Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 32: Tuyệt vọng
Vương Dương bị Dương Gia Lập doạ sợ.
Ban nãy Dương Gia Lập còn ủ rủ đau buồn y như cái cọc gỗ, nhưng lúc này lại đột nhiên trở nên kích động tàn nhẫn như một con sói, ánh mắt thoáng chốc đã trở nên hung ác, giống hệt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Vương Dương nuốt một ngụm nước bọt, vẫn cứng đầu mở miệng khiêu chiến: “Mày dám ra tay! Mày thử đánh tao một cái xem!”
Lý Đại và Lý Nhị lập tức chạy vọt lên, gấp rút kéo người Dương Gia Lập về.
Lý Đại vuốt vuốt phía sau lưng Dương Gia Lập, nhỏ nhẹ khuyên ngăn: “Anh Dương, đừng kích động mà, chúng ta không thèm chấp hắn.”
Ánh mắt Dương Gia Lập hệt như phóng ra con dao, vẫn thẳng tắp hướng đến Vương Dương như cũ.
Vương Dương thấy Dương Gia Lập bị kéo ra, lập tức thay đổi sắc mặt.
Cậu ta hừ cười một tiếng, phủi phủi cổ áo bị Dương Gia Lập nắm nhăn nhúm, châm chọc nói: “Ở trên sân khấu thì bài đặt làm bộ làm tịch khóc tang mẹ để lăng xê mình, xuống đây thì không dám ra tay đánh người, cái loại năng lực này của mày, không có bản lĩnh thì đừng có ở đây giả ngốc, cái thứ ngu xuẩn.”
Đột nhiên Dương Gia Lập trầm giọng xuống: “Xin lỗi.”
Vương Dương giả vờ đưa tay lên sau vành tai mình: “Mày nói cái gì, nói nhỏ quá tao không nghe thấy.”
Dương Gia Lập lặp lại lần nữa: “Xin lỗi!”
.
Dương Gia Lập nhìn khuôn mặt của Vương Dương.
Vương Dương vừa mới nhếch lên một nụ cười khinh thường, Dương Gia Lập đột nhiên nói: “Dám.”
Vương Dương còn chưa kịp phản ứng lại, Dương Gia Lập đã giơ nắm đấm lên.
“Bụp” một tiếng, một nắm đấm đáp thẳng xuống gương mặt của Vương Dương.
Vương Dương bị đấm một quyền mạnh, khinh hoàng lùi lại vài bước, chật vật ngã đè lên người người khác.
Toàn bộ hậu trường chớp mắt liền trở nên hỗn loạn.
Đôi mắt Dương Gia Lập đỏ bừng lên, giống như không muốn buông tha, ngoan cố nhìn chằm chằm gương mặt Vương Dương.
Cũng may Lý Đại và Lý Nhị vẫn ở bên cạnh sống chết giữ cậu lại, mãi cho đến khi nhân viên công tác vây quanh lại, đạo diễn đi đến mắng một trận, màn khôi hài này mới chấm dứt.
Tiệc tối còn chưa kết thúc, Dương Gia Lập cùng Lý Đại và Lý Nhị đã đi thẳng ra khỏi trung tâm diễn xuất,
Đứng ở giữa cửa lớn của trung tâm diễn xuất, Lý Đại nhìn sắc mặt của Dương Gia Lập, nói: “Anh Dương, anh có sao không?”
Dương Gia Lập gắt gao nghiến chặt răng, đôi mắt đỏ hoe.
Thông cáo vừa đăng lên, bên trên hotsearch lại có thêm một tin “Tiểu thiên sứ Vương Dương.”
Dương Gia Lập cảm thấy hàm trên hàm dưới của mình đang đánh nhau dữ dội.
Cậu mở Weibo của mình ra, không còn một fans nào.
Bên dưới Weibo của cậu toàn là mấy nhà fans lớn của Vương Dương khống bình*, khống vô cùng rõ ràng.
*Khống chế bình luận, ví dụ khi nghệ sĩ bị dính tin đồn thì trạm phản hắc/fans sẽ lên cmt đúng và đầy đủ nhất ở dưới bài đăng bôi nhọ đấy sau đó fandom sẽ vào đẩy cmt đó lên top và ẩn những cmt tiêu cực xuống, không cho anti có cơ hội lên top.(cái này chắc ngược lại với trường hợp của DGL.)
