Quan Thuật
Chương 196: Thường vụ huyện biến thành Cục công an
Vì thế một Cục trưởng cục công an huyện nếu không kiêm thêm Bí thư tư pháp thì quyền chủ động bổ nhiệm nhân sự vẫn nằm trong tay thường vụ huyện.
Đương nhiên, cũng cần phải cho Cục công an thành phố chút thể diện, ý kiến của người ta cũng phải nghe. Nếu Cục công an thành phố muốn mặt dày đưa ra lý do chính đáng khăng khăng muốn phủ quyết thì cũng có thể làm được.
Dù thế thì chuyện như vậy rất ít khi xảy ra, bình thường mà nói người là do ở dưới tiến cử, Đảng ủy Cục công an thành phố chỉ là đi lướt qua, nắm tình hình một chút rồi đồng ý.
Vì thế Trương Tào Trung hiện giờ khuôn mặt đau khổ đi phía sau. Bí thư Khối đảng Chung Minh Nghĩa lại tọa sơn quan hổ đấu, nheo mắt từ trong đáy lòng đang ngân nga hát bài "Uy hổ núi", y thật sự tưởng tượng mình là "Ngọn núi điêu khắc"
- Cô Tạ ở Thủy Vân Cư đúng không? Tôi là bạn của Diệp Phàm, anh ấy hiện tại đang bị đánh trọng thương nằm trong bệnh viện phẫu thuật.
Lô Vỹ gọi điện thoại, anh chàng này chỉ sợ thiên hạ không loạn, vì vậy ngày hôm đó khi Diệp Phàm mời khách, Lô Vỹ cũng biết rõ chú của Tạ Mi Nhi là Tạ Quốc Trung là nhân vật lớn thứ tư của Thường vụ thành phố, Phó bí thư chuyên trách, có vị thần này thì còn cần ai nữa?
- Cái gì? Trọng thương, tại sao, ai đánh?
Tạ Mi Nhi sợ đến mức mặt tái xanh đi, vội vàng hỏi.
- Hình như chính là vì chuyện ở Thủy Vân Cư hôm đó, chính là Vương Tiểu Ba kêu Phó cục trưởng Cổ Thu Hoa của Cục công an đến bắt Diệp Phàm đến đồn công an của thị trấn Nam Khê áp dụng hình phạt riêng, dùng roi da ngâm nước muối ớt đánh, bây giờ đang ở phòng giải phẫu cấp cứu. Cũng không biết tình hình như thế nào, có lẽ đánh tê liệt rồi, ài!
Đồng chí Lô Vỹ dĩ nhiên là nói thêm mắm thêm muối một chút, làm nổi bật đau đớn mà Diệp Phàm phải chịu, sắp bị đánh đến tê liệt rồi.
Sau mấy phút đồng hồ, Tạ Mi Nhi đã như cơn lốc lao đến bệnh viện huyện, nhưng Diệp Phàm vẫn đang ở trong phòng giải phẫu chưa có ra ngoài, cô sốt ruột đến mức xoay tới xoay lui thiếu chút nữa khiến Tề Thiên và Lô Vỹ choáng váng đầu óc, trong lòng thầm nghĩ:
- Khổ quá! Tiểu muội muội, cô đừng xoay nữa có được không? Xoay nữa thì bố mày làm sao chịu được?
Ba giờ sau
Mười vị thường vụ đang nóng lòng chờ đợi, cuối cùng đón tiếp vị thường vụ thứ mười một, Bí thư tư pháp kiêm Cục trưởng cục công an đi điều tra vụ án Vương Xương Nhiên. Vương Xương Nhiên sớm đã đề xuất không muốn kiêm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục công an nữa, y nói là quá mệt mỏi rồi, hiện tại người thay thế vẫn chưa quyết định nên tạm thời vẫn tạm quyền.
Lẽ nào Vương Xương Nhiên không muốn kiêm nhiệm chức Cục trưởng công an thực quyền?
Điểm này ngay cả Trương Tào Trung và Chung Minh Nghĩa đều có chút không hiểu trong lòng Thiên vương Lý Hồng Dương đang nghĩ cái gì?
Nhất định là có ám chiêu còn chưa sử dụng, cho nên hai người sớm đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp chiêu. Hơn nữa nếu Vương Xương Nhiên không kiêm nhiệm thì càng tốt, đối với chức vụ Cục trưởng cục Công an, ba phái đều chăm chú nhìn vào, muốn cướp vào tay mình.
