Nhặt Lại Vợ Yêu
Chương 53: 53
Hắn lập tức ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng thật kỳ lạ, phía sau chẳng có bóng người nào, trong con hẻm nhỏ ẩm thấp, chỉ có mỗi Trương Sinh và những mảng rêu xanh trên hai bức tường cũ đìu hiu thẳng tắp, dù hắn cố nghĩ rằng âm thanh đó là tiếng động vật chạy loạn phát ra, thì cách nghĩ này cũng thật gượng ép.
Dường như linh tính mách bảo, hắn cảm nhận được mối nguy hiểm vô hình nào đó đang âm thầm tìm đến, mà bản thân hắn cũng không biết chính xác đó là gì, chỉ thấy lồ ng ngực vừa yên ổn lại trở nên vô cùng hồi hộp.
Trương Sinh dứt khoát quay đầu, hắn nghĩ nên nhanh chóng rời khỏi đây, cố trấn an mình và tiến vội về phía cuối hẻm.
Điện thoại trong tay bỗng rung lên từng hồi, thông báo cuộc gọi đến từ Tiết Đông Phong, Trương Sinh vừa đi vừa nghe máy và nói cho anh biết vị trí của mình, tháo mắt kính ra, rồi cẩn thận cho vào túi áo khoác.
Đoạn đối thoại chưa kết thúc, tiếng bước chân phía sau lại vang lên, mỗi lúc càng gần hơn, mỗi lúc càng dồn dập.
Trương Sinh dừng lại, hắn quyết định quay đầu nhìn phía sau lần nữa, liền trông thấy một thanh niên trẻ tuổi, dáng người cao lớn đang tiến gần, mái tóc của anh ta đen óng dưới tia nắng chiều yếu ớt soi vào con hẻm, che mất nửa gương mặt nam gầy, chỉ để lộ con ngươi xám màu lạnh lẽo khi nâng mí mắt nhìn về phía Trương Sinh.
Bị Trương Sinh phát hiện, bước chân người đó bất ngờ chậm lại, trên tay anh ta cầm một khẩu súng ngắn, đứng cách Trương Sinh chỉ còn vài bước chân.
Khi người đó ngẩng đầu nhìn trực diện Trương Sinh, hắn mới nhận ra anh ta chính là trợ lý của Lâm Vỹ Cường.
Anh ta nheo mắt, giương súng về phía Trương Sinh, trong lúc chấn kinh tột độ, Trương Sinh nhất thời quên mất cả đôi chân mình, khắp tế bào trên cơ thể run lẩy bẩy.
Trương Sinh dẫu có ngốc tới đâu cũng có thể hiểu ra, Lâm Vỹ Cường sai anh ta đến đây nhất định là muốn giết người diệt khẩu.
Hắn biết rõ, sáu năm trước Lâm Vỹ Cường giữ lại cái mạng của mình là bởi vì hắn vẫn còn giá trị, giúp ông ta không bị cảnh sát nghi ngờ, hơn nữa hắn bấy giờ là nhân chứng duy nhất của vụ tai nạn, nếu hắn đột ngột xảy ra chuyện, sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ điều tra ra chân tướng thật sự của vụ tai nạn năm đó.
Nay mọi chuyện đã lắng xuống, giữ hắn lại cũng chỉ khiến đêm dài lắm mộng, nhưng điều làm Trương Sinh không ngờ được là ông ta lại hành động nhanh như vậy.
Hắn loạng choạng lùi về sau vài bước, đôi mắt hạnh mở to hiện lên toàn là sợ hãi.
Cuộc gọi bị ngắt đột ngột, Tiết Đông Phong linh cảm chuyện chẳng lành, đối với loại người nham hiểm như Lâm Vỹ Cường, anh không khó để đoán ra ông ta sẽ ra tay giết người diệt khẩu.
Anh lập tức chạy đến địa điểm mà hắn đã nói qua điện thoại, đồng thời tiếp tục gọi vào số máy của Trương Sinh.
Hắn nhìn vào màn hình di động, con ngươi lóe lên vài tia hy vọng, nhằm không để Trương Sinh có cơ hội nghe máy, trợ lý của Lâm Vỹ Cường lạnh lùng nổ phát súng đầu tiên, viên đạn bắn xuyên qua xương cổ tay, cảm giác đau đớn khiến Trương Sinh bất lực buông điện thoại, ôm cái tay đau đầy máu me của mình, hắn chạy trối chết về phía cuối hẻm.
Anh ta giương súng lên, ngắm theo bóng lưng Trương Sinh trước mặt, định kết liễu con mồi đang hoảng loạn đang tìm đường bỏ chạy.