Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)
Chương 51: Đêm tàn xem sơn hải (2)
Thiệu tiên sinh giống hệt chủ trì lễ tốt nghiệp, từ bàn tròn giữa đi xuyên qua, đến phía sau một cái bục phát biểu nhỏ bằng gỗ ở góc đông nam sàn nhảy. Ông mở tờ hôn chứng, đặt trước mắt.
“Tôi và Tạ Vụ Thanh quen nhau ở Bảo Định, cũng giống chư vị có mặt ở đây. Có điều, tôi và cậu ấy còn có một mối quan hệ sâu xa khác, vào thời Thanh mạt, Tạ lão tướng quân mở không ít giảng võ đường, cha tôi từng là học trò của Tạ lão tướng quân”, ông ngước mắt, không cần nhìn, bản nháp kia đã sớm ghi tạc trong lòng, “Năm ấy, cậu từ phương Nam tới. Đứa con trai út của Tạ lão tướng quân, người duy nhất còn sống, những lời này đều là cha tôi nói trước khi cậu ta đến. Tôi nhận gửi gắm của cha, đến sân ga đón cậu ấy, nhưng không gặp, lúc quay về giảng đường trường học, nhìn thấy cậu đang sắp xếp giường đệm. Trong rương hành lý lúc đó, ngoại trừ hai bộ quân phục, áo sơ mi và đồ lót, toàn bộ đều là bản thảo binh thư do cha cậu viết tay, trên đường ra Bắc vẫn luôn chỉnh sửa mấy thứ này”.
Năm đó, triều Thanh chưa diệt vong, trường quân đội chưa thay tên. Tạ Vụ Thanh mới mười mấy tuổi đầu đã một mình ra Bắc.
“Lúc cậu ấy vừa vào Bảo Định, trong kinh có người đặc biệt kêu xe đón tiếp, nói muốn cậu vào kinh gặp mặt các vị chú bác quen biết. Vì là tiệc riêng nên tôi bảo, nhóc con, cậu đổi quân phục thành bộ tây trang nào mà người trẻ hay mặc đi”, Thiệu tiên sinh kể tới đây, cười rộ lên, “Cậu ta nói, tôi từ mười tuổi đến giờ chỉ biết mặc quân phục. Nói ra, bộ tây trang chỉn chu đầu tiên trong đời cậu, hẳn là do tôi tặng”.
Mọi người cười vang.
Hà Vị, Tạ Vụ Thanh thân gửi.
— HẾT CHƯƠNG 51 —
“Tôi và Tạ Vụ Thanh quen nhau ở Bảo Định, cũng giống chư vị có mặt ở đây. Có điều, tôi và cậu ấy còn có một mối quan hệ sâu xa khác, vào thời Thanh mạt, Tạ lão tướng quân mở không ít giảng võ đường, cha tôi từng là học trò của Tạ lão tướng quân”, ông ngước mắt, không cần nhìn, bản nháp kia đã sớm ghi tạc trong lòng, “Năm ấy, cậu từ phương Nam tới. Đứa con trai út của Tạ lão tướng quân, người duy nhất còn sống, những lời này đều là cha tôi nói trước khi cậu ta đến. Tôi nhận gửi gắm của cha, đến sân ga đón cậu ấy, nhưng không gặp, lúc quay về giảng đường trường học, nhìn thấy cậu đang sắp xếp giường đệm. Trong rương hành lý lúc đó, ngoại trừ hai bộ quân phục, áo sơ mi và đồ lót, toàn bộ đều là bản thảo binh thư do cha cậu viết tay, trên đường ra Bắc vẫn luôn chỉnh sửa mấy thứ này”.
Năm đó, triều Thanh chưa diệt vong, trường quân đội chưa thay tên. Tạ Vụ Thanh mới mười mấy tuổi đầu đã một mình ra Bắc.
“Lúc cậu ấy vừa vào Bảo Định, trong kinh có người đặc biệt kêu xe đón tiếp, nói muốn cậu vào kinh gặp mặt các vị chú bác quen biết. Vì là tiệc riêng nên tôi bảo, nhóc con, cậu đổi quân phục thành bộ tây trang nào mà người trẻ hay mặc đi”, Thiệu tiên sinh kể tới đây, cười rộ lên, “Cậu ta nói, tôi từ mười tuổi đến giờ chỉ biết mặc quân phục. Nói ra, bộ tây trang chỉn chu đầu tiên trong đời cậu, hẳn là do tôi tặng”.
Mọi người cười vang.
Hà Vị, Tạ Vụ Thanh thân gửi.
— HẾT CHƯƠNG 51 —