Kiều Nữ Lâm Gia
Chương 64
Editor: Nguyễn2
Lâm Thấm đang cùng cha mẹ, ca ca tỷ tỷ của nàng hồ nháo, đúng lúc La Giản đến đây.
La Thư vừa thấy hắn ánh mắt liền sáng lên, mừng rỡ gọi, "Chạy nhanh đi, A Thấm muốn dẫn huynh đi đó." Lại ra lệnh cho Thanh Trúc, "Đi, lấy một cái túi vải to tới đây, để nhị tiểu thư mang cậu tới Lâm phủ đi." Thanh Trúc hé miệng cười, "Vâng, phu nhân." Vẫn cực kỳ nghe lời cầm cái túi vải Tùng Giang to ở trên bàn, "Cữu gia, mời người đi."
Lâm Phong thấy La Thư vui vẻ trêu đùa ca ca như vậy, không khỏi mỉm cười.
La Giản đầy hi vọng nhìn nàng, cười ha ha, "Mang ta đi? Được, chỉ cần chứa được, xách được, vậy thì mang đi." Để chân lên trên ghế, ngồi xếp bằng, "Tiểu A Thấm, mang đi, mang cậu đi." Lâm Thấm vui vẻ cười khanh khách không ngừng, "Mang cậu, mang cậu!" Để Lâm Khai ôm nàng lên bàn, tay chân luống cuống cầm lấy vải Tùng Giang muốn bọc kín cậu nàng.
La Giản cố ý lắc vai bên trái, lắc đầu bên phải, Lâm Thấm làm sao cũng không quấn được hắn.
Rối loạn một lúc, Lâm Thấm bổ nhào vào trong lòng La Giản, vui vẻ cười rộ lên.
La Giản cũng cười ha ha.
Cậu cháu hai người đùa giỡn rất vui vẻ.
Lâm Phong lặng lẽ kéo La Thư, "Phu nhân, xem cữu huynh như vậy, ta rất muốn dẫn hắn đi. Hắn cùng tiểu A Thấm chúng ta chơi đùa rất hợp." La Thư trợn mắt nhìn hắn, "Đi đi đi, ca ca ta đường đường là thế tử phủ Tấn Giang Hầu, rường cột nước nhà, là để chơi đùa với con gái chàng sao?" Lúc nói chuyện, chính nàng cũng không nhịn được cười rộ lên.
"A Thư khi nào lại thay ca ca nói chuyện vậy." Lâm Phong thấy thê tử cùng không giống lúc trước, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót. La giản cùng La Thư là huynh muội cùng mẹ, nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn thủy hỏa bất dungchán ghét lẫn nhau, mãi đến trung niên mới dần dần tốt lên, khiến người ta buồn thương.
Lâm Đàm liếc mắt ra hiệu cho Lâm Khai.
Hai người bọn họ là song bào thai, so với huynh muội bình thường càng hiểu ý nhau, chỉ cần một ánh mắt, một ám hiệu liền biết đối phương suy nghĩ gì, muốn làm gì. Lâm Khai hiểu ý, cười nói với La Giản: "Cậu, vị nhị tiểu thư này nhà ta đang làm ầm ĩ, không chỉ muốn mang Đại Bạch và Tiểu Hôi đi, còn muốn mang Tú Miêu cùng Thịnh Nhi nữa..."
"Mang đi mang đi." La Giản khẳng khái phất tay, "Không chỉ hài tử hai nhà lão Cát, mặc kệ là nhà ai, chỉ cần Tiểu A Thấm chúng ta muốn, hết thảy đều mang đi."
Lâm Khai nín cười, "Nàng vẫn còn muốn mang ông ngoại cùng người đi, làm sao bây giờ?"
La Giản vò đầu.
Bọn người Lâm Phong, La Thư, Lâm Đàm cười khanh khách nhìn hắn.
Lâm Thấm được cậu ôm trong lòng, cười thật ngọt ngào, "Cậu, con phải cùng phụ thân mẫu thân rời đi, không nỡ xa người."
La Giản cảm động cực kỳ, "Tiểu A Thấm, cậu cũng không nỡ rời xa con." Hắn ôm Lâm Thấm chặt một chút, nhỏ giọng cùng Lâm Thấm thương lượng, "A Thấm, trước kia cậu quần là áo lượt, về sau muốn làm một anh hùng..." Còn chưa biểu hiện quyết tâm, Lâm Thấm mở to hai mắt, cực kì tò mò, "Cậu, vì sao lại gọi là quần là áo lượt?" La Giản không khỏi ngẩn ngơ.
Đúng vậy, vì sao lại gọi là quần là áo lượt?
Hắn kiên nhẫn nói cho Lâm Thấm nghe, "Tiểu A Thấm, quần là áo lượt chỉ quần áo hoa mỹ của con cái nhà giàu, bình thường cũng dùng để chỉ con cái nhà giàu rồi. Cái từ này không tốt, biết không? Ý tứ đại khái là một người giống cậu, trong nhà phú quý có tiền, chính mình lại không làm gì, cả ngày chỉ dạo chơi không làm việc đàng hoàng..."
"Mới không phải." Lâm Thấm ngồi thẳng lên, xoay người đỡ La Giản, ngồi xếp bằng xuống đối diện La Giản, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kì nghiêm túc, "Cậu mới không phải như vậy, cậu là anh hùng! Có thể cứu người, anh hùng! Cậu, người không cần như vậy..."
Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thật sự không biết nói cái từ kia như thế nào, chột dạ cười với Lâm Đàm, "Tỷ tỷ, tỷ đã dạy muội, muội lại quên, nghĩ không ra..."
