Kiều Nữ Lâm Gia
Chương 53
<span>Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Tiêu thị cầm khăn lau lệ, “Hôm nay nương suýt chút nữa bị chọc tức, không riêng gì chuyện của con, vẫn còn vì một vài lời đồn đại. Haizzz, không biết là ai không có lương tâm không có Vương pháp lòng dạ hiểm độc làm gì đó, lại nói chuyện này do nương thiết kế con, là nương muốn thừa dịp cha con không có ở kinh thành diệt trừ con! Nương… Nương là mẹ kế lòng như rắn và bò cạp đó sao, nương là vậy sao?”
“Ai dám nói bậy như vậy? Ai dám?” La Giản giận dữ, vén tay áo lên, tức giận đùng đùng muốn tìm người tung tin vịt tính sổ.
“Thôi, đều là nương mệnh không tốt.” Tiêu thị che mặt khóc.
La Châm cũng giả mù sa mưa khuyên nhủ: “Đại ca, khi mứoi vừa nghe lời đồn này cũng giận đến phát run, hận không thể đào sâu ba thước tìm ra người bịa đặt kia, chặt kẻ đó làm trăm mảnh! Đệ đây một chút đã khá hơn nhiều, haizzz, đề phòng miệng người, đâu thể thắng nổi, dù sao nương chúng ta chính trực không sợ gian tà, những kẻ che giấu lương tâm vu tội cho bà, những người miệng tạo nghiệt kia, sẽ bị báo ứng, trời sẽ thu họ.”
Mặt La Giản sung huyết đỏ bừng, hét lên: “Từ nhỏ đến lớn đều là nương che chở huynh! Thái phu nhân đã cẩn thận với ta, nương còn hơn thái phu nhân mấy phần! Những người tung tin vịt kia thật đúng là không biết phân biệt tốt xấu, quá ghê tởm!”
Khăn ngâm nước ớt của Tiêu thị có tác dụng chậm thật lớn, mắt của bà không mở ra được, nước mắt rơi như mưa, “A Giản, con là con trai ruột của đường muội nương, kém con trai ruột của nương cái gì? Nương và mẹ ruột con cũng đều họ Tiêu, chú hai nương bất hạnh đi sớm, chỉ để lại một cốt nhục là đường muội, thím hai cũng làm quả phụ mười mấy năm, không biết trải qua bao nhiêu khó khăn khổ cực mới nuôi dưỡng đường muội thành người, nương có thể đối xử không tốt với đường muội sao? Có thể đối xử không tốt với nhi tử mà đường muội lưu lại sao?”
“Nương, người đối xử với con tốt hơn với đệ đệ chút.” La Giản xấu hổ nói, “Khi còn bé con và nhị đệ đều bướng bỉnh, người luôn mắng nhị đệ, phạt nhị đệ, lại lời ngon tiếng ngọt an ủi con. Con làm chuyện sai lầm gì nếu người có thể gạt thái phu nhân, liền gạt thái phu nhân, đầu tiên là sợ thái phu nhân biết sẽ tức giận, thứ hai là sợ con bị phạt, trước mặt phụ thân người lại càng thêm che đậy thay con không biết bao nhiêu, miễn cho con bị bao nhiêu trách phạt mắng chửi. Con biết rõ, đây đều là người tâm địa lương thiện, yêu thương con từ nhỏ không có mẹ ruột…” die nd da nl e q uu ydo n
“A Giản đáng thương, mới hai tuổi liền không có mẹ ruột.” Tiêu thị ôm cổ La Giản, khóc không thành tiếng.
La Giản người đã trung niên, cũng không nhịn được chảy xuống nước mắt nóng bỏng.
La Châm ở bên cạnh nhìn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu.
Xem chừng Tiêu thị và La Giản khóc đến không sai biệt lắm, La Châm liền đi lên khuyên giải, “Nương, đại ca, hai người khóc cái gì. Bây giờ đại ca hữu kinh vô hiểm, mặc dù xui xẻo gặp phải vụ án oan uổng này, nhưng oan khuất này không phải bây giờ đã rửa sạch sao. Mau thu nước mắt lại, chúng ta bày tiệc rượu, ăn mừng thật lớn vì đại ca, lại tẩy rửa xui xẻo trên người.”
