Ngỡ
Chương 11: Mất giá
Đêm hôm đó, sau khi về nhà, Tống Ngạn Thành gọi điện cho người ta, chưa đầy một giờ, chó đã bị ôm đi.
Lê Chi do dự hồi lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí hỏi: “Ấy, anh thực sự bán cho quán thịt chó rồi hả?”
Tống Ngạn Thành hiển nhiên là không muốn nói chuyện, ra vẻ “Có vấn đề gì không”.
Lê Chi cho là thật, “Một con chó ba tháng tuổi, anh mong nó biết cái gì?”
Tống Ngạn Thành quay đầu, đồng ý, “Đúng vậy, dù sao thì cũng có loại người, trưởng thành rồi nhưng vẫn không hiểu chuyện cho lắm”
“…” Lê Chi: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Tống Ngạn Thành nói đều đều: “Nhìn xem”
Đưa một cái ánh mắt ra điều giống thật mà là giả rồi, anh quay người trở về phòng ngủ.
Cũng không thể mong chờ người đàn ông này có thể nói gì về đầu đuôi câu chuyện được. Về sau cô mới biết được, bé Lông Vàng bị đuổi về với thầy huấn luyện chó để cải tạo lại, thời gian phóng thích còn tùy thuộc vào tâm trạng chủ nhân.:)
Ngoại trừ đầu tư vào mảng điện ảnh truyền thông, công ty còn tham gia vào các hoạt động kinh doanh, mở trung tâm thương mại, mở triển lãm ô tô cung cấp các mẫu xe hơi cho các thương hiệu, thậm chí chẳng hạn có sinh nhật thân phụ thân mẫu của sếp lớn nào, nếu cấp tiền còn có thể về quê xướng kinh kịch.
Hôm nay là buổi cắt băng khánh thành của một trung tâm thương mại cao cấp. Lê Chi mặc một chiếc sườn xám xẻ tà, đứng hứng gió bắc ba tiếng đồng hồ để tiếp khách. Một đoàn toàn các cô gái xinh đẹp, Lê Chi có quen hai người trong số đó, trước kia cùng làm diễn viên quần chúng trong một bộ phim. Cả hai bên đều nhận ra nhau rồi, nhìn nhau cười cười, đều cảm thấy lúng túng gượng gạo.
Đã qua lâu như vậy, hoàn cảnh mọi người cũng vẫn thế, ngày thành danh trong cái giới giải trí này dường như vĩnh viễn không nhìn thấy điểm dừng.
Ở khu kí tên dành cho khách VIP, bức tường nền xanh lam đậm được trang hoàng với đèn ánh sao*, thảm đỏ được chiếu sáng rực rỡ. Tống Ngạn Thành đứng với đám đông ở bên ngoài, sớm đã hết kiên nhẫn đối với kiểu sắp xếp khoa trương này của Tề Minh. Anh xem giờ không ngừng, “Chờ thêm mười phút nữa rồi tao đi luôn đấy”
Tề Minh cản bước không cho đi, “Đừng mà, dù sao thì chính tay tao đã thiết kế dự án trung tâm thương mại này mà, ít nhất thì mày cũng phải khen người ta hai câu đã chứ”
Tống Ngạn Thành bị những ánh đèn lộn xộn này làm cho lóa mắt, “Khen mày cái gì? Phá sản hay lụn bại?”
Tề Minh rất có tự giác, nở nụ cười, “Cho tao tí mặt mũi xem nào” Sau đó lại chỉ tay sang phải, như là đang hiến vật quý, “Tao còn cố ý bảo đứa bạn dẫn mấy cô gái xinh đẹp tới đây, nhìn đi, chân dài tất thảy nhá, xinh đẹp thế kia”
Tống Ngạn Thành không kiên nhẫn ngước mắt, lúc thấy Lê Chi bỗng nhiên sửng sốt.
Theo thẩm mỹ nhất quán của Tề tiểu công tử, đồng phục lễ tân của các cô gái cũng có thể làm cho người ta mê mẩn. Lê Chi trang điểm đậm, tóc dài được chải gọn, vầng trán đầy đặn, ngũ quan tinh xảo và xinh đẹp. Tống Ngạn Thành hướng ánh mắt xuống, dưới chiếc váy ngắn ấy là đôi chân thẳng tắp và cân xứng của Lê Chi, mắt cá chân hơi lồi, bước trên giày cao gót, tỉ lệ quả thật không thể chê.