Nhưng chức vụ quan trọng này đoán chừng vẫn là phía bên Lý Hồng Dương chiếm được tiên cơ. Mặc dù nói lần trước khi đề cử báo lên Chu Bách Thành và Cổ Thu Hoa, nhưng khả năng lên chức của hai người này chính là 7;3
Chu Bách Thành có Lý Hồng Dương nâng đỡ, lại cộng thêm nguyên Cục trưởng Vương Xương Nhiên đề cử, cho nên nắm chắc không ít.
Thật ra khi đề cử chuyện nguyên Cục trưởng cục Công an Vương Xương Nhiên tiến vào thường vụ kiêm bí thư tư pháp Lý Hồng Dương đã cùng với Vương Xương Nhiên chắp bút giao dịch.
Điều kiện là y sẽ ủng hộ Vương Xương Nhiên đeo danh hiệu bí thư tư pháp vào thường vụ, nhưng sau đó không lâu phải từ chức Cục trưởng Cục công an tạm quyền.
Vương Xương Nhiên biết Lý Hồng Dương còn có sắp xếp khác, sau khi cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy vẫn là đem cấp bậc của mình đưa ra trước, tiến vào thường vụ hãy nói, một Cục trưởng Cục công an mặc dù nói có thực quyền lớn nhưng dù sao không phải là Thường vụ, cũng chỉ là một cán bộ cấp phòng còn vào thường vụ sẽ trở thành cán bộ cấp phó ban, so ra cao hơn.
- Lão Vương, anh đem tình tiết vụ án cụ thể nói cho các vị thường vụ đang ngồi ở đây đi.
Lý Hồng Dương mặt không hề thay đổi, khẩu khí bình thản, không biết đang nghĩ cái gì.
- Chuyện là như vậy, vừa rồi tôi đã bố trí người phụ trách của mấy phòng ban đi triển khai điều tra toàn diện, mời đến tất cả những người ở thị trấn Lâm Tuyền và thị trấn Nam Khê có mặt ở hiện trường lúc ấy.
Trải qua tìm hiểu, khoảng 7 giờ sáng nay đồng chí Diệp Phàm chuẩn bị tới thôn đập Thiên Thủy chủ trì tuyển cử chủ tịch thôn.
Vì tính chất đặc thù của thôn đập Thiên Thủy, cái thôn này tất cả mọi người đều biết cho nên trong thị trấn cũng đặc biệt coi trọng, còn đặc biệt phái ra hai mươi mấy cán bộ, lại cộng thêm 5 cảnh sát của Cục công an huyện chúng tôi cùng đi.
Lúc ấy Phó chủ tịch Diệp đang ở trong huyện đợi các đồng chí cảnh sát hình sự cùng đi thì Cổ Thu Hoa mang theo sáu cảnh sát của Phòng bảo vệ trật tự xông vào phòng làm việc của Phó chủ tịch thị trấn Diệp, lấy còng tay ra muốn khóa người.
Đồng chí Diệp Phàm kêu gã đưa lệnh bắt ra, Cổ Thu Hoa đương nhiên không có, vì những chuyện này còn chưa trải qua lập án điều tra, bên ngoài vẫn chưa biết, viện kiểm sát lại càng không biết chuyện.
Nhưng Cổ Thu Hoa vẫn khăng khăng muốn cưỡng ép khóa Diệp Phàm, sau đó Diệp Phàm lại giải thích nói là cần tới thôn đập Thiên Thủy chủ trì công việc, hơn nữa từ đại cục mà xuất phát, trình bày người dân của thôn đập Thiên Thủy đó cũng không dễ quản lý, lại lặp lại tầm quan trọng và đặc thù của công tác tuyển chọn trong thôn.
Nói là đợi sau khi chọn xong chủ tịch thôn sẽ cùng với Phó cục trưởng Cổ đi tới huyện, nhưng Cổ Thu Hoa không nghe hắn nói, lại ra lệnh khóa người, lúc này đồn trưởng Triệu Thiết Hải của đồn công an thị trấn Lâm Tuyền và Phó bí thư của thị trấn, đồng chí Tống Ninh Giang lần lượt xuất hiện ngăn cản, cũng nói rõ tính phức tạp và tầm quan trọng của công tác tuyển cử. Nhưng Phó cục trưởng Cổ vẫn khăng khăng chấp hành, dưới tình huống không có lệnh bắt của tòa khăng khăng cưỡng chế bắt đồng chí Diệp Phàm mang đi.
