Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!
Chương 59: Cô ta không bằng cái lông chân của vợ tôi!
Mãi đến lâu sau khi đoạn video kết thúc, mọi người mới lấy lại tinh thần! Cmn, đây chính là tin động trời nhất trong năm!
"Ah...Thật không thể tin được. Lần này tuy nói là đại hội gia tộc Kính Gia, mà hình như hai vị thiên kim Kính Gia đều gây bão mất rồi, một vị đã được giải oan, không biết lần này sao...."
"Tôi thấy lần này không có khả năng đâu! Nhìn góc quay trực diện lần này xem...Aaaaa, hình tượng Dung nữ thần thanh cao bấy lâu trong lòng tôi sụp đổ rồi...!!!"
"Ách...Tần gia thật có "phúc""
Tần Gia Dung dù đã cố gắng khắc chế bản thân nhưng khuôn mặt không kiềm chế được mà lúc xanh, lúc tím, vô cùng vặn vẹo. Lại nghe lời bàn tán ác ý của mọi người xung quanh, cô ta lại sôi máu, cả cơ thể bất lực dựa vào người Kính Gia Ngọc. Bàn tay dù cố nắm chặt nhưng vẫn run từng trận.
Tại sao Minh ca lại có trong tay đoạn video của cô khi ở nước ngoài truỵ lạc? Có phải hay không anh ấy vốn yêu cô, nhưng khi biết chuyện này lại sinh ra chán ghét, đem tình cảm dành cho mình chuyển sang cho Diệp Hàm Huyên? Nếu vậy quả thật tiện nghi cho con khốn đó!
Không được! Tần Gia Dung không thể buông tay! Cô ta còn mê luyến danh vọng, tình yêu và tiền tài! Không thể cứ thế mà chịu thua Diệp Hàm Huyên!
Diệp Hàm Huyên không phải may mắn sinh ra là con ruột của cha và mẹ thôi sao? Có gì tốt đẹp? Nhưng tại sao mọi thứ ưu tú nó đều được thừa hưởng....
Tần Gia Dung mau chóng khôi phục tinh thần, bi thương nhìn về phía Kính Thiên Minh nói, "Minh ca...Em biết...
Em biết anh làm tất cả điều này vì Tiểu Diệp. Em biết anh muốn đem đến niềm vui đến cho em ấy! Lấy nước mắt của em, đổi thành nụ cười của cô ấy- anh có vui không?"
Ồ?!? Chỉ cần nói một câu là muốn hắt hết bát nước bẩn sang người cô? Với tội danh hãm hại chị gái hử? Diệp Hàm Huyên tự hỏi Tần Gia Dung không biết bao giờ mới thôi trò múa rìa qua mắt thợ này đây!
"Minh, đoạn video vừa rồi anh lấy từ đâu? Có đáng tin không? Dù rằng trước đây em có giận dỗi chị, nhưng là khi đó em còn trẻ con, e tin chị mà, chị gái em không phải người như vậy đâu! Phải không, chị, chị?"
Diệp Hàm Huyên bàng hoàng nhìn Kính Thiên Minh, đáy mắt có chút tức giận vì anh gây tổn hại đến chị gái cô!
Haha! Tần Gia Dung à? Cô tưởng chỉ mình cô biết diễn kịch thôi sao? Tôi sẽ phụng bồi cô tới cùng! Hơn nữa sẽ làm cô nghẹn uất tới chết!
Tần Gia Dung có chút không tiếp nhận được "thái độ thân thiện" này của Diệp Hàm Huyên. Tại sao con khốn này không đối xử với cô như mọi khi chứ? Tại sao không tát cô đi? Lần đầu tiên trong đời Tần Gia Dung mong mình bị tát- hơn nữa còn từ kẻ thù truyền kiếp Diệp Hàm Huyên!
Tần Gia Dung chỉ có thể gượng cười, gật đầu, "Không phải chị!"
"Huyên Nhi, anh tới muộn!"
Ngay lúc mọi người còn đang ngây ngốc vẫn chưa hiểu kết thúc của việc này thế nào thì một đạo thanh âm ôn hoà như gió xuân vang lên.