Trong suốt cả quá trình, cô luôn giữ nụ cười, cho dù trời có giá lạnh, cô cũng ứng phó không một chút sợ hãi.
Tống Ngạn Thành chợt hỏi Tề Minh: “Đội lễ tân tìm ở đâu ra?”
“Trên đường ấy, đầy ra” Tề Minh không để ý lắm, “Tao chỉ cần đưa ra giá trọn gói, còn lại bọn họ tự chia nhau”
Tống Ngạn Thành yên lặng, không hỏi lại.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, trừng mắt với Tống Ngạn Thành, trông thì dữ tợn nhưng thực chất là hai tai đều đã đỏ bừng. Tầm mắt Tống Ngạn Thành hướng lên chỗ tai cô, nhướn mày, cố ý nhìn xem. Lê Chi ỉu xìu cúi đầu xuống, được một lát, lại ngẩng đầu liếc anh một cái, thì thầm một câu.
Tống Ngạn Thành nghe không rõ, nhíu mày hỏi: “Sao cơ?”
Đôi mắt Lê Chi trong veo, nghiêm túc nói: “Anh cứ mở miệng là lại làm lãng phí khuôn mặt này”
Tống Ngạn Thành: “…”
Quý Tả đang ngồi ở ghế phó lái, phải quay mặt đi để cố nén cười. Để giảm bớt sự khó xử cho sếp, anh nói chuyện phiếm với Lê Chi, “Các cô tham gia cả hoạt động như vậy, thù lao được bao nhiêu?”
“680 tệ, nhưng công ty còn muốn chia phần trăm, nên tới tay mình thì chỉ còn có khoảng 300”
Quý Tả nói thật, “Rất thấp”
Lê Chi bình thản, “Có việc mà làm đã là tốt rồi, hoạt động như vậy, tôi toàn phải tranh thủ cả đấy”
Quý Tả: “Điều kiện của Lê tiểu thư tốt thế, không nên bị giới hạn như vậy”
Lê Chi cười khổ, “Cảm ơn đã tán thưởng”
Bên ngoài cửa sổ xe, mưa ào ào trút xuống, kính xe dính đầy hơi nước. Lê Chi thở dài, may mà mình đi nhờ chuyến xe này.
Về đến nhà, Tống Ngạn Thành tắm rửa xong, đi ra lại trông thấy Lê Chi vùi mình trên ghế sopha đọc kịch bản. Cô rất chú tâm, cho nên không phát hiện là anh lại chỗ này xem cô. Tóc dài buộc gọn giờ đã được xõa ra, cô đã tẩy trang, mặt mày thanh đạm sạch sẽ, thầm nhẩm lời kịch, môi hơi mấp máy.
Dáng vẻ nghiêm túc học tập của bây giờ, khác hẳn với dáng vẻ mặc sườn xám ngắn lúc ở buổi hoạt động. Tống Ngạn Thành tuyệt không thừa nhận việc mình mất tập trung trong giây lát, nhưng chưa gì đã bị Lê Chi bắt gặp.
Cô khẳng định: “Anh lại nhìn lén tôi!”
Tống Ngạn Thành đi dép lê màu xanh nhạt, quần mặc nhà rộng thùng thình nhưng vẫn không thể che nổi đôi chân dài. Anh ngay tức khắc bình tâm lại, đánh đòn phủ đầu: “Tôi nhìn lén?”
Lê Chi ra vẻ để xem anh sẽ lấy cái cớ quỷ gì.
Tống Ngạn Thành nói: “Tôi đứng ngay tại chỗ này nhìn cô, làm sao?”
Lê Chi: “…”
Không chỉ hùng hồn nói lí lẽ, anh còn được đằng chân lân đằng đầu. Tống Ngạn Thành đi về phía trước vài bước, cách chỗ của Lê Chi càng ngày càng gần. Cô mím môi, lông mi hơi chớp, “Anh, anh muốn làm gì?”
Tống Ngạn Thành đứng lại bên cạnh ghế sopha, anh xoay người, cánh tay mở ra, hai tay chống lên thành ghế, nhìn cô chăm chú, “Quản tôi? Đây là nhà tôi, tôi muốn xem chỗ nào chẳng được”
Khoảng cách đã quá gần, Lê Chi có thể nhìn thấy rõ con ngươi của anh là màu hổ phách nhạt, không có sự nhiệt tình, nhưng vẫn rất hấp dẫn người khác.