Lâm Đàm nói, "Tự coi nhẹ mình, người không cần tự coi nhẹ mình như vậy." Cẩn thận nói cái từ tự coi nhẹ mình này cho Lâm Thấm, "... Cái này có trong《 Xuất Sư Biểu 》 Gia Cát Vũ Hầu, ý tứ là không cần khinh thường chính mình. A Thấm, muội không cần cảm thấy được xấu hổ, muội nhỏ như vậy, tỷ tỷ nói với muội một từ, muội không nhớ rõ ràng, đây là chuyện rất hiển nhiên, muội có thể nhớ rõ tỷ tỷ đã từng nói qua, đã tốt hơn nhiều so với hài tử bình thường rồi."
Lâm Thấm nghe xong, cười tạ ơn tỷ tỷ, quay đầu, nghiêm trang nói với La Giản, "Cậu, ngươi không cần tự coi nhẹ mình."
La Giản lệ nóng tròng tròng, luôn miệng nói: "Được, được được, cậu không tự coi nhẹ mình. Tiểu A Thấm, cậu phải làm một anh hùng, để sau này con có thể lấy cậu làm vinh dự, có thể lấy cậu ra khoe khoang."
"Tốt, tốt, tốt, khoe khoang." Lâm Thấm nâng bàn tay nhỏ cười ha ha, "Ta thích khoe khoang nhất, hì hì."
Lâm Đàm nhân cơ hội thương lượng cùng muội muội, "A Thấm, cậu ở lại Tấn Giang Hầu phủ cố gắng làm anh hùng, A Thấm về Lâm gia làm bé ngoan, có được không? Cậu cùng ông ngoại vốn là là thân thích của chúng ta, thân thích là dù không ở cùng một chỗ, nhưng vẫn thường xuyên qua lại, thường xuyên gặp mặt." Lâm Thấm khẳng khái đáp ứng, "Được, muội về làm bé ngoan, không quấy rầy. Đợi cậu thành anh hùng, muội lấy cậu ra khoe."
Đám người Lâm Phong cùng La Thư đều vui sướng, "Nhị tiểu thư chúng ta thật thông minh lanh lợi, những đạo lý này một nói lần đã hiểu hết." Khen ngợi Lâm Thấm một hồi. Lâm Thấm được khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cực kỳ vui vẻ.
Việc chuyển nhà thương lượng cùng Lâm Thấm xong, người một nhà Lâm Phong thuận lợi từ Lâm Lang Hiên chuyển đến Lâm phủ ở phố Trường Anh.
Lúc chuyển nhà tưởng rằng Lâm Thấm không có việc gì làm, nhưng trên thực tế nàng lại bận nhất. Một tay dắt Đại Bạch, một tay dắt Tiểu Hôi, Tú Miêu và Thịnh Nhi theo sau, "Ông ngoại và cậu có đến tiễn ta không?" Phụ tử Tấn Giang Hầu và La Giản thật sự đến tiễn nàng, nhưng Tấn Giang Hầu nhìn thấy Đại Bạch và Tiểu Hôi liền tức giận, La Giản cũng không thích con ngỗng, con lừa này, nói với Lâm Thấm, "A Thấm, kỹ thuật cưỡi ngựa của ông ngoại rất tốt, để ông ngoại mang con đi cưỡi ngựa nhé?" Lâm Thấm nhìn ông ngoại cưỡi con ngựa cao to thì cực kỳ hâm mộ, vội vàng gật đầu, "Được được, cùng ông ngoại cưỡi ngựa." La Giản bảo thị nữ mang Đại Bạch và Tiểu Hôi đi, giao Lâm Thấm cho Tấn Giang Hầu.
Cuối cũng cũng không nhìn thấy Đại Bạch và Tiểu Hôi nữa, trong lòng phụ tử Tấn Giang Hầu và La Giản thả lỏng.
Tấn Giang Hầu cưỡi ngựa ổn định, trong lòng ôm Lâm Thấm mà vẫn đi đầu. Lâm Thấm cảm thấy mình giống đang như đằng vân giá vũ, vù vù cười ha ha, "Rất vui, rất tốt, ông ngoại của Tiểu Mập Mạp nhất định kém hơn, hì hì." Cực kỳ hài lòng với ông ngoại của mình.
Lâm Phong xưa nay không thích Trương Dương, tòa nhà này là không lâu sau khi thu hồi gia sản tùy tiện mua, đằng trước là sân, sau chia làm ba đường trung, đông, tây, mặt sau tòa nhà là một hoa viên, Sơn Thủy viên lấy phong cách Đường Tống thoải mái mà thiết kế, nước chảy, cầu nhỏ, cổ thụ, hoa và cây cảnh, thanh nhã hoạt bát mà lại thú vị. Lâm Thấm đến đây đi dạo chung quanh, dạo xong vui mừng nhướng mày, "Nơi này rất tốt! Ta thích!"
Nàng thấy mình là Lâm gia Nhị Tiểu Thư, là đại hài tử, mà còn vừa mới chuyển đến tân gia lớn như vậy, hoàn toàn có thể có một cái sân của chính mình, đúng lý hợp tình nói ra yêu cầu với Lâm Phong cùng La Thư, "Đại ca đại tỷ cùng nhị ca đều có sân của mình, của con đâu? Ở nơi nào?" La Thư ôn nhu nói, "A Thấm còn nhỏ, tự mình ở riêng sao? Vẫn lại ở cùng cha mẹ, có được không?" Lâm Phong mỉm cười, "Vạn nhất ngày nào đó có sấm sét, phụ thân còn có thể ôm con, bảo vệ con, đúng không Tiểu A Thấm?" Lâm Thấm rất sợ sét đánh, vừa gặp sét liền muốn chui vào lòng phụ thân, nghe Lâm Phong nói như vậy, nàng cũng không kiên trì nữa, "Được, con ở cùng cha mẹ."
Tuy không cho Lâm Thấm sân, nhưng Lâm Phong cùng Lâm Khai, Lâm Đàm ở trong hoa viên chọn một núi giả nước chảy trong suốt làm thành vườn xinh xắn, đặt là là "Thấm viên", "A Thấm, đây là của con, con xem nó nhỏ nhắn xinh xắn, trong sáng hoạt bát, xinh đẹp khả ái, lại lộ như trẻ con khờ dại, giống con không?"
