Nhất Ngôn Thông Thiên
Chương 327: Kiếp nạn của Tiêu Mộng
Dịch: Từ Ngôn
Thần phạt là cái gì? Tiêu Mộng không biết, gã chỉ biết Từ Ngôn như lên cơn điên, tự quăng mình văng ra ngoài, sau đó không chạy mà lại đứng yên ở cửa ra vào.
Tiêu Mộng nhanh chóng dẫn theo mười cao thủ Chỉ Phiến Môn đuổi theo, thoáng chốc đã vây quanh Từ Ngôn đang đứng đầu đường.
“Bớt đứng đó giả thần giả quỷ đi, pháp sư Thái Thanh giáo sao? Ngươi thực cho mình là đạo sĩ sao?”
Từ Ngôn nói câu ‘Đạo đức thông Huyền Tĩnh, Chân thường thủ Thái Thanh’ kia lại khiến Tiêu Mộng nhớ tới giáo lý của Thái Thanh giáo, nhưng gã không tin rằng Từ Ngôn có liên quan gì với Thái Thanh Giáo. Tiêu Mộng sẽ không giết Từ Ngôn trên đường phố Đại Phổ, gã chỉ muốn ép hỏi cho ra đến cuối cùng đã có gì xảy ra ở Ngọc Lâm sơn mà thôi, tiện đó trả thù cho bạn tốt của gã, Hứa Kính Chi, giáo huấn một lần cho cả đời Từ Ngôn khó mà quên nổi.
Mắt thấy giao thừa sắp tới, cũng là lúc Tiền tông tuyển ra Đông gia, Tiêu Mộng sẽ không định sinh sự vào thời điểm quan trọng thế này, gã đưa mắt ra hiệu cho đám thủ hạ, đồng thời cũng quyết định tự mình ra tay, trước không chế Từ Ngôn sau đó đến chỗ nào yên tĩnh rồi tra khảo sau.
Dù sao đây cũng là đường Đại Phổ, kẻ đến người đi, chỗ này chỉ qua một chốc thôi mà đã có không ít người vây xem, nếu để người chính phái nhận ra thì chẳng phải phiền toái sao. Vậy nên, Tiêu Mộng không chần chứ, khẽ nhấc chân muốn động thủ ngay.
Nhưng còn chưa động thủ, vị Thiếu Môn chủ của Chỉ Phiến môn chợt phát hiện ra bầu không khí trên đường có chút không đúng.
Nguyên một đám thợ làm mới đây còn cắm đầu cắm cổ ăn trong tiệm mì, giờ nhao nhao vọt ra, đứng vây xung quanh, tiếp đó là một đám dân chúng nghe được liền chạy tới. Cả đám ai cũng cầm ‘vũ khí’, kẻ cầm đòn gánh, chốt cửa, lại có người cầm cây củi, quải trượng, nhìn sơ rất hung hăng, hơn nữa ánh bắt ai cũng bất thiện. Dọa người nhất chính là một lão thái tuổi già sức yếu bê cái bô, mắt trừng rõ to, bộ dáng giống hệt như muốn dốc sức liều mạng với kẻ thù.
Tiêu Mộng cảm giác dường như chỗ này hiện có chút không đúng, tại sao bọn người trên đường đều trừng mắt nhìn gã?
"Đạo đức Thông Huyền tĩnh, Chân thường thủ Thái Thanh!"
Bên trong đám người vây xem, có mấy người lao động thả tay áo, ống quần xuống hiện ra một thân vận đạo bào, miệng giận dữ rống to, kế đó cả đám xung quanh rầm rĩ hò hét phụ họa.
“Kẻ sỉ nhục pháp sư Thái Thanh giáo, phải nhận Thần phạt!” Gần một trăm mười đạo sĩ Thái Thanh giáo đã phải khổ lực hơn nửa ngày, giờ vẫn đang còn chưa kịp ăn no đã liền gặp phải một đám đui mù, vậy nên cả đám càng thêm hung hãn, gào lớn.