Lê Chi đè xuống trái tim đang đập thình thịch, ngẩng đầu lên, trấn định nói: “Tôi biết là anh lại định chê tôi bật đèn sáng quá làm ảnh hưởng đến anh, chi bằng hai ta giải trừ hợp đồng, đảm bảo sẽ trả lại cho anh quyền tự do vào buổi đêm”
Tống Ngạn Thành mặt không cảm xúc, “Có thể, thanh toán tiền bồi thường quy ước là được”
Lại lấy trát của luật sư ra uy hiếp.
Lê Chi cúi đầu xuống, lười phản ứng.
Tống Ngạn Thành nhìn thấy được đôi mắt cô, con ngươi đen lúng liếng, giống như một cái mũ nấm nhỏ. Anh cong môi nhàn nhạt, sau đó xoay người trở về thư phòng. Lê Chi len lén nhìn theo bóng lưng anh, da mặt cái người này thật dày, miệng lại độc, lấy cái độc của mình mà chiến lại với toàn bộ Hải Thị cũng không phải việc khó, vậy tại sao lại không được gia tộc nhà anh ta chào đón vậy?
Trong lúc phân tâm, cô không để ý Tống Ngạn Thành đột nhiên quay đầu lại, “Cô nhìn tôi làm gì?”
Hai đôi mắt đối diện nhau, Lê Chi phản ứng nhanh chóng, đưa tay che khuất mặt mình, giả bộ đau khổ: “A! Ánh mắt của tôi mất giá rồi”
Tống Ngạn Thành: “…”
“Nó bị dơ rồi”
Tống Ngạn Thành: “…”
Một loại tâm trạng không thể giải thích cứ lởn vởn trong đầu anh, Tống Ngạn Thành vô thức bước nhanh hơn vào trong thư phòng. Sau khi đóng cửa, Tống Ngạn Thành dần dần nhớ lại.
Vì vậy, cô một khóc hai nháo ba thắt cổ, là do đã đoán chắc là anh thấy cô là tránh, gặp cô là thua đúng không?!
Trên đời này Tống Ngạn Thành cay nhất là bị người ta tính kế.
Đèn trong thư phòng không mở, để cho ánh sáng buổi đêm của thành phố chiếu vào khung cửa sổ, mang theo cả hơi lạnh mùa đông. Trầm ngâm một hồi sau, anh đã nghĩ thông…
OK, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Lê Chi do dự hồi lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí hỏi: “Ấy, anh thực sự bán cho quán thịt chó rồi hả?”
Tống Ngạn Thành hiển nhiên là không muốn nói chuyện, ra vẻ “Có vấn đề gì không”.
Lê Chi cho là thật, “Một con chó ba tháng tuổi, anh mong nó biết cái gì?”
Tống Ngạn Thành quay đầu, đồng ý, “Đúng vậy, dù sao thì cũng có loại người, trưởng thành rồi nhưng vẫn không hiểu chuyện cho lắm”
“…” Lê Chi: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Tống Ngạn Thành nói đều đều: “Nhìn xem”
Đưa một cái ánh mắt ra điều giống thật mà là giả rồi, anh quay người trở về phòng ngủ.
Cũng không thể mong chờ người đàn ông này có thể nói gì về đầu đuôi câu chuyện được. Về sau cô mới biết được, bé Lông Vàng bị đuổi về với thầy huấn luyện chó để cải tạo lại, thời gian phóng thích còn tùy thuộc vào tâm trạng chủ nhân.:)
Ngoại trừ đầu tư vào mảng điện ảnh truyền thông, công ty còn tham gia vào các hoạt động kinh doanh, mở trung tâm thương mại, mở triển lãm ô tô cung cấp các mẫu xe hơi cho các thương hiệu, thậm chí chẳng hạn có sinh nhật thân phụ thân mẫu của sếp lớn nào, nếu cấp tiền còn có thể về quê xướng kinh kịch.
Hôm nay là buổi cắt băng khánh thành của một trung tâm thương mại cao cấp. Lê Chi mặc một chiếc sườn xám xẻ tà, đứng hứng gió bắc ba tiếng đồng hồ để tiếp khách. Một đoàn toàn các cô gái xinh đẹp, Lê Chi có quen hai người trong số đó, trước kia cùng làm diễn viên quần chúng trong một bộ phim. Cả hai bên đều nhận ra nhau rồi, nhìn nhau cười cười, đều cảm thấy lúng túng gượng gạo.