"Thấm Viên." Lâm Thấm toét miệng cười, lâng lâng.
Từ nay về sau, Thấm Viên trở thành chỗ Lâm Thấm tiểu cô nương thích chơi đùa nhất.
Không lâu sau Lâm gia di chuyển đến phố Trường Anh, ngày lành nạp thái vấn danh đã đến.
Nghi thức nạp thái vấn danh cực kỳ long trọng, nhưng chỉ cần Lâm Phong ra mặt là có thể, không cần đám người La Thư cùng Lâm Khai, Lâm Đàm làm gì. Lâm Thấm đối với cái gì cũng tò mò, hôn sự tỷ tỷ càng không cần phải nói, nên chuyện nàng quản là không nên quản hỏi, "Nạp thái là cái gì, vấn danh là cái gì? Con nên làm gì mới thích hợp?" Nghe nói chỉ cần phụ thân ra mặt, còn lại mọi người không cần phải làm gì, Lâm Thấm cực kỳ thất vọng, "Là con gả tỷ tỷ, con không cần làm gì sao?" Đám người Lâm Phong nghe xong, đều cười không nhìn được.
Tiểu A Thấm, rõ ràng là cha mẹ gả con gái, sao có thể thành ngươi gả tỷ tỷ?
"Ta muốn nói với Diệu ca ca, như vậy là không được." Lâm Thấm nho nhỏ nói thầm.
Lâm Phong cười nói cho nàng, "A Thấm, nói cho Diệu ca ca ngươi cũng vô dụng. Đây là Lễ bộ dựa theo hôn lễ hoàng tử nghĩ ra, bệ hạ đã ngự bút phê chuẩn, hôn lễ Diệu ca ca cùng tỷ tỷ phải làm như vậy, không sửa đổi được."
Lâm Thấm mở to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vui buồn lẫn lộn.
"Bệ hạ là Kim Khẩu Ngọc Ngôn, Nhất Ngôn Cửu Đỉnh, hiểu chưa?" Lâm Hàn phụng phịu dạy cho muội muội, "Bệ hạ đã ban chỉ, Lễ bộ chỉ có thể chiếu theo mà làm, không thể tùy ý sửa đổi."
"Lời bệ hạ có tác dụng như vậy sao?" Lâm Thấm ngọt ngào ngây thơ hỏi.
"Tất nhiên rồi." Lâm Hàn cảm thấy muội muội thật ngốc.
Lâm Thấm buông hàng lông mi thật dài xuống, cũng không biết đang suy nghĩ vấn đề trọng đại gì.
Phụ mẫu nàng, ca ca tỷ tỷ thấy bộ dáng này của nàng, đều đã cảm thấy được rất thú vị. A Thấm, trong đầu lại suy nghĩ cái gì đây?
"Lần sau lúc con nhìn thấy bệ hạ, muốn nói một điều, lời bệ hạ nói rất có tác dụng." Lâm Thấm nghĩ một lát rồi nói. "Phốc..." Phụ mẫu nàng, ca ca tỷ tỷ đều đã cười vang lên. Nhị Tiểu Thư Lâm gia chúng ta, A Thấm tiểu cô nương, thật sự chính là... Tâm Công danh lợi lộc thật mạnh.
Ra ngoài, Lâm Phong cùng La Thư dự kiến, đến ngày nạp thái vấn danh ngày, trong triều theo lệ thường phái chính đang sử, phó sứ, Tương Dương trưởng công chúa cũng lấy thân phận bà mối tự mình đến cửa.
Tương Dương trưởng công chúa ăn mặc giống như thần tiên phi tử, rất nhiều cung nữ nội thị vây quanh, như chúng tinh phủng nguyệt - sao quanh trăng sáng. Nàng không phải tới một mình, bên người có hai tiểu hài nhi đi theo, một là Lương Luân, một cái là Cao Nguyên Dục.
"Trưởng công chúa đích thân tới, làm người ta sợ hãi." La thư mang Lâm Đàm cùng Lâm Thấm ra nghênh đón, vô cùng khách khí.
Tương Dương trưởng công chúa cười mỉm, "La phu nhân, ta mạo muội tới, người đừng trách tội. Ta cũng là không biện pháp, tiểu tử Cao Nguyên Diệu kia không biết từ nơi này nghe được, nói dân gian lúc nạp thái không chỉ có nam mối, còn có nữ mối, hoàng trưởng tử hắn chẳng lẽ còn kém tiểu tử dân gian sao? Xinthái hậu bổ túc nghi thức cho hắn, không bỏ sót chỗ nào. La Phu nhân, hôm nay lễ nạp thái có một đôi chim nhạn bạch sắc, là do chính hắn săn."
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Vẻ mặt Lâm Đàm thẹn thùng, cúi đầu.
Chim nhạn thuận âm dương, Bất Nhị ngẫu, hôn lễ thường dùng chim nhạn làm lễ. Hoài Viễn Vương là hoàng tử, tự mình vì nàng săn nhạn, tất nhiên là để cho nàng thấy ý trung trinh của hắn, để nàng cảm động.
Hai mắt Lâm Thấm phát sáng, "Chim nhạn ư, là sống sao?"
Tương Dương trưởng công chúa khom lưng xoa khuôn mặt mềm nhẵn nhỏ nhắn của nàng, "Đương nhiên là sống. A Thấm, sống mới may mắn."
Cao Nguyên Dục vội vàng đã chạy tới, "Lâm Thấm, chúng ta đi nhìn chim nhạn!" Lâm Thấm liếc hắn một cái, "Ngươi kích động gì? Cũng không phải ngươi bắt." Cao Nguyên Dục uất ức, "Đó là đại ca của ta bắt nha." Lương Luân cười đi tới, "A Dục, A Thấm, không chỉ có chim nhạn sống, chí lễ còn có vật sống đặc biệt, chim cảnh, hươu trắng, voi nhỏ, đều rất thú vị."
