Nông Phu Cùng Xà - Dạ Vũ Thu Đăng
Chương 12
Editor: bevitlangthang
Chờ đến khi Lý Toàn cùng Hạ Lâm vất vả lắm mới nói chuyện xong, nói xong lời từ biệt, Hoài Tân lạnh mặt bắt lấy tay Lý Toàn, không màng ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh, không nói không rằng lôi cậu đi.
"Sao, sao vậy?" Lý Toàn vẻ mặt mờ mịt, bị kéo thất tha thất thểu. Vừa rồi Hoài Tân không phải còn cùng mình cười nói sao, sao bây giờ lại trở mặt rồi?
Hoài Tân kéo cậu đến một con hẻm nhỏ đè cậu trên tường, lạnh lùng nói: "Người quen a? Còn ngủ cùng nhau? Cơ thể của ngươi như thế nào ngươi còn không biết sao, không sợ bị hắn phát hiện à... Hay là nói ngươi muốn để hắn phát hiện?"
"Không phải!" Lý Toàn liều mạng lắc đầu, muốn giải thích một chút, nhưng Hoài Tân rất nhanh vứt hộp điểm tâm kia xuống đất, sau đó thô lỗ kéo vạt áo của Lý Toàn ra, lộ ra đầu v* hồng hào bên trong.
Hắn nắm lấy một núm vú nhỏ, động tác không thể nói là ôn nhu mà xoa bóp.
"Ưm... Đừng...! Rốt cuộc ngươi làm sao vậy...?" Lý Toàn có chút sợ hãi, liên tiếp muốn trốn thoát, nhưng phía sau cậu là tường, căn bản không còn đường trốn.
"Ta thế nào ngươi còn không rõ sao?" Hoài Tân chen chân vào giữa hai chân Lý Toàn, dứt khoát mở lưng quần của cậu ra, quần rộng lập tức tuột xuống, Lý Toàn vội bắt lấy cái quần, biểu tình trên mặt tựa hồ muốn khóc. Hẻm nhỏ này không có người tiến vào, nhưng cách con phố chính cũng không xa, trong chốc lát vạn nhất có ai tiến vào, kia không phải thấy bộ dạng của hắn cùng Hoài Tân lúc này sao?
"Không ngờ ngươi ở trong thành còn quen người khác, bộ dáng nhìn qua thật thân mật làm sao." Giọng điệu Hoài Tân là lạ, dùng sức giữ chặt tay Lý Toàn, cố ý để quần cậu tuột xuống.
"A!" Lý Toàn kêu sợ hãi một tiếng, một bên dùng tay che côn th*t mềm rũ, "Chỉ là bằng hữu quen biết hồi nhỏ mà thôi..."
Trong lòng Lý Toàn lại có chút kỳ quái, quần áo cậu bị Hoài Tân cởi ra, quần cũng tuột xuống, bây giờ là mùa đông khắc nghiệt nhưng một chút cũng không thấy lạnh, thậm chí ngay cả một tia gió lạnh cũng không cảm nhận được.
"Thì ra là thanh mai trúc mã à?" Sắc mặt Hoài Tân ngày càng xấu.
Lý Toàn yên lặng nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra cái gì. Hoài Tân hắn...... Là đang ghen sao, đối với mình như vậy? Lý Toàn có chút khó thể tin được, nhưng trong lòng lại cảm thấy so với việc ăn hộp điểm tâm kia thì ngọt ngào hơn nhiều.
Hoài Tân quả nhiên là để ý tới cậu đi?
Bởi vì nghĩ như vậy, Lý Toàn nhìn hành vi của Hoài Tân thật giống một đứa nhóc bất mãn. Bỗng nhiên trong lòng cậu nổi lên một loại tình thương, từ ái mà ôm lấy Hoài Tân, nhỏ giọng giải thích nói: "Hạ đại ca là người cứu ta từ trong nước khi còn nhỏ... Nhưng sau này hắn dọn vô thành sống, cũng không ở chung quá lâu."
Đại khái là bị động tác trấn an của Lý Toàn, Hoài Tân đơn giản chôn ở ngực Lý Toàn, mút cắn đầu v* của hắn.
"A a......" Lý Toàn phát ra một tiếng rên rỉ, nhẹ nhàng mà đẩy đẩy Hoài Tân, nói: "Đừng như vậy...... Sẽ bị người thấy......"