Đã qua lâu như vậy, hoàn cảnh mọi người cũng vẫn thế, ngày thành danh trong cái giới giải trí này dường như vĩnh viễn không nhìn thấy điểm dừng.
Ở khu kí tên dành cho khách VIP, bức tường nền xanh lam đậm được trang hoàng với đèn ánh sao*, thảm đỏ được chiếu sáng rực rỡ. Tống Ngạn Thành đứng với đám đông ở bên ngoài, sớm đã hết kiên nhẫn đối với kiểu sắp xếp khoa trương này của Tề Minh. Anh xem giờ không ngừng, “Chờ thêm mười phút nữa rồi tao đi luôn đấy”
Tề Minh cản bước không cho đi, “Đừng mà, dù sao thì chính tay tao đã thiết kế dự án trung tâm thương mại này mà, ít nhất thì mày cũng phải khen người ta hai câu đã chứ”
Tống Ngạn Thành bị những ánh đèn lộn xộn này làm cho lóa mắt, “Khen mày cái gì? Phá sản hay lụn bại?”
Tề Minh rất có tự giác, nở nụ cười, “Cho tao tí mặt mũi xem nào” Sau đó lại chỉ tay sang phải, như là đang hiến vật quý, “Tao còn cố ý bảo đứa bạn dẫn mấy cô gái xinh đẹp tới đây, nhìn đi, chân dài tất thảy nhá, xinh đẹp thế kia”
Tống Ngạn Thành không kiên nhẫn ngước mắt, lúc thấy Lê Chi bỗng nhiên sửng sốt.
Theo thẩm mỹ nhất quán của Tề tiểu công tử, đồng phục lễ tân của các cô gái cũng có thể làm cho người ta mê mẩn. Lê Chi trang điểm đậm, tóc dài được chải gọn, vầng trán đầy đặn, ngũ quan tinh xảo và xinh đẹp. Tống Ngạn Thành hướng ánh mắt xuống, dưới chiếc váy ngắn ấy là đôi chân thẳng tắp và cân xứng của Lê Chi, mắt cá chân hơi lồi, bước trên giày cao gót, tỉ lệ quả thật không thể chê.
Trong suốt cả quá trình, cô luôn giữ nụ cười, cho dù trời có giá lạnh, cô cũng ứng phó không một chút sợ hãi.
Tống Ngạn Thành chợt hỏi Tề Minh: “Đội lễ tân tìm ở đâu ra?”
“Trên đường ấy, đầy ra” Tề Minh không để ý lắm, “Tao chỉ cần đưa ra giá trọn gói, còn lại bọn họ tự chia nhau”
Tống Ngạn Thành yên lặng, không hỏi lại.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, trừng mắt với Tống Ngạn Thành, trông thì dữ tợn nhưng thực chất là hai tai đều đã đỏ bừng. Tầm mắt Tống Ngạn Thành hướng lên chỗ tai cô, nhướn mày, cố ý nhìn xem. Lê Chi ỉu xìu cúi đầu xuống, được một lát, lại ngẩng đầu liếc anh một cái, thì thầm một câu.
Tống Ngạn Thành nghe không rõ, nhíu mày hỏi: “Sao cơ?”
Đôi mắt Lê Chi trong veo, nghiêm túc nói: “Anh cứ mở miệng là lại làm lãng phí khuôn mặt này”
Tống Ngạn Thành: “…”
Quý Tả đang ngồi ở ghế phó lái, phải quay mặt đi để cố nén cười. Để giảm bớt sự khó xử cho sếp, anh nói chuyện phiếm với Lê Chi, “Các cô tham gia cả hoạt động như vậy, thù lao được bao nhiêu?”
“680 tệ, nhưng công ty còn muốn chia phần trăm, nên tới tay mình thì chỉ còn có khoảng 300”
Quý Tả nói thật, “Rất thấp”
Lê Chi bình thản, “Có việc mà làm đã là tốt rồi, hoạt động như vậy, tôi toàn phải tranh thủ cả đấy”
Quý Tả: “Điều kiện của Lê tiểu thư tốt thế, không nên bị giới hạn như vậy”
Lê Chi cười khổ, “Cảm ơn đã tán thưởng”
Bên ngoài cửa sổ xe, mưa ào ào trút xuống, kính xe dính đầy hơi nước. Lê Chi thở dài, may mà mình đi nhờ chuyến xe này.
