Nhất Ngôn Thông Thiên
Chương 134: Họa thủy Đông dẫn (*)
Dịch giả: Hoangtruc
"Người quen?"
Dương Ca cau mày hỏi: “Lão thập thất, ngươi nhận ra thủ lĩnh Man tộc này?”
Dương Ca thắc mắc, cũng là thắc mắc chung của đám Thái Bảo, Trác Thiếu Vũ cũng ghìm chiến mã, quay lại nhìn Từ Ngôn. Gã cũng rất muốn biết vì sao lão thập thất lại nhận ra Man tộc.
"Nhận ra a."
Từ Ngôn lại lần nữa tháo đầu người xuống rồi giơ giơ ra trước đám Thái Bảo, đáp: “Nhị ca cũng gặp rồi mà. Tất cả các ca ca cũng đã gặp, lúc ở trong Ngọc Lâm tự đấy.”
Từ Ngôn nói xong, bèn thúc ngựa đến trước mặt từng tên Thái Bảo. Đám Thái Bảo nhìn chằm chằm đầu người đến phát buồn nôn, mãi đến lúc này Dương Ca và Trác Thiếu Vũ mới như chợt nghĩ ra gì đó.
“Hắn là…” Dương Ca càng nhìn càng quen mặt, nhưng cũng không dám kết luận.
“Hòa thượng Ngọc Lâm tự!” Lúc này Trác Thiếu Vũ đã nhận ra, gã phẫn nộ quát: "Là cái tên hòa thượng gọi là A Thất kia!"
Trác Thiếu Vũ gào thét, nhắc nhở những người khác. Các Thái Bảo khác chợt nhớ lại, lúc đó tên A Thất này đã đâm đầu vào Dương Nhất khiến hắn phẫn nộ đá đối phương một cước. Không ngờ hắn không làm người ta bị thương mà ngược lại còn khiến chân mình bị trật khớp. Nếu không nhìn mặt mũi của lão hòa thượng Vô Trí, đám Thái Bảo bọn chúng đã sớm băm vằm tên Hòa Thượng cao lớn ngốc nghếch kia đem cho chó ăn.
"Làm sao hòa thượng Ngọc Lâm tự lại là Man tộc?"
"Chẳng lẽ đám thiết kỵ vừa rồi đều là hòa thượng?"
“Không có khả năng, hòa thượng trên Ngọc Lâm tự không có mấy kẻ biết võ. Đám kia toàn bọn mọi rợ thân thể cao lớn, căn bản không giống.”
"Đầu người kia không thể giả được, chẳng lẽ nói chúng giả làm hòa thượng trà trộn vào Ngọc Lâm tự!"
"Mọi rợ giảo hoạt, ngay cả danh sơn cổ tháp cũng dám lẻn vào. Lần trước là chỗ ẩn thân của chính phái, giờ lại còn che giấu cả dư nghiệt Man di!"
"Nếu tên A Thất này là thủ lĩnh Man tộc, như vậy lúc ấy lão hòa thượng Vô Trí che chở hắn, chẳng phải càng thêm khả nghi?"
Trong Thái Bảo không có kẻ nào đần độn cả, Từ Ngôn đưa cho bọn họ một manh mối, đám Thái Bảo đã nhanh chóng chuyển mối nghi ngờ đến lão hòa thượng Vô Trí. Như vậy bước tiếp theo, tất nhiên là Quỷ Vương môn sẽ thẳng tiến tới Ngọc Lâm tự.
Năm vị Thái Bảo bỏ mình, mấy trăm Tiên Thiên chết trận, phần thù hận bị kết xuống quá sâu. Nếu là do Man tộc gây nên, Quỷ Vương môn có ôm một cục tức cũng không cách nào phát tiết được, vì võ giả giang hồ bọn họ không cách nào chống lại Man tộc cường đại đã đánh chiếm được gần một nửa Thiên Nam cả. Nhưng nếu đã có manh mối dẫn đến Ngọc Lâm tự, lửa giận của Quỷ Vương môn cũng có chỗ phát tiết rồi.
