Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường
Chương 109: Chương 109
Sau khi trợ lý cũ nghỉ việc, đã lâu công ty không phân công cho cậu ta trợ lý mớᎥ.
Mãi cho đến khi nhận được vai nam chính trong bộ phim mới này, công ty mới tạm thời phân công cho cậu ta một trợ lý mới.
Trợ lý dựa vào ghế ngủ thiếp đi, ngực phập phồng thở đều.
Hứa Trừng không gọi trợ lý dậy, những ngày này cậu ta đi quay phim sớm tối, trợ lý cũng luôn theo cậu ta chạy ngược chạy xuôi.
Mỗi ngày dậy sớm, cộng thêm việc thỉnh thoảng phải thức khuya, là người cũng sẽ không chịu nổi.
Là nam chính có nhiều cảnh quay nhất, thực ra Hứa Trừng cũng rất mệt mỏi.
Yêu cầu của đạo diễn rất nghiêm ngặt, cường độ làm việc không giống như khi cậu ta tham gia vai phụ trước đây.
Nhưng hiếm khi có được một ngày nghỉ ngơi, Hứa Trừng lại không ngủ được.
Đầu óc cậu ta rất hỗn loạn, có rất nhiều suy nghĩ.
Đoàn phim đã chính thức khởi quay được nửa tháng rồi, thỉnh thoảng Hứa Trừng vẫn có cảm giác "Đây là thật sao".
Miếng bánh ngon cứ thế rơi vào đầu cậu ta, trong giai đoạn sự nghiệp tụt dốc nhất, cô Nguyễn lại chọn trúng cậu ta.
Mọi thứ đều giống như một giấc mơ.
Những ngày trước ở phim trường quay liên tục, cậu ta không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung.
Bây giờ rảnh rỗi được nửa ngày, đầu óc của Hứa Trừng lại bắt đầu hiện lên những khoảnh khắc của hai ngày đó.
Trong quán cà phê, cô mỉm cười nói với cậu ta hãy cố gắng làm việc, đừng để khoản đầu tư của cô bị đổ sông đổ bể.
Trong công viên, cô không do dự mà ra mặt giúp đỡ cậu ta, khiến đồng đội của cậu ta tức giận đến mức mặt mày tái mét.
Và trong buổi chụp ảnh tập thể tại lễ khai máy, cái chạm tay vô tình ấy.
Tiếng thông báo tin nhắn bất ngờ vang lên, Hứa Trừng dụi mắt, lơ đãng nhìn thoáng qua rồi ngồi thẳng lưng lại.
Kể từ lần gặp gỡ trước đó, cô Nguyễn không có liên lạc với cậu ta nữa.
Nhưng lúc này, trong tin nhắn mới, rõ ràng có hai chữ “cô Nguyễn”.
Hứa Trừng vô thức hít một hơi thật sâu, mở tin nhắn ra rồi sững người.
Cậu ta vốn nghĩ rằng, cô Nguyễn sẽ hỏi về tiến độ của đoàn phim hoặc tình hình quay phim của mình.
Không ngờ cô Nguyễn lại muốn tặng cậu ta nước hoa.
Hứa Trừng theo bản năng định từ chối.
Cậu ta còn chưa báo đáp ơn nghĩa của cô Nguyễn.
Lẽ ra cậu ta phải tặng quà cho cô Nguyễn mới đúng, sao lại có thể ngược lại được?
Nhưng ngay sau đó, Hứa Trừng lại do dự.
Có lẽ, cô Nguyễn chỉ tặng quà cho cả đoàn phim, rồi tình cờ hỏi đến cậu ta thôi.
Nếu cậu ta từ chối, cô Nguyễn sẽ không nghĩ rằng cậu ta vô ơn chứ?
Suy nghĩ mãi, cuối cùng Hứa Trừng mới chậm rãi gõ ra mấy dòng chữ.
Rồi lại sửa đi sửa lại, cân nhắc mãi, cuối cùng mới nhấn nút gửi.