Tần Cảnh Dật một tay dìu Tần phu nhân bước vào, mà ở bên cạnh anh, một cô gái trẻ khác dìu Tần lão gia bước vào....
Diệp Hàm Huyên day day cái trán trơn bóng của mình, ây gu, hôm nay cũng thật lắm náo nhiệt đi!
Dật ca của cô, vẫn anh tuấn như thường a~
Kia một thân y phục quân đội đen tuyền, kia một khuôn mặt như đao tước, như kiếm gọt. Tần Cảnh Dật mỗi bước đi đều uy nghiêm, tựa như từ giây phút đầu tiên xuất hiện, đã khiến thế gian vạn vật lu mờ. Đặc biệt nhất chính là đôi mắt phượng hẹp dài làm cho người ta như nhìn thấy bầu trời bao la, màn đêm vô tận! Đẹp mà độc!
Cô gái đi cùng anh cũng không hề tầm thường. Diệp Hàm Huyên tặc lưỡi, một dung nhan trong trẻo lạnh lùng, chiếc váy dạ hội màu trắng càng làm tăng thêm vẻ tao nhã của cô gái. Chợt có làn gió vô tình thoảng qua, đuôi váy dài khẽ động, như u lan nở rộ giữa đêm trăng rằm.
Mà cô gái này trông có chút quen quen, hình như cô đã từng thấy ở đâu đó, mà rốt cuộc nghĩ mãi cũng không ra.
Kính Thiên Minh ở bên cạnh cau mày không vui. Trông thấy vợ yêu đánh giá hết người này tới người khác thì thập phần không vui. Nhất là ánh mắt hoa si đó! Hừm! Ông đây còn chưa đủ đẹp hay sao? Nhìn tên Tần tiện nhân kia thì thôi đi, dù sao hắn cũng là anh trai của cô ấy, nhìn Thiên Ân làm cái quần gì chứ? Cùng là phụ nữ cũng không được...
Nhắc tới việc này, Kính Thiên Minh trong lòng lại nảy sinh chút bất an! Vợ anh lạnh lùng với trai đẹp như thế...
Anh bao lần dùng sắc dụ dỗ mà không thành công, có phải hay không vợ yêu có xu hướng sai lệch giới tính! Nghĩ tới đây ánh mắt Kính Thiên Minh nhìn Bạch Thiên Ân u ám vài phần.
Diệp Hàm Huyên đang định chạy tới chào hỏi Tần Cảnh Dật, dù sao cũng đã lâu hai người không gặp, thì một bàn tay to lớn năm chặt lấy tay cô, hơn nữa lực đạo còn không hề nhẹ.
"Em lại đó không phải phá hư chuyện tốt của Dật ca nhà em sao? Anh ta cấm dục lâu như thế, hôm nay mới dẫn người yêu về ra mắt, em chạy ra ôm lấy anh ta, chẳng phải sẽ khiến cô gái đó ghen sao? Nhỡ người ta chán ghét Dật ca nhà em thì......"
Giọng nói của anh rất nhẹ, rất êm tai. Diệp Hàm Huyên chậm rãi tiếp thu từng thông tin anh đem đến!
Ôi...
Dật ca, Dật ca có...khụ...khụ...có đối tượng yêu đương rồi á?
Dù lời tên chồng ngốc kia nói có phần ác ý, nhưng quả thực Dật ca cấm dục bao lâu nay, thậm chí có một thời gian cô còn nghi ngờ xu hướng giới tính của anh ý....
Thật không ngờ....
Mà giờ cô ra sẽ khiến bạn gái của Dật ca ghen sao? Cô ấy sẽ không nhỏ nhen vậy đâu nhỉ? Mà tính chiếm hữu của nữ nhân cũng rất cao đó nha! Vì thế Diệp Hàm Huyên quyết định đứng tại chỗ, không ra chào hỏi Dật ca nữa!
Tần Cảnh Dật mặt đen như đít nồi! Vài tháng không gặp, cô em gái nhỏ bướng bỉnh của anh từ khi nào nghe lời thằng em rể khốn kiếp giả nai, giả ngốc ấy chứ? Nghĩ đến đây Tần Cảnh Dật nghiến răng ken két, ý nghĩ muốn vạch trần lớp mặt nạ kia ngày càng mãnh liệt......
