[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 205: DÍNH NGƯỜI


Nếu nói tuổi tác thì Tiết Thần chỉ lớn hơn Lý Mộng Oánh hai tuổi, Lý Mộng Oánh năm nay cũng đã mười bảy, bất quá chỉ là cách nói khách sáo của Tiết Thần mà thôi.

Tiết Thần nói xong thì Khâm Phượng cũng đã đem đồ lại đây, là một hộp gỗ đàn hương chạm rỗng, chỉ nhìn cái hộp thôi cũng đã nhận ra giá trị liên thành. Tiết Thần mở nắp hộp, bên trong là một đôi kim thoa rực rỡ đặt ngay ngắn, đầu cây thoa khắc hình uyên ương bơi lội, đôi mắt uyên ương gắn mấy viên hồng ngọc hiếm có nhìn lộng lẫy loá mắt. Lý Mộng Oánh nhìn kim thoa rồi kinh ngạc nhìn Tiết Thần: “Đồ quý trọng như vậy muội không nhận được đâu.”

Tiết Thần khép hộp lại đưa đến trong tay Lý Mộng Oánh thuyết phục: “Tại sao lại không nhận được? Nếu muội không đeo thì nhà này đâu có ai thích hợp để đeo?  Ngọc ca nhi của Tam phòng còn nhỏ, nương tử còn chưa thấy hình bóng, chỉ có muội đeo là thích hợp nhất. Đừng vội khách khí với ta, chúng ta chính là thân trục lý, Quốc Công và Nhị lão gia đều là đích tử của Lão thái quân, thân vậy mà còn phải khách sáo hay sao?”


(Trục lý: chị em bạn dâu)

Lý Mộng Oánh nghe đến đó nhìn chằm chằm Tiết Thần trong chốc lát, sau đó cũng không từ chối nữa ngượng ngùng nhận lấy hộp gỗ.

Tư Đồ Lý đại nhân chính là một quan thanh liêm, nổi danh thanh quý. Tiết gia cũng tự xưng thanh quý, nhưng nếu so sánh với Lý đại nhân thì thật đúng là xin lỗi hai chữ này, cho nên Tiết Thần biết trong tay Lý Mộng Oánh tất nhiên không có bao nhiêu tiền áp đáy hòm. Thật ra Nhị phu nhân Hàn thị đã từng lén nói với Tiết Thần, nếu không phải Lâu Triệu Vân nhất định theo đuổi Lý Mộng Oánh, Tư Đồ Lý đại nhân cũng không muốn cho nữ nhi gả vào nhà dòng dõi cao như Quốc Công phủ, ông ấy chỉ coi trọng dòng dõi thư hương, cho dù là hậu nhân nhà bần hàn nhưng chỉ cần học vấn cao, nhân phẩm tốt thì Lý đại nhân rất nguyện ý.


Lý Mộng Oánh cũng hiểu rõ Tiết Thần giúp nàng bổ sung bề mặt. Nhà nàng tuy không nói nghèo đến mức chỉ có bốn bức tường, nhưng vì cái danh thanh quý quấy nhiễu nên xử sự và chi tiêu đều rất nhạt nhẽo vô vị. Cha nàng thanh liêm gần như thành bệnh, bổng lộc một nửa dùng để phụng dưỡng lão nhân ở quê quán Uyển Bình, một nửa dùng để chi tiêu trong phủ. Nhà nàng tỷ muội nhiều, nàng là trưởng nữ, từ nhỏ đã hiểu được cuộc sống chật vật khổ sở như thế nào. Vì thế nàng mới cường ngạch bày tỏ nàng nguyện ý gả cho Lâu Triệu Vân, không nói gì khác, chỉ nhìn những món quà Lâu Triệu Vân tặng cho nàng đều là những thứ nàng chưa từng gặp qua. Nàng muốn sống những ngày thoải mái, không đồng ý để cái danh thanh quý vây khốn khiến cả đời cơm canh đạm bạc, chỉ có đọc sách mà thôi thì không thể nào lấp đầy bụng.
Tiết Thần nhìn Lý Mộng Oánh thất thần cũng không quấy rầy, cứ để Lý Mộng Oánh chậm rãi tự mình lĩnh ngộ. Nàng biết cô nương này tất nhiên nguyện ý gả cho Lâu Triệu Vân, nhưng nhìn nàng đưa của hồi môn tới Lâu gia, gần như tất cả đều là thi họa. Tư Đồ Lý đại nhân là Trạng Nguyên thời tiên Đế, tài năng của Trạng Nguyên sáng tác thi họa dĩ nhiên sẽ không thua kém, có thể nói là vật hi hãn không thể định giá. Nhưng Tiết Thần thật chưa từng thấy nhà ai gả nữ nhi mà chỉ cho của hồi môn là thi họa, vì thế nàng mới có thể kết luận, trong tay Lý Mộng Oánh không có tiền áp đáy hòm. Sau này rốt cuộc đều là người một nhà, Tiết Thần không ngại giúp đỡ thêm một chút, dù sao hiện giờ Lý Mộng Oánh cũng đã là tức phụ của Lâu gia, xiêm y  trang sức diện ra ngoài đều cho người xem, ở trong phủ có thích thanh quý cũng không sao, nhưng khi ra phủ thì vẫn nên trang điểm đàng hoàng mới được.
Lý Mộng Oánh đợi một hồi lâu mà Tuân ca nhi cũng chưa ngủ dậy, nghĩ còn phải đi về phụng dưỡng bà mẫu bèn cáo từ, nói lần tới chờ Tuân ca nhi thức dậy mới đến thăm hắn. Tiết Thần đưa nàng ra đến cửa thuỳ hoa, nhìn theo nàng rời đi.

Xoay người lại liền kêu Hạ Châu tới dặn nhỏ: “Đi đến phòng thu chi nói một tiếng, tiền tiêu hàng tháng của Nhị thiếu phu nhân sẽ tăng gấp đôi, không cần nói cho nàng người khác lãnh bao nhiêu.”

Hạ Châu thay Tiết Thần quản lý công việc trong phủ, nghe Tiết Thần phân phó như vậy liền biết Thiếu phu nhân muốn giúp thêm cho sinh hoạt của Nhị thiếu phu nhân, thầm nghĩ Đại phòng và Nhị phòng không phân gia, Quốc Công và Nhị lão gia đều là thân nhi tử của Lão thái quân, Thiếu phu nhân có chiếu cố Nhị thiếu phu nhân một chút cũng không thành vấn đề, liền gật đầu cầm đối bài của Tiết Thần đi đến phòng thu chi.