Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 177: Phiên ngoại

Phượng Minh nhớ lại nam nhân ban ngày bị ngã chết tại chỗ ở trước mặt mình, thầm vì Vĩnh Ân phát sinh nội đấu mà kinh tâm. Một Phân Thành nho nhỏ liền nháo thành như vậy, cả quốc gia không biết còn có bao nhiêu người vô tội chết đi. Liệt Trung Lưu nói rất đúng, các thế lực một khi cùng tranh đấu, không có chuyện máu của người vô tội không chảy. Giống như muội phu của Thái Tàm, chính là vô tội mà bị liên lụy, nhưng ai dám hỗ trợ? Không thể gián tiếp nghi ngờ mà tỏ vẻ duy trì trung thành với Tam vương tử Vĩnh Thành, ngày sau bị Vĩnh Toàn biết được, tất nhiên sẽ bị Vĩnh Toàn oán hận. Khó trách người quyền quý nào cũng không chịu ra tay cứu dân chúng vô tội sắp bởi vì Du Tử rượu mà bị giết một mạng. Chính trị là nơi đáng sợ nhất, chính là bứt dây động rừng, một động tác nhỏ mặc kệ cho dù ngươi không có lòng dạ nào thì vẫn là cố ý, liền chụp cho ngươi cái mũ cứng đầu theo phe đối lập linh tinh nào đó.

Càng nghĩ tiếp, lưng càng lạnh. Phượng Minh hạ giọng đối Nhạc Đình cảm kích nói: "Đa tạ Tướng quân trượng nghĩa nói ra, ta đối việc này lại hoàn toàn không biết gì cả. Chính là không biết tướng quân đối với hai vị điện hạ Vĩnh Toàn Vĩnh Thành có khuynh hướng nghiêng về vị nào trong số hai vị ấy?"

Nhạc Đình trên mặt vẻ khinh bỉ chợt lóe mà qua, đạm cười nhạt nói: "Có thể không chọn sao? Bản tướng quân là do Đại vương trực tiếp lựa chọn phái đến đây. Năm đó đề cử ta kỳ thật là Vĩnh Dật điện hạ. Vĩnh Dật điện hạ từng có thư lại đây, nói ngày sau nếu là gặp gỡ Minh vương, muốn ta chiếu cố một phần."

Phượng Minh nhất thời hiểu được. Nguyên lai hắn là người của Vĩnh Dật, trách không được không chịu cuốn vào trận đấu tranh này, nhưng lại nhiệt tình tới đây hướng hắn nói rõ tình huống. Cứ như vậy, Phượng Minh đối Nhạc Đình càng cảm thấy thân cận. Phượng Minh nhíu mi nói: "Đa tạ Tướng quân cố ý tới nhắc nhở, chuyện nội đấu của Vĩnh Ân vương tộc, ta quả thật cũng không nghĩ muốn cuốn vào." Chuyện vừa chuyển, lại nói tiếp, "Chính là, ta đã đáp ứng giúp Thái Tàm việc này. Trước không nói đến việc muội muội của Thái Tàm đang mang thai, chỉ luận một mạng người trân quý như thế nào, ta cũng không nên vì lo sợ gặp phải phiền toái mà khoanh tay đứng nhìn. Đại trượng phu lập thế, như thế nào có thể sợ khó không tiến, gặp kẻ yếu không để ý? Người này nếu là vô tội, ta liền nhất định phải cứu."

Nhạc Đình nguyên bản nghe hắn nói không muốn cuốn vào phân tranh, đây là nhân chi thường tình, cảm thấy được sự tình xử lý như thế là tốt nhất, đang khẽ gật đầu, ai ngờ Phượng Minh phía sau lại nói ra một câu định luận "Nhất định phải cứu", hơn nữa cứu không thành không trở về, khí thế chém đinh chặt sắt. Lần này đến phiên Nhạc Đình ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Phượng Minh.

Người trẻ tuổi trước mặt thong dong tĩnh tọa, trong tay nắm chén rượu nho nhỏ, dưới ánh trăng da thịt trong suốt như ngọc, ôn nhuận nho nhã, nhưng lại dẫn theo một cỗ cao quý nói không nên lời. Nhạc Đình

trong lòng ngạc nhiên, thầm nghĩ, Minh vương này nhìn như nhu nhược, không nghĩ

tới lại có một mặt cương nghị hiệp nghĩa như vậy.

Hắn vốn là vì thư của Vĩnh Dật, chỉ tính toán lại đây nhắc nhở một chút, xem như

hết trách nhiệm. Nhưng giờ phút này không khỏi đối Phượng Minh rất là kính

nể, đối Phượng Minh kính một bát rượu lớn, uống cạn, hào sảng nói: "Minh vương không phải người của Vĩnh Ân ta, lại yêu quý tánh mạng của một tiểu dân chúng Vĩnh Ân như vậy, ta có thể nào không có một chút sự can

đảm? Hảo, dù sao ta mấy ngày nay nén nhịn cũng đã đủ rồi, liền bất chấp bất cứ giá nào! Tối nay trở về, ta ra lệnh đem muội phu Thái Tàm thả ra, làm

cho bọn họ một nhà đoàn tụ, ngày sau Vĩnh Toàn điện hạ nếu biết mà trách tội, cứ để cho ta một mình gánh vác."