Không lâu sau bọn họ đã lái xe đến Đồn công an thị trấn Nam Khê, ở đây đã tiến hành hình phạt riêng đối với Diệp Phàm. Bắt đầu do Vương Tiểu Ba và một đám không liên quan cùng nhau ra sức động thủ, đầu tiên là đấm đá đồng chí Diệp Phàm, sau đó lại…
Ài!
Lại dùng roi da ngâm qua nước muối ớt quất đồng chí Diệp Phàm. Mọi người có thể không biết, loại mùi vị của roi da ngâm qua nước tiêu nóng và nước muối quất vào trên người cho dù là ở thời kì cổ đại cũng được gọi là "Cực hình".
Hơn nữa từ chuyện này cũng thấy rõ được liên lạc của Phó cục trưởng Cổ và Vương Tiểu Ba rất tốt, nếu không đến lúc hành động làm gì chuẩn bị được ở đâu roi da và nước muối nóng chứ.
Đây là một loại hành vi điển hình của lợi dụng chức quyền cùng với người trên xã hội cấu kết lạm dụng quyền lực quốc gia, nói khó nghe một chút đã cấu thành kẻ phạm tội vô cùng nghiêm trọng.
May là Diệp Phàm có hai người bạn tốt, một người chính là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự Cục thành phố Lô Vỹ, một người chính là thiếu tá tiểu đoàn trưởng Tề Thiên của binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo thần bí nhất đóng quân ở căn cứ vịnh Lam Nguyệt ở tỉnh Thủy Châu cũng bám sát theo sau.
Vương Xương Nhiên mới nói tới đây, Tạ Cường đã thất thanh kêu lên:
- Liệp Báo!
Tiếng kêu của y khiến cho toàn thể thường vụ đều nhìn cả vào, không hiểu Tạ Cường đường đường là một huyện đội trưởng tại sao lại thất thố như vậy, lẽ nào Liệp Báo rất lợi hại sao?
Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Tạ Cường cảm thấy có chút mất mặt, đột nhiên cười nói:
- Ha ha, thất thố rồi. Nhưng chư vị đang ngồi ở đây đoán chừng còn chưa biết về binh đoàn Liệp Báo nổi tiếng của nước Trung Quốc chúng ta, đơn vị bộ đội thần bí trong truyền thuyết. Ha ha ha.
- Bộ trưởng Tạ, có phải là bộ đội thần bí có giấy phép giết người hay không?
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Giang Á Trạch đọc thuộc lòng Tam quốc, đối với phương diện quân sự cũng cảm thấy hứng thú, có chút ngạc nhiên hỏi.
- Cũng không đến mức ấy nhưng cũng tương tự. Xử lý toàn là các vụ án quân sự trọng đại của quốc gia chúng ta. Quan quân bên trong so với quan quân quân đội bình thường cũng cao hơn một cấp, giống như Thiếu tá Tề Thiên nếu như điều đến những đơn vị bộ đội khác lập tức có thể thăng lên chức Trung tá hoặc là Thượng tá, là tinh anh trong tinh anh.
Chung Minh Nghĩa lúc này còn muốn hát một đoạn của "Trí thủ uy hổ sơn", nhưng không đúng lúc, vẫn là tạm nín nhịn, đợi sau khi về nhà lại hát cho vợ nghe vậy.
- Bí thư Lý, tôi xin kiểm điểm với anh. Tiểu Đào làm ra loại chuyện như vậy, người làm cha như tôi cũng có trách nhiệm! Nến làm thế nào thì cứ làm thế ấy.
Chu Trường Hà đau lòng không thôi, nhưng trải qua chuyện cả nhóm cấp cứu hắn cũng có chút triệt để tỉnh ngộ rồi, dũng cảm đứng lên tự mình kiểm điểm.
Lúc này ánh mắt của các Thường vụ đều nhìn về hướng Trưởng ban tổ chức Phí Mặc, hàm chứa châm biếm vì con trai của y cũng đánh người, xem y mất mặt như thế nào.