“A Châm nói rất đúng.” Tiêu thị hơi ngượng ngùng, “Nhìn nương xem, chỉ biết đau lòng, lại quên chuyện lớn này. Chúng ta phải ăn mừng vì a Giản, còn phải tẩy xui xẻo đi vì hắn, về sau không thể lại gặp phải chuyện như vậy.”
La Giản rất cảm động.
Mẹ kế kiêm dì của hắn, nhị đệ của hắn, đối xử với hắn rất tốt cực kỳ tốt.
La Giản nói cám ơn với Tiêu thị và La Châm, “Nương quá nuông chiều con, còn có nhị đệ, mặc dù không lớn bằng huynh, nhưng vẫn suy nghĩ thay huynh. Haizzz, huynh đây làm đại ca rõ là… So ra huynh còn kém đệ đệ.”
Tiêu thị hiền từ giận trách, “Mặc dù con không phải là con ruột của nương, nhưng chẳng kém ruột thịt rồi, còn nói lời khách sáo gì với nương vậy!”
La Châm cười nói, “Đại ca, huynh đệ đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim!”
(*) Kỳ lợi đoạn kim: Sắc bén đến gãy vàng. Nói về hợp tác đoàn kết.
Ba người hết sức hòa thuận vui vẻ.
Vừa nói chuyện, trên mặt La Giản hiện lên vẻ do dự. Tiêu thị mắt tinh, dịu dàng nói: “A Giản, mẹ con huynh đệ thân thiết, có lời gì con cũng không thể giấu ở trong lòng, phải nói cho nương và nhị đệ con biết.” <a href="/cdn-cgi/l/email-protection" class="__cf_email__" data-cfemail="e7838ed48983a7898bd49692c99e83d789">[email protected]</a>
La Giản giãy giụa hồi lâu, mới ấp a ấp úng nói: “Lâm Đàm cười nhạo con đó mà, nói khi bà ngoại con bé còn sống lưu lại mấy thị tì trung thành một mực, khi nương con bé lấy chồng đã mang đi một nửa, lưu lại cho con một nửa, hiện giờ thị tì đi theo nương con bé đều tốt, còn thị tì đi theo con hết người này đến người khác phạm phải sai lầm lớn, bị giáng chức đến trong trong. Nha đầu thúi này, con bé còn nói gì mà ‘Quýt sinh Hoài Nam là quýt, sinh ở Hoài Bắc là quýt hôi’, cười nhạo con vô năng vô dụng, người đi theo con cũng biến thành xấu…” Nói đến đoạn sau, La Giản rất tức giận, lại hơi xấu hổ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chân mày Tiêu thị nhảy lên.
Bà chỉ hơi chần chừ, lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, dịu dàng nói: “A Giản, chuyện này dễ dàng.”
“Nương, ý của người là…?” La Giản tràn ngập hy vọng, vừa mừng vừa sợ nhìn tới.
Tiêu thị cố nén khó chịu trong lòng, mỉm cười nói: “Mấy thị tì bị giáng chức đến trong trang, là có hai người bởi vì tay chân không sạch sẽ, trộm bạc trên sổ sách, nương trong cơn tức giận liền nói cho con biết, con trời sinh tính tình cương trực, trong mắt không chấp nhận nổi hạt cát, liền đuổi bon họ đến nông thôn. Còn có hai người thích dẻo miệng thích nói dông dài, cậy vào mình là thị tì, vốn có chút thể diện hơn nô tài tầm thường, ở trước mặt Thế tử gia cũng không cung kính thích giảng đạo lý, con muốn bên tai thanh tịnh, không phải liền trục xuất bọn họ ra xa sao. Mấy người thích dài dòng kia, không phải chuyện lớn, con nhẫn nại một chút là được, về phần những người tay chân không sạch sẽ này…” Bà trầm ngâm trong chốc lát, dịu dàng nói, “Nghĩ đến bọn họ ở nông thôn nhiều năm như vậy, cũng nhận được dạy dỗ, lui về sau chắc hối hận những sai lầm ki.”