"Tuyệt đối không thể!" Phượng Minh vội vàng khoát tay nói: "Tướng quân buông tha cho một người như hắn, tương đương buông tha cho lập trường trung lập, đứng về bên Tam vương tử, Vĩnh Toàn nếu biết nhất định sẽ ghi hận tướng quân. Hắn bây giờ là thái tử, ai biết sẽ lợi dụng tội danh gì để hãm hại tướng quân mà? Cứu một người lại hại một người, không phải thượng sách, không bằng... Không bằng..." Hắn không bằng nửa ngày, vẫn là nói không nên lời cái phương pháp gì có thể thực hành, xấu hổ cười cười, "... Để cho ta suy nghĩ một chút..." Lại bắt đầu đau đầu.

Kế hoạch của hắn vốn rất đơn giản, nói cho đúng là thuyết phục Nhạc Đình, chứng minh muội phu của Thái Tàm chính là oan uổng, thỉnh Nhạc Đình buông tha cho muội phu Thái Tàm. Tới hiện tại, mới biết được sự tình trên thế gian thường thường phức tạp gấp bội so với trong tưởng tượng. Hiện tại Nhạc Đình đúng là đáp ứng thả người, nhưng con người chính trực nhất định không chịu nịnh nọt mà bảo trì trung lập như thế, Phượng Minh như thế nào lại nhẫn tâm hại hắn cuốn vào vòng nguy hiểm của đấu tranh đảng phái? Ý muốn cứu người, lại không thể để cho Nhạc Đình đắc tội hai phe quyền quý, Phượng Minh vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, vẫn là nghĩ không ra biện pháp gì giải quyết vấn đề yêu cầu cao độ này, không khỏi nghĩ đến Dung Điềm. Tên kia quỷ kế đa đoan, nếu hắn ở đây, nói không chừng khóe môi giương lên liền có thể nghĩ ra ý kiến hay vẹn toàn cả đôi bên.

Hỗn trướng, hỗn trướng! Hiện tại hắn là tập trung tinh thần nghĩ biện pháp cứu người, nghĩ như thế nào lại thành Dung Điềm đến đây? Phượng Minh thầm mắng mình một tiếng, đem lực chú ý thiếu chút nữa bay mất dẫn trở về, hỏi Nhạc Đình, "Mệnh lệnh xử tử muội phu của Thái Tàm, rốt cuộc là làm sao hạ được?"

"Mệnh lệnh là từ quan viên kiểm tra cống phẩm ở đô thành phát ra. Căn cứ theo pháp lệnh Vĩnh Ân, nếu cống phẩm là giả mạo, bọn họ có quyền hạ lệnh xử tử người thượng cống. Ta bởi vì Thái Tàm cầu tình, đã kéo dài thêm một thời gian ngắn, hơn nữa yêu cầu cho hắn cơ hội vận chuyển lại cống phẩm một lần nữa, xem như đã tận tâm tận lực." Nhạc Đình nói, "Đại khái bọn họ biết đến thái độ của ta, cũng không có đem ta trở thành người của Tam vương tử, cho nên tính cấp cho ta một cái thể diện, đáp ứng cho vận chuyển Du Tử rượu một lần nữa xem sao. Bất quá thể diện như vậy cũng chỉ có thể cấp một lần, lần thứ hai sẽ không có thương lượng. Thương nhân nấu rượu kêu Triêu An này một khi bị giết, ta làm đại tướng quân quản lý địa phương, còn phải có một đạo văn kiện về tội danh cùng chứng cứ phạm tội của người bị xử tử này trình đến đô thành. Mà tương lai, phải do ta tự mình phê chuẩn bản án này mới có thể đem sự tình liên lụy đến người thân của phạm nhân là Thái Tàm. Thái Tàm nếu bị tội hạ ngục, chức quan chưởng lại bến tàu Phân Thành này béo bở, có lẽ sẽ rơi xuống trên người thủ hạ của Vĩnh Toàn thái tử."

Triêu An chính là muội phu của Thái Tàm. Phượng Minh trừng mắt nói: "Nguyên lai đến cuối cùng, là vì tranh giành chức quan chưởng lại bến tàu Phân Thành?"

Nhạc Đình hỏi lại: "Bằng không Minh vương cho là bọn họ muốn cái gì? Một cái khách điếm ba tầng lầu cao rách nát sao? Chức vị chưởng lại bến tàu này là được thừa kế, Thái Tàm làm việc cẩn thận, không thể xuống tay, ai ngờ có người ra chủ ý nham hiểm như vậy."

Phượng Minh mắt trợn trắng. Trời ạ! Ai tới dạy hắn như thế nào cứu người từ bên trong cái cục diện chính trị hỗn loạn này đi!

***

Dung Điềm thân mặc áo tơi, đầu đội mũ, che giấu thân hình cao lớn, cùng Tử Nham một đường tiến vào Phiêu Hương Lâu dưới làn mưa xuân lất phất. Trong lâu khách nhân không nhiều lắm, chỉ ngồi đầy ba bốn bàn, hơn phân nửa chiếm vị trí cửa sổ hảo ngồi, thảnh thảnh thơi thơi ngắm cảnh mưa xuân. Hai người bọn họ con mắt đều không có liếc nhìn đại sảnh một cái, tự đi lên lầu hai, đi tới cuối hành lang tối, đẩy ra cánh cửa một gian tiểu thính không người chú ý, đi vào.