Về đến nhà, Tống Ngạn Thành tắm rửa xong, đi ra lại trông thấy Lê Chi vùi mình trên ghế sopha đọc kịch bản. Cô rất chú tâm, cho nên không phát hiện là anh lại chỗ này xem cô. Tóc dài buộc gọn giờ đã được xõa ra, cô đã tẩy trang, mặt mày thanh đạm sạch sẽ, thầm nhẩm lời kịch, môi hơi mấp máy.
Dáng vẻ nghiêm túc học tập của bây giờ, khác hẳn với dáng vẻ mặc sườn xám ngắn lúc ở buổi hoạt động. Tống Ngạn Thành tuyệt không thừa nhận việc mình mất tập trung trong giây lát, nhưng chưa gì đã bị Lê Chi bắt gặp.
Cô khẳng định: “Anh lại nhìn lén tôi!”
Tống Ngạn Thành đi dép lê màu xanh nhạt, quần mặc nhà rộng thùng thình nhưng vẫn không thể che nổi đôi chân dài. Anh ngay tức khắc bình tâm lại, đánh đòn phủ đầu: “Tôi nhìn lén?”
Lê Chi ra vẻ để xem anh sẽ lấy cái cớ quỷ gì.
Tống Ngạn Thành nói: “Tôi đứng ngay tại chỗ này nhìn cô, làm sao?”
Lê Chi: “…”
Không chỉ hùng hồn nói lí lẽ, anh còn được đằng chân lân đằng đầu. Tống Ngạn Thành đi về phía trước vài bước, cách chỗ của Lê Chi càng ngày càng gần. Cô mím môi, lông mi hơi chớp, “Anh, anh muốn làm gì?”
Tống Ngạn Thành đứng lại bên cạnh ghế sopha, anh xoay người, cánh tay mở ra, hai tay chống lên thành ghế, nhìn cô chăm chú, “Quản tôi? Đây là nhà tôi, tôi muốn xem chỗ nào chẳng được”
Khoảng cách đã quá gần, Lê Chi có thể nhìn thấy rõ con ngươi của anh là màu hổ phách nhạt, không có sự nhiệt tình, nhưng vẫn rất hấp dẫn người khác.
Lê Chi đè xuống trái tim đang đập thình thịch, ngẩng đầu lên, trấn định nói: “Tôi biết là anh lại định chê tôi bật đèn sáng quá làm ảnh hưởng đến anh, chi bằng hai ta giải trừ hợp đồng, đảm bảo sẽ trả lại cho anh quyền tự do vào buổi đêm”
Tống Ngạn Thành mặt không cảm xúc, “Có thể, thanh toán tiền bồi thường quy ước là được”
Lại lấy trát của luật sư ra uy hiếp.
Lê Chi cúi đầu xuống, lười phản ứng.
Tống Ngạn Thành nhìn thấy được đôi mắt cô, con ngươi đen lúng liếng, giống như một cái mũ nấm nhỏ. Anh cong môi nhàn nhạt, sau đó xoay người trở về thư phòng. Lê Chi len lén nhìn theo bóng lưng anh, da mặt cái người này thật dày, miệng lại độc, lấy cái độc của mình mà chiến lại với toàn bộ Hải Thị cũng không phải việc khó, vậy tại sao lại không được gia tộc nhà anh ta chào đón vậy?
Trong lúc phân tâm, cô không để ý Tống Ngạn Thành đột nhiên quay đầu lại, “Cô nhìn tôi làm gì?”
Hai đôi mắt đối diện nhau, Lê Chi phản ứng nhanh chóng, đưa tay che khuất mặt mình, giả bộ đau khổ: “A! Ánh mắt của tôi mất giá rồi”
Tống Ngạn Thành: “…”
“Nó bị dơ rồi”
Tống Ngạn Thành: “…”
Một loại tâm trạng không thể giải thích cứ lởn vởn trong đầu anh, Tống Ngạn Thành vô thức bước nhanh hơn vào trong thư phòng. Sau khi đóng cửa, Tống Ngạn Thành dần dần nhớ lại.
Vì vậy, cô một khóc hai nháo ba thắt cổ, là do đã đoán chắc là anh thấy cô là tránh, gặp cô là thua đúng không?!
Trên đời này Tống Ngạn Thành cay nhất là bị người ta tính kế.
Đèn trong thư phòng không mở, để cho ánh sáng buổi đêm của thành phố chiếu vào khung cửa sổ, mang theo cả hơi lạnh mùa đông. Trầm ngâm một hồi sau, anh đã nghĩ thông…
OK, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.