Là Tôi Nghiêm Túc Chia Tay! - Cảnh Kỳ Tâm
Chương 24: Bảo bối~
Editor: Huyn
Thi Ỷ Ni thực sự vừa bộc phát trong cơn tức giận.
Đợi đến khi xả cơn giận thoả mãn, cô mới nhận ra mình vừa tung đòn chí mạng đến mức nào.
Đàn ông tuyệt đối không thể bị nói “không được”.
Càng không thể để người khác nói là anh ta “không được”.
Tệ nhất chính là, khi người khác nói anh ta “không được”… mà đó lại toàn là nói sự thật.
Điều đó còn đau đớn hơn cả cái chết.
Tấn công vào gốc rễ, bắn đúng mục tiêu:)
Sự xúc phạm kéo lên mức cao nhất.
Khuôn mặt Trình Bách Vũ tái nhợt, trong đáy mắt như có thứ gì đó vỡ vụn hoàn toàn.
Anh ta run run môi, yếu ớt hỏi, giọng nhẹ hều: “Cô biết hết rồi sao?”
Thi Ỷ Ni khoanh tay nhìn anh ta, không nói gì.
Trình Bách Vũ siết chặt ánh mắt, gằn giọng: “Cô biết từ lúc nào?”
“Việc đó quan trọng sao?” Thi Ỷ Ni thản nhiên hỏi lại, “Cho dù tôi biết từ khi nào, thì anh vẫn chính là như vậy mà thôi.”
Ánh mắt Trình Bách Vũ chợt siết lại, cằm siết đến nỗi nổi cả cơ.
Anh ta bật cười lạnh, ý cười ngắn ngủi đầy tức giận: “Cho nên, đây mới là lý do thực sự, đúng không? Những gì cô vừa nói Nguyên Dạ giỏi hơn tôi, Phong Lợi tốt hơn Trình Thị cũng không phải là điều quan trọng nhất, đúng không?”
“Thậm chí, trước đây cô cương quyết đòi huỷ hôn, dù tôi xin lỗi thế nào cũng không chịu tha thứ, cũng là vì chuyện này… đúng không!”
Anh ta nghiến răng, đè thấp giọng hỏi, cảm xúc và âm lượng cùng vỡ òa, gần như gào lên ở cuối câu.
Thi Ỷ Ni không trả lời, biểu cảm khó tả nhìn người đàn ông trước mặt.
Phương:…… Mệt mỏi, chuẩn bị nhảy máy bay (:з” ∠)
Thi Ỷ Ni thực sự vừa bộc phát trong cơn tức giận.
Đợi đến khi xả cơn giận thoả mãn, cô mới nhận ra mình vừa tung đòn chí mạng đến mức nào.
Đàn ông tuyệt đối không thể bị nói “không được”.
Càng không thể để người khác nói là anh ta “không được”.
Tệ nhất chính là, khi người khác nói anh ta “không được”… mà đó lại toàn là nói sự thật.
Điều đó còn đau đớn hơn cả cái chết.
Tấn công vào gốc rễ, bắn đúng mục tiêu:)
Sự xúc phạm kéo lên mức cao nhất.
Khuôn mặt Trình Bách Vũ tái nhợt, trong đáy mắt như có thứ gì đó vỡ vụn hoàn toàn.
Anh ta run run môi, yếu ớt hỏi, giọng nhẹ hều: “Cô biết hết rồi sao?”
Thi Ỷ Ni khoanh tay nhìn anh ta, không nói gì.
Trình Bách Vũ siết chặt ánh mắt, gằn giọng: “Cô biết từ lúc nào?”
“Việc đó quan trọng sao?” Thi Ỷ Ni thản nhiên hỏi lại, “Cho dù tôi biết từ khi nào, thì anh vẫn chính là như vậy mà thôi.”
Ánh mắt Trình Bách Vũ chợt siết lại, cằm siết đến nỗi nổi cả cơ.
Anh ta bật cười lạnh, ý cười ngắn ngủi đầy tức giận: “Cho nên, đây mới là lý do thực sự, đúng không? Những gì cô vừa nói Nguyên Dạ giỏi hơn tôi, Phong Lợi tốt hơn Trình Thị cũng không phải là điều quan trọng nhất, đúng không?”
“Thậm chí, trước đây cô cương quyết đòi huỷ hôn, dù tôi xin lỗi thế nào cũng không chịu tha thứ, cũng là vì chuyện này… đúng không!”
Anh ta nghiến răng, đè thấp giọng hỏi, cảm xúc và âm lượng cùng vỡ òa, gần như gào lên ở cuối câu.
Thi Ỷ Ni không trả lời, biểu cảm khó tả nhìn người đàn ông trước mặt.
Phương:…… Mệt mỏi, chuẩn bị nhảy máy bay (:з” ∠)