Ma Lâm Thiên Hạ
Chương 1: Kết Thúc Cùng Bắt Đầu
Trên ghế dài, một nam tử mặc áo Jacket da đen cũ kỹ cầm cuốn truyện tranh khép lại, đặt bên người.
Bìa cuốn truyện vẽ hai nữ nhân đang đối thoại, một người mặc chính trang, một lại có chút phong trần, góc bìa họa hoa tuyết huyết sắc bay lả tả, không khí đầy kìm nén như trong một đám tang.
Nam tử mặc Jacket móc một điếu thuốc đưa lên miệng, châm thuốc, phun ra một vòng khói, lại mím mím môi, ánh mắt mang theo vẻ hồi ức.
Một chiếc Lamborghini chạy tới, lúc đi qua ghế dài liền đạp phanh, ổn định dừng lại.
Một nam tử mặc âu phục bước xuống, nam tử vừa xuống xe, liền đưa mắt nhìn nam tử mặc Jacket, hẳn là có quen biết, nhưng cũng không vội chào hỏi.
Nam tử mặc âu phục lấy ra một cây thuốc lá điện tử, đưa thuốc vào trong, lại nhìn về phía cuốn truyện tranh.
- Tác phẩm mới của thủ lĩnh sao?
Nam tử mặc âu phục hỏi.
- Ừm!
Nam tử mặc Jacket gật đầu, tóc dầu bết lại, dù là gió đông cũng không thể lay động mảy may.
- Cảm giác thế nào?
- Phai nhạt.
Nam tử mặc âu phục nghe vậy, chủ động đưa tay cầm cuốn truyện kia lên.
Nét vẻ, kết cấu, thiết kế… đều không thể xoi mói, đúng là tác phẩm của thủ lĩnh.
Đặc biệt là bức cuối cùng, hai mặt trái phải hợp lại thành một bức tranh lớn, có thể nói, bất luận là về nội dung, hay là bức họa, đều đạt thành một loại xung kích rung động.
Văn phong tự thuật, kết hợp với phong cách vẽ đô thị Nhật Bản, hình thành hai cực đối lập hài hòa, nội dung tốt, mà tranh cũng tốt.
Nhưng, nam tử mặc âu phục vẫn gật đầu, đồng ý:
- Đúng là quá phai nhạt!
Tác phẩm của thủ lĩnh thế nào, bọn hắn đều biết, thủ lĩnh thích cảm giác truy cầu cực hạn, bất luận là nội dung hay hình ảnh, đều khiến người ta cảm thấy áp bức cực độ, khiến người ta đọc mà cảm thấy hít thở cũng phải cẩn thận.
Mà bộ truyện này, so với tác phẩm trước đây của thủ lĩnh, lại chẳng khác nào bếp trưởng cửa hàng bít tết, lại đi làm món súp lơ xanh, vẻn vẹn vẩy mấy hạt muối lên là thành.
- Các ngươi tới thật sớm.
Đối diện, một nam một nữ cùng đi tới.
Hai người là tỷ đệ, đệ đệ mặc áo lông đen, đội mũi đeo khăn, lúc bước co đầu rụt cổ, có chút run run, hiển nhiên, không thích ứng với nhiệt độ thấp ở bên ngoài.
- Tư Dao, Tư Vũ, các ngươi cũng tới rồi.
Nam tử mặc âu phục vui vẻ chào hỏi, đặc biệt là lúc nhìn tới nữ tử, càng lộ vẻ nhiệt tình.
- Đặng ca, mau lau nước miếng đi kìa.
Bất kỳ người em nào, đối với kẻ muốn làm anh rể của mình, đều sẽ có một loại địch ý bẩm sinh, Tần Tư Vũ cũng không ngoại lệ.
Những cũng ngược lại, bất kể vị anh rể dự bị nào, cũng đều có một tấm lòng bao dung cực đại với cậu em rể tương lai.
Đương nhiên, một khi qua thời kỳ dự bị rồi, liền bắt đầu đề phòng cậu em rể, tránh cho vợ thành hộ đệ cuồng ma.
- Tư Vũ, sao ngươi cũng tới, hôm nay trời lạnh, cẩn thận không bị cảm!