Tần Gia Dung đứng bên kia khi thấy Tần lão gia, Tần phu nhân đến thì khẽ thở nhẹ, dù sao cô cũng là đại tiểu thư cao quý của Tần gia, có sự bảo hộ của cha mẹ, cô không tin Dật có thể làm mất mặt gia tộc!
Nhưng kể từ lúc vào đây, Dật không hề nhìn cô- dù chỉ một lần, điều này khiến cô có chút sợ hãi...
"Ba, mẹ, anh...mọi người đã đến!" Tần Gia Dung không biết lấy đâu ra hơi sức, chạy thật nhanh về phía ba người. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, lại ủy khuất vô cùng, khiến cho người mới đến không hiểu có chuyện gì xảy ra! Nhất là phu phụ Tần gia, con gái cưng của họ hay là bị ai bắt nạt?
"Dung Nhi, xem này, khóc đến độ sưng hết nước mắt rồi! Lại đây nào..." Tần lão gia cưng chiều sủng nịnh nói.
Xem tình hình này ông đã đoán ra phần nào! Chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Diệp Hàm Huyên! Tần lão gia híp mắt lạnh lùng nhìn Diệp Hàm Huyên.
"Ô...ô...Cha...." Tần Gia Dung chạy đến, vùi đầu vào lòng ông, khóc quên trời đất...Có lẽ ưu điểm lớn nhất của Tần Gia Dung chính là kĩ năng khóc- mà không gây cho người khác cảm xúc chán ghét, chỉ thấy thương hại. Đây chính là hiệu quả Tần Gia Dung muốn! Vì đạt được mục đích, tự tôn hay tự trọng gì cô ta đều không màng.
Tần phu nhân dường như đang suy nghĩ gì đó, lông mày nhíu chặt lại, cũng không có lên tiếng....
"Em đứng xa anh quá...."
Tần Cảnh Dật nhân cơ hội kéo Bạch Thiên Ân về phía mình, cợt nhả đùa. Bạch Thiên Ân không vui khi có người động chạm với mình, đang định thô lỗ hất tay thằng cha Tần tiện nhân này ra thì ai đó dường như đã đoán trước, khẽ ghé sát tai cô thì thầm, "Bác sĩ nói mắt anh mới hồi phục. Không thể tiếp nhận đả kích quá lớn! A Ân đây là muốn chà đạp anh?"
Bạch Thiên Ân xanh mặt trừng mắt nhìn Tần Cảnh Dật. Nói thật, cô chưa từng gặp qua người nào đê tiện tới mức này! Vì cứu cô mà anh ta bị thương, ừ thì cô báo ân bằng cách chăm sóc cho đến khi anh ta khoẻ cũng là bình thường đi! Anh ta mù? Mù cái cóc khô! Rõ ràng mắt đã khôi phục thị giác mà còn lừa cô!
Cái gì mà...
"Cô cứ tắm tự nhiên! Mắt tôi có bình thường cũng không thèm nhìn đâu!"
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cái gì mà....
"Mặt tôi hồng chẳng qua do thời tiết hơi nóng. Cô có khoả thân trước mặt tôi, tôi cũng không thèm nhé!"
Giờ lại chành choẹ rằng mắt anh ta chưa khỏi hẳn! Hừm! Chờ sau lần cô đóng giả bạn gái anh ta thành công này, cô coi như trả đủ ân cho anh ta! Xem anh ta còn lý gì đe doạ cô nữa!!!
Kính Thiên Minh cùng Diệp Hàm Huyên hai người chứng kiến một màn kia. Kính Thiên Minh hất cằm, "Vợ xem rồi học tập đi nhé!"
"Anh chán ngủ giường rồi? Nên tối nay muốn ra sofa ngủ?"
"Hic...Vợ quá đáng! Đã một tháng rồi chồng còn không được ngủ chung với vợ..."