Phí Mặc thật sự là muốn tìm một cái hố chui vào, trên mặt thoáng cái xám xịt như gan heo cùng với Chu Trường Hà vừa vặn hợp thành một đôi. Hai người này đều là người của Trương Tào Trung, cho nên trong lòng Trương Tào Trung cũng không khá khẩm gì.
- Nhưng người trẻ tuổi không phải đều như vậy sao! Thỉnh thoảng uống rượu làm những chuyện điên cuồng cũng là chuyện bình thường, người làm cha mẹ cũng không thể giống như Gia Cát Khổng Minh có thể bấm tay dự đoán, cho nên chuyện này nên xử lý như thế nào cho được, tôi cho rằng nên giải quyết nhẹ nhàng một chút, nếu làm ra quá ồn ào thì cũng làm mất mặt huyện Ngư Dương chúng ta có phải không?
Trương Tào Trung đành lên tiếng, giải vậy cho Phí Mặc và Chu Trường Hà.
- Đúng! Xử lý nhẹ nhàng là phải xử lý nhẹ nhàng, nhưng nghiêm khắc tuyệt đối cũng phải nghiêm khắc.
Lý Hồng Dương đang nói chuyện điện thoại cũng vang lên.
- Là Bí thư Lý sao, tôi là Tạ Quốc Trung.
Khẩu khí của Tạ Quốc Trung cũng không bình thường, mới vừa rồi sau khi nghe tiếng tiếng khóc lóc của cháu gái trong điện thoại liền giận tím mặt, sau khi vừa tìm hiểu một chút tình huống liền gọi điện tới.
- A! là Phó bị thư Tạ, chúng tôi đang mở cuộc họp thường vụ…Ngài, ngài có chỉ thị gì?
Lý Hồng Dương chợt lạnh toát, đoán chừng chuyện của Diệp Phàm có thể đã được người nào đưa lên trên rồi. Thật là nhanh chóng, vốn còn muốn xử lý êm dịu một chút, bây giờ xem ra khó mà được rồi.
- Mở cuộc họp thường vụ, đúng lúc rồi. Tôi gọi điện cho phòng họp của các anh, mở loa ngoài, để tất cả thường vụ các anh đều nghe thấy, hừ!
Khẩu khí của Tạ Quốc Trung vô cùng nghiêm khắc.
Đương nhiên, cũng cần phải cho Cục công an thành phố chút thể diện, ý kiến của người ta cũng phải nghe. Nếu Cục công an thành phố muốn mặt dày đưa ra lý do chính đáng khăng khăng muốn phủ quyết thì cũng có thể làm được.
Dù thế thì chuyện như vậy rất ít khi xảy ra, bình thường mà nói người là do ở dưới tiến cử, Đảng ủy Cục công an thành phố chỉ là đi lướt qua, nắm tình hình một chút rồi đồng ý.
Vì thế Trương Tào Trung hiện giờ khuôn mặt đau khổ đi phía sau. Bí thư Khối đảng Chung Minh Nghĩa lại tọa sơn quan hổ đấu, nheo mắt từ trong đáy lòng đang ngân nga hát bài "Uy hổ núi", y thật sự tưởng tượng mình là "Ngọn núi điêu khắc"
- Cô Tạ ở Thủy Vân Cư đúng không? Tôi là bạn của Diệp Phàm, anh ấy hiện tại đang bị đánh trọng thương nằm trong bệnh viện phẫu thuật.
Lô Vỹ gọi điện thoại, anh chàng này chỉ sợ thiên hạ không loạn, vì vậy ngày hôm đó khi Diệp Phàm mời khách, Lô Vỹ cũng biết rõ chú của Tạ Mi Nhi là Tạ Quốc Trung là nhân vật lớn thứ tư của Thường vụ thành phố, Phó bí thư chuyên trách, có vị thần này thì còn cần ai nữa?
- Cái gì? Trọng thương, tại sao, ai đánh?
Tạ Mi Nhi sợ đến mức mặt tái xanh đi, vội vàng hỏi.
- Hình như chính là vì chuyện ở Thủy Vân Cư hôm đó, chính là Vương Tiểu Ba kêu Phó cục trưởng Cổ Thu Hoa của Cục công an đến bắt Diệp Phàm đến đồn công an của thị trấn Nam Khê áp dụng hình phạt riêng, dùng roi da ngâm nước muối ớt đánh, bây giờ đang ở phòng giải phẫu cấp cứu. Cũng không biết tình hình như thế nào, có lẽ đánh tê liệt rồi, ài!
