Mỹ Nhân Sườn Xám - Thâm Thâm

Chương 13

Nghê Lạc Lạc bưng đồ ăn vào, sau đó mượn cớ đi vệ sinh chạy ra ngoài, run rẩy bước tới trước mặt anh, đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh như một người lính.

Người đàn ông trước mắt rõ ràng đang mặc bộ quần áo thể thao ở nhà, thế nhưng cả người cô ấy lại phát run, bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm như họng súng dí vào đầu, không tài nào thả lỏng.

Tống Quân Nham đi thẳng vào vấn đề: “Trang web của Cố Khinh Thiển là do cô quản lý?”

“Đúng vậy!” Nghê Lạc Lạc nghiêm túc đáp.

Tống Quân Nham vân vê ấn đường, có chút đau đầu.

Anh không giỏi an ủi người khác, đặc biệt là mấy cô bé nhút nhát như thỏ con này, mỗi lần thẩm vấn anh đều trưng ra bộ mặt đen ngòm, còn kiểu giả vờ cười nói đều vứt hết cho Hách Tân và Tưởng Minh Kỳ…

Xem ra, anh phải rèn luyện biểu cảm cơ mặt mới được.

Nhưng, hình như Cố Khinh Thiển không sợ anh lắm thì phải…

Anh cất giọng từ tốn, “Cô đừng căng thẳng, tôi muốn nhờ cô cung cấp một số manh mối về vụ án thư quấy rối thôi.”

Nghê Lạc Lạc sửng sốt, khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, trên gương mặt mặc dù không có nét cười, nhưng cơ thể rõ ràng đã không còn cứng nhắc như lúc nãy.

Tống Quân Nham: “Người tên ‘Vạn công tử’ đó gần đây có động thái gì không?”

Cô ấy lắc đầu, “Giống như hoàn toàn biến mất vậy, ngay cả tài khoản cũng đã xóa.”

Gần giống với kết quả mà bọn họ điều tra, hơn nữa tài khoản đó còn là dạng clone, địa chỉ IP đặt ở nước ngoài, ngay cả đội kỹ thuật cũng thán phục sự xảo quyệt của đối phương…

Anh ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Trước đây Cố Khinh Thiển có từng bị người lạ nào theo đuổi không?”

Nghê Lạc Lạc: “Lúc còn học đại học chị Thiển Thiển từng được một đồng nghiệp ở chỗ làm theo đuổi, người nọ vì theo đuổi không thành đã chạy đến trường để chặn người, lúc đó cả trường học đều chấn động.”

“Sau đó thì sao?”

“Có một vị khách hàng tên là bà chủ Ngô, là đại diện hội phụ huynh của trường chúng tôi, nghe nói bà ấy đã đích thân ra mặt giải quyết chuyện này, kêu người nọ rời khỏi nơi làm việc ban đầu.”

“Cô biết tên tuổi người theo đuổi không?”

“Chuyện đó xảy ra trước lúc tôi nhập học, tôi cũng là nghe người khác kể lại.”

“Cho tôi thông tin liên lạc của bà chủ Ngô đi.”

Trực giác của một cảnh sát cho Tống Quân Nham biết ‘bà chủ Ngô’ kia có thể sẽ cung cấp thông tin hữu ích hơn hai người này, anh lập tức xin lại thông tin liên lạc.

“Lạc Lạc——”

Cố Khinh Thiển vừa hay cất tiếng gọi, anh vẫy tay ra hiệu cho Nghê Lạc Lạc vào trong, còn mình thì quay người xuống lầu gửi thông tin liên lạc của đối phương cho đám người Hách Tân, sắp xếp hẹn gặp ‘bà chủ Ngô’.

Sồn sột!

“Haiz…”

Nghê Lạc Lạc bước vào phòng, vừa đóng cửa lại đã dựa vào cửa thở dài một hơi.

Bàn tay đang gắp mì của Cố Khinh Thiển thoáng ngừng lại, cau mày, “Em bị chó đuổi à?”

“Nếu là chó thì phải là chó ngao Tây Tạng cỡ lớn!”

Nghê Lạc Lạc oán trách, “Chị Thiển Thiển, sao chị lại thuê chỗ này vậy? Nơi này mặc dù không tệ, nhưng vị chủ nhà đó hình như không hòa đồng lắm thì phải?”



Cố Khinh Thiển hiểu cô ấy đang đề cập đến chuyện gì, bèn hỏi: “Anh ấy mắng em à?”

“Mắng thì không, chỉ gọi em ra ngoài nói một số chuyện thôi…”

Nghê Lạc Lạc kể lại tường tận những chuyện Tống Quân Nham hỏi mình, thở dài một hơi rồi nói: “Chị Thiển Thiển, chị không sợ anh ta sao?”

“Cảnh sát Tống tuy nhìn thì có vẻ nghiêm túc, nhưng con người anh ấy thực ra cũng không tệ.”

Cố Khinh Thiển không phải kẻ ngốc, cô đã đoán được đại khái nguyên nhân người đó tìm Nghê Lạc Lạc hỏi chuyện, nhưng xét cho cùng cô vẫn phải sống ở đây một thời gian, không muốn cô ấy hiểu lầm về Tống Quân Nham, bèn nói giúp anh mấy câu.

Nghê Lạc Lạc tâm tư đơn thuần, chỉ dẩu môi nói: “Đúng là vật hợp theo loài mà…Cuộc sống của em thiệt là khó khăn quá đi.”

Cố Khinh Thiển không khỏi cảm thấy buồn cười, cô cốc nhẹ vào đầu cô ấy, hai người cùng nhau chuyển sườn xám xuống lầu, bỏ vào trong xe.