Diệp Hàm Huyên tỉnh bơ, mặc kệ tên chồng ngốc! Từ sau đêm hôm đó, Diệp Hàm Huyên đã cho người kê thêm một giường ngủ. Ai biết được đằng sau bộ dáng cừu non là một con cáo già chứ! Tất nhiên phải phòng bị rồi! Ban đầu cô định đá hắn sang phòng khác, mà hắn sống chết không chịu đi, thế này sinh ra cảnh một phòng hai giường như bây giờ.
Tần Gia Dung dường như đang nói gì đó với Tần lão gia, ánh mắt ông nhìn cô càng lúc càng lạnh...
Ây gu, cái đức hạnh này của Tần Gia Dung, không phải cô là người rõ nhất sao? Tần Gia Dung à, đợi thêm chút nữa đi! Tôi sẽ cho cô một bước từ thiên đường lao thẳng xuống địa ngục- sẽ không lâu đâu...
Quả nhiên một lúc sau, Tần lão gia cầm tay Tần Gia Dung, hai cha con "tình thâm" lại phía này.
"Kính lão gia, đã lâu không gặp."
"Tần lão gia khách khí rồi! Ông đến là vinh dự của Kính gia chúng tôi."
Hai người hàn huyên chuyện cũ hồi lâu, ông ông tôi tôi, người hỏi người trả lời- giống như một đôi bạn lâu năm không gặp. Kể từ lúc Tần gia đến, những vị quan khách ở đây đương nhiên không dám ho he bình luận tiếng nào, bớt được lời nào hay lời đấy, trọng yếu là không đắc tội Tần gia kìa!
Ai bảo người ta nắm trong tay quân đội, người ta có quyền?
"Kính lão gia à, ông có đứa nhỏ thật tốt!" Tần lão gia nghiêm giọng, không vui không giận nói.
Kính lão gia sao có thể nghe không ra ý tứ của ông ta, thản nhiên hỏi lại, "Ah? Ý ông là nói về hai đứa nhỏ này? Nếu ông không yên tâm thì tôi có thể đảm bảo, con gái ông ở Kính gia tuyệt đối không chịu chút uỷ khuất nào! Đứa nhỏ nhà tôi còn sủng con bé lên trời ấy, chẳng cần người cha này đây..."
Diệp Hàm Huyên đứng bên cạnh phải cho người cha chồng này của mình một nghìn like! Ông cũng biết diễn kịch giả ngu đi, biết Tần lão gia chính là nhắc vụ video khi nãy, ông liền đánh lái sang cô và Kính Thiên Minh...
Tần lão gia có chút khó đỡ! Người này là đang giả ngu với ông, quả nhiên vẫn mang thù chuyện xưa!
"Kính lão gia à! Ông hiểu sai ý tôi thì phải, tôi tới là để tâm sự đôi chút với con trai ông!"
Kính lão gia chỉ "Ồ..." một câu không rõ ý tứ rồi cũng không nói gì thêm nữa, đại ý với Kính Thiên Minh: mày gây hoạ tự chịu!
"Không biết nhạc phụ đại nhân đại giá quang lâm có gì nói với con rể?" Kính Thiên Minh bộ dáng gợi đòn nói! Ông già này dù có là cha của vợ yêu đi chăng nữa, nhưng vẫn luôn đối xử không tốt với cô ấy, vì cái lông gì anh phải tôn trọng ông ta? Gọi hai chữ "nhạc phụ" đã là tôn trọng ông ta lắm rồi!
"Một người là thiên kim tiểu thư thiện lương, dịu dàng. Một đứa là con của tiểu tam ti tiện, bẩn thỉu. Nếu là cậu thì cậu sẽ chọn ai?" Tần lão gia nheo mắt nguy hiểm nói, tựa như chỉ cần trả lời sai ý ông là sẽ vạn kiếp bất phục!
"Ồ..."
Kính Thiên Minh học điệu bộ Kính lão gia ban nãy, xong chỉ Tần Gia Dung ngạc nhiên nói, "Ý của nhạc phụ đại nhân là cô ta? Tần Gia Dung á? Cô ta không bằng cái lông chân của vợ con!"
Chưa kịp để Tần lão gia tức giận, Tần Cảnh Dật đã nhanh như một cơn gió, tiến lại gần ông từ lúc nào, ánh mắt hàm ý nhìn ông, "Con thấy cha ngày càng hồ đồ rồi! Cha xem cái này đi...."