"Đi xem, đi xem!" Cao Nguyên Dục cùng Lâm Thấm đều rất hưng phấn.
Lương Luân một tay kéo Lâm Thấm, một tay kéo Cao Nguyên Dục, "Chúng ta vụng trộm đi qua, A Dục, A Thấm, hai ngươi đừng lớn tiếng la hét ầm ĩ." Lâm Thấm cùng Cao Nguyên Dục một lòng muốn xem đồ hiếm lạ, đáp ứng, "Ừ, nhất định không nói lớn."
Ba đứa bé ra ngoài xem chim nhạn, gà cảnh, hươu trắng, voi nhỏ sống, La Thư cùng Lâm Đàm mời Tương Dương trưởng công chúa ngồi trên ghế, còn mình thì ngồi ở dưới.
Tương Dương trưởng công chúa ngạc nhiên nói: "Tấn Giang Hầu phủ không có khách nhân tới sao?" Lẽ ra ngày lành nạp thái vấn danh, thân thích như vậy, Tấn Giang Hầu phủ hẳn là phải tới mừng.
La Thư cười cười, "Dì ta thân thể không tốt, nhóm người chị dâu, chất nữ đều ngày đêm ở Vinh An Đường hầu hạ."
Lúc La Thư chuyển nhà, Tiêu thị lấy cớ đau đầu không thoải mái, bắt bọn người Nhương thị, Toàn thị, Tề thị, Lý thị hầu hạ ở bên người nàng, cả đám người La Văn Úy, La Văn Nhân cũng không thể sống yên ổn, bởi vậy, nữ quyến Tấn Giang Hầu phủ đúng là không có ai đến tiễn La Thư. Nếu là trước kia, La Thư có thể tức giận đến nhảy dựng lên, nhưng bây giờ chỉ cười, "Tiêu Lan vẫn là Tiêu Lan trước đây, nhưng ta cũng không phải ta trước kia nữa rồi." Bây giờ La Thư có trượng phu săn sóc, không hề thua kém ai, sao còn có thể so với trước đây cùng Tiêu thị tranh ưu khuyết điểm nhất thời? Huống chi Lâm Đàm sắp gả vào hoàng thất, thân là mẫu thân hoàng trưởng tử phi, La Thư không thể nói không suy nghĩ làm việc quá mức, để cho con gái mình khó làm người, đó là trước mặt Tương Dương trưởng công chúa, La Thư cũng chỉ nói ra một câu thôi, lúc sau rất nhanh bất động thanh sắc chuyển chủ đề tới trên người Hoài Viễn Vương, "Đại điện hạ cũng thật chu đáo, xin trưởng công chúa cảm tạ hắn ." Tương Dương trưởng công chúa không khỏi vui lên, "Tạ hắn làm cái gì? Xú tiểu tử Cao Nguyên Diệu này bây giờ đang mong chờ cưới vợ, lúc vương phi xuất giá, người thành nhạc mẫu rồi."
Nói Hoài Viễn Vương si tình, La Thư cùng Tương Dương trưởng công chúa đều cười.
Càng là người có tuổi, càng biết người trẻ tuổi ngây thơ khó có được cỡ nào, đáng quý, đáng quý trọng.
Tương Dương trưởng công chúa hé miệng cười, "La Phu nhân, Hoài Viễn Vương điện hạ chúng ta không chỉ yêu cầu các hạng mục lễ nghi không thể thiếu, lại vẫn sầu lo vương phi của hắn vẫn theo ở ngoài Lâm Hầu, ở kinh thành cũng không giao lưu với ạ, đặc biệt nghĩ cách điều nhiệm Hàng Châu Tri Phủ Cố đại nhân làm quan ở kinh thành, lại dốc hết sức làm mai, vì thị vệ của hắn cầu hôn một vị thục nữ của An Định Châu..."
"Thật sao?" La Thư vừa mừng vừa sợ.
Sơn Gia Hủy là hứa cho phụ thân nàng một vị hảo hữu chí giao, Hàng Châu Cố Tri phủ đứa con cả Cố Tấn Minh, nếu như điều nhiệm Cố Tri phủ làm quan ở kinh thành, Cố Tấn Minh kia tất nhiên cũng theo hầu ở bên, Sơn Gia Hủy sẽ gả đến kinh thành rồi. Mà thị vệ Hoài Viễn Vương cầu hôn vị thục nữ kia, La Thư đoán là Hướng Hinh Ninh rồi. Dù sao Hướng Hinh Ninh xuất thân võ học thế gia, thuở nhỏ yêu thích kiếm khách, võ lâm cao thủ, có thể làm thị vệ Hoài Viễn Vương tất nhiên không phải người bình thường, cùng Hướng Hinh Ninh đúng là trời sinh một đôi.
"Là thật." Tương Dương trưởng công chúa tấm tắc lấy làm kỳ lạ, "La Phu nhân, không gạt ngươi, ta cảm thấy rất ly kỳ. Tiểu tử Cao Nguyên Diệu này ta quen hắn cũng hai mươi mấy năm, cũng không biết khi nào thì hắn bắt đầu lo việc chu đáo như vậy. Đúng rồi, thị vệ kia của hắn họ Đường, là nhi tử nhỏ nhất của Oanh Dương Hầu, là bảo bối ở Đường gia đó."
"Đường gia Oanh Dương Hầu, ít nhiều cũng vang danh trong cao thủ ngoại kiếm thuật." La Thư rất mong chờ.
Nàng cũng là con gáitướng môn, vừa nghe là đệ tử Đường gia, lập tức rất có hảo cảm.
Tương Dương trưởng công chúa rảnh rang uống trà, "Oanh Dương hầu phủ cùng Giang Hạ Hầu phủ coi như là thế giao, hài tử Đường gia kia lại quen biết hai vị công tử Hướng gia, hiểu biết lẫn nhau, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, việc hôn sự này Đường gia cùng Hướng gia đều hài lòng."