Không phải là độc nhất vô nhị, khi Phượng Minh ở Phân Thành uống rượu ngắm hoa, chứng kiến thi thể nam nhân từ trên trời giáng xuống phá nát nóc nhà tiểu điếm cũng là lúc bọn Dung Điềm đi đến bến tàu ở giữa biên cảnh Chiêu Bắc cùng Vĩnh Ân -- Duy Trấn. Bến tàu nhỏ Duy Trấn này, cùng đại bến tàu Phân Thành náo nhiệt như vậy đương nhiên không thể so sánh với nhau, bất quá có thể theo đường thủy từ Vĩnh Ân ra vào Chiêu Bắc, chính là con đường duy nhất của Dung Điềm giờ phút này.

Trong sảnh nhỏ mùi hương thoang thoảng tự nhiên, trên bàn đã chuẩn bị bốn đĩa thức ăn cùng một bình rượu nóng, mọi thứ vừa đúng.Tử Nham nhìn chung quanh một vòng, thấp giọng khen: "Tiểu Liễu vẫn là như cũ, làm việc hiểu ý lại thỏa đáng." Hắn theo Dung Điềm đi nhanh ngày đêm, tuy rằng mệt nhọc, lại vẫn là tinh thần sung mãn, không có chút nào mệt mỏi.

Một người bước vào trong phòng, tùy tay đem cửa phòng đóng lại, nhìn như nhàn nhã bước đến bên cửa sổ, sau khi xác định không người theo dõi, đem cửa sổ cũng đóng kín, mới xoay người lại, ngồi ngay ngắn ở một bên Dung Điềm, cung kính hành lễ, "Đại vương, ngài cuối cùng tới đây bình an rồi, thuộc hạ chính lo lắng trên đường không bình an mà." Hắn nâng mắt lên, hướng trên người Dung Điềm xem xét một lần, trong con ngươi tràn đầy cao hứng kích động.

Tử Nham cùng Tiểu Liễu đã sớm là người quen. Tất cả mọi người đều là được Dung Điềm tuyển lựa, âm thầm nghiêm ngặt huấn luyện để sử dụng khi có chuyện ngoài ý muốn. Bất quá hai năm trước, Dung Điềm phái Tiểu Liễu đến Vĩnh Ân làm nội ứng. Mọi người hôm nay mới một lần nữa gặp mặt, Tử Nham luôn luôn trầm ổn cũng nhịn không được mà cao hứng, cười nói: "Cái gì cuối cùng cũng bình an đến nơi này, giống như chúng ta gian nan lắm mới đến được đây vậy. Lấy bản lĩnh của Đại vương, việc đi qua đi lại giữa các quốc gia thật không đáng kể chút nào."

Dung Điềm nhìn như nhàn nhã, kỳ thật lòng nóng như lửa đốt, vội vàng muốn sớm ngày tới Đông Phàm, hơi vỗ vỗ bả vai Tiểu Liễu, mệnh hắn ngồi xuống, ngữ khí thong dong nói thẳng: "Đội quân tinh nhuệ của chúng ta ở Chiêu Bắc đã hóa trang thành thương đội hoặc đội tàu, xé lẻ ra, theo đường bộ cùng đường thủy tự lẻn vào Vĩnh Ân, mượn đường Vĩnh Ân, xuyên qua Ly Quốc, thẳng để Đông Phàm. Bổn vương chính là tạm dừng ở đây một đêm, sáng sớm ngày mai liền rời khỏi. Ngươi trước mắt làm việc ở trong phủ Vĩnh Toàn, biết tình hình Vĩnh Ân các nơi chứ?"

Hai năm không thấy, Tiểu Liễu tựa hồ so với năm đó ở bên người Dung Điềm có vẻ đơn bạc hơn, có lẽ vì vóc dáng cao lớn cho nên càng có vẻ gầy yếu, hai mắt lại dị thường hữu thần, cho thấy bên trong tự tin cùng chấp nhất. Gặp Dung Điềm hỏi, hắn gọn gàng đáp: "Vĩnh Ân trước mắt hỏng bét, nơi nơi đều loạn, binh mã đi qua Vĩnh Ân phi thường dễ dàng. Hai vị vương tử Vĩnh Ân tranh quyền, ngươi đấu ta, ta đấu ngươi, càng đấu bất diệc nhạc hồ, làm sao còn có người chú ý tới đội tàu cùng thương đội tự nhiên nhiều ra như vậy làm chi." Ngừng lại một chút, lộ ra thần sắc không dám đoán bừa, lo lắng nói, "Bất quá Đại vương sau khi đi qua Vĩnh Ân, vì cái gì không đi Bác Gian, Bắc Kỳ, ngược lại chọn Đồng quốc? Nơi đó dù sao cũng là địch quốc, vạn nhất bị Nhược Ngôn phát hiện..."

Dung Điềm không thèm để ý chút nào, xua tay khẽ cười nói, "Nhược Ngôn đang mải đối phó Phồn Giai, đại quân tập kết ở biên cảnh Phồn Giai, biên cảnh Vĩnh Ân cùng biên giới Đồng quốc kỳ thật binh lực hư không. Đại quân của hắn đóng ở Ly Quốc, bổn vương còn không sợ, huống chi hiện tại đại quân của hắn không còn ở đó? Bác Gian, Bắc Kỳ tuy rằng an toàn, nhưng là đường xá quá xa, đi lại hao phí thực nhiều thời gian, bổn vương..." Hắn vốn định nói lo lắng không kịp trở về bảo hộ Phượng Minh du lịch các quốc gia, băn khoăn đến việc Phượng Minh phải xây dựng hình tượng "Trí tuệ đại dũng", liền dừng lại không nói, chính là thản nhiên rồi nói tiếp: "Bổn vương trực tiếp đi qua Đồng quốc, có thể tiết kiệm không ít thời gian. Ân, Phượng Minh chuẩn bị du lịch thất quốc, hiện tại hẳn là đã ở biên giới Vĩnh Ân, nếu có chuyện gì, ngươi phải tận lực bảo hộ hắn."