"Ah...Thật không thể tin được. Lần này tuy nói là đại hội gia tộc Kính Gia, mà hình như hai vị thiên kim Kính Gia đều gây bão mất rồi, một vị đã được giải oan, không biết lần này sao...."
"Tôi thấy lần này không có khả năng đâu! Nhìn góc quay trực diện lần này xem...Aaaaa, hình tượng Dung nữ thần thanh cao bấy lâu trong lòng tôi sụp đổ rồi...!!!"
"Ách...Tần gia thật có "phúc""
Tần Gia Dung dù đã cố gắng khắc chế bản thân nhưng khuôn mặt không kiềm chế được mà lúc xanh, lúc tím, vô cùng vặn vẹo. Lại nghe lời bàn tán ác ý của mọi người xung quanh, cô ta lại sôi máu, cả cơ thể bất lực dựa vào người Kính Gia Ngọc. Bàn tay dù cố nắm chặt nhưng vẫn run từng trận.
Tại sao Minh ca lại có trong tay đoạn video của cô khi ở nước ngoài truỵ lạc? Có phải hay không anh ấy vốn yêu cô, nhưng khi biết chuyện này lại sinh ra chán ghét, đem tình cảm dành cho mình chuyển sang cho Diệp Hàm Huyên? Nếu vậy quả thật tiện nghi cho con khốn đó!
Không được! Tần Gia Dung không thể buông tay! Cô ta còn mê luyến danh vọng, tình yêu và tiền tài! Không thể cứ thế mà chịu thua Diệp Hàm Huyên!
Diệp Hàm Huyên không phải may mắn sinh ra là con ruột của cha và mẹ thôi sao? Có gì tốt đẹp? Nhưng tại sao mọi thứ ưu tú nó đều được thừa hưởng....
Tần Gia Dung mau chóng khôi phục tinh thần, bi thương nhìn về phía Kính Thiên Minh nói, "Minh ca...Em biết...
Em biết anh làm tất cả điều này vì Tiểu Diệp. Em biết anh muốn đem đến niềm vui đến cho em ấy! Lấy nước mắt của em, đổi thành nụ cười của cô ấy- anh có vui không?"
Ồ?!? Chỉ cần nói một câu là muốn hắt hết bát nước bẩn sang người cô? Với tội danh hãm hại chị gái hử? Diệp Hàm Huyên tự hỏi Tần Gia Dung không biết bao giờ mới thôi trò múa rìa qua mắt thợ này đây!
"Minh, đoạn video vừa rồi anh lấy từ đâu? Có đáng tin không? Dù rằng trước đây em có giận dỗi chị, nhưng là khi đó em còn trẻ con, e tin chị mà, chị gái em không phải người như vậy đâu! Phải không, chị, chị?"
Diệp Hàm Huyên bàng hoàng nhìn Kính Thiên Minh, đáy mắt có chút tức giận vì anh gây tổn hại đến chị gái cô!
Haha! Tần Gia Dung à? Cô tưởng chỉ mình cô biết diễn kịch thôi sao? Tôi sẽ phụng bồi cô tới cùng! Hơn nữa sẽ làm cô nghẹn uất tới chết!
Tần Gia Dung có chút không tiếp nhận được "thái độ thân thiện" này của Diệp Hàm Huyên. Tại sao con khốn này không đối xử với cô như mọi khi chứ? Tại sao không tát cô đi? Lần đầu tiên trong đời Tần Gia Dung mong mình bị tát- hơn nữa còn từ kẻ thù truyền kiếp Diệp Hàm Huyên!
Tần Gia Dung chỉ có thể gượng cười, gật đầu, "Không phải chị!"
"Huyên Nhi, anh tới muộn!"
Ngay lúc mọi người còn đang ngây ngốc vẫn chưa hiểu kết thúc của việc này thế nào thì một đạo thanh âm ôn hoà như gió xuân vang lên.
Tần Cảnh Dật một tay dìu Tần phu nhân bước vào, mà ở bên cạnh anh, một cô gái trẻ khác dìu Tần lão gia bước vào....