Đồng chí Lô Vỹ dĩ nhiên là nói thêm mắm thêm muối một chút, làm nổi bật đau đớn mà Diệp Phàm phải chịu, sắp bị đánh đến tê liệt rồi.
Sau mấy phút đồng hồ, Tạ Mi Nhi đã như cơn lốc lao đến bệnh viện huyện, nhưng Diệp Phàm vẫn đang ở trong phòng giải phẫu chưa có ra ngoài, cô sốt ruột đến mức xoay tới xoay lui thiếu chút nữa khiến Tề Thiên và Lô Vỹ choáng váng đầu óc, trong lòng thầm nghĩ:
- Khổ quá! Tiểu muội muội, cô đừng xoay nữa có được không? Xoay nữa thì bố mày làm sao chịu được?
Ba giờ sau
Mười vị thường vụ đang nóng lòng chờ đợi, cuối cùng đón tiếp vị thường vụ thứ mười một, Bí thư tư pháp kiêm Cục trưởng cục công an đi điều tra vụ án Vương Xương Nhiên. Vương Xương Nhiên sớm đã đề xuất không muốn kiêm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục công an nữa, y nói là quá mệt mỏi rồi, hiện tại người thay thế vẫn chưa quyết định nên tạm thời vẫn tạm quyền.
Lẽ nào Vương Xương Nhiên không muốn kiêm nhiệm chức Cục trưởng công an thực quyền?
Điểm này ngay cả Trương Tào Trung và Chung Minh Nghĩa đều có chút không hiểu trong lòng Thiên vương Lý Hồng Dương đang nghĩ cái gì?
Nhất định là có ám chiêu còn chưa sử dụng, cho nên hai người sớm đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp chiêu. Hơn nữa nếu Vương Xương Nhiên không kiêm nhiệm thì càng tốt, đối với chức vụ Cục trưởng cục Công an, ba phái đều chăm chú nhìn vào, muốn cướp vào tay mình.
Nhưng chức vụ quan trọng này đoán chừng vẫn là phía bên Lý Hồng Dương chiếm được tiên cơ. Mặc dù nói lần trước khi đề cử báo lên Chu Bách Thành và Cổ Thu Hoa, nhưng khả năng lên chức của hai người này chính là 7;3
Chu Bách Thành có Lý Hồng Dương nâng đỡ, lại cộng thêm nguyên Cục trưởng Vương Xương Nhiên đề cử, cho nên nắm chắc không ít.
Thật ra khi đề cử chuyện nguyên Cục trưởng cục Công an Vương Xương Nhiên tiến vào thường vụ kiêm bí thư tư pháp Lý Hồng Dương đã cùng với Vương Xương Nhiên chắp bút giao dịch.
Điều kiện là y sẽ ủng hộ Vương Xương Nhiên đeo danh hiệu bí thư tư pháp vào thường vụ, nhưng sau đó không lâu phải từ chức Cục trưởng Cục công an tạm quyền.
Vương Xương Nhiên biết Lý Hồng Dương còn có sắp xếp khác, sau khi cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy vẫn là đem cấp bậc của mình đưa ra trước, tiến vào thường vụ hãy nói, một Cục trưởng Cục công an mặc dù nói có thực quyền lớn nhưng dù sao không phải là Thường vụ, cũng chỉ là một cán bộ cấp phòng còn vào thường vụ sẽ trở thành cán bộ cấp phó ban, so ra cao hơn.
- Lão Vương, anh đem tình tiết vụ án cụ thể nói cho các vị thường vụ đang ngồi ở đây đi.
Lý Hồng Dương mặt không hề thay đổi, khẩu khí bình thản, không biết đang nghĩ cái gì.
- Chuyện là như vậy, vừa rồi tôi đã bố trí người phụ trách của mấy phòng ban đi triển khai điều tra toàn diện, mời đến tất cả những người ở thị trấn Lâm Tuyền và thị trấn Nam Khê có mặt ở hiện trường lúc ấy.
Trải qua tìm hiểu, khoảng 7 giờ sáng nay đồng chí Diệp Phàm chuẩn bị tới thôn đập Thiên Thủy chủ trì tuyển cử chủ tịch thôn.