Tiểu Liễu gật đầu, nghiêm mặt nói: "Thuộc hạ hiểu được."

"Vĩnh Toàn cùng Vĩnh Thành hai vị vương tử nội đấu, rốt cuộc tình hình như thế nào?"

Tiểu Liễu cẩn thận nói một phen. Hắn làm việc ở trong phủ đệ của Vĩnh Toàn, tin tức đương nhiên nhiều nhất. Vĩnh Toàn như thế nào vừa bước lên thái tử vị liền nơi nơi chốn chốn đoạt quyền, Vĩnh Thành như thế nào liên hợp các đại thần bị tổn hại lợi ích kiệt lực phản kháng, nói ra không ít ví dụ sinh động.

Dung Điềm một bên uống rượu ấm, một bên lẳng lặng nghe. Hết thảy đều ở trong kế hoạch của hắn. Ngày đó lập mưu phái Liệt Nhi làm cho Vĩnh Dật buông tha cho thái tử vị, hắn liền sớm đoán được kết cục hôm nay. Trước mắt tình hình phát triển vi diệu, làm cho Vĩnh Toàn cùng Vĩnh Thành hai bên thế lực cân bằng, tiếp tục nội đấu. Phượng Minh không phải đã nói, hạc trai ngọc tranh chấp, ngư ông đắc lợi sao? Bất quá nghe ý tứ của Tiểu Liễu, tựa hồ Vĩnh Thành đã rơi vào trạng thái bị vây hãm hoàn toàn, bọn quan viên bên người cũng đang bị Vĩnh Toàn nhất nhất thu thập. Không sai biệt lắm chờ đám quan viên này bị thu thập, Vĩnh Thành cũng liền xong đời. Vĩnh Thành nếu xong đời, Vĩnh Toàn nắm hết quyền hành, Vĩnh Ân

liền không có từ trước như vậy hảo đã khống chế.

(liền không dễ khống chế như lúc trước)

Nghĩ đến đây, Dung Điềm khóe môi hơi hơi

nhếch lên, khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đánh nhau như vậy rất không công bằng, chúng ta không ngại thấy việc nghĩa hăng hái ra tay giúp đỡ, trừ bạo giúp kẻ yếu. Tiểu Liễu mau đưa lỗ tai lại đây." Lại ở bên tai Tiểu Liễu nhẹ nhàng dặn dò hai câu.

Tiểu Liễu nghe xong, ánh mắt nhất thời mở lớn, ha hả cười nói, "Đại vương yên tâm, thuộc hạ tự nhiên biết nên làm cái gì bây giờ. Gần đây Vĩnh Toàn đưa thân tín đến bến tàu Phân Thành, như là muốn cướp lấy chức chưởng lại bến tàu. Chúng ta không ngại từ nơi này bắt đầu đích hành động."

"Tốt lắm."

"Một khi đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, thuộc hạ hiện tại nhất định phải chạy tới bến tàu Phân Thành. Thuộc hạ cáo từ, Đại vương bảo trọng."

Tiểu Liễu đối Dung Điềm thi lễ thật sâu, đứng thẳng dậy, hướng Tử Nham chắp tay, "Tử Nham bảo trọng." Tuy rằng ngữ khí hòa nhã như thường, trong con ngươi lại tràn đầy đầy đủ loại tình cảm.


Bến tàu Phân Thành.

Trên Ô Mạn giang, hoa lệ nhất, làm cho người chú ý nhất chính là thuyền lớn. Phượng Minh đang cố gắng thúc ép cái đầu nhỏ của hắn, vắt hết óc như thế nào tiến hành hành động vĩ đại thấy việc nghĩa hăng hái làm, trừ bạo giúp kẻ yếu. Ai, hắn thật sự rất không có khiếu đấu tranh chính trị. Trên sa trường mặt đối mặt với huyết chiến, hắn có lẽ

có thể nhận

, nhưng chuyện vương tộc quyền quý này đó đang lúc giết người không thấy máu,

quang

ngẫm lại khiến cho hắn một trận run rẩy. Không thể để cho muội phu của Thái Tàm oan uổng mà chết... Không thể để cho Nhạc Đình bị liên lụy... Không thể

đem mình cũng trộn lẫn đi vào

(đem chính mình cũng dính líu vào)... Nếu không du lịch thất quốc sẽ biến thành thất quốc cùng tiêu diệt Minh vương chi chiến... Thật khó khăn quá! Nếu Dung Điềm ở đây thì thật tốt a.

Phượng Minh

sầu mi khổ kiểm

(mặt nhăn mày nhíu), liên tiếp châm vài chén rượu ngửa đầu uống xong, lăng lăng nhìn mặt bàn bị ánh trăng phản xạ đến chói lọi, ánh sáng đập vào mắt, nháy mắt vài cái, tầm mắt phảng phất có chút mơ hồ, thấy không rõ đồ vật này nọ.

