Nối Lại Mối Tình Đầu

Chương 26

Buổi tối, phía ngoài trời tuyết rơi nhẹ, từng hạt từng hạt tuyết óng ánh như hoa Edelweiss* nhẹ nhàng mà rơi xuống, rơi vào trêи mái hiên, từng ngọn cây, mặt đất, rất nhanh liền tan đi.

*Edelweiss: Hoa nhung tuyết, tiếng Đức có nghĩa là trắng tinh khôi, cao quý

Được bao trùm một lớp trắng mỏng manh, nhiệt độ đang dần giảm xuống, càng lộ ra thêm sự ấm áp trong ổ chăn. Hứa Miểu còn đang trong giấc mộng, không khí lạnh lẽo tựa hồ xuyên qua lớp chăn, len lỏi qua thân thể, tiến vào trong cơn mơ của cậu.

Cậu vô ý thức rụt mình lại, hận không thể cuộn tròn một cục trốn vào trong chăn.

Bên này Hứa Miểu hơi động, Giang Nhất Phàm liền tỉnh.

Hắn nhếch con mắt nhìn qua người bên cạnh, chỉ nhìn thấy một vài sợi tóc đen bên ngoài, đầu Hứa Miểu toàn bộ chui vào chăn, cuộn thành một đoàn.

Giang Nhất Phàm cầm lấy một góc chăn kéo về phía sau, lộ ra cái đầu Hứa Miểu, làm cho cậu thông thoáng không khí.

Không khí lạnh lẽo dần tiếp xúc lên da thịt, Hứa Miểu trực tiếp bị lôi ra khỏi mộng cảnh, cậu lim dim mở mắt, con ngươi nửa khép, âm thanh hàm hồ mang theo cơn buồn ngủ nồng đậm: "Anh làm gì nha..."

Giang Nhất Phàm đem mái tóc hỗn độn trêи trán cậu vuốt qua một bên, nói: "Đừng chui cả người vào chăn ngủ, không đủ không khí để hít thở."

Hứa Miểu nghe vậy, ánh mắt u oán oan ức, nhìn hắn một cái: "Nhưng em rất lạnh."

Giang Nhất Phàm đem cậu ôm vào trong lòng, không tiếng động mà vỗ nhẹ lên phía sau lưng cậu, lời ít mà ý nhiều: "Nằm trong lồng ngực tôi."

Hứa Miểu rốt cục hết ai oán, không nhịn được cười, cậu nỗ lực khắc chế tâm tình, âm thanh lại mang theo vui vẻ: "Anh thật buồn nôn."

"Em không thích như vậy?" Giang Nhất Phàm hỏi.

Hứa Miểu lắc đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, "Không thích."

Giang Nhất Phàm nở nụ cười, nhắc lại chuyện cũ: "Là ai trước đây..."

Hứa Miểu cấp tốc ngắt lời hắn, "Không phải em!"

"Vậy là ai?"

Con mắt Hứa Miểu chuyển động, nụ cười giảo hoạt: "Là tiểu Hứa."

Giang Nhất Phàm thuận theo cậu, cười nhẹ: "Tiểu Hứa là ai?"

"Em làm sao biết? Anh đi hỏi người ta đi." Hứa Miểu nói xong, liền cầm lấy chăn che lại đầu: "Em muốn ngủ thêm một chút, anh đừng quậy em."

Giang Nhất Phàm cụp mắt nhìn về phía cậu, nghiêng người đến gần, cách chăn thấp giọng nói: "Tiểu Hứa là em."

Âm thanh của hắn rõ ràng truyền tới, từng chữ từng câu trầm thấp lọt vào tai, hô hấp Hứa Miểu hơi ngưng lại, lỗ tai cảm giác đã nóng đỏ lên.

Bây giờ là không thể ngủ được nữa rồi, Hứa Miểu ɭϊếʍ môi một cái, vén chăn lên vươn mình ngồi trêи người Giang Nhất Phàm, cầm lấy cổ áo ngủ của hắn, hung ác nói: "Anh có nghĩ tới việc để cho em ngủ hay không?"

Giang Nhất Phàm bình tĩnh nhìn câu, hai chữ nói ra nhẹ như mây gió: "Không nghĩ."

"Thật xấu xa." Hứa Miểu sách một tiếmg, cậu sờ soạng phía sau một cái, quả nhiên như cậu dự liệu, hoả ɖu͙ƈ đang hừng hực. Bắt được nhược điểm của đối phương, cậu đắc ý dào dạt, "Còn nói em thích quấn lấy anh, chính anh cũng giống vậy thôi, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân!"

Giang Nhất Phàm ôm lấy eo cậu, ánh mắt triệt để trở nên sâu thẳm, tiếng nói cũng thấp xuống: "Tiểu Hứa."

Hứa Miểu cảm thấy bên eo có chút ngứa, cậu dựa vào lồng ngực Giang Nhất Phàm, hàm hồ nói: "Đến nào, làm một chút thể ɖu͙ƈ buổi sáng..."