Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 70: Cao chạy xa bay
Diệp Đình kéo người xuống lầu đuổi theo Dương Gia Lập.
Triệu Hướng Hải vẫn đứng yên tại chỗ, chờ đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, anh mới vội vàng chạy đến trước cửa phòng nghỉ.
Mở cửa tủ chứa đồ ra.
Dương Gia Lập đang ở bên trong, thu mình cuộn tròn giống như một chú mèo con, im lặng nín thở đến mặt mũi đỏ bừng.
Đột nhiên tiếp xúc với không khí trong lành, Dương Gia Lập hít sâu một hơi, lòng ngực căng phồng lên: “Anh ta đi rồi?”
“Không kịp nói nhiều đâu,” Triệu Hướng Hải kéo cậu ra, vội vội vàng vàng cầm một vài thứ nhét vào tay cậu, ánh mắt sáng rực đầy hối hả, chỉ có thời gian vài phút thôi, băng qua đường bộ, đi xuống từ thang vận chuyển hàng hóa, đi thẳng xuống tầng hầm, xe tiếp ứng em đã đến ở cổng sau rồi.”
“Đừng hỏi gì nhiều, cứ lên xe, sẽ có người đưa em đến nơi an toàn.”
Triệu Hướng Hải không để cho Dương Gia Lập có cơ hội do dự nữa.
Anh đẩy Dương Gia Lập ra ngoài: “Đi!”
Trợ lý Vương chân này đá chân kia, hai ly cà phê trên tay thoáng chốc rơi ra ngoài, đập lên nền đất, chất lỏng chảy tràn ra.
Trợ lý Vương hốt hoảng la toáng lên: “Là ai, mấy người làm gì vậy!”
Đám vệ sĩ đuổi đến nhìn người trước mắt lại không phải là Dương Gia Lập, ai nấy nhất thời đều ngơ ngác.
Diệp Đình mấy giây sau mới đuổi kịp đến.
Hắn trông thấy mặt của trợ lý Vương, thoáng chốc hiểu ra tất cả.
Hắn bị chơi xỏ rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Triệu Hướng Hải, dám dở chiêu dương đông kích tây, đổi trắng thay đen dưới mí mắt hắn.
Lòng hắn chợt hoảng loạn, nắm đấm thoáng chốc đã nắm chặt đến cực hạn, hắn mất kiên nhẫn hét vào đám vệ sĩ: “Quay về, lập tức quay về chặn người cho tôi.”
Trợ lý Vương lỗ hết hai ly cà phê, nghĩ ra về tay không vậy cũng buồn.
Cậu túm lấy tay áo của vệ sĩ rồi la làng: “Đẩy ngã người ta rồi muốn chuồn, cậu xin lỗi rồi đền tiền cà phê cho tôi!”
Vệ sĩ mất kiên nhẫn, muốn hất người ra.
Trợ lý Vương liền kêu gào lên: “Cậu đừng chạy, đứng lại! Cà phê của tôi!”
Vệ sĩ sốt hết cả ruột, trong lúc hoảng loạn chợt có ảo giác như đang chống chọi với bà dì khó tính chuyên mặc cả ở chợ.
Một trăm tệ bốc hơi khỏi ví, dễ dàng đuổi được trợ lý Vương đi, đám người của Diệp Đình lại chạy về trong tòa nhà công sở.
Diệp Đình đẩy mạnh cửa phòng làm việc của Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải mặc một bộ đồ trắng với chiếc áo sơ mi vừa vặn hơi bó sát eo, cổ áo và cà vạt được chỉnh lại ngay ngắn, đôi mắt sắc sảo xuất chúng được che chắn phía sau mắt kính có gắn dây đeo vàng đang mang chút ý cười. Anh nửa bình tĩnh nửa chế giễu nói: “Diệp tổng sao lại quay lại đây rồi, chỗ tôi thật sự không có giấu người.”
Vẻ mặt Diệp Đình không cảm xúc, đôi mắt âm u lạnh lẽo đầy sát khí.
Hắn nhìn chòng chọc vào Triệu Hướng Hải, ánh mắt đó, chỉ vài giây nhìn vào đã khiến người ta vô cớ thấy sợ hãi đến mức như mất cả hồn vía.
Diệp Đình từng bước bước đến trước Triệu Hướng Hải, duỗi tay nới lỏng cà vạt của mình ra.
Triệu Hướng Hải vẫn chưa mở miệng, Diệp Đình đã cười một tiếng.