Sau khi nhận được phản hồi, Hứa Trừng không biết mình đang vui mừng hay hơi thất vọng.
Cô Nguyễn quả nhiên không phải là đặc biệt muốn tặng quà cho cậu ta, cũng sẽ không gặp cậu ta.
Nhưng đồng thời, cậu ta cũng có được cái cớ để chấp nhận quà tặng một cách thoải mái.
Mang theo tâm trạng này, Hứa Trừng trả lời Nguyễn Linh một số câu hỏi liên quan đến đoàn phim.
Sau đó, trái tim cậu ta lại đập nhanh hơn nữa.
Cô Nguyễn làm sao biết được cậu ta là học sinh của trường trung học Tú Lễ?
Liệu… có phải cô Nguyễn cũng quan tâm đến tình hình của mình không?
[Hứa Trừng: Phải, cô Nguyễn.]
[Hứa Trừng: Chuẩn bị tới đây lên lớp 11.]
[Hứa Trừng: Cô cũng biết trường trung học Tú Lễ sao?]
Nguyễn Linh uống một ngụm canh, trả lời qua loa.
[Nguyễn Linh: Ừm.]
[Nguyễn Linh: Tôi còn quen biết rất nhiều bạn học của cậu đấy.] [Nguyễn Linh: Được rồi, vậy hai ngày nữa tôi sẽ đưa nước hoa cho cậu.]
[Nguyễn Linh: Hẹn gặp lại nhé!]
xong bữa trưa rồi về nhà, Nguyễn Linh bảo người giúp việc cất tất cả những chai nước hoa cô mua trước đi. Chai dành cho Hứa Trừng, cô sẽ tiện thể mang qua đoàn phim khi tới chơi.
những chai còn lại, Linh quyết định chia cho Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ trước, phần còn lại thì để sau.
Diệp Cảnh Trì như thường lệ đi làm từ sáng sớm, Nguyễn Linh định đợi anh về rồi nói chuyện.
Diệp Hủ thì đang ở trong phòng, nhưng Nguyễn Linh có việc riêng nên cũng không vội vàng.
Tô Quân Nhược đã gửi ảnh mà cô ấy và Kiều Nguyệt chọn.
Khách hàng cuối cùng trong tuần này, hẹn chụp vào ngày kia.
Nguyễn Linh sửa ảnh một lúc ở nhà, sau đó tiếp tục trò chuyện với Kiều Nguyệt về việc hợp tác.
Trợ lý của Tô Cầm đã giúp ước tính giá cho bản phác thảo của Kiều Nguyệt, mà Nguyễn Linh cũng đã tìm hiểu qua, giá cả trên thị trường cho bản phác thảo này cũng tương đương với mức giá này.
Vì vậy, Nguyễn Linh nhanh chóng thỏa thuận với Kiều Nguyệt và đạt được thỏa
Gần đến giờ ăn tối, Trần Tùng Dương lại gửi tin nhắn.
[Trần Tùng Dương: Cô ơi! Có muốn chơi game không?]
[Trần Tùng Dương: Hủ ca cũng đến!]
[Trần Tùng Dương: Cháu nghe Hủ ca nói cô đã bận cả ngày rồi] [Trần Tùng Dương: Thư giãn một chút đi!]
thấy loạt tin nhắn này, Nguyễn Linh mỉm cười xoa xoa trán.
Kể từ hôm qua cùng nhau chơi một ván game, Trần Tùng Dương bắt đầu nhớ mãi không quên.
Lần đầu tiên là tối qua, cậu ấy gọi cô chơi game, lúc đó Nguyễn Linh đang bận nên không thấy.
Lần thứ hai là sáng nay, cô hỏi cậu ấy có muốn nước hoa không, cậu ấy lại nhắc rằng nếu muốn chơi game thì cứ gọi mình.
Giờ là lần thứ ba.
Hiện tại Nguyễn Linh mới nhận ra Trần Tùng Dương không tự nhiên mà còn là một kẻ phiền phức.
