Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi
Chương 25: 25
Editor: babiQynne
Tống Khiêm Khiêm thực sự khá tò mò về bạn cùng lớp mới có vẻ ngoài nhìn rất lạnh lùng xa cách, tiếp xúc lại càng thấy lạnh lùng hơn này.
So với Thời Thanh Ninh cũng là học sinh mới vào lớp trong học kỳ này, Bách Dạ Tức dường như không hề có ý định hòa đồng với các bạn cùng lớp.
Ít nhất thì Tống Khiêm Khiêm còn chưa nhìn thấy ai có thể cùng hắn trò chuyện.
Ngoại trừ lần đó bị giáo viên tiếng Anh kêu đọc bài, đại đa số thời gian còn lại khác Bách Dạ Tức đều cho người ta có cảm giác như thể, hắn căn bản không hề tồn tại trong lớp học này.
Tình huống này kỳ thực có phần giống với Thời Thanh Ninh trong học kỳ trước.
Trước Tống Khiêm Khiêm đã từng nhắc qua điều này với Thời Thanh Ninh.
"Học kỳ trước cậu đã tới trường học mấy lần, luôn mặc áo khoác dày dặn kín mít, miệng còn đeo khẩu trang, nhìn trông có vẻ rất khó gần."
"Cậu cũng chỉ ngồi trong lớp được khoảng chừng một, hai tiết thôi, còn ngồi ngay phía cửa sau của lớp học, khi đó còn khiến mọi người tưởng rằng vị lãnh đạo nào tới đây kiểm tra, sợ đến nỗi không dám thở mạnh luôn, ai ngờ hoá ra những người mặc đồ đen kia đều là vệ sĩ của cậu, vừa hết tiết liền đến đón cậu đi."
"Lúc đó mọi người đều cảm thấy cậu rất là thần bí, đến bây giờ tôi mới biết cậu lại là một người dễ gần như vậy đó."
Thời tiểu thiếu gia lúc đó chưa tiến hành cuộc phẫu thuật cuối cùng, nhưng thể chất của cậu ấy khi đó cũng đã ổn định, nếu không cũng sẽ không đủ điều kiện để phẫu thuật triệt để.
Lúc đó vì để tiểu thiếu gia giải sầu, cậu ấy đã từng tới trường học.
Nhưng cơ thể của bệnh nhân tim bẩm sinh khác với người bình thường, tiểu thiếu gia mới chỉ ghé qua đây vài lần, toàn bộ quá trình cũng đều có người đi kè kè theo sau.
Thời Thanh Ninh giải thích đơn giản một chút: "Khi đó còn đang có bệnh."
Theo cái nhìn của Tống Khiêm Khiêm mà nói, Bách Dạ Tức cho người khác cái cảm giác rất giống với Thời tiểu thiếu gia còn đang bệnh khi trước.
Cho dù không có khẩu trang, cũng không có sự khua chiêng gõ trống của vệ sĩ đi theo.
Hắn cũng luôn mang một vẻ từ chối sự thân cận của người khác, xa cách vạn dặm.
Hoàn toàn xa lạ.
Trước đây khi còn học trung học cơ sở, lớp của Tống Khiêm Khiêm cũng có một số học sinh rõ ràng không có tư tưởng muốn đi học.
Giáo dục bắt buộc kéo dài 9 năm đảm bảo rằng tất cả các trẻ vị thành niên đều phải học đến hết năm thứ ba trung học cơ sở, nhưng một số người từ lâu đã muốn tìm một lối đi khác.
Tích cực làm công hoặc ngày ngày lang bạt gây sự đánh nhau, hoàn toàn không nghĩ đến việc đi học.
Khi đó, chỉ cần liếc mắt nhìn bề ngoài của những người kia là có thể nhìn ra...!
Bọn họ hoàn toàn không giống học sinh.
Mà Bách Dạ Tức lại không phải không giống học sinh.
Tống Khiêm Khiêm tình cờ gần đây đang đọc một cuốn tiểu thuyết giả tưởng dành cho thanh thiếu niên, câu chuyện diễn ra trong bối cảnh học đường, nhóm nhân vật chính đã thức tỉnh được dòng máu cao cấp hơn không thuộc về con người.
Không biết có phải là do sự ảnh hưởng của tiểu thuyết không, Tống Khiêm Khiêm thậm chí còn có xảm giác, cái người tên Bách Dạ Tức này căn bản là ——
Còn không giống một người sống.
Cái cảm giác này trực tiếp bị đẩy lên đến đỉnh điểm vào ngay ngày hôm qua khi bọn học trông thấy dây buộc tóc trên cổ tay Thời Thanh Ninh.
Khi đó Bách Dạ Tức đang đứng ngay sau Thời Thanh Ninh, hắn hơi cúi đầu, mái tóc dài buông xõa nhẹ nhàng sau lưng Thời Thanh Ninh lại tạo ra một cảm giác như đang bao lấy cậu ấy.
Rõ ràng mái tóc trông có vẻ rất mềm mại mượt mà, lại như âm thầm không một tiếng động tạo ra một vòng vây không gì phá nổi.
Sắc thái bao trùm cả người của Bách Dạ Tức thật sự rất lạnh, dùng theo thuật ngữ vừa được học trong bộ phim tài liệu về mỹ thuật để mà nói, chính là độ bão hòa quá thấp.
Không chỉ từng sợi tóc đều đen màu mực, đến ngay cả đầu ngón tay của hắn cũng là một màu trắng lạnh như tượng thạch, khi che ở sợi dây buộc tóc trên cổ tay Thời Thanh Ninh thì động tác rất nhẹ.
Vậy nhưng lại làm cho người khác vô cớ mà liên tưởng đến một sự vây hãm không cách nào tránh thoát được.
Tống Khiêm Khiêm càng ngày càng cảm thấy được Bách Dạ Tức không giống người chút nào.
Như một khối đá hoa cương điêu khắc đã thành tinh vậy.
Thời điểm duy nhất nhìn hắn mang theo một chút hơi thở của người sống, cũng chỉ là khi hắn ở bên cạnh Thời Thanh Ninh.
Tống Khiêm Khiêm trước đây còn từng tò mò hỏi Thời Thanh Ninh có quen biết Bách Dạ Tức từ trước hay không.
Bởi vì cái bạn học mới này dường như chỉ trò chuyện tiếp xúc với một mình Thời Thanh Ninh.
Thời Thanh Ninh quả nhiên gật đầu, nói bọn họ đã quen biết từ trước.
Thế nhưng Tống Khiêm Khiêm càng nhìn cảm thấy, bọn họ lại không giống như chỉ là quan hệ "quen biết".
Tuy rằng Tiểu Thời thật sự rất đẹp, Tống Khiêm Khiêm đã rất nhiều lần nghe các nữ sinh trong lớp bàn luận về chuyện của cậu ấy.
Lại tuy rằng Tiểu Thời cũng rất thân thiện dễ gần, dù cho là ai tới hỏi bài cũng sẽ kiên trì giải đáp.
Nhưng Tống Khiêm Khiêm vẫn là lần đầu nghe thấy Thời Thanh Ninh dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy đùa giỡn với người kia.
Vậy mà chính bản thân cậu ấy lại chẳng hề phát giác được.
"Đối thoại gì?" Thời Thanh Ninh mờ mịt.
Tống Khiêm Khiêm ôm chặt cuốn truyện tranh, nghĩ thầm.
Càng giống hơn.
Một cặp tình nhân ngu ngốc không hề tự phát giác.