La Thư mừng rỡ, hai người càng nói càng hợp ý.
Lâm Thấm đang cùng cha mẹ, ca ca tỷ tỷ của nàng hồ nháo, đúng lúc La Giản đến đây.
La Thư vừa thấy hắn ánh mắt liền sáng lên, mừng rỡ gọi, "Chạy nhanh đi, A Thấm muốn dẫn huynh đi đó." Lại ra lệnh cho Thanh Trúc, "Đi, lấy một cái túi vải to tới đây, để nhị tiểu thư mang cậu tới Lâm phủ đi." Thanh Trúc hé miệng cười, "Vâng, phu nhân." Vẫn cực kỳ nghe lời cầm cái túi vải Tùng Giang to ở trên bàn, "Cữu gia, mời người đi."
Lâm Phong thấy La Thư vui vẻ trêu đùa ca ca như vậy, không khỏi mỉm cười.
La Giản đầy hi vọng nhìn nàng, cười ha ha, "Mang ta đi? Được, chỉ cần chứa được, xách được, vậy thì mang đi." Để chân lên trên ghế, ngồi xếp bằng, "Tiểu A Thấm, mang đi, mang cậu đi." Lâm Thấm vui vẻ cười khanh khách không ngừng, "Mang cậu, mang cậu!" Để Lâm Khai ôm nàng lên bàn, tay chân luống cuống cầm lấy vải Tùng Giang muốn bọc kín cậu nàng.
La Giản cố ý lắc vai bên trái, lắc đầu bên phải, Lâm Thấm làm sao cũng không quấn được hắn.
Rối loạn một lúc, Lâm Thấm bổ nhào vào trong lòng La Giản, vui vẻ cười rộ lên.
La Giản cũng cười ha ha.
Cậu cháu hai người đùa giỡn rất vui vẻ.
Lâm Phong lặng lẽ kéo La Thư, "Phu nhân, xem cữu huynh như vậy, ta rất muốn dẫn hắn đi. Hắn cùng tiểu A Thấm chúng ta chơi đùa rất hợp." La Thư trợn mắt nhìn hắn, "Đi đi đi, ca ca ta đường đường là thế tử phủ Tấn Giang Hầu, rường cột nước nhà, là để chơi đùa với con gái chàng sao?" Lúc nói chuyện, chính nàng cũng không nhịn được cười rộ lên.
"A Thư khi nào lại thay ca ca nói chuyện vậy." Lâm Phong thấy thê tử cùng không giống lúc trước, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót. La giản cùng La Thư là huynh muội cùng mẹ, nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn thủy hỏa bất dungchán ghét lẫn nhau, mãi đến trung niên mới dần dần tốt lên, khiến người ta buồn thương.
Lâm Đàm liếc mắt ra hiệu cho Lâm Khai.
Hai người bọn họ là song bào thai, so với huynh muội bình thường càng hiểu ý nhau, chỉ cần một ánh mắt, một ám hiệu liền biết đối phương suy nghĩ gì, muốn làm gì. Lâm Khai hiểu ý, cười nói với La Giản: "Cậu, vị nhị tiểu thư này nhà ta đang làm ầm ĩ, không chỉ muốn mang Đại Bạch và Tiểu Hôi đi, còn muốn mang Tú Miêu cùng Thịnh Nhi nữa..."
"Mang đi mang đi." La Giản khẳng khái phất tay, "Không chỉ hài tử hai nhà lão Cát, mặc kệ là nhà ai, chỉ cần Tiểu A Thấm chúng ta muốn, hết thảy đều mang đi."
Lâm Khai nín cười, "Nàng vẫn còn muốn mang ông ngoại cùng người đi, làm sao bây giờ?"
La Giản vò đầu.
Bọn người Lâm Phong, La Thư, Lâm Đàm cười khanh khách nhìn hắn.
Lâm Thấm được cậu ôm trong lòng, cười thật ngọt ngào, "Cậu, con phải cùng phụ thân mẫu thân rời đi, không nỡ xa người."
La Giản cảm động cực kỳ, "Tiểu A Thấm, cậu cũng không nỡ rời xa con." Hắn ôm Lâm Thấm chặt một chút, nhỏ giọng cùng Lâm Thấm thương lượng, "A Thấm, trước kia cậu quần là áo lượt, về sau muốn làm một anh hùng..." Còn chưa biểu hiện quyết tâm, Lâm Thấm mở to hai mắt, cực kì tò mò, "Cậu, vì sao lại gọi là quần là áo lượt?" La Giản không khỏi ngẩn ngơ.
Đúng vậy, vì sao lại gọi là quần là áo lượt?
Hắn kiên nhẫn nói cho Lâm Thấm nghe, "Tiểu A Thấm, quần là áo lượt chỉ quần áo hoa mỹ của con cái nhà giàu, bình thường cũng dùng để chỉ con cái nhà giàu rồi. Cái từ này không tốt, biết không? Ý tứ đại khái là một người giống cậu, trong nhà phú quý có tiền, chính mình lại không làm gì, cả ngày chỉ dạo chơi không làm việc đàng hoàng..."
"Mới không phải." Lâm Thấm ngồi thẳng lên, xoay người đỡ La Giản, ngồi xếp bằng xuống đối diện La Giản, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kì nghiêm túc, "Cậu mới không phải như vậy, cậu là anh hùng! Có thể cứu người, anh hùng! Cậu, người không cần như vậy..."
Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thật sự không biết nói cái từ kia như thế nào, chột dạ cười với Lâm Đàm, "Tỷ tỷ, tỷ đã dạy muội, muội lại quên, nghĩ không ra..."
Lâm Đàm nói, "Tự coi nhẹ mình, người không cần tự coi nhẹ mình như vậy." Cẩn thận nói cái từ tự coi nhẹ mình này cho Lâm Thấm, "... Cái này có trong《 Xuất Sư Biểu 》 Gia Cát Vũ Hầu, ý tứ là không cần khinh thường chính mình. A Thấm, muội không cần cảm thấy được xấu hổ, muội nhỏ như vậy, tỷ tỷ nói với muội một từ, muội không nhớ rõ ràng, đây là chuyện rất hiển nhiên, muội có thể nhớ rõ tỷ tỷ đã từng nói qua, đã tốt hơn nhiều so với hài tử bình thường rồi."