…..Cậu nhìn, bên dưới toàn là những lời nhục mạ.
“Còn dám đánh người khác, mày có bệnh hả, đêm nay chết mẹ mày đi, cảm ơn.”
“Tại sao cái loại người như vậy còn chưa biến khỏi giới giải trí nữa, tôi chậm rãi đánh xuống mấy dấu chấm hỏi.’
“Chân thành đặt câu hỏi, chừng nào mày mới chết? Tao liền lên Liên Hợp Quốc phát tin mừng.”
“Tôi vô cùng đau lòng cho cục cưng nhà mình, coi cái video kia khiến tôi bật khóc luôn, lúc đầu vẫn còn chút lý trí, nhưng bây giờ tôi thật sự hi vọng anh có thể chết bất đắc kỳ tử*, anh không xứng làm người.”
*Chết bắt đắc kỳ tử: Chết không rõ nguyên nhân.
Tổng cộng có 8 vạn bình luận, tất cả đều là Vương Rau Câu* dùng các lời nói ti tiện khác nhau mắng.
*Có lẽ là tên fandom của Vương Dương á.
Weibo của Lý Đại và Lý Nhị vẫn luôn cập nhật, không ngừng trả lời bình luận, không ngừng giải thích.
Dương Gia Lập nhìn Lý Đại đăng lại một bình luận của fans: “Đã từng rất thích mấy cậu, cảm thấy mấy cậu tuy không nổi tiếng nhưng hát không tồi. Nhưng xem ra hiện tại, cái loại nhân cách bạo lực đánh người này, tôi không ngấm nổi, thành thật xin lỗi, từ bây giờ tôi sẽ trở thành anti.”
Lý Đại trả lời lại: “Vậy thì cô biến thành anti đi.”
Lúc trước Lý Đại quan tâm nhất chính là fans, bây giờ hắn có thể nói ra những lời này, hẳn là đã thật sự cực kì khó chịu rồi.
Từ sáng đến giờ, Lý Đại và Lý Nhị vẫn luôn điên cuồng cập nhật bản tin, dùng mấy cái acc marketing để giải thích.
Bọn họ nhận mấy vạn lời thoá mạ, nóng vội phát ra những tiếng nói mỏng manh.
*Thoá mạ. Thốt ra những lời xúc phạm nặng nề để sỉ nhục.
Nhưng những lời bọn họ nói ra, thứ đón nhận bọn họ là những câu nói nhục mạ càng lúc càng kịch liệt hơn.
Dương Gia Lập nhìn một account marketing của Lý Nhị đăng lên một bài: “Tôi có thể dùng tính mạng của mình đảm bảo anh Dương đáng làm người! Tôi cầu xin mọi người hãy vào Weibo của tôi và Lý Đại xem thử, tôi đã cẩn thận viết hết tất cả những chuyện diễn ra vào đêm hôm qua rồi, cầu xin mọi người đừng nghe lời từ một phía, đừng khiến người khác chịu oan ức, tôi cầu xin mọi người vào xem một lần thôi được không, cầu xin mọi người, cầu xin mọi người.”
Hốc mắt Dương Gi Lập nóng lên.
Nhưng cậu vừa nhấn F5, bình luận này đã biến mất.
Cậu lại đi tìm Weibo của Lý Đại và Lý Nhị, người dùng đã không tồn tại.
Dương Gia Lập thả điện thoại xuống, hô hấp trở nên thô nặng, sắc mặt dần trắng bệch.
Cậu nghe thấy những người bên ngoài gọi tên cậu, muốn cậu ra ngoài nhận phỏng vấn.
Dạ dày Dương Gia Lập quặn đau, sắc mặt thay đổi, cậu chật vật chạy đến toilet, trên đường đi còn té ngã một cái.
Cậu nôn xuống bồn cầu một trận, sau đó tựa đầu lên bức tường sứ lạnh lẽo bên cạnh.
Cậu nhắm hai mắt lại, lỗ tai vang lên ong ong, phảng phất nghe thấy mọi lời nhục mạ từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Dương Gia Lập đột nhiên khoá trái cửa phòng tắm lại.