“Nương quá rộng lượng.” La Giản mừng rỡ.
Hắn xoa xoa tay, vui mừng nhướng mày, “Vậy, con liền gọi toàn bộ những thị tì này về? Tránh cho nha đầu Lâm Đàm kia không có tôn ti trưởng ấu, gặp mặt liền cười nhạo con vô dụng.” <a href="/cdn-cgi/l/email-protection" class="__cf_email__" data-cfemail="2d49446d4843">[email protected]</a>*dyan(lee^qu.donnn)
Tiêu thị cười gật đầu, “Được, gọi trở về đi.”
La Giản tươi cười rạng rỡ.
Tiêu thị thấy hắn như vậy, vốn trong lòng có chút nghi ngờ, cũng tan thành mây khói.
La Giản vốn chính là người đầu óc ngu si không có tâm kế, hắn có thể mở miệng muốn những thị tì này, không phải do bị Lâm Đàm dùng ngôn ngữ kích thích sao.
Hừ, Lâm Đàm ghê tởm.
La Giản muốn trở về phòng tắm rửa thay quần áo, Tiêu thị lại gọi hắn lại, “A Giản, nương có mấy câu muốn nói với con.”
Vừa giữ La Giản lại, vừa dùng ánh mắt do dự liếc nhìn La Châm mấy lần, La Châm cười, “Biết nương muốn nói lời riêng với đại ca, con dư thừa, con rất có ánh mắt, vậy đi thôi, vậy đi thôi.” Cười lui ra.
La Giản băn khoăn, “Nương, có lời gì nhị đệ không thể nghe được vậy? Đệ ấy là đệ đệ ruột của con.”
Tiêu thị thở dài sâu kín, “Huynh đệ ruột, cũng không chịu đựng nổi người có lòng khích bác ly gián. A Giản, khi nương nhận được tin của con liền mất hồn mất vía, đã sai người đưa thư cho cha con, ông ấy chắc sẽ nhanh chóng trở về rồi, chờ ông ấy trở về, chắc chắn sẽ có người nói lung tung trước mặt ông ấy…”
La Giản vỗ ngực, “Nương, người yên tâm, ai dám nói chuyện thị phi ở trước mặt phụ thân, con sẽ không tha cho kẻ đó!”
Tiêu thị rất an ủi, A Giản, nương biết con có thể phân rõ ai tốt ai xấu, sẽ không tin lời nói xằng nói bậy.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Bà vẫy kêu La Giản, sắc mặt thành khẩn, chân thành cởi mở, “Trước khi nương lấy chồng ông ngoại bà ngoại con đã dạy nương, hễ là chuyện phát sinh không tầm thường, chỉ cần nhìn xem cuối cùng là ai được lợi, sự tình liền do kẻ đó làm. Nương ở Tấn Giang Hầu phủ mấy chục năm, bận rộn qua lại, thật đúng là ứng với lời ông bà ngoại con nói, cuối cùng người nào được lợi, sự tình chính là do kẻ đó làm. A Giản, những lời này con phải nhớ kỹ.”
La Giản vâng dạ đồng ý.
Tiêu thị dịu dàng nhìn hắn, “A Giản, chuyện ngày hôm nay cuối cùng là ai được lợi, là ai vô tội bị oan uổng, con nhất định trong lòng hiểu rõ, có đúng không?”
Trong lòng La Giản khẽ động, thử hỏi, “Nương, chuyện này đến cùng con cũng không ăn thua thiệt cũng không được ích lợi, người không có lợi, chúng ta không một ai có ích lợi, phủ Tấn Giang Hầu tất nhiên không ai có thể có được chỗ tốt. Vậy, sẽ là ai chứ?”