Lâm Thấm nghe xong, cười tạ ơn tỷ tỷ, quay đầu, nghiêm trang nói với La Giản, "Cậu, ngươi không cần tự coi nhẹ mình."
La Giản lệ nóng tròng tròng, luôn miệng nói: "Được, được được, cậu không tự coi nhẹ mình. Tiểu A Thấm, cậu phải làm một anh hùng, để sau này con có thể lấy cậu làm vinh dự, có thể lấy cậu ra khoe khoang."
"Tốt, tốt, tốt, khoe khoang." Lâm Thấm nâng bàn tay nhỏ cười ha ha, "Ta thích khoe khoang nhất, hì hì."
Lâm Đàm nhân cơ hội thương lượng cùng muội muội, "A Thấm, cậu ở lại Tấn Giang Hầu phủ cố gắng làm anh hùng, A Thấm về Lâm gia làm bé ngoan, có được không? Cậu cùng ông ngoại vốn là là thân thích của chúng ta, thân thích là dù không ở cùng một chỗ, nhưng vẫn thường xuyên qua lại, thường xuyên gặp mặt." Lâm Thấm khẳng khái đáp ứng, "Được, muội về làm bé ngoan, không quấy rầy. Đợi cậu thành anh hùng, muội lấy cậu ra khoe."
Đám người Lâm Phong cùng La Thư đều vui sướng, "Nhị tiểu thư chúng ta thật thông minh lanh lợi, những đạo lý này một nói lần đã hiểu hết." Khen ngợi Lâm Thấm một hồi. Lâm Thấm được khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cực kỳ vui vẻ.
Việc chuyển nhà thương lượng cùng Lâm Thấm xong, người một nhà Lâm Phong thuận lợi từ Lâm Lang Hiên chuyển đến Lâm phủ ở phố Trường Anh.
Lúc chuyển nhà tưởng rằng Lâm Thấm không có việc gì làm, nhưng trên thực tế nàng lại bận nhất. Một tay dắt Đại Bạch, một tay dắt Tiểu Hôi, Tú Miêu và Thịnh Nhi theo sau, "Ông ngoại và cậu có đến tiễn ta không?" Phụ tử Tấn Giang Hầu và La Giản thật sự đến tiễn nàng, nhưng Tấn Giang Hầu nhìn thấy Đại Bạch và Tiểu Hôi liền tức giận, La Giản cũng không thích con ngỗng, con lừa này, nói với Lâm Thấm, "A Thấm, kỹ thuật cưỡi ngựa của ông ngoại rất tốt, để ông ngoại mang con đi cưỡi ngựa nhé?" Lâm Thấm nhìn ông ngoại cưỡi con ngựa cao to thì cực kỳ hâm mộ, vội vàng gật đầu, "Được được, cùng ông ngoại cưỡi ngựa." La Giản bảo thị nữ mang Đại Bạch và Tiểu Hôi đi, giao Lâm Thấm cho Tấn Giang Hầu.
Cuối cũng cũng không nhìn thấy Đại Bạch và Tiểu Hôi nữa, trong lòng phụ tử Tấn Giang Hầu và La Giản thả lỏng.
Tấn Giang Hầu cưỡi ngựa ổn định, trong lòng ôm Lâm Thấm mà vẫn đi đầu. Lâm Thấm cảm thấy mình giống đang như đằng vân giá vũ, vù vù cười ha ha, "Rất vui, rất tốt, ông ngoại của Tiểu Mập Mạp nhất định kém hơn, hì hì." Cực kỳ hài lòng với ông ngoại của mình.
Lâm Phong xưa nay không thích Trương Dương, tòa nhà này là không lâu sau khi thu hồi gia sản tùy tiện mua, đằng trước là sân, sau chia làm ba đường trung, đông, tây, mặt sau tòa nhà là một hoa viên, Sơn Thủy viên lấy phong cách Đường Tống thoải mái mà thiết kế, nước chảy, cầu nhỏ, cổ thụ, hoa và cây cảnh, thanh nhã hoạt bát mà lại thú vị. Lâm Thấm đến đây đi dạo chung quanh, dạo xong vui mừng nhướng mày, "Nơi này rất tốt! Ta thích!"
Nàng thấy mình là Lâm gia Nhị Tiểu Thư, là đại hài tử, mà còn vừa mới chuyển đến tân gia lớn như vậy, hoàn toàn có thể có một cái sân của chính mình, đúng lý hợp tình nói ra yêu cầu với Lâm Phong cùng La Thư, "Đại ca đại tỷ cùng nhị ca đều có sân của mình, của con đâu? Ở nơi nào?" La Thư ôn nhu nói, "A Thấm còn nhỏ, tự mình ở riêng sao? Vẫn lại ở cùng cha mẹ, có được không?" Lâm Phong mỉm cười, "Vạn nhất ngày nào đó có sấm sét, phụ thân còn có thể ôm con, bảo vệ con, đúng không Tiểu A Thấm?" Lâm Thấm rất sợ sét đánh, vừa gặp sét liền muốn chui vào lòng phụ thân, nghe Lâm Phong nói như vậy, nàng cũng không kiên trì nữa, "Được, con ở cùng cha mẹ."
Tuy không cho Lâm Thấm sân, nhưng Lâm Phong cùng Lâm Khai, Lâm Đàm ở trong hoa viên chọn một núi giả nước chảy trong suốt làm thành vườn xinh xắn, đặt là là "Thấm viên", "A Thấm, đây là của con, con xem nó nhỏ nhắn xinh xắn, trong sáng hoạt bát, xinh đẹp khả ái, lại lộ như trẻ con khờ dại, giống con không?"