Diệp Hàm Huyên day day cái trán trơn bóng của mình, ây gu, hôm nay cũng thật lắm náo nhiệt đi!
Dật ca của cô, vẫn anh tuấn như thường a~
Kia một thân y phục quân đội đen tuyền, kia một khuôn mặt như đao tước, như kiếm gọt. Tần Cảnh Dật mỗi bước đi đều uy nghiêm, tựa như từ giây phút đầu tiên xuất hiện, đã khiến thế gian vạn vật lu mờ. Đặc biệt nhất chính là đôi mắt phượng hẹp dài làm cho người ta như nhìn thấy bầu trời bao la, màn đêm vô tận! Đẹp mà độc!
Cô gái đi cùng anh cũng không hề tầm thường. Diệp Hàm Huyên tặc lưỡi, một dung nhan trong trẻo lạnh lùng, chiếc váy dạ hội màu trắng càng làm tăng thêm vẻ tao nhã của cô gái. Chợt có làn gió vô tình thoảng qua, đuôi váy dài khẽ động, như u lan nở rộ giữa đêm trăng rằm.
Mà cô gái này trông có chút quen quen, hình như cô đã từng thấy ở đâu đó, mà rốt cuộc nghĩ mãi cũng không ra.
Kính Thiên Minh ở bên cạnh cau mày không vui. Trông thấy vợ yêu đánh giá hết người này tới người khác thì thập phần không vui. Nhất là ánh mắt hoa si đó! Hừm! Ông đây còn chưa đủ đẹp hay sao? Nhìn tên Tần tiện nhân kia thì thôi đi, dù sao hắn cũng là anh trai của cô ấy, nhìn Thiên Ân làm cái quần gì chứ? Cùng là phụ nữ cũng không được...
Nhắc tới việc này, Kính Thiên Minh trong lòng lại nảy sinh chút bất an! Vợ anh lạnh lùng với trai đẹp như thế...
Anh bao lần dùng sắc dụ dỗ mà không thành công, có phải hay không vợ yêu có xu hướng sai lệch giới tính! Nghĩ tới đây ánh mắt Kính Thiên Minh nhìn Bạch Thiên Ân u ám vài phần.
Diệp Hàm Huyên đang định chạy tới chào hỏi Tần Cảnh Dật, dù sao cũng đã lâu hai người không gặp, thì một bàn tay to lớn năm chặt lấy tay cô, hơn nữa lực đạo còn không hề nhẹ.
"Em lại đó không phải phá hư chuyện tốt của Dật ca nhà em sao? Anh ta cấm dục lâu như thế, hôm nay mới dẫn người yêu về ra mắt, em chạy ra ôm lấy anh ta, chẳng phải sẽ khiến cô gái đó ghen sao? Nhỡ người ta chán ghét Dật ca nhà em thì......"
Giọng nói của anh rất nhẹ, rất êm tai. Diệp Hàm Huyên chậm rãi tiếp thu từng thông tin anh đem đến!
Ôi...
Dật ca, Dật ca có...khụ...khụ...có đối tượng yêu đương rồi á?
Dù lời tên chồng ngốc kia nói có phần ác ý, nhưng quả thực Dật ca cấm dục bao lâu nay, thậm chí có một thời gian cô còn nghi ngờ xu hướng giới tính của anh ý....
Thật không ngờ....
Mà giờ cô ra sẽ khiến bạn gái của Dật ca ghen sao? Cô ấy sẽ không nhỏ nhen vậy đâu nhỉ? Mà tính chiếm hữu của nữ nhân cũng rất cao đó nha! Vì thế Diệp Hàm Huyên quyết định đứng tại chỗ, không ra chào hỏi Dật ca nữa!
Tần Cảnh Dật mặt đen như đít nồi! Vài tháng không gặp, cô em gái nhỏ bướng bỉnh của anh từ khi nào nghe lời thằng em rể khốn kiếp giả nai, giả ngốc ấy chứ? Nghĩ đến đây Tần Cảnh Dật nghiến răng ken két, ý nghĩ muốn vạch trần lớp mặt nạ kia ngày càng mãnh liệt......