“Dám đánh Ngôn pháp sự, các ngươi đáng bị Thần phạt a!” Một đám giáo chúng Thái Thanh giáo đứng vây xem nhất loạt giơ cao các loại ‘vũ khí’, nhao nhao rống to.
“Pháp sư không thể bị khinh thường, đám xấu xa các ngươi muốn khi dễ Ngôn pháp sư, trước phải bước qua xác lão bà tử này đã!”
Lão thái bà run rẩy xuất thủ đầu tiên, tay hất cái bô tới, theo đó, đám chất thải kèm cái nắp bô bay thẳng về đám Tiêu Mộng, kèn tiến công xem như chính thức được thổi lên.
Thần phạt rất đáng sợ, thực tế Thần phạt từ tay lão thái bà kia lại khiến cho Tiêu Mộng đứng giữa đám người muốn tránh cũng tránh không được. Kiếm khí đúng là rất lợi hại, có điều Tiêu Mộng vừa mới tấn cấp Trúc Cơ, còn chưa có năng lực huy kiếm bát vũ*, thế nên thân bị kẹt giữa đám hỗn chiến bất ngờ này, dưới sự giận dữ, Tiêu Mộng liền chém mười mấy người, chém chết ai không khoan bàn, chính gã giờ đã bị đám dân chúng đầy lòng giận dữ kia bao phủ hoàn toàn.
Cao thủ Trúc Cơ cảnh rất mạnh là sự thật, nhưng là khi đã tấn cấp được một thời gian đủ dài.
Dưới hoàn cảnh bị Từ Ngôn tận lực dùng phi thạch đánh lén, cục diện xung quanh lại hỗn loạn như thế, kèm thêm đám đạo sĩ kiêm cu li của Thái Thanh giáo kia phần động là cao thủ Tiên Thiên, loại mới sinh linh khí như Tiêu Mộng, tối đa cũng cũng chỉ có thể chém ra năm ba đạo kiếm khí của tu hành giả Trúc Cơ cảnh, thực sự không ngăn nổi đám người đang lao đến như thủy triều này.
Hơn mười thủ hạ mà Tiêu Mộng dẫn theo đúng là công phu không kém, nhưng mà mười mười tên Tiên Thiên phải đối mặt với đệ tử Thái Thanh giáo kèm theo đám dân chúng xung quanh thì cả chút cơ hội phản công cũng không có, bảo vệ Thiếu môn chủ được một lát thôi mà cả đám đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, miệng rên hừ hừ không đứng dậy nổi.
Tiêu Mộng rất hối hận. Gã hối hận vì còn chưa rõ thân phận của Từ Ngôn đã vội ra tay.
Nếu gã biết Từ Ngôn rõ ràng còn là pháp sư Thái Thanh giáo thì có nói gì gã cũng sẽ không lỗ mãng như vậy, vốn tưởng rằng lần này có thể dễ dàng bắt được Từ Ngôn, không thể ngờ được chính mình lại gặp xui xẻo.
Trách không được dù phế đi Hứa Kính Chi, hắn vẫn có thể nghênh ngang bước trên đường. Từ lúc nào mà hắn lại trở thành pháp sư Thái Thanh giáo chứ…Hối hận thì hối hận, Tiêu Mộng vẫn là kẻ quyết đoán, gã liều mạng vung mạnh thanh trường kiếm, toan thoát khỏi đám người mà trốn, nếu bị rơi vào tay chính phái, lại là ở kinh thành Đại Phổ, kết cục của Tiêu Mộng cũng không khó để đoán.
Ý định của Tiêu Mộng rất ổn, đáng tiếc, Từ Ngôn lại không cho gã có cơ hội.
Cục diện hỗn loạn như vậy đúng là cơ hội tuyệt nhất để đánh lén kẻ định, từng viên đá từ trong tay nối nhau bay ra, Từ Ngôn đặc biệt nhắm vào mặt, cổ họng và hạ bàn của Tiêu Mộng mà ném. Không mấy chốc, mũi Tiêu Mộng tím ngắt, hốc mắt sưng vù, cổ đỏ ửng, đến kiếm cũng quăng đi, chỉ còn cái thân đang cố chạy trối chết.