"Thấm Viên." Lâm Thấm toét miệng cười, lâng lâng.
Từ nay về sau, Thấm Viên trở thành chỗ Lâm Thấm tiểu cô nương thích chơi đùa nhất.
Không lâu sau Lâm gia di chuyển đến phố Trường Anh, ngày lành nạp thái vấn danh đã đến.
Nghi thức nạp thái vấn danh cực kỳ long trọng, nhưng chỉ cần Lâm Phong ra mặt là có thể, không cần đám người La Thư cùng Lâm Khai, Lâm Đàm làm gì. Lâm Thấm đối với cái gì cũng tò mò, hôn sự tỷ tỷ càng không cần phải nói, nên chuyện nàng quản là không nên quản hỏi, "Nạp thái là cái gì, vấn danh là cái gì? Con nên làm gì mới thích hợp?" Nghe nói chỉ cần phụ thân ra mặt, còn lại mọi người không cần phải làm gì, Lâm Thấm cực kỳ thất vọng, "Là con gả tỷ tỷ, con không cần làm gì sao?" Đám người Lâm Phong nghe xong, đều cười không nhìn được.
Tiểu A Thấm, rõ ràng là cha mẹ gả con gái, sao có thể thành ngươi gả tỷ tỷ?
"Ta muốn nói với Diệu ca ca, như vậy là không được." Lâm Thấm nho nhỏ nói thầm.
Lâm Phong cười nói cho nàng, "A Thấm, nói cho Diệu ca ca ngươi cũng vô dụng. Đây là Lễ bộ dựa theo hôn lễ hoàng tử nghĩ ra, bệ hạ đã ngự bút phê chuẩn, hôn lễ Diệu ca ca cùng tỷ tỷ phải làm như vậy, không sửa đổi được."
Lâm Thấm mở to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vui buồn lẫn lộn.
"Bệ hạ là Kim Khẩu Ngọc Ngôn, Nhất Ngôn Cửu Đỉnh, hiểu chưa?" Lâm Hàn phụng phịu dạy cho muội muội, "Bệ hạ đã ban chỉ, Lễ bộ chỉ có thể chiếu theo mà làm, không thể tùy ý sửa đổi."
"Lời bệ hạ có tác dụng như vậy sao?" Lâm Thấm ngọt ngào ngây thơ hỏi.
"Tất nhiên rồi." Lâm Hàn cảm thấy muội muội thật ngốc.
Lâm Thấm buông hàng lông mi thật dài xuống, cũng không biết đang suy nghĩ vấn đề trọng đại gì.
Phụ mẫu nàng, ca ca tỷ tỷ thấy bộ dáng này của nàng, đều đã cảm thấy được rất thú vị. A Thấm, trong đầu lại suy nghĩ cái gì đây?
"Lần sau lúc con nhìn thấy bệ hạ, muốn nói một điều, lời bệ hạ nói rất có tác dụng." Lâm Thấm nghĩ một lát rồi nói. "Phốc..." Phụ mẫu nàng, ca ca tỷ tỷ đều đã cười vang lên. Nhị Tiểu Thư Lâm gia chúng ta, A Thấm tiểu cô nương, thật sự chính là... Tâm Công danh lợi lộc thật mạnh.
Ra ngoài, Lâm Phong cùng La Thư dự kiến, đến ngày nạp thái vấn danh ngày, trong triều theo lệ thường phái chính đang sử, phó sứ, Tương Dương trưởng công chúa cũng lấy thân phận bà mối tự mình đến cửa.
Tương Dương trưởng công chúa ăn mặc giống như thần tiên phi tử, rất nhiều cung nữ nội thị vây quanh, như chúng tinh phủng nguyệt - sao quanh trăng sáng. Nàng không phải tới một mình, bên người có hai tiểu hài nhi đi theo, một là Lương Luân, một cái là Cao Nguyên Dục.
"Trưởng công chúa đích thân tới, làm người ta sợ hãi." La thư mang Lâm Đàm cùng Lâm Thấm ra nghênh đón, vô cùng khách khí.
Tương Dương trưởng công chúa cười mỉm, "La phu nhân, ta mạo muội tới, người đừng trách tội. Ta cũng là không biện pháp, tiểu tử Cao Nguyên Diệu kia không biết từ nơi này nghe được, nói dân gian lúc nạp thái không chỉ có nam mối, còn có nữ mối, hoàng trưởng tử hắn chẳng lẽ còn kém tiểu tử dân gian sao? Xinthái hậu bổ túc nghi thức cho hắn, không bỏ sót chỗ nào. La Phu nhân, hôm nay lễ nạp thái có một đôi chim nhạn bạch sắc, là do chính hắn săn."
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Vẻ mặt Lâm Đàm thẹn thùng, cúi đầu.
Chim nhạn thuận âm dương, Bất Nhị ngẫu, hôn lễ thường dùng chim nhạn làm lễ. Hoài Viễn Vương là hoàng tử, tự mình vì nàng săn nhạn, tất nhiên là để cho nàng thấy ý trung trinh của hắn, để nàng cảm động.
Hai mắt Lâm Thấm phát sáng, "Chim nhạn ư, là sống sao?"
Tương Dương trưởng công chúa khom lưng xoa khuôn mặt mềm nhẵn nhỏ nhắn của nàng, "Đương nhiên là sống. A Thấm, sống mới may mắn."
Cao Nguyên Dục vội vàng đã chạy tới, "Lâm Thấm, chúng ta đi nhìn chim nhạn!" Lâm Thấm liếc hắn một cái, "Ngươi kích động gì? Cũng không phải ngươi bắt." Cao Nguyên Dục uất ức, "Đó là đại ca của ta bắt nha." Lương Luân cười đi tới, "A Dục, A Thấm, không chỉ có chim nhạn sống, chí lễ còn có vật sống đặc biệt, chim cảnh, hươu trắng, voi nhỏ, đều rất thú vị."