Trong lòng Tiêu thị thầm mắng La Giản ngốc, nhưng cũng biết hắn đã được nuôi tay chân không nhanh nhẹn rồi, đành phải bất đắc dĩ nhắc nhở, “A Giản, chuyện ngày hôm nay, con không cảm thấy Hoài Viễn Vương Điện hạ vô cùng tỏa sáng sao? Vương phi tương lai của hắn ở Dưỡng Ninh cung đĩnh đạc mà nói, khiến cho Hoàng đế bệ hạ cũng có vài phần nhìn với ánh mắt khác.”
La Giản mơ hồ, “Chẳng lẽ là tranh chấp trong triều đình sao? Nương, con mơ hồ.”
Tiêu thị không thể làm gì khác hơn là nói chuyện càng dễ hiểu chút, nhưng cũng chưa hoàn toàn nói ra hết, giữ lại chút đường sống, “A Giản, con suy nghĩ một chút, sau khi sự kiện của con phát sinh ra, nếu không phải người biết tình hình bên trong, có thể cho rằng chuyện này nhằm vào Hoài Viễn Vương không? Đương nhiên có thể, con là cậu ruột của Lâm Đàm, Lâm Đàm là Hoài Viễn Vương phi tương lai, đương nhiên có thể cho rằng có người đối phó với Hoài Viễn Vương, suy yếu thế lực của Hoài Viễn Vương. Nhưng cuối cùng là như thế nào? Hoài Viễn Vương phi tương lai lâm nguy không sợ hãi, ứng đối tự nhiên, nghe nói ngay cả Thái hậu, Tương Dương trưởng Công chúa cũng rất thưởng thức nàng ta đấy. Hoài Viễn Vương không chỉ không có bất cứ tổn thất nào, còn đánh một khắc phục khó khăn xinh đẹp, con phải biết, trước sự kiện này, phần lớn triều thần đều cho rằng hắn chỉ là một kẻ vũ phu, sau chuyện này, cũng đều biết hắn có một vị Vương phi tốt xuất thân nhà quan văn, tài đức vẹn toàn, ứng đối nhanh nhẹn, ấn tượng tốt với hắn tăng nhiều.” dfienddn lieqiudoon
“Không đâu, sẽ không đâu.” La Giản mất hồn lẩm bẩm, “Sẽ không đâu, con là cậu ruột của con bé…”
Tiêu thị thấy hắn như vậy, không khỏi khẽ cười cười, để La Giản rời đi, “A Giản, con mau trở về tắm rửa thay quần áo, nương tẩy trần cho con.”
La Giản đồng ý, trên mặt vẫn còn vẻ mơ mơ màng màng, cáo từ với Tiêu thị, bước nhanh ra ngoài.
La Giản ra khỏi Vinh An đường, đứng một mình dưới ánh trăng, ngẩn người, ánh mắt si ngốc, “La Thư, ngươi ngu ngốc, nhưng khuê nữ lại rất thông minh, con bé cái gì cũng dự liệu đến.” Nghĩ đến Tiêu thị thậm chí có lẽ thật sự còn giả vờ làm mẹ kế tốt, dì tốt, trong lòng vẫn rất không tin tưởng, cắn răng nói, “Lại nhìn một chút, nếu quả thật giống hệt như dự liệu của Lâm Đàm… Ta không tin cũng phải tin!”
Sau khi La Giản rời đi, nụ cười trên mặt Tiêu thị dần thu lại, ánh mắt lạnh lùng vô tình.
La Châm ở phòng bên ngây ngô, thấy La Giản rời khỏi Vinh An đường, hắn liền trở về rồi.
“Nương, thật sự gọi những thị tì kia về sao? Lão Cát lão Lỗ bọn họ rất cố chấp, không lôi kéo được.” La Châm hơi lo lắng nói
Tiêu thị lạnh lùng hừ một tiếng, “Lôi kéo không được, vậy liền đè xuống, để cho bọn họ vĩnh viễn không lật người được!”
“Nhưng mà, không phải người đã đồng ý gọi toàn bộ bọn họ trở về sao?” La Châm hoang mang không hiểu.</span>
Tiêu thị lạnh nhạt nói: “Thế đạo hiện giờ rối loạn, thôn trang ở ngoại thành, tặc nhân đạo tặc càng nhiều, có phải không? Nếu như bọn họ không may gặp phải, cũng là trong số mệnh có một kiếp nạn này, làm cho người ta không thể làm gì.” Giọng nói hời hợt, lại ẩn chứa sát cơ vô hạn.