Tần Gia Dung đứng bên kia khi thấy Tần lão gia, Tần phu nhân đến thì khẽ thở nhẹ, dù sao cô cũng là đại tiểu thư cao quý của Tần gia, có sự bảo hộ của cha mẹ, cô không tin Dật có thể làm mất mặt gia tộc!
Nhưng kể từ lúc vào đây, Dật không hề nhìn cô- dù chỉ một lần, điều này khiến cô có chút sợ hãi...
"Ba, mẹ, anh...mọi người đã đến!" Tần Gia Dung không biết lấy đâu ra hơi sức, chạy thật nhanh về phía ba người. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, lại ủy khuất vô cùng, khiến cho người mới đến không hiểu có chuyện gì xảy ra! Nhất là phu phụ Tần gia, con gái cưng của họ hay là bị ai bắt nạt?
"Dung Nhi, xem này, khóc đến độ sưng hết nước mắt rồi! Lại đây nào..." Tần lão gia cưng chiều sủng nịnh nói.
Xem tình hình này ông đã đoán ra phần nào! Chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Diệp Hàm Huyên! Tần lão gia híp mắt lạnh lùng nhìn Diệp Hàm Huyên.
"Ô...ô...Cha...." Tần Gia Dung chạy đến, vùi đầu vào lòng ông, khóc quên trời đất...Có lẽ ưu điểm lớn nhất của Tần Gia Dung chính là kĩ năng khóc- mà không gây cho người khác cảm xúc chán ghét, chỉ thấy thương hại. Đây chính là hiệu quả Tần Gia Dung muốn! Vì đạt được mục đích, tự tôn hay tự trọng gì cô ta đều không màng.
Tần phu nhân dường như đang suy nghĩ gì đó, lông mày nhíu chặt lại, cũng không có lên tiếng....
"Em đứng xa anh quá...."
Tần Cảnh Dật nhân cơ hội kéo Bạch Thiên Ân về phía mình, cợt nhả đùa. Bạch Thiên Ân không vui khi có người động chạm với mình, đang định thô lỗ hất tay thằng cha Tần tiện nhân này ra thì ai đó dường như đã đoán trước, khẽ ghé sát tai cô thì thầm, "Bác sĩ nói mắt anh mới hồi phục. Không thể tiếp nhận đả kích quá lớn! A Ân đây là muốn chà đạp anh?"
Bạch Thiên Ân xanh mặt trừng mắt nhìn Tần Cảnh Dật. Nói thật, cô chưa từng gặp qua người nào đê tiện tới mức này! Vì cứu cô mà anh ta bị thương, ừ thì cô báo ân bằng cách chăm sóc cho đến khi anh ta khoẻ cũng là bình thường đi! Anh ta mù? Mù cái cóc khô! Rõ ràng mắt đã khôi phục thị giác mà còn lừa cô!
Cái gì mà...
"Cô cứ tắm tự nhiên! Mắt tôi có bình thường cũng không thèm nhìn đâu!"
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cái gì mà....
"Mặt tôi hồng chẳng qua do thời tiết hơi nóng. Cô có khoả thân trước mặt tôi, tôi cũng không thèm nhé!"
Giờ lại chành choẹ rằng mắt anh ta chưa khỏi hẳn! Hừm! Chờ sau lần cô đóng giả bạn gái anh ta thành công này, cô coi như trả đủ ân cho anh ta! Xem anh ta còn lý gì đe doạ cô nữa!!!
Kính Thiên Minh cùng Diệp Hàm Huyên hai người chứng kiến một màn kia. Kính Thiên Minh hất cằm, "Vợ xem rồi học tập đi nhé!"
"Anh chán ngủ giường rồi? Nên tối nay muốn ra sofa ngủ?"
"Hic...Vợ quá đáng! Đã một tháng rồi chồng còn không được ngủ chung với vợ..."
Diệp Hàm Huyên tỉnh bơ, mặc kệ tên chồng ngốc! Từ sau đêm hôm đó, Diệp Hàm Huyên đã cho người kê thêm một giường ngủ. Ai biết được đằng sau bộ dáng cừu non là một con cáo già chứ! Tất nhiên phải phòng bị rồi! Ban đầu cô định đá hắn sang phòng khác, mà hắn sống chết không chịu đi, thế này sinh ra cảnh một phòng hai giường như bây giờ.
