầng hầm dưới đất xảy ra dị biến gì không, cứ thúc giục tôi mau chóng xử lý, nhưng tôi lại có chút không nỡ.
Vốn có người đồng ý bỏ ra 200 vạn kêu tôi bán lại cho y, tôi cũng không đồng ý.
Lôi Thản có vẻ bất đắc dĩ
- Thứ đó đáng giá vậy sao, một con có thể bán được 200 vạn.
Mã Lạp trố mắt nghi ngờ.
- Không có gì kỳ lạ cả, tôi nghĩ con cương thi của Lôi tiên sinh khẳng định là có niên đại cách đây rất xưa. Đối với một số nhà nghiên cứu khảo cổ hoặc nhân viên nghiên cứu khoa học mà nói cũng là một bảo vật vô giá.
Chuyển về có thể nghiên cứu cơ thể, tế bào, bộ xương người cổ, phỏng đoán hình tượng bên ngoài...tóm lại, rất là có giá trị.
200 vạn không đắt đâu, xác ướp Pharaong của Ai Cập cổ đại, cũng có chút giống như cương thi trong truyền thuyết của Hoa Hạ chúng ta.
Nhưng cái đó là người ta gia công xử lý, còn cương thi là vì nguyên nhân thiên địa tự nhiên hình thành. Xác ướp của Pharaong, cậu bỏ ra một ngàn vạn, bảo tàng Ai Cập chưa hẳn đã đồng ý bán cho, có phải không?
Mạc Kim Môn", mặc dù nói làm nghề trộm mộ, cũng có người quen dùng một số thuật pháp võ công nội kình để phòng thân, nếu gặp lúc nguy hiểm thì hi vọng chạy thoát cũng tương đối lớn.
Tuy nhiên những người đó thành tựu cũng không có gì cao, nghe ông nội nói cao thủ lợi hại nhất cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Khai Nguyên tứ đoạn. Đến hiện tại thì càng tàn lụi, "Mạc Kim Môn" chia năm xẻ bảy, về cơ bản là tản mát hết rồi.
Còn nói về luyện võ môn pháp thì càng ít, nếu chỉ biểu diễn mấy kỹ năng bình thường thì vẫn có thể, còn thuần túy đã lưu lạc khắp nơi rồi.
Khi còn bé bản thân cũng có một thời gian tò mò đi theo ông nội tu luyện, nhưng quá vất vả. Cho đến bây giờ cũng chật vật lắm mới có thể đạt được cảnh giới đại viên mãn nhất đoạn, nhị đoạn bất luận là trùng kích như thế nào cũng không phá được, làm cho người ta ủ rũ không thôi.
Mặc dù nói những thứ học được không phải rất nhiều, nhưng có một chút phòng thân vẫn tốt hơn là không có gì. Cho dù gặp phải kẻ bắt cóc muốn phòng thân cũng được.
Hiện tại muốn kích khí đã gãy một khối đá đỏ cũng tốn rất nhiều sức lực, chân cũng vô cùng đau nhức, chỉ là lợi hại hơn người bình thường một chút mà thôi.
Mặc dù nói cảnh giới quốc thuật của gã bình thường như vậy nhưng cảm giác đối với nội kình vẫn có một chút, cho nên một khi Diệp Phàm thi triển ra thuật nội kình muốn mở ra hình dạng vật thật trên miếng vải màu vàng đó, Lôi Thản mơ hồ đã có một loại cảm giác lờ mờ rồi.
Tuy nhiên chuyện này cũng chỉ là suy đoán của bản thân Lôi Thản, dù sao gã cũng mới nhập môn, đẳng cấp còn rất thấp.
Nhưng cho dù như vậy cũng thiếu chút nữa hù dọa Lôi Thản nhảy dựng lên, phải biết rằng trong thực tế muốn gặp được một cao thủ tam, tứ đoạn Quốc thuật, trên cơ bản là chuyện không thể.
Lôi Thản là hậu nhân của Mạc Kim Môn, giao thiệp bên ngoài cũng xem như rất rộng rãi, cho đến giờ đã 20 năm cũng mới chỉ gặp được một tiền bối tứ đoạn, đã gần 60 tuổi rồi, một lão già họm hẹm.
Cho nên cường giả quốc thuật còn ít ỏi hơn gấu trúc, kỳ thực không phải vậy, đó là vì Lôi Thản chưa tiến vào vòng tròn đó.
Hoặc là nói gã còn chưa đạt đến trình độ này, đương nhiên, đích xác cũng không nhiều. Số lượng người luyện võ tương đối nhiều, nhưng đại đa sỗ người thích luyện võ đều luyện mấy chiêu dùng để phòng thân, hoặc là vì mục đích rèn luyện thân thể, còn như tam, tứ đoạn chân chính ít đến mức đáng thương.
Những người đó trên cơ bản đều ở trong quân đội hoặc là cảnh sát, hoặc là võ quán Quốc thuật, cũng có một bộ phận sống ẩn dật trên núi cao sông rộng, giống như trong một số chùa chiền cũng có.
Sau nửa giờ, Diệp Phàm thu khí vào đan điền. Tiện tay đem vật niêm hợp cổ đại dùng nội khí tức nội kình hóa giải, hình dạng không khác gì một hạt đậu tương, gắp vào ngón tay để trong bao thuốc bỏ vào trong túi áo.
Sau khi mở tay ra, trên miếng vải màu vàng cuối cùng thật sự đã lộ ra chân diện.
Phía trên có ghi lại chuyện xưa, hồi đó phía trên sườn núi Quỷ Anh Than của Lâm Tuyền phát hiện thường xuyên có tiếng trẻ con kêu khóc, đặc biệt thê lương đáng sợ.
Sau đó mời thuật sư Đôn Phác Vân tới từ Mao Sơn lập đàn làm phép, muốn siêu độ cho những quỷ hồn đã mất có thể chuyển thế đầu thai, đừng ở Quỷ Anh Than hù dọa người khác.
Sau khi được thuật sư Đôn Phác Vân làm phép cẩn thận, phát hiện tiếng kêu khóc truyền ra từ một cái khe nứt.
Lúc ấy vốn định mời cao thủ chui vào trong khe tìm hiểu kỹ càng, nhưng bị thuật sư Đôn Phác Vân ngăn lại.
Trong miệng đại sư phun ra một luồng lửa, khe nứt đó bị đốt cháy phát ra tiếng động tách tách.
Không lâu sau có một luồng sương khói màu xanh từ trong khe dần dần chui ra, đại sư rống to một tiếng, " Các tiểu nhi còn không trở về địa phủ báo cáo, lưu lại nhân gian không sợ phạm giới luật của trời? Đi đi! Đi đi...ài...Ta đưa các ngươi một đoạn!"
Nói xong dán một lá bùa màu vàng lên khe hở, khói xanh dần dần tản đi. Sau này ở chỗ khe nứt quỷ con kêu khóc đó người ta xây dựng cung Chung Húc Thánh Quan.