Vì tính chất đặc thù của thôn đập Thiên Thủy, cái thôn này tất cả mọi người đều biết cho nên trong thị trấn cũng đặc biệt coi trọng, còn đặc biệt phái ra hai mươi mấy cán bộ, lại cộng thêm 5 cảnh sát của Cục công an huyện chúng tôi cùng đi.
Lúc ấy Phó chủ tịch Diệp đang ở trong huyện đợi các đồng chí cảnh sát hình sự cùng đi thì Cổ Thu Hoa mang theo sáu cảnh sát của Phòng bảo vệ trật tự xông vào phòng làm việc của Phó chủ tịch thị trấn Diệp, lấy còng tay ra muốn khóa người.
Đồng chí Diệp Phàm kêu gã đưa lệnh bắt ra, Cổ Thu Hoa đương nhiên không có, vì những chuyện này còn chưa trải qua lập án điều tra, bên ngoài vẫn chưa biết, viện kiểm sát lại càng không biết chuyện.
Nhưng Cổ Thu Hoa vẫn khăng khăng muốn cưỡng ép khóa Diệp Phàm, sau đó Diệp Phàm lại giải thích nói là cần tới thôn đập Thiên Thủy chủ trì công việc, hơn nữa từ đại cục mà xuất phát, trình bày người dân của thôn đập Thiên Thủy đó cũng không dễ quản lý, lại lặp lại tầm quan trọng và đặc thù của công tác tuyển chọn trong thôn.
Nói là đợi sau khi chọn xong chủ tịch thôn sẽ cùng với Phó cục trưởng Cổ đi tới huyện, nhưng Cổ Thu Hoa không nghe hắn nói, lại ra lệnh khóa người, lúc này đồn trưởng Triệu Thiết Hải của đồn công an thị trấn Lâm Tuyền và Phó bí thư của thị trấn, đồng chí Tống Ninh Giang lần lượt xuất hiện ngăn cản, cũng nói rõ tính phức tạp và tầm quan trọng của công tác tuyển cử. Nhưng Phó cục trưởng Cổ vẫn khăng khăng chấp hành, dưới tình huống không có lệnh bắt của tòa khăng khăng cưỡng chế bắt đồng chí Diệp Phàm mang đi.
Không lâu sau bọn họ đã lái xe đến Đồn công an thị trấn Nam Khê, ở đây đã tiến hành hình phạt riêng đối với Diệp Phàm. Bắt đầu do Vương Tiểu Ba và một đám không liên quan cùng nhau ra sức động thủ, đầu tiên là đấm đá đồng chí Diệp Phàm, sau đó lại…
Ài!
Lại dùng roi da ngâm qua nước muối ớt quất đồng chí Diệp Phàm. Mọi người có thể không biết, loại mùi vị của roi da ngâm qua nước tiêu nóng và nước muối quất vào trên người cho dù là ở thời kì cổ đại cũng được gọi là "Cực hình".
Hơn nữa từ chuyện này cũng thấy rõ được liên lạc của Phó cục trưởng Cổ và Vương Tiểu Ba rất tốt, nếu không đến lúc hành động làm gì chuẩn bị được ở đâu roi da và nước muối nóng chứ.
Đây là một loại hành vi điển hình của lợi dụng chức quyền cùng với người trên xã hội cấu kết lạm dụng quyền lực quốc gia, nói khó nghe một chút đã cấu thành kẻ phạm tội vô cùng nghiêm trọng.
May là Diệp Phàm có hai người bạn tốt, một người chính là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự Cục thành phố Lô Vỹ, một người chính là thiếu tá tiểu đoàn trưởng Tề Thiên của binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo thần bí nhất đóng quân ở căn cứ vịnh Lam Nguyệt ở tỉnh Thủy Châu cũng bám sát theo sau.
Vương Xương Nhiên mới nói tới đây, Tạ Cường đã thất thanh kêu lên:
- Liệp Báo!
Tiếng kêu của y khiến cho toàn thể thường vụ đều nhìn cả vào, không hiểu Tạ Cường đường đường là một huyện đội trưởng tại sao lại thất thố như vậy, lẽ nào Liệp Báo rất lợi hại sao?
Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Tạ Cường cảm thấy có chút mất mặt, đột nhiên cười nói:
- Ha ha, thất thố rồi. Nhưng chư vị đang ngồi ở đây đoán chừng còn chưa biết về binh đoàn Liệp Báo nổi tiếng của nước Trung Quốc chúng ta, đơn vị bộ đội thần bí trong truyền thuyết. Ha ha ha.
- Bộ trưởng Tạ, có phải là bộ đội thần bí có giấy phép giết người hay không?
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Giang Á Trạch đọc thuộc lòng Tam quốc, đối với phương diện quân sự cũng cảm thấy hứng thú, có chút ngạc nhiên hỏi.
- Cũng không đến mức ấy nhưng cũng tương tự. Xử lý toàn là các vụ án quân sự trọng đại của quốc gia chúng ta. Quan quân bên trong so với quan quân quân đội bình thường cũng cao hơn một cấp, giống như Thiếu tá Tề Thiên nếu như điều đến những đơn vị bộ đội khác lập tức có thể thăng lên chức Trung tá hoặc là Thượng tá, là tinh anh trong tinh anh.
Chung Minh Nghĩa lúc này còn muốn hát một đoạn của "Trí thủ uy hổ sơn", nhưng không đúng lúc, vẫn là tạm nín nhịn, đợi sau khi về nhà lại hát cho vợ nghe vậy.
- Bí thư Lý, tôi xin kiểm điểm với anh. Tiểu Đào làm ra loại chuyện như vậy, người làm cha như tôi cũng có trách nhiệm! Nến làm thế nào thì cứ làm thế ấy.
Chu Trường Hà đau lòng không thôi, nhưng trải qua chuyện cả nhóm cấp cứu hắn cũng có chút triệt để tỉnh ngộ rồi, dũng cảm đứng lên tự mình kiểm điểm.
Lúc này ánh mắt của các Thường vụ đều nhìn về hướng Trưởng ban tổ chức Phí Mặc, hàm chứa châm biếm vì con trai của y cũng đánh người, xem y mất mặt như thế nào.
Phí Mặc thật sự là muốn tìm một cái hố chui vào, trên mặt thoáng cái xám xịt như gan heo cùng với Chu Trường Hà vừa vặn hợp thành một đôi. Hai người này đều là người của Trương Tào Trung, cho nên trong lòng Trương Tào Trung cũng không khá khẩm gì.
- Nhưng người trẻ tuổi không phải đều như vậy sao! Thỉnh thoảng uống rượu làm những chuyện điên cuồng cũng là chuyện bình thường, người làm cha mẹ cũng không thể giống như Gia Cát Khổng Minh có thể bấm tay dự đoán, cho nên chuyện này nên xử lý như thế nào cho được, tôi cho rằng nên giải quyết nhẹ nhàng một chút, nếu làm ra quá ồn ào thì cũng làm mất mặt huyện Ngư Dương chúng ta có phải không?
Trương Tào Trung đành lên tiếng, giải vậy cho Phí Mặc và Chu Trường Hà.
- Đúng! Xử lý nhẹ nhàng là phải xử lý nhẹ nhàng, nhưng nghiêm khắc tuyệt đối cũng phải nghiêm khắc.
Lý Hồng Dương đang nói chuyện điện thoại cũng vang lên.
- Là Bí thư Lý sao, tôi là Tạ Quốc Trung.
Khẩu khí của Tạ Quốc Trung cũng không bình thường, mới vừa rồi sau khi nghe tiếng tiếng khóc lóc của cháu gái trong điện thoại liền giận tím mặt, sau khi vừa tìm hiểu một chút tình huống liền gọi điện tới.
- A! là Phó bị thư Tạ, chúng tôi đang mở cuộc họp thường vụ…Ngài, ngài có chỉ thị gì?
Lý Hồng Dương chợt lạnh toát, đoán chừng chuyện của Diệp Phàm có thể đã được người nào đưa lên trên rồi. Thật là nhanh chóng, vốn còn muốn xử lý êm dịu một chút, bây giờ xem ra khó mà được rồi.
- Mở cuộc họp thường vụ, đúng lúc rồi. Tôi gọi điện cho phòng họp của các anh, mở loa ngoài, để tất cả thường vụ các anh đều nghe thấy, hừ!
Khẩu khí của Tạ Quốc Trung vô cùng nghiêm khắc.