Hỏi han ân cần, thái độ thành khẩn.
Tần Tư Vũ đi tới trước ghế dài, không trả lời Đặng ca, mà nhìn về phía nam tử mặc áo Jacket.
- Cường ca, ngươi còn độc thân sao?
Nam tử mặc Jacket tên là Hứa Cường, tuổi tác lớn nhất trong cả bọn, lúc mọi người đa phần còn là sinh viên, hoặc vừa mới tốt nghiệp, Hứa Cường đã tới tuổi làm thúc thúc người ta, có điều tuổi lớn nhưng vẫn độc thân, vấn đề này vẫn luôn là chủ đề khiến hắn bị mọi người trêu chọc.
Hứa Cường lắc đầu cười một tiếng, đưa cái tay vỗ vỗ mái tóc bóng loáng đầu dầu, đáp lại:
- Còn sớm!
Tần Tư Dao đưa tay cầm cuốn truyện trong tay Đặng Ca.
Đặng Ca ân cần giới thiệu:
- Đây là tác phẩm mới của thủ lĩnh, nhìn vẻ này, hắn là mới vẽ mấy tháng trước.
Tần Tư Dao bắt đầu lật xem cuốn truyện, tập truyện rất mỏng, câu chuyện cũng không dài, nếu như không tinh tế thưởng thức các bứa vẽ minh họa, như vậy sẽ đọc rất nhanh.
Lật tới trang cuối cùng, Tần Tư Dao thả cuốn truyện xuống, mím môi.
- Thế nào, truyện của thủ lĩnh thế nào?
Tần Tư Vũ cầm cuốn truyện từ trong tay tỷ tỷ, lật qua một hồi, hơi kinh ngạc nói:
- Thủ lĩnh lại đi sáng tác loại truyện này?
Hứa Cường ngồi trên ghế trầm ngâm suy đoán:
- Có thể là thủ lĩnh thiếu tiền. Nếu như không thiếu tiền, với tính cách của thủ lĩnh, hẳn sẽ không vẽ loại truyện thị trường này.
- Thủ lĩnh thật là, nếu thiếu tiền, sao không tìm ta chứ.
Đặng Ca ở bên nói.
Tần Tư Vũ tức giận trừng mắt nhìn Đặng Ca, nói:
- Ta biết mấy năm nay ngươi làm mấy bộ hoạt hình rất hot, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng ngươi nói vậy là có ý gì?
- Ý gì là ý gì? Nếu thủ lĩnh thiếu tiền, ta có thể không giúp đỡ sao? Ngày trước nếu không phải có thủ lĩnh hỗ trợ, chúng ta đã sớm về nhà trồng rau nuôi cá rồi.
- Thủ lĩnh có thiếu tiền, cũng sẽ không mở miệng mượn chúng ta.
Hứa Cường cảm khái nói.
Lúc này, Đặng Ca cùng Tần Tư Vũ cũng yên tĩnh lại, đúng, thủ lĩnh là thủ lĩnh, dù sinh hoạt có gian nan tới mức nào, hắn tuyệt sẽ không đưa tay mở miệng mượn tiền bọn hắn.
Lúc này, một chiếc phân khối lớn phóng tới, dừng lại bên cạnh đám người, người chạy xe là một phụ nữ, mặc một bộ đồ chuyên dụng bó sát, lộ ra vóc người uyển chuyển.
Người tới bỏ kính mũ bảo hiểm, nhìn qua đám người, bình thản nói:
- Tới sớm vậy.
- A Thu…
- Thu tỷ…
Đám người Đặng Ca có chút bất ngờ, bởi bọn hắn cũng không nghĩ tới, hôm nay vị này cũng tới đây.
- Hừm, thủ lĩnh nhắn ta tới.
A Thu bỏ mũ bảo hiểm, cầm trong tay, xuống xe, mở điện thoại, nói:
- Phòng 701, khu A, mật khẩu 110120.
Thuận theo hướng dẫn trên điện thoại, người đi tới vị trí trong tin nhắn.
- Thủ lĩnh muốn họp mặt sao?
Đặng Ca vừa nhập mật khẩu, vừa nói.