Vừa giơ tay lên, nắm đấm hung ác liền nện thẳng vào mặt Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải vẫn đứng yên tại chỗ, chờ đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, anh mới vội vàng chạy đến trước cửa phòng nghỉ.
Mở cửa tủ chứa đồ ra.
Dương Gia Lập đang ở bên trong, thu mình cuộn tròn giống như một chú mèo con, im lặng nín thở đến mặt mũi đỏ bừng.
Đột nhiên tiếp xúc với không khí trong lành, Dương Gia Lập hít sâu một hơi, lòng ngực căng phồng lên: “Anh ta đi rồi?”
“Không kịp nói nhiều đâu,” Triệu Hướng Hải kéo cậu ra, vội vội vàng vàng cầm một vài thứ nhét vào tay cậu, ánh mắt sáng rực đầy hối hả, chỉ có thời gian vài phút thôi, băng qua đường bộ, đi xuống từ thang vận chuyển hàng hóa, đi thẳng xuống tầng hầm, xe tiếp ứng em đã đến ở cổng sau rồi.”
“Đừng hỏi gì nhiều, cứ lên xe, sẽ có người đưa em đến nơi an toàn.”
Triệu Hướng Hải không để cho Dương Gia Lập có cơ hội do dự nữa.
Anh đẩy Dương Gia Lập ra ngoài: “Đi!”
Trợ lý Vương chân này đá chân kia, hai ly cà phê trên tay thoáng chốc rơi ra ngoài, đập lên nền đất, chất lỏng chảy tràn ra.
Trợ lý Vương hốt hoảng la toáng lên: “Là ai, mấy người làm gì vậy!”
Đám vệ sĩ đuổi đến nhìn người trước mắt lại không phải là Dương Gia Lập, ai nấy nhất thời đều ngơ ngác.
Diệp Đình mấy giây sau mới đuổi kịp đến.
Hắn trông thấy mặt của trợ lý Vương, thoáng chốc hiểu ra tất cả.
Hắn bị chơi xỏ rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Triệu Hướng Hải, dám dở chiêu dương đông kích tây, đổi trắng thay đen dưới mí mắt hắn.
Lòng hắn chợt hoảng loạn, nắm đấm thoáng chốc đã nắm chặt đến cực hạn, hắn mất kiên nhẫn hét vào đám vệ sĩ: “Quay về, lập tức quay về chặn người cho tôi.”
Trợ lý Vương lỗ hết hai ly cà phê, nghĩ ra về tay không vậy cũng buồn.
Cậu túm lấy tay áo của vệ sĩ rồi la làng: “Đẩy ngã người ta rồi muốn chuồn, cậu xin lỗi rồi đền tiền cà phê cho tôi!”
Vệ sĩ mất kiên nhẫn, muốn hất người ra.
Trợ lý Vương liền kêu gào lên: “Cậu đừng chạy, đứng lại! Cà phê của tôi!”
Vệ sĩ sốt hết cả ruột, trong lúc hoảng loạn chợt có ảo giác như đang chống chọi với bà dì khó tính chuyên mặc cả ở chợ.
Một trăm tệ bốc hơi khỏi ví, dễ dàng đuổi được trợ lý Vương đi, đám người của Diệp Đình lại chạy về trong tòa nhà công sở.
Diệp Đình đẩy mạnh cửa phòng làm việc của Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải mặc một bộ đồ trắng với chiếc áo sơ mi vừa vặn hơi bó sát eo, cổ áo và cà vạt được chỉnh lại ngay ngắn, đôi mắt sắc sảo xuất chúng được che chắn phía sau mắt kính có gắn dây đeo vàng đang mang chút ý cười. Anh nửa bình tĩnh nửa chế giễu nói: “Diệp tổng sao lại quay lại đây rồi, chỗ tôi thật sự không có giấu người.”
Vẻ mặt Diệp Đình không cảm xúc, đôi mắt âm u lạnh lẽo đầy sát khí.
Hắn nhìn chòng chọc vào Triệu Hướng Hải, ánh mắt đó, chỉ vài giây nhìn vào đã khiến người ta vô cớ thấy sợ hãi đến mức như mất cả hồn vía.
Diệp Đình từng bước bước đến trước Triệu Hướng Hải, duỗi tay nới lỏng cà vạt của mình ra.
Triệu Hướng Hải vẫn chưa mở miệng, Diệp Đình đã cười một tiếng.
Vừa giơ tay lên, nắm đấm hung ác liền nện thẳng vào mặt Triệu Hướng Hải.