"Đi xem, đi xem!" Cao Nguyên Dục cùng Lâm Thấm đều rất hưng phấn.
Lương Luân một tay kéo Lâm Thấm, một tay kéo Cao Nguyên Dục, "Chúng ta vụng trộm đi qua, A Dục, A Thấm, hai ngươi đừng lớn tiếng la hét ầm ĩ." Lâm Thấm cùng Cao Nguyên Dục một lòng muốn xem đồ hiếm lạ, đáp ứng, "Ừ, nhất định không nói lớn."
Ba đứa bé ra ngoài xem chim nhạn, gà cảnh, hươu trắng, voi nhỏ sống, La Thư cùng Lâm Đàm mời Tương Dương trưởng công chúa ngồi trên ghế, còn mình thì ngồi ở dưới.
Tương Dương trưởng công chúa ngạc nhiên nói: "Tấn Giang Hầu phủ không có khách nhân tới sao?" Lẽ ra ngày lành nạp thái vấn danh, thân thích như vậy, Tấn Giang Hầu phủ hẳn là phải tới mừng.
La Thư cười cười, "Dì ta thân thể không tốt, nhóm người chị dâu, chất nữ đều ngày đêm ở Vinh An Đường hầu hạ."
Lúc La Thư chuyển nhà, Tiêu thị lấy cớ đau đầu không thoải mái, bắt bọn người Nhương thị, Toàn thị, Tề thị, Lý thị hầu hạ ở bên người nàng, cả đám người La Văn Úy, La Văn Nhân cũng không thể sống yên ổn, bởi vậy, nữ quyến Tấn Giang Hầu phủ đúng là không có ai đến tiễn La Thư. Nếu là trước kia, La Thư có thể tức giận đến nhảy dựng lên, nhưng bây giờ chỉ cười, "Tiêu Lan vẫn là Tiêu Lan trước đây, nhưng ta cũng không phải ta trước kia nữa rồi." Bây giờ La Thư có trượng phu săn sóc, không hề thua kém ai, sao còn có thể so với trước đây cùng Tiêu thị tranh ưu khuyết điểm nhất thời? Huống chi Lâm Đàm sắp gả vào hoàng thất, thân là mẫu thân hoàng trưởng tử phi, La Thư không thể nói không suy nghĩ làm việc quá mức, để cho con gái mình khó làm người, đó là trước mặt Tương Dương trưởng công chúa, La Thư cũng chỉ nói ra một câu thôi, lúc sau rất nhanh bất động thanh sắc chuyển chủ đề tới trên người Hoài Viễn Vương, "Đại điện hạ cũng thật chu đáo, xin trưởng công chúa cảm tạ hắn ." Tương Dương trưởng công chúa không khỏi vui lên, "Tạ hắn làm cái gì? Xú tiểu tử Cao Nguyên Diệu này bây giờ đang mong chờ cưới vợ, lúc vương phi xuất giá, người thành nhạc mẫu rồi."
Nói Hoài Viễn Vương si tình, La Thư cùng Tương Dương trưởng công chúa đều cười.
Càng là người có tuổi, càng biết người trẻ tuổi ngây thơ khó có được cỡ nào, đáng quý, đáng quý trọng.
Tương Dương trưởng công chúa hé miệng cười, "La Phu nhân, Hoài Viễn Vương điện hạ chúng ta không chỉ yêu cầu các hạng mục lễ nghi không thể thiếu, lại vẫn sầu lo vương phi của hắn vẫn theo ở ngoài Lâm Hầu, ở kinh thành cũng không giao lưu với ạ, đặc biệt nghĩ cách điều nhiệm Hàng Châu Tri Phủ Cố đại nhân làm quan ở kinh thành, lại dốc hết sức làm mai, vì thị vệ của hắn cầu hôn một vị thục nữ của An Định Châu..."
"Thật sao?" La Thư vừa mừng vừa sợ.
Sơn Gia Hủy là hứa cho phụ thân nàng một vị hảo hữu chí giao, Hàng Châu Cố Tri phủ đứa con cả Cố Tấn Minh, nếu như điều nhiệm Cố Tri phủ làm quan ở kinh thành, Cố Tấn Minh kia tất nhiên cũng theo hầu ở bên, Sơn Gia Hủy sẽ gả đến kinh thành rồi. Mà thị vệ Hoài Viễn Vương cầu hôn vị thục nữ kia, La Thư đoán là Hướng Hinh Ninh rồi. Dù sao Hướng Hinh Ninh xuất thân võ học thế gia, thuở nhỏ yêu thích kiếm khách, võ lâm cao thủ, có thể làm thị vệ Hoài Viễn Vương tất nhiên không phải người bình thường, cùng Hướng Hinh Ninh đúng là trời sinh một đôi.
"Là thật." Tương Dương trưởng công chúa tấm tắc lấy làm kỳ lạ, "La Phu nhân, không gạt ngươi, ta cảm thấy rất ly kỳ. Tiểu tử Cao Nguyên Diệu này ta quen hắn cũng hai mươi mấy năm, cũng không biết khi nào thì hắn bắt đầu lo việc chu đáo như vậy. Đúng rồi, thị vệ kia của hắn họ Đường, là nhi tử nhỏ nhất của Oanh Dương Hầu, là bảo bối ở Đường gia đó."
"Đường gia Oanh Dương Hầu, ít nhiều cũng vang danh trong cao thủ ngoại kiếm thuật." La Thư rất mong chờ.
Nàng cũng là con gáitướng môn, vừa nghe là đệ tử Đường gia, lập tức rất có hảo cảm.
Tương Dương trưởng công chúa rảnh rang uống trà, "Oanh Dương hầu phủ cùng Giang Hạ Hầu phủ coi như là thế giao, hài tử Đường gia kia lại quen biết hai vị công tử Hướng gia, hiểu biết lẫn nhau, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, việc hôn sự này Đường gia cùng Hướng gia đều hài lòng."
La Thư mừng rỡ, hai người càng nói càng hợp ý.