Mục đích đã đạt tới, hàng mày nhíu chặt của Từ Ngôn rốt cuộc cũng giãn ra vài phần.
Lão hòa thượng Ngọc Lâm tự tuyệt đối không phải phàm phu, một thân đồ đằng quái dị còn chằng chịt hơn so với A Thất. Từ Ngôn suy đoán vị phương trượng nhìn như sắp chết kia phải là một cọng rơm rất cứng mới đúng. Mà tốt nhất lão hòa thượng đó nên là một thanh đao sắc, sau đó lại chém giết với mũi kiếm bén nhọn Quỷ Vương môn, rồi cả hai đồng quy vô tận mới tốt. Coi như nguyện vọng lớn nhất của Từ Ngôn đã thành hiện thực.
"Giữ lại cái cái đầu kia."
Mặt mày Trác Thiếu Vũ âm trầm như nước, phân phó một câu: “Về sơn trang rồi nói tiếp. Không có chuyện mấy huynh đệ chết ở đây vô ích được!”
Họa thủy đã dẫn sang Đông, Từ Ngôn thành công đưa lửa giận của đại Thái Bảo đem qua Ngọc Lâm tự, chỉ còn chờ đợi nữa mà thôi.
Dọc đường này, Từ Ngôn vẫn luôn nghiên cứu lấy đầu lâu A Thất. Cho dù có đến thành trấn nghỉ ngơi và phục hồi sức lực thì hắn cũng sẽ ôm đầu người vào phòng riêng của mình, cứ như sợ bị người khác trộm đi vậy. Hắn ôm theo đầu người đi ngủ khiến đám Thái Bảo thiếu chút nữa đã buồn nôn tới chết. Ngày hôm sau, cả bọn còn sợ ám mùi xác chết từ người Từ Ngôn mà đứng cách hắn thật xa.
Đầu người kia quả thật là công lao nhưng không ai đoạt lấy a. Dương Nhất chết đi, Từ Ngôn trở thành người nhỏ nhất, hắn đã liều mạng mới giết được thủ lĩnh Man tộc, các ca ca Thái Bảo có đỏ mắt đi chăng nữa cũng không chém giết tranh giành một cái đầu người cả.
"Người quen?"
Dương Ca cau mày hỏi: “Lão thập thất, ngươi nhận ra thủ lĩnh Man tộc này?”
Dương Ca thắc mắc, cũng là thắc mắc chung của đám Thái Bảo, Trác Thiếu Vũ cũng ghìm chiến mã, quay lại nhìn Từ Ngôn. Gã cũng rất muốn biết vì sao lão thập thất lại nhận ra Man tộc.
"Nhận ra a."
Từ Ngôn lại lần nữa tháo đầu người xuống rồi giơ giơ ra trước đám Thái Bảo, đáp: “Nhị ca cũng gặp rồi mà. Tất cả các ca ca cũng đã gặp, lúc ở trong Ngọc Lâm tự đấy.”
Từ Ngôn nói xong, bèn thúc ngựa đến trước mặt từng tên Thái Bảo. Đám Thái Bảo nhìn chằm chằm đầu người đến phát buồn nôn, mãi đến lúc này Dương Ca và Trác Thiếu Vũ mới như chợt nghĩ ra gì đó.
“Hắn là…” Dương Ca càng nhìn càng quen mặt, nhưng cũng không dám kết luận.
“Hòa thượng Ngọc Lâm tự!” Lúc này Trác Thiếu Vũ đã nhận ra, gã phẫn nộ quát: "Là cái tên hòa thượng gọi là A Thất kia!"
Trác Thiếu Vũ gào thét, nhắc nhở những người khác. Các Thái Bảo khác chợt nhớ lại, lúc đó tên A Thất này đã đâm đầu vào Dương Nhất khiến hắn phẫn nộ đá đối phương một cước. Không ngờ hắn không làm người ta bị thương mà ngược lại còn khiến chân mình bị trật khớp. Nếu không nhìn mặt mũi của lão hòa thượng Vô Trí, đám Thái Bảo bọn chúng đã sớm băm vằm tên Hòa Thượng cao lớn ngốc nghếch kia đem cho chó ăn.