La Châm rùng mình.
“Người cũng là cô nương Tiêu gia, không biết vì sao mấy người lão Cát lão Lỗ lại cố chấp như vậy.” La Châm nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, nương cũng là cô nương Tiêu gia.” Tiêu thị híp mắt, “Nương còn là trưởng nữ của gia chủ Tiêu thị, ở Tiêu gia là kim tôn ngọc quý nhường nào, được nhiều người ủng hộ. Chú hai nương đi sớm, thím hai thủ tiết nuôi lớn đường muội, mẹ con hai người sống nương tựa vào nhau. Haizzz, thím hai nương lão nhân gia mệnh khổ, khó khăn lắm mới nuôi lớn nữ nhi, gả cho thiếu niên Tướng quân La Khởi làm vợ, cũng không sống được mấy ngày tốt, vốn vì sinh con mà nạp mạng. Đường muội vừa đi, thím hai đau lòng muốn chết, không bao lâu cũng rời đi rồi. Thím hai và đường muội của nương một đôi mẹ con này, thật đáng thương.”
La Châm ngẩn ngơ, “Là rất đáng thương.”
Tiêu thị liếc nhìn hắn, cau mày nói: “Con là nam tử hán đại trượng phu, lòng dạ cứng rắn chút thủ đoạn hung ác chút là nên, nhân từ nương tay có chỗ tốt gì?”
La Châm bị Tiêu thị nói toạc tâm sự, ngượng ngùng cúi đầu.
Giọng Tiêu thị dịu dàng, “Thím hai không có nhi tử, lại sợ tìm nhi tử làm con thừa tự đến sẽ tranh giành gia sản với đường muội, vì vậy kiên trì không chịu nhận con thừa tự, một phòng của chú hai nương đã bị chặt đứt hương hỏa. Hiện giờ trên đời này có thể nhớ tới chỗ tốt của thím hai nương, chính là mấy thị tì mà La Giản mới vừa nhắc đến đi? Đáng tiếc, mấy thị tì này, cũng muốn đến dưới cửu tuyền theo thím hai và đường muội nương rồi sao.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
La Châm sợ sệt, “Mẫu thân nói đúng lắm.”
Trên mặt Tiêu thị hiện lên nụ cười kỳ quái khác thường, nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau, La Giản liền sai người đến trong thôn trang gọi người.
Khó có được vị Thế tử gia của phủ Tấn Giang Hầu này chợt thông thái, “Lão Cát, lão Lỗ, Thì Thụ và Ngôn Tùng bốn nhà này cộng lại cũng phải có mười mấy miệng người, lần này trở về coi như chuyển nhà, cũng đừng quá vội vàng, cho bọn họ chút thời gian thu thập hành lý, bố trí ổn thỏa cho thân bằng, ba ngày sau các ngươi có thể trở về.”
Sau khi căn dặn xong chuyện này, La Giản giống như người không có việc gì, mỗi ngày cưỡi ngựa chương đài, tầm hoan tác nhạc, không làm việc đường hoàng.
(*) Cưỡi ngựa chương đài: Chương đài là tên phố Trường An đời Hàn, nhiều kỹ quán. Sau người ta lấy “Cưỡi ngựa chương đài” chỉ khi xen lẫn với kỹ nữ, theo đuổi niềm vui mua cười.
(**) Tầm hoan tác nhạc: Hình dung theo đuổi hưởng lạc, nghĩ cách tìm niềm vui.
Trong triều đình cũng rất náo nhiệt.
