Quan Thuật

Chương 218: Mùi thuốc súng ở hội nghị đảng ủy thị trấn

- Đại ca, thủ pháp phân cân thác cốt đó của anh có thể truyền cho em không, em bây giờ đã là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố rồi. Sau này có thể sử dụng khi phá án không phải là càng hiệu quả hơn sao? Ha ha.

Lô Vỹ cười gượng, Diệp Phàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn gã thấy vẻ khao khát lộ rõ,, không kìm được rùng mình một cái, cảm giác giống như mình đã chiêu mộ được hai con sói vậy.

- Ha ha! Thủ pháp này tôi làm gì có, các cậu đừng nghe người khác nói. Đại ca không cần phải lừa gạt các cậu, nhưng cho dù có các cậu cũng không sử dụng được đâu.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Tại sao không sử dụng được?

Tề Thiên bắt đầu thấy nóng nảy.

- Lúc ấy lão tiền bối có nói, muốn sử dụng được thủ pháp Quốc thuật đặc biệt cao cấp này chí ít cũng phải có thân thủ thất đoạn.

Cho nên đợi khi tất cả chúng ta đều đạt được thất đoạn, tôi sẽ lại đi cầu xin lão đầu tử dạy cho, thế nào hả? Nhưng nghe nói khi thi triển thủ pháp này cũng rất hao phí công lực.

Không thể dễ dàng giống như ăn một bát cháo. Tiểu tử cậu thật sự suy nghĩ hay lắm. Dùng nó để phá án bắt hung phạm. Nhưng thỉnh thoảng dùng còn được, muốn sử dụng thường xuyên đoán chừng không có đủ khả năng và tinh lực đâu.

Diệp Phàm cứ lắc đầu thở dài không thôi, kỳ thực thuật này Diệp Phàm hiện tại đã có thể thi triển được, chỉ khổ nỗi không có thủ pháp Phân cân thác cốt.

Lần trước sư phụ Phí tình cờ có nhắc đến ở Hoa Sơn có một ẩn sĩ hình như có biết loại thủ pháp này. Nhưng người ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng truyền cho mình.

Hơn nữa còn cần phải có thân thủ thất đoạn, lúc ấy Diệp Phàm vừa nghe thấy trong lòng đã giá lạnh. Diệp Phàm lúc ấy cũng chỉ có thân thủ giai đoạn tam đoạn đỉnh cấp.

Quốc thuật thất đoạn, đối với hắn mà nói quả thực chính là giấc mơ. Cả đời này có thể đạt được hay không vẫn là một ẩn số chưa có lời đáp.

Sư phụ Phí là người đã bảy tám mươi tuổi cũng chỉ mới đạt được tứ đoạn đỉnh cấp, cho nên cũng không có hỏi chuyện này, hỏi hay không hỏi cũng chẳng để làm gì, ngược lại còn hành hạ bản thân.

Con người ai có thể nghĩ tới bản thân gần đây lại gặp chuyện thuận lợi như vậy. Nội kình lại có thể bão táp đến cảnh giới Khai Nguyên thất đoạn, Mặc dù vẫn chưa làm sao ổn định, nhưng cũng là một Đại Vũ sư cấp thấp của thất đoạn rồi.

- Ài.

Vẻ mặt của Tề Thiên và Lô Vỹ lúc này cũng không khác gì Diệp Phàm lúc đó, dáng vẻ cực kỳ thất vọng, toàn bộ cơ thể giống như bị người ta rút sạch gân không còn một chút sức lực, Diệp Phàm nhìn mà buồn cười.

- Hai tiểu tử các cậu không tự biết đủ chứ, tuổi còn trẻ mà đã là cao thủ tam đoạn, tứ đoạn, còn muốn như thế nào nữa.

Diệp Phàm mắng.

- Còn chưa đột phá mà?

Tề Thiên lẩm bẩm nói.

- Được rồi, qua một thời gian nữa, đợi khi vết thương của tôi bình phục hoàn toàn sẽ đi xin cao nhân ẩn sĩ đó chế thuốc cho các cậu, nhưng chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không được sơ suất.

Diệp Phàm dặn dò nói.

- Được! Đại ca đã dặn dò, bọn em nào dám không nghe.

Hai người đồng thanh kêu lên, còn chào theo nghi thức quân đội.

Diệp Phàm vừa mới từ đồn công an đi ra đã bị nhân viên công tác của xã Khanh Hương bao vây, toàn bộ đều là tới báo cáo công việc cho Phó bí thư Diệp.

Một bữa bận rộn đến mức ngay cả cái mông cũng ngồi đến tê dại, thậm chí có mấy cô gái và mấy chị phụ nữ biểu hiện khiến người ta vô cùng chấn động, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Diệp Phàm đến nỗi hắn nổi da gà muốn rơi xuống đất. Có rất nhiều mùi vị lấy thân báo đáp, nếu không phê chuẩn sẽ cưỡng bức đồng chí Diệp Phàm.

Sau đó phải mượn cơ hội đi vệ sinh thực hành thuật độn thổ mới trốn được, cả đêm kêu Tề Thiên lái xe quay về thôn đập Thiên Thủy mới yên tĩnh được một chút.

Vừa đến thôn đập Thiên Thủy lại bị Lý Tuyên Thạch mời đi uống rượu.

- Tuyên Thạch, tôi muốn kêu Hoành Sơn đi đầu quân. Trực tiếp vào Liệp Báo, cậu thấy thế nào? Cứ lăn lộn như vậy cũng không hay, có chút đáng tiếc.

Diệp Phàm hỏi.

- Được! Đây là phúc phận của Hoành Sơn. Nghe nói Liệp Báo rất là mạnh, Hoành Sơn có thể vào được sao? Hắn còn chưa học đến lớp mười, không biết trình độ văn hóa có đủ không?

Lý Tuyên Thạch thật ra rất vui mừng, Lý gia nếu có thể xuất ra một quân quân cũng không tệ. Cho nên vội vàng mời Lý Hoành Sơn và Lý Viêm Đình tới để tự hỏi.

Lý Hoành Sơn vừa nghe nói đến đầu quân, khuôn mặt đã lập tức xụ xuống. Trong miệng càu nhàu nói:

- Đầu quân có gì tốt chứ, ngày nào cũng phải ra thao trường tập luyện, cuộc sống quá vất vả. Con người tôi thích tự do, quản lý sân đá vụn, xử lý sân cát đá thì tốt hơn

- Tiểu tử thối nhà cậu, làm vậy chỉ tốt cho cậu thôi. Cậu mới bao nhiêu tuổi, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến những trò tâm địa gian xảo. Cứ quyết định như vậy đi. Phó bí thư Diệp, tôi phê chuẩn rồi.

Lý Viêm Đình vỗ bàn đánh nhịp, Lý Hoành Sơn mặt xụ xuống một lúc không dám lên tiếng, lười biếng không có chút sức lực nào, hai mắt cứ đưa về hướng Lý Tuyên Thạch muốn kêu y cứu mình.
, Diệp Phàm nghĩ thầm nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên.

- Hừ!.

Lửa giận của Mâu Dũng cuối cùng cũng được đốt cháy lên rồi, y lâu nay vẫn bị Diệp Phàm đè đầu nên từ lâu đã bốc hỏa.

Hơn nữa bằng cấp trình độ học vấn của Diệp Phàm là đại học Hải Giang còn nổi tiếng hơn đại học Thủy Châu của y, một cái cấp Bộ, một cái cấp Tỉnh, không cùng đẳng cấp.