Tuy nhiên, Trần Tùng Dương cũng có một ưu điểm rất lớn, đó là cho dù bị phớt lờ hay từ chối, cậu ấy cũng hoàn toàn không tức giận.
Lần sau cậu ấy vẫn sẽ nhiệt tình gửi lời mời.
Có lẽ chính vì vậy mà năm xưa Diệp Hủ đã dần dần trở thành bạn thân của Trần Tùng Dương.
Nguyễn Linh đã bận rộn cả một buổi nên cũng muốn thư giãn.
Thế là, cô trả lời "đợi một lát" rồi lên lầu gõ cửa phòng Diệp
Khi mở cửa, khuôn mặt của niên có chút ngượng ngùng.
"Xin lỗi..." Diệp Hủ nói nhỏ: “Trần Tùng Dương cứ hỏi mãi, con đã nói với cậu ấy là mẹ bận việc."
Diệp Hủ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Linh: “Nếu mẹ không thích, sau này con sẽ không trả lời cậu ấy nữa."
Nguyễn Linh cười: chưa nói gì, con lại bắt đầu xin lỗi rồi?"
Diệp Hủ mím môi.
Nguyễn Linh: “Con muốn xuống phòng khách không? Mẹ thấy ở phòng khách chơi game có cảm giác hơn!”
...
Sau khi bật mic, Nguyễn Linh mới hiện Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt cũng ở đó.
Kiều Nguyệt đã đăng ký tài khoản riêng dưới sự xúi giục của Trần Tùng Dương, cũng đã hoàn thành hướng dẫn cho người mới bắt đầu.
Nguyễn Linh cũng cảm thấy không hay khi cứ mượn tài của bạn cùng lớp Trần Tùng Dương, cho nên cô hỏi họ có muốn chơi một ván trước hay không, đợi cô đăng ký tài khoản xong rồi lại chơi cùng nhau.
Giọng nói oang oang của Trần Tùng Dương vẫn là nổi bật nhất trong đó: “Không cần đâu, cô ơi! Cháu đã giúp cô tạo một tài khoản mới rồi! Đã nạp VIP rồi, còn mua một số nhân vật hot, trong đó có nhân vật mà cô chơi hôm qua!"
Nguyễn Linh: "..."
Được rồi, có lẽ cô đã đánh giá thấp mức độ nhiệt tình của Trần Tùng Dương.
Nguyễn Linh không có thói quen nạp tiền trong game, nhưng cô nghĩ với điều kiện gia đình như Trần Tùng Dương, việc nạp vài nghìn là không thành vấn đề.
Những học sinh không giàu thì sang ở trường trung học Tú Lễ, mỗi tháng tiền tiêu vặt của họ có thể lên tới vài chục nghìn.
Vì vậy, Nguyễn cũng thoải mái chấp nhận "thiện ý" này, lấy tài khoản rồi bắt đầu vào game.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, tiện nói chuyện, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của đối phương.
Mấy người chơi là trận đấu bình thường, không biết là hào quang tân thủ hay may mắn mà ván đầu tiên năm người nhanh chóng giành chiến thắng áp đảo.
Kèm theo lời khen ngợi không ngớt của Trần Tùng Dương, mấy người lại bắt đầu ván tiếp theo.
Lần này, tình hình hai bên ngay từ đầu rất căng thẳng.
Sau Tô Quân Nhược phối hợp với Trần Tùng Dương lấy mạng đầu tiên của đối phương, đối phương ngay lập tức giành chiến thắng trong một trận giao tranh nhỏ một đấu ba.
Nguyễn Linh phát hiện ra loại trò chơi cạnh tranh này thực sự rất dễ kích thích ham muốn thắng thua của con người.
Cho dù ban đầu ban mở game với mục đích muốn thư giãn, cuối cùng cũng sẽ rất muốn thắng.
Chơi một lúc, Nguyễn Linh lại bắt đầu giao tiếp kịch liệt với đồng đội của mình.
"Quân Nhược, kéo sang bên cô một chút, cô đang đến, sắp đến rồi!"