Studio (Phòng làm việc) của bọn hắn đã giải tán được ba năm, sau khi giải tán, mọi người cơ bản cũng không gặp lại.
Đặng Ca gia nhập một công ty làm phim hoạt hình, dựa vào năng lực của bản thân, rất nhanh đã trở thành quản lý, lại tự mình kiểm định hai bộ hoạt hình ăn khách, bất luận thu nhập hay địa vị đều không giống xưa.
Tần Tư Vũ thì có vấn đề sức khỏe, sau khi Studio giải tán, cơ bản chỉ ở nhà, cũng không ra ngoài làm việc. Còn Tần Tư Dao thì làm việc cho một công ty thiết kế thời trang.
Hứa Cường làm cho một công ty Game, sinh hoạt cũng không tệ.
Còn A Thu, sau khi rời Studio, nàng đi vùng cao tình nguyện hai năm, đầu năm nay mới về.
- Có lẽ… có lẽ vậy.
Tần Tư Vũ có chút không xác định:
- Đã lâu không thấy thủ lĩnh, thực sự có chút nhớ hắn.
Thủ lĩnh trong lòng đám người là Trịnh Phàm, tuổi nhỏ hơn Hứa Cường một chút, nhưng vì là hắn là người khai sáng Studio, nên mọi người gọi hắn là thủ lĩnh. Mà hắn cũng hoàn toàn xứng đám làm lão đại.
Trong năm năm hoạt động, hắn là người bỏ ra nhiều tâm huyết nhất, dù là cuối cùng khi Studio giải tán, mọi người rời đi cả, hắn vẫn một mình tiếp tục công việc.
Cứ một khoảng thời gian, thủ lĩnh đều gửi bản vẽ qua thư điện tử cho bọn hắn, dù là, những truyện này đều không thể xuất bản truyền bá.
Đặng Ca nhập mật khẩu, cửa mở ra.
Phía sau cánh cửa là phòng khách, nhưng tường phòng khách lại bị giấy dán tường màu tối băng kín, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt cực độ.
Hơn nữa rèm cửa khép chặt, dù là ban ngày, nhưng trong phòng vẫn tối như đêm.
- Đây là nhà thủ lĩnh sao?
Đặng Ca đưa tay tìm công tắc đèn, mở đèn.
Đèn cũng không sáng, chia làm ba bóng, phát ra ánh sáng vàng ấm áp mờ mờ, nhưng cũng đủ chiếu khắp vật dụng trong nhà.
- Trên vách tường, là…
Tần Tư Vũ chen lên, đi tới trước vách tường, trên này có một bức họa.
Bức họa dài gần hai mét, rộng một mét, tựa như một bức ảnh, đóng khung đàng hoàng.
Trong họa, có một người lùn.
Khuôn mặt người lùn có chút dị dạng, hai chân tráng kiện khác thường, trên lưng còn đeo một thanh thiết kiếm cực không tương xứng với thân thể, thiết kiếm không thể dựng thẳng, bởi chiều cao của người lùn còn không bằng chiều dài của thiết kiếm, cho nên nó lại nằm ngang treo trên lưng, trông rất buồn cười.
- Đây là Tiết Tam.
Nhìn bức họa này, hai tay Tần Tư Vũ hơi run run, bởi nhân vật trong bức họa này, là do hắn sáng tạo, là nhân vật chính trong bộ truyện của hắn.
Bản thân Tần Tư Vũ không cao, đây vẫn luôn là một điểm tự ti của hắn, cho nên nhân vật chính của hắn, cũng là một người lùn, một người lùn tà ác, người lùn này có một đam mê, chính là coi kẻ trào phúng chiều cao của bản thân như con mồi, mà đối với những con mồi này, hắn sẽ tiến hành hoạt động “Thu dọn”, kẻ nào hiềm cao thì cắt một đoạn, hiềm thấp thì kéo dài.
Chuyện này vốn xuất phát từ dã sử thần thoại phương tây, nhưng cũng là một loại nhân tính.
- Tiết Tam Cước sao?
Đặng Ca đi tới sau lưng Tần Tư Vũ, nở nụ cười trêu chọc.