"Thấy không rõ..." Phượng Minh si ngốc dường như thì thào một lát, không biết nghĩ đến cái gì, chợt cả người chấn động,

làm sáng tỏ vô cấu đích nước sơn mắt đen long lanh tự nhiên sáng ngời

, đột nhiên bắt tay hướng trên đùi vỗ, cười lớn nói, "Ta nghĩ ra rồi!"

"Minh vương nghĩ đến cái gì?" Nhạc Đình chạy nhanh lại hỏi.

Phượng Minh cũng không vội trả lời Nhạc Đình, trước giương giọng kêu Dung Hổ lại hỏi, "Thái Tàm hiện tại ở nơi nào?"

"

Tại hạ tầng đích trong khoang thuyền mặt

(hắn ở mặt trong khoang thuyền), cùng vị lão bà bà kia ở chung một chỗ."

"Ngươi kêu Thái Tàm lại đây."

Dung Hổ vâng mệnh chạy đi. Chỉ chốc lát Thái Tàm đã bị dẫn tới. Hắn thấy Nhạc Đình ở bên cạnh, sắc mặt một trận tái nhợt, hiển nhiên chột dạ việc mình giấu diếm sự tình bị Phượng Minh biết, khiếp đảm hành lễ nói: "Minh vương có gì phân phó?"

Phượng Minh liếc hắn một cái, hắc hắc cười mắng: "

Ngươi người kia, không cần trang

(coi ngươi kìa, không cần ngụy trang), sự tình thái tử cùng vương tử nội đấu ta đã biết toàn bộ, ngươi lá gan cũng ghê gớm thật, muốn đem ta kéo vào vòng xoáy này."

Thái Tàm bùm một chút quỳ xuống, run rẩy: "Minh vương thứ tội, ta cũng thật sự là bị ép buộc đến không còn cách nào, không nơi cầu cứu."

"Như thế nào không đi cầu Tam vương tử hậu thuẫn của ngươi?"

Thái Tàm ủy khuất đáp: "Vĩnh Toàn điện hạ bây giờ là thái tử, đem Vĩnh Thành điện hạ chèn ép đến cơ hồ không ngẩng đầu lên được, chúng ta tiểu quan này đó bị hoài nghi cùng Vĩnh Thành điện hạ có quan hệ, mỗi người đều bị hãm hại, Vĩnh Thành điện hạ làm sao có thể chiếu cố đến đây? Ta làm một tiểu quan, nhiều nhất chính là thu một chút lễ vật của thương nhân lui tới, chưa từng hại người, càng không có trải qua chuyện thương thiên hại lí, trời ạ, như thế nào lại đắc tội Vĩnh Toàn điện hạ? Chỉ... Chỉ cầu Minh vương thi ân!"

"Thái Tàm, trước tiên ta hỏi ngươi," Phượng Minh trầm ngâm một lúc lâu, còn thật sự hỏi: "Ngươi cầu ta cứu muội phu ngươi, là vì muội muội của ngươi, hay còn là vì tánh mạng của ngươi, thỏa mãn dã tâm lớn của ngươi nữa? Ngươi có phải hay không nguyên bản tính toán lôi ta vào, nếu ta nhúng tay muốn cứu muội phu ngươi, tương đương ta làm ra tư thái ủng hộ Vĩnh Thành, gián tiếp trở thành lợi thế gia tăng thực lực cho Vĩnh Thành?"

Nếu đổi lại là Phượng Minh ba năm trước đây, hắn tuyệt nói không ra những lời này. Nhưng sau khi trải qua ít nhiều chuyện, giáo huấn dùng máu đổi lấy nói cho hắn biết mỗi người đều có dã tâm của chính mình. Dung Điềm không ở đây, hắn cho dù không muốn, cũng phải cẩn thận phỏng đoán

mọi người có thể sinh ra đích tâm lý âm u

. Nhất định phải tôi luyện ra tâm linh khôi giáp cứng rắn, mới có thể bảo vệ mình cùng phần đông thân tín bên người, bình an chấm dứt hành trình chu du thất quốc lần này.

Thái Tàm

đại chỉ

(kinh hãi), thất thanh nói: "Minh vương nghĩ đi đâu vậy? Ta chỉ là một tiểu quan, lúc trước nguyện trung thành với Vĩnh Thành điện hạ cũng chỉ là muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, sống yên ổn làm tốt chức quan nhỏ này liền thỏa mãn, nào có cái dã tâm gì? Muội phu ta nguy ở sớm tối, ta nếu còn muốn thăng quan phát tài, còn là một con người sao?" Hắn thanh âm khẽ run, ẩn ẩn tức giận vì bị Phượng Minh hiểu lầm mà ngờ vực vô căn cứ.

Phượng Minh nghe xong, gật đầu "Ân" một tiếng, nói: "Vậy cũng tốt. Ta đại khái đã nghĩ ra một phương pháp tốt, có thể vẹn toàn đôi bên, tất cả mọi người bình an."

Thái Tàm mừng rỡ, kích động hỏi, "Xin hỏi Minh vương nghĩ ra ý kiến gì hay?"

"Ta muốn thỉnh Nhạc Đình tướng quân

theo mặt trên nhắn dùm đích mệnh lệnh

, nội ngày hôm nay đem muội phu ngươi xử trảm."

