Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Chạy Trốn
Chương 138
Vụ án của Vân Hâm Bằng cuối cùng cũng được xét xử.
Ông ta bị xử chung thân vì tội cố ý giết người, tước quyền chính trị suốt đời.
Vân Tử Lăng nhìn một màn này, mặc dù không phải là tội chết, nhưng mà đối với cô mà nói thì kết quả này cũng đáng mừng rồi.
Cô đứng dậy rời khỏi tòa án.
Mộ Niệm Quang làm bạn đi bên cạnh cô: “Em thật sự muốn rời khỏi đây sao?”
Vân Tử Lăng mỉm cười nhìn anh: “Anh không cần phải lo lắng cho em, em không sao!”
Mộ Niệm Quang vẫn không yên tâm: “Rốt cuộc em muốn đi đâu? Em không thể nói cho anh biết sao? Anh là anh trai của em, anh có thể tới thăm em!”
Vân Tử Lăng khẽ cười: “Chờ em chuẩn bị xong xuôi hết ở bên kia, em sẽ liên hệ với anh!”
Mộ Niệm Quang đương nhiên biết ý của cô: “Có phải em sợ anh sẽ nói cho anh ta biết không? Em yên tâm, chắc chắn anh sẽ không nói!”
Vân Tử Lăng nhìn đồng hồ đeo tay: “Anh Niệm Quang đừng nói nữa, em phải đi đây, nếu không sẽ trễ chuyến bay mất.”
Nói xong cô đưa tay vẫy một chiếc taxi.
“Anh đưa em đi!” Mộ Niệm Quang kéo cổ ta của cô: “Em gọi taxi làm cái gì?”
“Trí nhớ của anh Niệm Quang thật không tốt, anh quên buổi chiều anh còn có một cái hợp đồng cần phải đi ký kết sao?”
Mộ Niệm Quang nhíu mày, tại sao con nhỏ này lại biết rõ ràng như thế?
Ngay lúc anh ta vẫn còn đang không hiểu gì thì Vân Tử Lăng đã lên xe.
“Á Tử Lăng!”
“Anh Niệm Quang, anh yên tâm đi, đợi em sắp xếp xong xuôi sẽ liên hệ với anh!”
Cô vừa nói vừa vẫy tay với anh ta: “Anh về đi, cứ yên tâm.”
Nói xong cô bảo tài xế mau lái xe đi.
Trên xe, Vân Tử Lăng nhìn khung cảnh biến hóa bên ngoài cửa sổ.
Chương trình radio đang nói về vụ án của và kết quả của Vân Hâm Bằng.
Đột nhiên cô cảm thấy rất yên tâm!
Nhưng mà, vào đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên.
“Anh biết hôm nay em sẽ đi……..”
Vân Tử Lăng khẽ giật mình, nhìn về phía radio trên xe taxi.
“Anh muốn hát tặng cho em một vài……..”
Giọng nói kia rất trầm thấp êm tai.
Chỉ là trong giọng nói kia lại lộ ra một tia bi thương.
‘Cho dù cả thế giới có rời bỏ em, vẫn có anh đến bên em.’
‘Làm sao nỡ để em chịu gió lạnh.’
‘Cho dù toàn thế giới đang có tuyết rơi.’
‘Cho dù chim đã bay hết về phương Nam tránh rét.’
‘Vẫn còn có anh ở nơi này.’
‘Si ngốc đợi em về……..’
Giọng hát trầm khàn của người đàn ông cùng với những ca từ bi thương khiến cho ai nghe cũng phải run lên một cách khó hiểu.
Một lúc sau.
“Anh không biết em có nghe được hay không, nhưng anh muốn nói là, cô gái nhỏ của anh, anh cho em thời gian ba năm, nếu như ba năm sau mà em vẫn không xuất hiện ở thành phố Nam Dương, anh sẽ đuổi theo em đến tận chân trời góc biển!” Người đàn ông khẽ cười một tiếng: “Đừng để anh chờ đợi quá lâu, anh sợ….. Anh sẽ chết!”
Trái tim của Vân Tử Lăng đột nhiên đập mạnh, nước mắt lập tức rơi xuống mu bàn tay.
“Anh yêu em, từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi!”
Giọng nói của người hỗ trợ âm thanh lập tức vang lên: “Trời ơi, quá là cảm động!”
“Nhớ kỹ, chỉ có ba năm thôi!” Giọng nói của người đàn ông lại lặp lại lần nữa.
Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng ghế bị đẩy ra.
Ngay sau đó trên đai lại phát lại bài người đàn ông vừa nãy hát, là bản giọng nữ, tên bài hát ‘Còn có em’ do ca sĩ Tôn Lộ hát.
Vân Tử Lăng cuộn người ngồi ở hàng ghế sau, nghe bài hát trên đài và nhớ lại những lời người đàn ông vừa nói, cô không kìm được nước mắt.
Ba năm.
Ba năm sau cô sẽ thành bộ dáng như thế nào?
Cô không biết, cũng không dám nghĩ.
Đọt nhiên, có một tia nắng xuyên qua đám mây đen chiếu xuống mặt đất.