Tần Gia Dung dường như đang nói gì đó với Tần lão gia, ánh mắt ông nhìn cô càng lúc càng lạnh...
Ây gu, cái đức hạnh này của Tần Gia Dung, không phải cô là người rõ nhất sao? Tần Gia Dung à, đợi thêm chút nữa đi! Tôi sẽ cho cô một bước từ thiên đường lao thẳng xuống địa ngục- sẽ không lâu đâu...
Quả nhiên một lúc sau, Tần lão gia cầm tay Tần Gia Dung, hai cha con "tình thâm" lại phía này.
"Kính lão gia, đã lâu không gặp."
"Tần lão gia khách khí rồi! Ông đến là vinh dự của Kính gia chúng tôi."
Hai người hàn huyên chuyện cũ hồi lâu, ông ông tôi tôi, người hỏi người trả lời- giống như một đôi bạn lâu năm không gặp. Kể từ lúc Tần gia đến, những vị quan khách ở đây đương nhiên không dám ho he bình luận tiếng nào, bớt được lời nào hay lời đấy, trọng yếu là không đắc tội Tần gia kìa!
Ai bảo người ta nắm trong tay quân đội, người ta có quyền?
"Kính lão gia à, ông có đứa nhỏ thật tốt!" Tần lão gia nghiêm giọng, không vui không giận nói.
Kính lão gia sao có thể nghe không ra ý tứ của ông ta, thản nhiên hỏi lại, "Ah? Ý ông là nói về hai đứa nhỏ này? Nếu ông không yên tâm thì tôi có thể đảm bảo, con gái ông ở Kính gia tuyệt đối không chịu chút uỷ khuất nào! Đứa nhỏ nhà tôi còn sủng con bé lên trời ấy, chẳng cần người cha này đây..."
Diệp Hàm Huyên đứng bên cạnh phải cho người cha chồng này của mình một nghìn like! Ông cũng biết diễn kịch giả ngu đi, biết Tần lão gia chính là nhắc vụ video khi nãy, ông liền đánh lái sang cô và Kính Thiên Minh...
Tần lão gia có chút khó đỡ! Người này là đang giả ngu với ông, quả nhiên vẫn mang thù chuyện xưa!
"Kính lão gia à! Ông hiểu sai ý tôi thì phải, tôi tới là để tâm sự đôi chút với con trai ông!"
Kính lão gia chỉ "Ồ..." một câu không rõ ý tứ rồi cũng không nói gì thêm nữa, đại ý với Kính Thiên Minh: mày gây hoạ tự chịu!
"Không biết nhạc phụ đại nhân đại giá quang lâm có gì nói với con rể?" Kính Thiên Minh bộ dáng gợi đòn nói! Ông già này dù có là cha của vợ yêu đi chăng nữa, nhưng vẫn luôn đối xử không tốt với cô ấy, vì cái lông gì anh phải tôn trọng ông ta? Gọi hai chữ "nhạc phụ" đã là tôn trọng ông ta lắm rồi!
"Một người là thiên kim tiểu thư thiện lương, dịu dàng. Một đứa là con của tiểu tam ti tiện, bẩn thỉu. Nếu là cậu thì cậu sẽ chọn ai?" Tần lão gia nheo mắt nguy hiểm nói, tựa như chỉ cần trả lời sai ý ông là sẽ vạn kiếp bất phục!
"Ồ..."
Kính Thiên Minh học điệu bộ Kính lão gia ban nãy, xong chỉ Tần Gia Dung ngạc nhiên nói, "Ý của nhạc phụ đại nhân là cô ta? Tần Gia Dung á? Cô ta không bằng cái lông chân của vợ con!"
Chưa kịp để Tần lão gia tức giận, Tần Cảnh Dật đã nhanh như một cơn gió, tiến lại gần ông từ lúc nào, ánh mắt hàm ý nhìn ông, "Con thấy cha ngày càng hồ đồ rồi! Cha xem cái này đi...."