Thần phạt là cái gì? Tiêu Mộng không biết, gã chỉ biết Từ Ngôn như lên cơn điên, tự quăng mình văng ra ngoài, sau đó không chạy mà lại đứng yên ở cửa ra vào.
Tiêu Mộng nhanh chóng dẫn theo mười cao thủ Chỉ Phiến Môn đuổi theo, thoáng chốc đã vây quanh Từ Ngôn đang đứng đầu đường.
“Bớt đứng đó giả thần giả quỷ đi, pháp sư Thái Thanh giáo sao? Ngươi thực cho mình là đạo sĩ sao?”
Từ Ngôn nói câu ‘Đạo đức thông Huyền Tĩnh, Chân thường thủ Thái Thanh’ kia lại khiến Tiêu Mộng nhớ tới giáo lý của Thái Thanh giáo, nhưng gã không tin rằng Từ Ngôn có liên quan gì với Thái Thanh Giáo. Tiêu Mộng sẽ không giết Từ Ngôn trên đường phố Đại Phổ, gã chỉ muốn ép hỏi cho ra đến cuối cùng đã có gì xảy ra ở Ngọc Lâm sơn mà thôi, tiện đó trả thù cho bạn tốt của gã, Hứa Kính Chi, giáo huấn một lần cho cả đời Từ Ngôn khó mà quên nổi.
Mắt thấy giao thừa sắp tới, cũng là lúc Tiền tông tuyển ra Đông gia, Tiêu Mộng sẽ không định sinh sự vào thời điểm quan trọng thế này, gã đưa mắt ra hiệu cho đám thủ hạ, đồng thời cũng quyết định tự mình ra tay, trước không chế Từ Ngôn sau đó đến chỗ nào yên tĩnh rồi tra khảo sau.
Dù sao đây cũng là đường Đại Phổ, kẻ đến người đi, chỗ này chỉ qua một chốc thôi mà đã có không ít người vây xem, nếu để người chính phái nhận ra thì chẳng phải phiền toái sao. Vậy nên, Tiêu Mộng không chần chứ, khẽ nhấc chân muốn động thủ ngay.
Nhưng còn chưa động thủ, vị Thiếu Môn chủ của Chỉ Phiến môn chợt phát hiện ra bầu không khí trên đường có chút không đúng.
Nguyên một đám thợ làm mới đây còn cắm đầu cắm cổ ăn trong tiệm mì, giờ nhao nhao vọt ra, đứng vây xung quanh, tiếp đó là một đám dân chúng nghe được liền chạy tới. Cả đám ai cũng cầm ‘vũ khí’, kẻ cầm đòn gánh, chốt cửa, lại có người cầm cây củi, quải trượng, nhìn sơ rất hung hăng, hơn nữa ánh bắt ai cũng bất thiện. Dọa người nhất chính là một lão thái tuổi già sức yếu bê cái bô, mắt trừng rõ to, bộ dáng giống hệt như muốn dốc sức liều mạng với kẻ thù.
Tiêu Mộng cảm giác dường như chỗ này hiện có chút không đúng, tại sao bọn người trên đường đều trừng mắt nhìn gã?
"Đạo đức Thông Huyền tĩnh, Chân thường thủ Thái Thanh!"
Bên trong đám người vây xem, có mấy người lao động thả tay áo, ống quần xuống hiện ra một thân vận đạo bào, miệng giận dữ rống to, kế đó cả đám xung quanh rầm rĩ hò hét phụ họa.
“Kẻ sỉ nhục pháp sư Thái Thanh giáo, phải nhận Thần phạt!” Gần một trăm mười đạo sĩ Thái Thanh giáo đã phải khổ lực hơn nửa ngày, giờ vẫn đang còn chưa kịp ăn no đã liền gặp phải một đám đui mù, vậy nên cả đám càng thêm hung hãn, gào lớn.
“Dám đánh Ngôn pháp sự, các ngươi đáng bị Thần phạt a!” Một đám giáo chúng Thái Thanh giáo đứng vây xem nhất loạt giơ cao các loại ‘vũ khí’, nhao nhao rống to.
