Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)
Chương 101: Hai chữ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu hỏi này rất quen tai.
Giống như cái đêm hắn xuất hiện vào ba tháng trước, cũng hỏi tôi câu hỏi này.
Khi đó tôi run rẩy gật đầu, kết quả bị hắn điên cuồng trừng phạt.
Bây giờ... đã qua cả trăm ngày rồi, hắn còn hỏi tôi câu đó, phản ứng đầu tiên của tôi cũng là gật đầu.
Sợ, sao lại không sợ chứ.
Trước đây là lo lắng sợ hãi, bây giờ là sợ được sợ mất.
"..Trả lời tôi." Hắn nhíu chặt mày, có chút không kiên nhẫn.
Tôi nuốt nước bọt, khàn giọng trả lời: “Vẫn còn... sợ."
"...Sợ biến thành giống người bên trong sao." Hắn bật cười.
"Không phải."
"Vậy sợ cái gì?"
Tôi cười đau khổ: “...Tha cho tôi đi, Đế Quân đại nhân, không nói không được sao?"
Sao tôi có thể nói với hắn, mỗi một hành vi cử chỉ của hắn đều có thể làm cho tôi có chút vọng tưởng, làm cho tôi hết lần này đến lần khác như con thiêu thân lao vào đống lửa, hoang tưởng về hàm ý sâu xa trong tiếng gọi thể tử đó.
"Tại sao không thể nói?" Hình như hắn không định tha cho tôi.
Tôi trốn tránh ánh mắt của hắn, trong lòng tính toán thời gian hoàn thành nhiệm vụ", bây giờ đã một trăm ngày trôi qua rồi, hai tháng nữa thì linh thai sẽ thành hình, đến khi đó tôi và hắn sẽ như thế nào?
Tôi do dự đi đến chiếc xe khác, chỗ ngồi phía sau xe, bảo vệ mở cửa xe ra, tôi lập tức hiểu ra tại sao lại tách chúng tôi ra rồi - Hứa Mặc Hàn đang ngồi ở trong đợi tôi.
Anh ta mặc đồ ngủ, trên vai khoác lên chiếc áo khoác nỉ, gương mặt lạnh lùng, nói: "Quan tiểu thư, vất vả cho cô rồi, tôi muốn nhanh chóng hiểu những chuyện xảy ra ở đây, nên phiền cô trên đường về nhà họ Hứa nói rõ mọi chuyện với tôi.”
Cập nhật chương mới liên tục nhanh nhất trên Truyện88 - net
Câu hỏi này rất quen tai.
Giống như cái đêm hắn xuất hiện vào ba tháng trước, cũng hỏi tôi câu hỏi này.
Khi đó tôi run rẩy gật đầu, kết quả bị hắn điên cuồng trừng phạt.
Bây giờ... đã qua cả trăm ngày rồi, hắn còn hỏi tôi câu đó, phản ứng đầu tiên của tôi cũng là gật đầu.
Sợ, sao lại không sợ chứ.
Trước đây là lo lắng sợ hãi, bây giờ là sợ được sợ mất.
"..Trả lời tôi." Hắn nhíu chặt mày, có chút không kiên nhẫn.
Tôi nuốt nước bọt, khàn giọng trả lời: “Vẫn còn... sợ."
"...Sợ biến thành giống người bên trong sao." Hắn bật cười.
"Không phải."
"Vậy sợ cái gì?"
Tôi cười đau khổ: “...Tha cho tôi đi, Đế Quân đại nhân, không nói không được sao?"
Sao tôi có thể nói với hắn, mỗi một hành vi cử chỉ của hắn đều có thể làm cho tôi có chút vọng tưởng, làm cho tôi hết lần này đến lần khác như con thiêu thân lao vào đống lửa, hoang tưởng về hàm ý sâu xa trong tiếng gọi thể tử đó.
"Tại sao không thể nói?" Hình như hắn không định tha cho tôi.
Tôi trốn tránh ánh mắt của hắn, trong lòng tính toán thời gian hoàn thành nhiệm vụ", bây giờ đã một trăm ngày trôi qua rồi, hai tháng nữa thì linh thai sẽ thành hình, đến khi đó tôi và hắn sẽ như thế nào?
Tôi do dự đi đến chiếc xe khác, chỗ ngồi phía sau xe, bảo vệ mở cửa xe ra, tôi lập tức hiểu ra tại sao lại tách chúng tôi ra rồi - Hứa Mặc Hàn đang ngồi ở trong đợi tôi.
Anh ta mặc đồ ngủ, trên vai khoác lên chiếc áo khoác nỉ, gương mặt lạnh lùng, nói: "Quan tiểu thư, vất vả cho cô rồi, tôi muốn nhanh chóng hiểu những chuyện xảy ra ở đây, nên phiền cô trên đường về nhà họ Hứa nói rõ mọi chuyện với tôi.”
Cập nhật chương mới liên tục nhanh nhất trên Truyện88 - net