"Làm sao hòa thượng Ngọc Lâm tự lại là Man tộc?"
"Chẳng lẽ đám thiết kỵ vừa rồi đều là hòa thượng?"
“Không có khả năng, hòa thượng trên Ngọc Lâm tự không có mấy kẻ biết võ. Đám kia toàn bọn mọi rợ thân thể cao lớn, căn bản không giống.”
"Đầu người kia không thể giả được, chẳng lẽ nói chúng giả làm hòa thượng trà trộn vào Ngọc Lâm tự!"
"Mọi rợ giảo hoạt, ngay cả danh sơn cổ tháp cũng dám lẻn vào. Lần trước là chỗ ẩn thân của chính phái, giờ lại còn che giấu cả dư nghiệt Man di!"
"Nếu tên A Thất này là thủ lĩnh Man tộc, như vậy lúc ấy lão hòa thượng Vô Trí che chở hắn, chẳng phải càng thêm khả nghi?"
Trong Thái Bảo không có kẻ nào đần độn cả, Từ Ngôn đưa cho bọn họ một manh mối, đám Thái Bảo đã nhanh chóng chuyển mối nghi ngờ đến lão hòa thượng Vô Trí. Như vậy bước tiếp theo, tất nhiên là Quỷ Vương môn sẽ thẳng tiến tới Ngọc Lâm tự.
Năm vị Thái Bảo bỏ mình, mấy trăm Tiên Thiên chết trận, phần thù hận bị kết xuống quá sâu. Nếu là do Man tộc gây nên, Quỷ Vương môn có ôm một cục tức cũng không cách nào phát tiết được, vì võ giả giang hồ bọn họ không cách nào chống lại Man tộc cường đại đã đánh chiếm được gần một nửa Thiên Nam cả. Nhưng nếu đã có manh mối dẫn đến Ngọc Lâm tự, lửa giận của Quỷ Vương môn cũng có chỗ phát tiết rồi.
Mục đích đã đạt tới, hàng mày nhíu chặt của Từ Ngôn rốt cuộc cũng giãn ra vài phần.
Lão hòa thượng Ngọc Lâm tự tuyệt đối không phải phàm phu, một thân đồ đằng quái dị còn chằng chịt hơn so với A Thất. Từ Ngôn suy đoán vị phương trượng nhìn như sắp chết kia phải là một cọng rơm rất cứng mới đúng. Mà tốt nhất lão hòa thượng đó nên là một thanh đao sắc, sau đó lại chém giết với mũi kiếm bén nhọn Quỷ Vương môn, rồi cả hai đồng quy vô tận mới tốt. Coi như nguyện vọng lớn nhất của Từ Ngôn đã thành hiện thực.
"Giữ lại cái cái đầu kia."
Mặt mày Trác Thiếu Vũ âm trầm như nước, phân phó một câu: “Về sơn trang rồi nói tiếp. Không có chuyện mấy huynh đệ chết ở đây vô ích được!”
Họa thủy đã dẫn sang Đông, Từ Ngôn thành công đưa lửa giận của đại Thái Bảo đem qua Ngọc Lâm tự, chỉ còn chờ đợi nữa mà thôi.
Dọc đường này, Từ Ngôn vẫn luôn nghiên cứu lấy đầu lâu A Thất. Cho dù có đến thành trấn nghỉ ngơi và phục hồi sức lực thì hắn cũng sẽ ôm đầu người vào phòng riêng của mình, cứ như sợ bị người khác trộm đi vậy. Hắn ôm theo đầu người đi ngủ khiến đám Thái Bảo thiếu chút nữa đã buồn nôn tới chết. Ngày hôm sau, cả bọn còn sợ ám mùi xác chết từ người Từ Ngôn mà đứng cách hắn thật xa.
Đầu người kia quả thật là công lao nhưng không ai đoạt lấy a. Dương Nhất chết đi, Từ Ngôn trở thành người nhỏ nhất, hắn đã liều mạng mới giết được thủ lĩnh Man tộc, các ca ca Thái Bảo có đỏ mắt đi chăng nữa cũng không chém giết tranh giành một cái đầu người cả.