"Này, mọi người đừng vội vàng, đợi cô! Cô có chiêu cuối!"
Giọng nói của Diệp Hủ tuy vẫn khá bình tĩnh, nhưng cũng sẽ thỉnh thoảng đưa ra phản hồi.
"Được, con biết rồi, con sắp đến đây."
"Đường giữa không có kỹ năng, có thể đánh."
Những người giúp việc trong biệt thự chưa từng thấy cảnh tượng này, họ đều nhìn nhau, không biết bà chủ và cậu chủ đang nói những "mật ngữ" gì nữa.
6 giờ 25 phút, Diệp Cảnh Trì từ công ty trở về.
Hôm nay có một cuộc họp quan trọng, vì vậy Diệp Cảnh Trì không thể như những ngày trước, tan ca đúng 5 giờ 30 phút.
Vừa mở cửa biệt thự ra, anh đã nghe thấy tiếng nói chuyện sôi nổi từ phòng khách.
Chủ yếu là giọng nói của Nguyễn Linh.
"Này, giúp cô chặn với Trần Tùng Dương t — cảm ơn nhé!"
"Mẹ cho con đại chiêu rồi Hủ ca! Tiến lên thôi!"
...
Mặc dù không phải lần đầu tiên nghe thấy biệt danh "Hủ ca", cơ thể Diệp Cảnh Trì vẫn hơi khựng lại.
Anh đứng nguyên tại chỗ hai giây, sau đó mới cởi cúc áo vest, đưa áo khoác cho người giúp việc đi tới.
Sau đó, Diệp Cảnh Trì lại đổi dép, rồi mới bước vào phòng khách.
Người giúp việc phụ trách nhắc nhở bữa tối đi đến bên Diệp Cảnh Trì, nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Diệp, bữa tối sắp sẵn sàng rồi, nhưng bà chủ và cậu chủ hình như... đều rất bận."
Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi. Cô không cần gọi họ đâu, tôi tự đi."
Người giúp việc như được giải thoát, lập tức gật đầu đồng ý, lui xuống.
Diệp Cảnh Trì đi đến bên ghế sofa của phòng khách.
Trên ghế sofa, một lớn một nhỏ đang chăm chú nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngón tay lướt qua màn hình, trông giống như người giúp việc nói — rất bận.
Việc Diệp Cảnh Trì về nhà và đi tới, cũng không gây ra bất kỳ phản ứng nào cho hai người.
Thậm chí khi Nguyễn Linh ném điện thoại lên đùi, ngửa đầu lắc cổ, cũng không phát hiện ra Diệp Cảnh Trì.
"A! Thiếu chút nữa." Nguyễn Linh thở dài một hơi: “Chỉ thiếu một chút nữa là Hủ ca đã có thể phản công lại họ rồi! Nhưng không sao, lần sau lại chơi."
Diệp Cảnh Trì im lặng nhìn màn hình điện thoại của hai người đã tối đen, cẩn thận mở lời: "Hai người…. Xong chưa?"
Nguyễn Linh mới quay đầu nhìn Diệp Cảnh Trì: "Anh nói gì? Có chuyện gì xảy ra à?"
Diệp Hủ cũng nhìn sang.
Diệp Cảnh Trì hắng giọng, khẽ nói: "Bữa tối đã xong rồi."
Nguyễn Linh bừng tỉnh: "Ồ, em biết rồi, vậy anh cứ ăn đi."
Rồi lại quay lại nói vào điện thoại: "Một lát nữa mọi người hồi sinh thì đừng vội nhé, đợi cô và Hủ ca cũng hồi sinh rồi cùng nhau lên, đừng như Hồ Lô Oa đi cứu ông nội!"
Diệp Cảnh Trì: "..."
Sau khi kết thúc cuộc họp, anh lại gấp rút xử lý một vài vấn đề, cuối cùng cũng về đến nhà trước sáu giờ rưỡi.
Nhưng bây giờ... Hình như anh không được hoan nghênh cho lắm.