Lời vừa nói ra, Thái Tàm cùng Nhạc Đình hai người đều hoàn toàn sửng sốt. Thái Tàm bất động nửa ngày, khuôn mặt béo ú dật ra một tia tươi cười khó coi, "Này... Đây là cái ý kiến hay gì? Minh vương không phải lấy ta ra làm trò vui mà?"

"Ta là nói nghiêm chỉnh mà, ai nói giỡn?" Phượng Minh nghiêm mặt nói, "Làm như vậy, đầu tiên có thể đảm bảo Nhạc Đình tướng quân sẽ không bị Vĩnh Toàn ghi hận. Tướng quân dựa theo mệnh lệnh của cấp trên mà làm việc, giết người không phải ý tứ của chính tướng quân, Tam vương tử Vĩnh Thành đối với việc này trong lòng hiểu được, hẳn là cũng sẽ không trách ngươi."

Nhạc Đình cau mày nói, "Nhưng là như vậy,
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
vô tội giả hay là muốn tử a

(muốn vô tội hay là muốn giết a)." Minh vương này mới vừa rồi còn đệ lời thề son sắt nói nhất định phải cứu cái người vô tội kia, nhanh như vậy liền

phao chi sau đầu

(nuốt lời)?

"Ta vừa rồi chỉ nói xử trảm, không có nói nhất định phải trảm chết."

Nhạc Đình mơ hồ đoán được một chút, chợt nói, "Ý của Minh vương có phải hay không muốn ta giả bộ theo mệnh lệnh giết Triêu An, lại âm thầm để cho hắn chạy?" Lập tức lại lắc đầu, cau mày nói, "Chủ ý này thực khó khăn. Từ trước đến nay vì sợ có người gian trá, xử tử tù phạm đều là tiến hành trước mặt mọi người. Hai năm trước có tử tù dùng nghìn vàng mua chuộc ngục tốt, dùng người khác thay thế mình chịu hình, bị tố giác ra, cho nên hiện tại tử tù lên trước pháp trường luôn luôn phải chứng thực bản thân. Việc này liên lụy đến việc sở hữu chức quan chưởng lại bến tàu Phân Thành, ta lo lắng toàn bộ quá trình đều có người của Vĩnh Toàn thái tử giám thị, vị tất dễ dàng như vậy đã lừa gạt đối phương."

Thái Tàm cũng liều mình gật đầu, vẻ mặt khẩn trương khuyên nhủ, "Pháp trường không phải địa phương bình thường, có quan viên nghiệm thân cùng khám nghiệm tử thi. Tráo đổi người, giả chết, giả ngất,... chiêu số này đó, tuyệt đối không thể qua mặt những tay già đời trên pháp trường."

Phượng Minh hiển nhiên rất có lòng tin, thần thái lâng lâng nói: "Tráo đổi người, giả chết đều là chiêu số cũ mèm, đương nhiên không qua mắt được bọn họ. Chúng ta lần này liền cho những tay già đời trên pháp trường này xem trò mới."

"Trò mới?"

Phượng Minh liếc mắt nhìn quét qua trước mặt hai người một cái, bỗng nhiên mím môi, dật ra một tia tươi cười giảo hoạt mà đáng yêu. Hắn giống như đứa nhỏ chuẩn bị một trò đùa dai, thân mình khom về phía trước một chút, hạ giọng hỏi, "

Các ngươi có biết chơi đùa ma thuật không?"

Khi Tây Lôi Minh Vương thanh danh chưa hiển hách, Lộc Đan đã nghe qua tên này. Khi đó, Minh Vương không phải Minh Vương mà vẫn là An Hà thái tử.

Mật thám Đông Phàm được cài vào hoàng cung Tây Lôi gửi mật tín nói: An Hà thái tử tự trầm mình giữa hồ trong cung, được mọi người cứu lên, Dung vương tự mình trấn an, cả đêm không về. Lộc Đan tà tà tựa vào trên lưng ghế dựa làm bằng da hồ, ngắm nghía ngọc bội trên tay, quay đầu đối Trữ Ấn nói: "Dung Điềm muốn đoạt vương quyền."

Trữ Ấn gật đầu nói: "Không sai. Dung Điềm muốn đoạt vương quyền, chắc chắn không có biện pháp lay chuyển được nền tảng lập quốc của Tây Lôi. Cho nên, hiện tại trấn an An Hà, đó là thế chuẩn bị sẵn sàng."

"Không sai. Dung Điềm một khi đoạt được vương quyền, An Hà liền trở thành vô giá trị." Lộc Đan theo ghế đứng lên, ngoài đình gió nhè nhẹ thổi, lay động tóc dài trên vai hắn, dáng người yêu kiều, chiếc eo tinh tế chuyển động. Hắn cúi xuống, đối Trữ Ấn mỉm cười nói: "Đáng tiếc An Hà thái tử cũng là mỹ nam tử."

Trữ Ấn thản nhiên nói: "Chỉ là con rối mà thôi."

Hai người đều đoán trúng việc Dung Điềm muốn đoạt lấy vương vị Tây Lôi, nhưng thẳng đến khi Dung Điềm đăng cơ, mới phát hiện chính mình cũng không toàn đoán trúng.


"Dung Điềm vốn chính là Tây Lôi thái tử, Tây Lôi Thái Hậu vì thế làm chứng cho hắn, còn An Hà thái tử sắc phong làm Minh Vương?"

