Ngỡ

Chương 21: Bạn gái

Loại cảm giác không cam lòng này có chút vi diệu, có lẽ là dựa vào tâm trạng “tôi vì cô mà bỏ tiền ra, cớ sao lại may áo cho người khác”.

Ngữ khí Tống Ngạn Thành lạnh lẽo, “Nói không chừng đây còn là một fan nam.”

Lê Chi hưng phấn: “Thật sao?”

Tống Ngạn Thành: “…”

Thì có ai nói không phải đâu.

Ơ nào bình tĩnh, thần kinh à? Tự nhiên lại đi châm chọc bản thân mình.

Lê Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn anh, “Không phải là anh mua đó chứ?”

Tống Ngạn Thành khăng khăng phủ nhận: “Tôi đâu có điên.”

Lê Chi áy náy cười cười, cũng cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, nghĩ bằng đầu gối cũng biết được đây là do Mao Phi Du gửi tới, vì chỉ có anh mới biết được địa chỉ chỗ này. Mao Phi Du không có tiền, nhưng mấy mối bán đồ linh tinh chắc cũng có để ý, hẳn là tiện tay lướt lướt đâu đó rồi đặt về cho đây mà.


Nhất thời, trong lòng Tống Ngạn Thành trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh rất ít khi bị mắng cho tới nỗi không nói ra lời như thế này.

Cái thể thức vũ nhục người khác lướt gió tung mây, cưỡng từ đoạt lí, cao giọng hiếp người thế này, coi như anh được mở rộng tầm mắt.

Lúc đầu cũng chẳng có gì to tát, nhưng lời nói ra rồi, cuối cùng không thể ngừng được. Lê Chi thực sự tức giận, mặc dù không biết tột cùng là mình đang tức vì điều gì. Hơn nữa, cô cũng đã chuẩn bị tâm lí để đối phó với các kiểu trả thù của người đàn ông này.

Nhưng đợi thật lâu, im lặng cũng thật lâu, cũng chỉ nghe được một chữ —— “Được thôi.”

Được?

Được cái gì mà được?

Thứ hành vi độc ác như thế mà vẫn thấy mình “được” hả?

Trong lòng Lê Chi lại một lần nữa bắt đầu vòng tuần hoàn cảm giác vạn lần khinh bỉ, cằm cô bị Tống Ngạn Thành bóp lấy, dùng ngón trỏ và ngón cái, nhẹ nhàng đúng mực, không hề thô bạo. Hơi ấm của ngón tay mơn man trên làn da, chỉ một chút vậy thôi, nhưng lại rất có cảm giác.

Tống Ngạn Thành giữ yên khuôn mặt cô, nhàn nhạt lên tiếng: “Đừng trợn mắt nhìn tôi.”

Sắc mặt Lê Chi đỏ hồng, nhưng vẫn cố nói: “Do anh làm sai trước.”

“Được rồi, là do tôi sai mà.” Tống Ngạn Thành thản nhiên thừa nhận.

Đến lượt Lê Chi không cãi được.

Bộ dáng yên tĩnh lại còn nghe lời.

Tống Ngạn Thành nhìn thật kĩ, sau đó mới cúi đầu thật gần, hai mắt nhìn thẳng vào cô, nụ cười trên miệng rất nhạt, ngữ khí trầm lắng, chậm rãi nói: “Không được quên công việc, cũng không được quên người.”

Lê Chi ngu ngơ chốc lát, “Gì cơ?”

“Bạn gái họ Lê.”

—————————————-

Tác giả có điều muốn nói:

Tống Ngạn Thành: Vợ cũng họ Lê.