……Bên trong phòng tắm tối tăm im lặng, Dương Gia Lập trốn sau cánh cửa, mở to miệng hít thở, cảm xúc thoạt nhìn giống như kích động một cách bất thường.
Cậu cảm thấy một luồng tâm trạng u ám từ trong lòng ngực vọt lên cổ họng cậu, chuẩn bị tràn lên não.
Lại giống như có gì đó chìm sâu xuống dưới.
Ở Paris, Pháp. Diệp Đình bị thư ký gọi ra giữa buổi họp.
Diệp Đình đi ra khỏi phòng họp, kéo kéo cà vạt, có chút tức giận: “Chuyện gì?”
Thư ký đưa cho hắn một cái máy tính bảng, nhẹ nói vài lời.
Diệp Đình nhìn dư luận đang cãi cọ ồn ào trên màn hình máy tính bảng, ánh mắt trở nên u ám.
Hắn nói: “Liên lạc truyền thông trong nước, trước hết cứ đè áp dư luận lại đã, làm….”
Thư ký chớp mắt: “Bây giờ cần làm cái gì?”
Diệp Đình dừng lại vài giây, bỗng nhiên cười cười, xua tay; “Trước hết đừng làm gì cả.”
Trợ Lý khó hiểu.
Diệp Đình đem máy tính bảng trả lại cho thư ký, nhìn cảnh đẹp thành phố Paris bên ngoài cửa sổ: “Chuyện lần trước của Nhiếp Duẫn, chưa kịp đợi em ấy cúi đầu đã giải quyết giúp em ấy, còn lần này, cứ cừ từ đi.”
Trợ lý nhỏ giọng nói: “Nhưng trên mạng mắng rất khó nghe.”
Diệp Đình khẽ ừ một tiếng: “Gần đây em ấy đang cực kì buồn bực, luôn mang dáng vẻ âm trầm, ăn trái đắng cũng không chịu cúi đầu, cũng không học được cách nghe lời,”
Diệp Đình hít sâu một hơi, cười khẽ: “Tôi đợi em ấy mở miệng cầu xin tôi.”
Ban nãy Dương Gia Lập còn ủ rủ đau buồn y như cái cọc gỗ, nhưng lúc này lại đột nhiên trở nên kích động tàn nhẫn như một con sói, ánh mắt thoáng chốc đã trở nên hung ác, giống hệt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Vương Dương nuốt một ngụm nước bọt, vẫn cứng đầu mở miệng khiêu chiến: “Mày dám ra tay! Mày thử đánh tao một cái xem!”
Lý Đại và Lý Nhị lập tức chạy vọt lên, gấp rút kéo người Dương Gia Lập về.
Lý Đại vuốt vuốt phía sau lưng Dương Gia Lập, nhỏ nhẹ khuyên ngăn: “Anh Dương, đừng kích động mà, chúng ta không thèm chấp hắn.”
Ánh mắt Dương Gia Lập hệt như phóng ra con dao, vẫn thẳng tắp hướng đến Vương Dương như cũ.
Vương Dương thấy Dương Gia Lập bị kéo ra, lập tức thay đổi sắc mặt.
Cậu ta hừ cười một tiếng, phủi phủi cổ áo bị Dương Gia Lập nắm nhăn nhúm, châm chọc nói: “Ở trên sân khấu thì bài đặt làm bộ làm tịch khóc tang mẹ để lăng xê mình, xuống đây thì không dám ra tay đánh người, cái loại năng lực này của mày, không có bản lĩnh thì đừng có ở đây giả ngốc, cái thứ ngu xuẩn.”
Đột nhiên Dương Gia Lập trầm giọng xuống: “Xin lỗi.”
Vương Dương giả vờ đưa tay lên sau vành tai mình: “Mày nói cái gì, nói nhỏ quá tao không nghe thấy.”
Dương Gia Lập lặp lại lần nữa: “Xin lỗi!”
.
Dương Gia Lập nhìn khuôn mặt của Vương Dương.
Vương Dương vừa mới nhếch lên một nụ cười khinh thường, Dương Gia Lập đột nhiên nói: “Dám.”