Trữ Ấn đem mật tín của thám tử đưa cho Lộc Đan. Lộc Đan tiếp nhận, nhìn kỹ, lông mi thanh tú nhăn lại: "Đây là vì sao? Nếu đã đăng cơ, tại sao phải lưu lại người không còn dùng được?"

Trữ Ấn xoay người, đầu ngón tay tại lông mày Lộc Đan nhẹ nhàng vuốt vuốt: "Ngươi chẳng lẽ không biết An Hà là mỹ nam tử?" Hắn trêu tức đó mà.

Lộc Đan chậm rãi cười rộ lên, lòng bàn tay hợp lại, vỗ một chưởng, cười nói: "Ta còn nói Tây Lôi Dung vương cả người không một chút sơ hở, nguyên lai hắn cũng có thời điểm mềm lòng." Hắn hướng lỗ tai Trữ Ấn nói: "Lần này Dung Điềm đăng cơ, ta muốn tự mình đi nhìn thử một phen".

Trữ Ấn giữ lấy cổ tay hắn, lắc đầu nói: "Không thể."

"Không cần lo lắng, ta xen lẫn trong sứ giả đoàn của ngươi, dịch dung ẩn mặt." Lộc Đan mặc dù cười đến mị hoặc, trên mi lại dật ra anh khí ngạo thị thiên hạ: "Đương kim thiên hạ, Ly quốc cùng Tây Lôi đã thành thế song hùng đối lập, chúng ta ở vị thế này là bậc kiêu hùng, ở giữa hai quốc gia này mà xuống tay".

Trữ Ấn không thèm nhắc lại. Hắn biết Lộc Đan ý một khi đã quyết thì không người có khả năng sửa đổi, ngay cả hắn cũng không được. Bảy ngày sau, đoàn đặc phái viên do Đông Phàm vương phái đi chúc mừng Tây Lôi Dung Điềm đăng cơ vô cùng náo nhiệt mà lên đường. Trữ Ấn vương tự mình tiễn ra tận ngoại ô, phái ra bốn đặc phái viên làm đầu lĩnh, giữa đoàn ẩn giấu đệ nhất mưu sĩ bên người Trữ Ấn --- Lộc Đan. Ba tháng sau, đoàn đặc phái viên mang theo quà đáp lễ lớn của Dung Điềm trở lại Đông Phàm. Trữ Ấn cao hứng nhìn Lộc Đan phong trần mệt mỏi đi vào cung điện. Lộc Đan có chút đăm chiêu: "Ta muốn yên tĩnh một hồi", lẳng lặng đi vào mật thất. Mỗi có điều gì không nghĩ ra, hắn sẽ một mình tiến vào mật thất.

(còn nữa...)

Chuyện gì khiến Lộc Đan đại mĩ nhân nhà mình đóng cửa suy nghĩ, để mặc ông chồng/ vợ Trữ Ấn một mình như vậy nhỉ?

(chồng hay vợ ta ko biết nga~~ =))

Trữ Ấn kiên nhẫn chờ Lộc Đan. Hắn uống trà, ăn điểm tâm, còn như có cảm giác vừa ngủ một giấc nhỏ. Khi hắn tỉnh ngủ, Lộc Đan vẫn còn chưa đi ra. Vì thế, hắn ở trong tòa viện tập luyện hai bộ kiếm pháp, đọc một quyển sách, tắm rửa, uống trà, ăn điểm tâm, vẫn là rất có kiên nhẫn. Hắn biết, Lộc Đan một khi có sự tình cần tự hỏi, nhất định sẽ chậm rãi tự hỏi như vậy.

Kết quả, Trữ Ấn đợi hai ngày. Khi Lộc Đan từ trong mật thất đi ra, bộ dáng vẫn còn suy tư. Hắn so với khi đi vào mật thất càng thêm có chút đăm chiêu. Trữ Ấn vẫn là kiên nhẫn chờ. Lộc Đan sau khi tắm rửa, chậm rãi uống một chén trà nóng, qua thật lâu, mới thở dài một hơi nói: "Ta thấy hai lá cờ. Hai lá cờ này, một lá là Tây Lôi vương kì, một lá khác ta từ trước tới giờ không có gặp qua ―― Minh Vương kì." Hắn nhìn Trữ Ấn nói: "Ta lo lắng hai mặt cờ này có một ngày sẽ cắm ở trong vương thành Đông Phàm. Minh Vương này, chính là cái duyên hưng thịnh của Tây Lôi." Hắn mím môi: "Nhưng là, hắn cũng là một sơ hở thật lớn của Tây Lôi Dung Điềm."

Trữ Ấn rốt cục thản nhiên mở miệng: "Thật ra là như thế nào?", lại suy tư một hồi, đôi mắt đẹp dài nhỏ toát ra tiếu ý: "Ngươi cũng biết, Minh Vương từng đi sứ Phồn Giai, thiếu chút nữa bị Nhược Ngôn Ly quốc dùng binh phục kích.

Lộc Đan đứng lên, đi tới trước bàn học, nâng bút chấm mực trong nghiên: "Đối phó với Nhược Ngôn, ta xin dâng lên một kế." Hắn múa bút, lưu loát viết xuống giấy, đưa cho Trữ Ấn: "Đại vương thỉnh xem."

Trữ Ấn cẩn thận xem, ngạc nhiên nói: "Phồn Giai vương thất?"

