Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 10

Chương 10

Mỗi khi anh ấy nổi giận, con cảm thấy mình làm sai rồi.

Mỗi ngày tôi sống ở Anh đều trôi qua vô nghĩa.*

*醉生梦死: túy sinh mộng tử: sống không có mục đích

Người Anh nổi tiếng ngạo mạn, tôi vốn không định ở lại quá lâu, sau đó một vụ xả súng xảy ra ở Newcastle, chết mười mấy người, đa số là người Ả Rập.

Tôi nhìn thấy những tín đồ Cơ đốc giáo mặc đồ đem cầm Kinh thánh, cầu nguyện cho linh hồn của những người đã chết.

Bọn họ hy vọng Thượng Đế có thể cứu rỗi con người khỏi cái ác, để những người đã chết trên thế gian này được giải thoát khỏi mọi tội lỗi, yên nghỉ trên thiên đàng.

Cùng là mạng người, không thể không trân trọng.

Đột nhiên tôi lại thích nơi này. Nếu có một ngày tôi chết ở đây, những tín đồ kia cầu nguyện cho tôi, cha sứ cầu nguyện cho tôi, liệu Thượng Đế cũng có thể thương xót và tha thứ cho tôi không?


Ở đây không ai biết đến tôi, dù sao cũng hơn là cố gắng sống sót để đến lúc chết lại bị bêu rếu trên mạng, còn sống hay đã chết đều bị người đời đàm tiếu.

Không lãng mạn.

Nhưng tôi vẫn muốn gặp lại anh Tần của tôi.

Tôi không về thẳng Bắc Kinh mà về quê trước.

Đi tàu xe mệt lử, tôi trốn về căn nhà nhỏ đã mua trước đây ngủ một giấc, hôm sau dậy sớm đặt xe, chuẩn bị ra nghĩa trang thăm mẹ.

Năm năm rồi tôi chưa về thăm mẹ, trước đây, ba năm kia đều là Tần Vị Ký đi cùng tôi, sau này một mình rồi, tôi sợ không biết giải thích cho mẹ thế nào, thế nên không dám đến đây nữa.

Bây giờ nghĩ lại, cả đời mẹ tôi cũng chỉ còn tôi là người thân, năm năm qua đứa con ấy lại vì tổn thương tình cảm mà không đến tảo mộ mẹ, thật sự có chút bất hiếu.

"Xin chào cậu Tạ, lâu rồi cậu không đến."


Nhân viên quản lý đưa cho tôi một cái mũ, mẹ tôi không thích tôi nhuộm tóc, tôi lại đem cái đầu vàng chóe này đến gặp bà, chắc chắn sẽ khiến bà tức giận.

"Cháu ra nước ngoài công tác, cảm ơn chú mấy năm nay giúp cháu chăm nom."

Nhân viên quản lý cười, đưa tôi vào trong, "Mấy năm qua cậu Tần đều đến."

Tôi dừng lại một chút, "Anh Tần đến đây sao?"

Nhân viên quản lý gật đầu, "Mỗi lần đến đều ngồi lại rất lâu, tôi hỏi cậu ấy tại sao cậu không đi cùng, cậu ấy nói cậu bận."

Tôi không nói thêm gì nữa, nhân viên quản lý đi ra ngoài.

Tôi đi đến trước bia mộ mẹ, đặt hoa xuống, trong lòng bỗng nhiên vui buồn lẫn lộn.

Muốn nói nhưng lại cứ đứng ở đó không mở miệng được.

Mẹ tôi đã qua đời hơn mười năm, trong trí nhớ của tôi, dáng vẻ, giọng nói, khuôn mặt bà đã dần phai nhạt.


Con người vô tình, máu mủ ruột thịt cũng không ngăn nổi năm tháng lâu dài.

Huống hồ khi còn sống, bà không thích chụp ảnh, để lại chẳng được mấy tấm.

Có khi nào một ngày nào đó, tôi sẽ không nhớ ra được dáng vẻ của bà hay không.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên tính cách của bà.

Nếu bà còn sống, chắc chắn sẽ không đồng ý cho tôi kết hôn với một người đàn ông. Trước khi chết, bà đã cố gắng chống đỡ, sợ rằng tôi một mình cô quạnh trên cõi đời này.

Nếu bà biết rằng tôi không muốn con cháu, chọn sống cả đời với một người đàn ông, bà sẽ đau lòng đến mức nào.

Tôi cũng phụ lòng mình, thật sự một mình cô độc trên đời.

Tôi dựa vào bia mộ, cười, "Mẹ, anh Tần có nói xấu con với mẹ không?"

Những năm này tôi không về nước là bởi tôi sợ sẽ gặp lại Tần Vị Ký. Tôi sợ anh ấy, vì thế cũng không dám chết.
"Anh Tần không muốn gặp lại con, con liền tránh né anh ấy năm năm. Nếu lần này gặp anh ấy, anh ấy nổi giận với con thì làm thế nào bây giờ? Mỗi khi anh ấy nổi giận, con cảm thấy mình làm sai rồi."

Tôi thở dài, "Từ nhỏ mẹ đã nuông chiều con, biết con thiếu tình thương của bố nên muốn bù đắp cho con, coi con như con gái mà nuôi nấng cẩn thân, chỉ lo con thiếu thốn. Vậy mà con lại tự ngược đãi chính mình..."

"Mẹ, mẹ yên tâm, cho dù sống một mình con cũng sẽ sống thật tốt, dù sao cũng còn hơn là bây giờ xuống đó chọc mẹ giận."

Không biết đã ngồi bao lâu, nhân viên quản lý từ xa đi đến, "Cậu Tạ, không còn sớm nữa, đợi đến lúc trời tối xuống núi rất nguy hiểm."