Vương Dương còn chưa kịp phản ứng lại, Dương Gia Lập đã giơ nắm đấm lên.
“Bụp” một tiếng, một nắm đấm đáp thẳng xuống gương mặt của Vương Dương.
Vương Dương bị đấm một quyền mạnh, khinh hoàng lùi lại vài bước, chật vật ngã đè lên người người khác.
Toàn bộ hậu trường chớp mắt liền trở nên hỗn loạn.
Đôi mắt Dương Gia Lập đỏ bừng lên, giống như không muốn buông tha, ngoan cố nhìn chằm chằm gương mặt Vương Dương.
Cũng may Lý Đại và Lý Nhị vẫn ở bên cạnh sống chết giữ cậu lại, mãi cho đến khi nhân viên công tác vây quanh lại, đạo diễn đi đến mắng một trận, màn khôi hài này mới chấm dứt.
Tiệc tối còn chưa kết thúc, Dương Gia Lập cùng Lý Đại và Lý Nhị đã đi thẳng ra khỏi trung tâm diễn xuất,
Đứng ở giữa cửa lớn của trung tâm diễn xuất, Lý Đại nhìn sắc mặt của Dương Gia Lập, nói: “Anh Dương, anh có sao không?”
Dương Gia Lập gắt gao nghiến chặt răng, đôi mắt đỏ hoe.
Thông cáo vừa đăng lên, bên trên hotsearch lại có thêm một tin “Tiểu thiên sứ Vương Dương.”
Dương Gia Lập cảm thấy hàm trên hàm dưới của mình đang đánh nhau dữ dội.
Cậu mở Weibo của mình ra, không còn một fans nào.
Bên dưới Weibo của cậu toàn là mấy nhà fans lớn của Vương Dương khống bình*, khống vô cùng rõ ràng.
*Khống chế bình luận, ví dụ khi nghệ sĩ bị dính tin đồn thì trạm phản hắc/fans sẽ lên cmt đúng và đầy đủ nhất ở dưới bài đăng bôi nhọ đấy sau đó fandom sẽ vào đẩy cmt đó lên top và ẩn những cmt tiêu cực xuống, không cho anti có cơ hội lên top.(cái này chắc ngược lại với trường hợp của DGL.)
…..Cậu nhìn, bên dưới toàn là những lời nhục mạ.
“Còn dám đánh người khác, mày có bệnh hả, đêm nay chết mẹ mày đi, cảm ơn.”
“Tại sao cái loại người như vậy còn chưa biến khỏi giới giải trí nữa, tôi chậm rãi đánh xuống mấy dấu chấm hỏi.’
“Chân thành đặt câu hỏi, chừng nào mày mới chết? Tao liền lên Liên Hợp Quốc phát tin mừng.”
“Tôi vô cùng đau lòng cho cục cưng nhà mình, coi cái video kia khiến tôi bật khóc luôn, lúc đầu vẫn còn chút lý trí, nhưng bây giờ tôi thật sự hi vọng anh có thể chết bất đắc kỳ tử*, anh không xứng làm người.”
*Chết bắt đắc kỳ tử: Chết không rõ nguyên nhân.
Tổng cộng có 8 vạn bình luận, tất cả đều là Vương Rau Câu* dùng các lời nói ti tiện khác nhau mắng.
*Có lẽ là tên fandom của Vương Dương á.
Weibo của Lý Đại và Lý Nhị vẫn luôn cập nhật, không ngừng trả lời bình luận, không ngừng giải thích.
Dương Gia Lập nhìn Lý Đại đăng lại một bình luận của fans: “Đã từng rất thích mấy cậu, cảm thấy mấy cậu tuy không nổi tiếng nhưng hát không tồi. Nhưng xem ra hiện tại, cái loại nhân cách bạo lực đánh người này, tôi không ngấm nổi, thành thật xin lỗi, từ bây giờ tôi sẽ trở thành anti.”
Lý Đại trả lời lại: “Vậy thì cô biến thành anti đi.”
Lúc trước Lý Đại quan tâm nhất chính là fans, bây giờ hắn có thể nói ra những lời này, hẳn là đã thật sự cực kì khó chịu rồi.