"Không sai, Phồn Giai vương thất. Lấy sự ngoan độc của Nhược Ngôn, tất chấp nhận kế sách này. Minh Vương một khi bị đưa ra khỏi Tây Lôi, Dung Điềm lập tức có hành động. Nếu có thể khiến cho hai quốc khai chiến......"

Trữ Ấn cười rộ lên: "Quả nhiên là diệu kế."

"Nếu chúng ta có thể trên đường chặn đánh Phồn Giai tam công chúa, đem Minh Vương bất tri bất giác mang đi, kia......"

Hai người nhìn nhau cười. Mật tín được xuất đi giữa đêm. Ít ngày nữa, cả Phồn Giai vương thất sẽ chịu cảnh tàn sát.

Kế thành.

Chỗ duy nhất tính sai chính là Phồn Giai tam công chúa cư nhiên không làm theo yêu cầu của Nhược Ngôn, đem Minh Vương về giấu ở chỗ Bác Lăng. Cho nên, phục binh Đông Phàm giấu ở biên cảnh Tây Lôi định qua mặt Nhược Ngôn đánh lén đoàn xe của tam công chúa căn bản không có cơ hội gặp được Minh Vương.

Lộc Đan cười nói: "Không nghĩ tới Phồn Giai tam công chúa này lừa chúng ta một vố như vậy". Hắn cười xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Bác Gian tứ vương tử bên cạnh nàng không phải người phàm, chúng ta nên đề phòng một chút."

Trữ Ấn vẫn là hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Lộc Đan trầm ngâm nói: "Ta viết một bức thư gửi cho Bác Gian vương. Chỉ cần Bác Gian tứ vương tử không thể đi lên vương vị, không thể làm nên chuyện gì quá lớn."

Ly quốc Tây Lôi đại chiến, oanh oanh liệt liệt vang đến tận đây, đến cuối cùng hỏa thiêu liên hoàn thuyền trên Ô Mạn giang, Tây Lôi Minh Vương từ nay về sau trở thành Chiến Thần trong truyền thuyết. Không ai biết, người khởi xướng cuộc đại chiến này lại chính là đệ nhất mưu sĩ của Đông Phàm ―― Lộc Đan. Tây Lôi quốc nội vừa mới yên ổn, Bác Gian nội loạn lại nổi lên, mà một tiểu quốc ở phía đông là Đông Phàm chính là âm thầm trỗi dậy.

***

Trong khi đó, Phượng Minh đang ở trong hoàng cung Tây Lôi trầm tư suy nghĩ hai kế mình không nhớ rõ trong ba mươi sáu kế. Dung Điềm ở phía sau hắn đi đi lại lại hai lần, ngạc nhiên nói: "Vì sao nhất định phải là ba mươi sáu kế? Ba mươi bốn kế không phải cũng rất tốt sao?"

"Không được! Ba mươi sáu chính là ba mươi sáu, như thế nào có thể biến thành ba mươi bốn? Lời nói của ta nhất định phải có ý nghĩa." Phượng Minh tiếp tục vùi đầu khổ tư.


Thu Lam hồn hậu nói: "Nhưng là, Minh Vương không phải từng đối Diệu Quang công chúa nói có một trăm lẻ tám kế sao?"

"Đúng vậy, nếu nói như vậy, Minh vương nếu muốn sẽ không chỉ nghĩ ra hai kế sách".

Thu Nguyệt dựng thẳng đầu ngón tay lên đếm: "Một trăm lẻ tám...... Ba mươi bốn...... Ân, còn bảy mươi tư kế nữa."

"Thu Nguyệt!!!!!"

Trong Thái tử điện truyền thấy tiếng người sợ hãi kêu thảm thiết đến rụng da đầu.

***

Lộc Đan này là một người rất đáng sợ. Hắn tuy rằng bộ dạng giống như nữ nhân, nhưng là kiếm pháp tuyệt hảo, hơn nữa ngoan độc âm hiểm, so với Nhược Ngôn càng lợi hại hơn. Hơn nữa, người này là tiểu công nga, nhưng là ngày thường rất có thần thái của nữ tử. Hắc hắc, khi cùng Đông Phàm vương chung một chỗ, Lộc Đan là tiểu công! ha ha ha ~~~~~ (cái đoạn này chắc là lời tác giả).

Kế sách của Lộc Đan ta tóm lại cho dễ hiểu là:

Lộc Đan nhận thấy Minh vương là điểm yếu của Tây Lôi vương, liền bày cho Nhược Ngôn kế sách: uy hiếp Phồn Giai tam công chúa, buộc nàng bắt cóc Phượng Minh nộp cho Ly quốc để đổi lấy cái đầu của Long Thiên - kẻ đã tàn sát cả Phồn Giai vương thất. Nhưng thực tế, quân Đông Phàm sẽ âm thầm mai phục cướp đi Phượng Minh giữa đường. Khi Phượng Minh bị bắt đi, Dung Điềm lần theo dấu vết, tất nghĩ Phượng Minh bị bắt đến Ly quốc, chiến tranh giữa Tây Lôi và Ly quốc sẽ nổ ra, còn Đông Phàm là ngư ông đắc lợi. Nhưng Phồn Giai tam công chúa không làm theo yêu cầu của Nhược Ngôn, giữa đường đánh tráo Phượng Minh, đưa đến Bác Gian, giam tại phủ của Bác Gian tứ vương tử - Bác Lăng.