“Pháp sư không thể bị khinh thường, đám xấu xa các ngươi muốn khi dễ Ngôn pháp sư, trước phải bước qua xác lão bà tử này đã!”
Lão thái bà run rẩy xuất thủ đầu tiên, tay hất cái bô tới, theo đó, đám chất thải kèm cái nắp bô bay thẳng về đám Tiêu Mộng, kèn tiến công xem như chính thức được thổi lên.
Thần phạt rất đáng sợ, thực tế Thần phạt từ tay lão thái bà kia lại khiến cho Tiêu Mộng đứng giữa đám người muốn tránh cũng tránh không được. Kiếm khí đúng là rất lợi hại, có điều Tiêu Mộng vừa mới tấn cấp Trúc Cơ, còn chưa có năng lực huy kiếm bát vũ*, thế nên thân bị kẹt giữa đám hỗn chiến bất ngờ này, dưới sự giận dữ, Tiêu Mộng liền chém mười mấy người, chém chết ai không khoan bàn, chính gã giờ đã bị đám dân chúng đầy lòng giận dữ kia bao phủ hoàn toàn.
Cao thủ Trúc Cơ cảnh rất mạnh là sự thật, nhưng là khi đã tấn cấp được một thời gian đủ dài.
Dưới hoàn cảnh bị Từ Ngôn tận lực dùng phi thạch đánh lén, cục diện xung quanh lại hỗn loạn như thế, kèm thêm đám đạo sĩ kiêm cu li của Thái Thanh giáo kia phần động là cao thủ Tiên Thiên, loại mới sinh linh khí như Tiêu Mộng, tối đa cũng cũng chỉ có thể chém ra năm ba đạo kiếm khí của tu hành giả Trúc Cơ cảnh, thực sự không ngăn nổi đám người đang lao đến như thủy triều này.
Hơn mười thủ hạ mà Tiêu Mộng dẫn theo đúng là công phu không kém, nhưng mà mười mười tên Tiên Thiên phải đối mặt với đệ tử Thái Thanh giáo kèm theo đám dân chúng xung quanh thì cả chút cơ hội phản công cũng không có, bảo vệ Thiếu môn chủ được một lát thôi mà cả đám đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, miệng rên hừ hừ không đứng dậy nổi.
Tiêu Mộng rất hối hận. Gã hối hận vì còn chưa rõ thân phận của Từ Ngôn đã vội ra tay.
Nếu gã biết Từ Ngôn rõ ràng còn là pháp sư Thái Thanh giáo thì có nói gì gã cũng sẽ không lỗ mãng như vậy, vốn tưởng rằng lần này có thể dễ dàng bắt được Từ Ngôn, không thể ngờ được chính mình lại gặp xui xẻo.
Trách không được dù phế đi Hứa Kính Chi, hắn vẫn có thể nghênh ngang bước trên đường. Từ lúc nào mà hắn lại trở thành pháp sư Thái Thanh giáo chứ…Hối hận thì hối hận, Tiêu Mộng vẫn là kẻ quyết đoán, gã liều mạng vung mạnh thanh trường kiếm, toan thoát khỏi đám người mà trốn, nếu bị rơi vào tay chính phái, lại là ở kinh thành Đại Phổ, kết cục của Tiêu Mộng cũng không khó để đoán.
Ý định của Tiêu Mộng rất ổn, đáng tiếc, Từ Ngôn lại không cho gã có cơ hội.
Cục diện hỗn loạn như vậy đúng là cơ hội tuyệt nhất để đánh lén kẻ định, từng viên đá từ trong tay nối nhau bay ra, Từ Ngôn đặc biệt nhắm vào mặt, cổ họng và hạ bàn của Tiêu Mộng mà ném. Không mấy chốc, mũi Tiêu Mộng tím ngắt, hốc mắt sưng vù, cổ đỏ ửng, đến kiếm cũng quăng đi, chỉ còn cái thân đang cố chạy trối chết.