Từ sáng đến giờ, Lý Đại và Lý Nhị vẫn luôn điên cuồng cập nhật bản tin, dùng mấy cái acc marketing để giải thích.
Bọn họ nhận mấy vạn lời thoá mạ, nóng vội phát ra những tiếng nói mỏng manh.
*Thoá mạ. Thốt ra những lời xúc phạm nặng nề để sỉ nhục.
Nhưng những lời bọn họ nói ra, thứ đón nhận bọn họ là những câu nói nhục mạ càng lúc càng kịch liệt hơn.
Dương Gia Lập nhìn một account marketing của Lý Nhị đăng lên một bài: “Tôi có thể dùng tính mạng của mình đảm bảo anh Dương đáng làm người! Tôi cầu xin mọi người hãy vào Weibo của tôi và Lý Đại xem thử, tôi đã cẩn thận viết hết tất cả những chuyện diễn ra vào đêm hôm qua rồi, cầu xin mọi người đừng nghe lời từ một phía, đừng khiến người khác chịu oan ức, tôi cầu xin mọi người vào xem một lần thôi được không, cầu xin mọi người, cầu xin mọi người.”
Hốc mắt Dương Gi Lập nóng lên.
Nhưng cậu vừa nhấn F5, bình luận này đã biến mất.
Cậu lại đi tìm Weibo của Lý Đại và Lý Nhị, người dùng đã không tồn tại.
Dương Gia Lập thả điện thoại xuống, hô hấp trở nên thô nặng, sắc mặt dần trắng bệch.
Cậu nghe thấy những người bên ngoài gọi tên cậu, muốn cậu ra ngoài nhận phỏng vấn.
Dạ dày Dương Gia Lập quặn đau, sắc mặt thay đổi, cậu chật vật chạy đến toilet, trên đường đi còn té ngã một cái.
Cậu nôn xuống bồn cầu một trận, sau đó tựa đầu lên bức tường sứ lạnh lẽo bên cạnh.
Cậu nhắm hai mắt lại, lỗ tai vang lên ong ong, phảng phất nghe thấy mọi lời nhục mạ từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Dương Gia Lập đột nhiên khoá trái cửa phòng tắm lại.
……Bên trong phòng tắm tối tăm im lặng, Dương Gia Lập trốn sau cánh cửa, mở to miệng hít thở, cảm xúc thoạt nhìn giống như kích động một cách bất thường.
Cậu cảm thấy một luồng tâm trạng u ám từ trong lòng ngực vọt lên cổ họng cậu, chuẩn bị tràn lên não.
Lại giống như có gì đó chìm sâu xuống dưới.
Ở Paris, Pháp. Diệp Đình bị thư ký gọi ra giữa buổi họp.
Diệp Đình đi ra khỏi phòng họp, kéo kéo cà vạt, có chút tức giận: “Chuyện gì?”
Thư ký đưa cho hắn một cái máy tính bảng, nhẹ nói vài lời.
Diệp Đình nhìn dư luận đang cãi cọ ồn ào trên màn hình máy tính bảng, ánh mắt trở nên u ám.
Hắn nói: “Liên lạc truyền thông trong nước, trước hết cứ đè áp dư luận lại đã, làm….”
Thư ký chớp mắt: “Bây giờ cần làm cái gì?”
Diệp Đình dừng lại vài giây, bỗng nhiên cười cười, xua tay; “Trước hết đừng làm gì cả.”
Trợ Lý khó hiểu.
Diệp Đình đem máy tính bảng trả lại cho thư ký, nhìn cảnh đẹp thành phố Paris bên ngoài cửa sổ: “Chuyện lần trước của Nhiếp Duẫn, chưa kịp đợi em ấy cúi đầu đã giải quyết giúp em ấy, còn lần này, cứ cừ từ đi.”
Trợ lý nhỏ giọng nói: “Nhưng trên mạng mắng rất khó nghe.”
Diệp Đình khẽ ừ một tiếng: “Gần đây em ấy đang cực kì buồn bực, luôn mang dáng vẻ âm trầm, ăn trái đắng cũng không chịu cúi đầu, cũng không học được cách nghe lời,”
Diệp Đình hít sâu một hơi, cười khẽ: “Tôi đợi em ấy mở miệng cầu xin tôi.”