Đầu tiên là án La Giản ngộ sát xuất hiện làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối bị lật ngược, tiếp theo đó, chính là án Tri phủ Túc Châu Phương Đức Sơn tham ô có tiến triển to lớn. Ở trên công đường thị vệ phủ Hoài Viễn Vương lấy ra sổ lương thực, sổ thuế chân chính của Túc Châu, so sánh với sổ sách Phương Đức Sơn ngụy tạo sau đó, số lượng chênh lệch khổng lồ. Không chỉ có sổ sách, còn có thư hàm bí mật lui tới của hai người thuộc hạ của Phương Đức Sơn, lá thư chính là nói đến chuyện tham ô bạc thuế, chứng cứ vô cùng đòi mạng. `l3q21y'd0n
Sau khi Khang Vương biết được chuyện này, lập tức nhảy dựng lên, “Làm sao có thể? Sổ sách rõ ràng đã bị đốt!” Hắn bùng nổ như sấm, sai người gọi cậu hắn Phùng Quốc Thắng đến, “Cậu, không phải cậu nói chứng cứ đã thiêu hủy sao, sao lại xuất hiện trên công đường? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!”
Sắc mặt Phùng Quốc Thắng vốn vàng, hiện giờ càng thêm vàng vọt như nến, nhìn hơi dọa người, giọng hắn khàn khàn nhận sai: “Bây giờ nghĩ lại, sổ sách này thiêu hủy thật sự vô cùng dễ dàng, thuận lợi, ta chắc bị người ta lừa…”
Sắc mặt Khang Vương tái xanh.
Phùng Quốc Thắng xấu hổ không thôi.
“Chẳng lẽ bổn Vương hao tổn Phương Đức Sơn như vậy sao?” Trong mắt Khang Vương hừng hực lửa giận, “Nếu như vậy mặc cho người trêu cợt, không những mất một quan to địa phương, còn khiến Cao Nguyên Diệu lập được công thật to! Bổn vương không cam lòng!”
Hắn một Hoàng tử sống trong nhung lụa, tự mình chạy ra ngoài châu ngoài phủ một chuyến, kết quả một chuyện không hoàn thành không nói, còn khiến cho mình tặng ra một trạch viện, còn khiến cho mình bị Hoàng đế xử phạt, mỗi ngày đến điện Phụng Tiên phạt quỳ tư quá, suy nghĩ một chút có thể không căm tức sao.
Càng khiến cho hắn uất ức trong lòng chính là, mẫu phi chấp chưởng lục cung tự ra tay đối phó với Lâm Đàm, thế mà lại bị Lâm Đàm dễ như trở bàn tay bắt được. La Giản cũng không có chuyện gì, Lâm gia cũng không có chuyện gì, Hoài Viễn Vương cũng không có chuyện gì, có phiền toái là hắn, nhị Hoàng tử Khang Vương Điện hạ.
Phùng Quốc Thắng sẩy tay làm một chuyện ngu xuẩn, trong lòng rất ảo não, sắc mặt âm trầm nói: “Điện hạ nếu như muốn hòa một ván, liền xin Quý phi nương nương nhanh chóng nghĩ cách định xuống hôn sự với Thẩm gia đi. Nếu cháu gái của Thẩm gia làm Khang Vương phi, Thẩm Tướng tự nhiên sẽ trung thành với Điện hạ, đến lúc đó nếu Điện hạ muốn từng bước đánh bại Hoài Viễn Vương, cũng không phải việc khó.”
Khang Vương không vui, “Chẳng lẽ không hạ chỉ, Thẩm Tướng liền không chịu tương trợ sao?”
Phùng Quốc Thắng bất đắc dĩ, “Sớm hay muộn cũng phải hạ chỉ, đúng không? Đuổi sớm không đuổi muộn.” dieendaanleequuydonnGiữa hai chân mày Khang Vương tràn đầy vẻ buồn giận, miễn cưỡng gật đầu: “Liền theo cậu.”
Trên khuôn mặt vàng khè của Phùng Quốc Thắng có vẻ vui mừng, “Như vậy, cậu đây liền cho người chuyển lời cho Quý phi nương nương, xin nàng mau sớm nghĩ cách.”
Khang Vương cúi đầu nhìn đầu gối mình, nhẫn nhịn nói: “Cũng không biết lời mẫu phi nói, có tác dụng không.”
Bởi vì hắn đến điện Phụng Tiên phạt quỳ tư quá mà Phùng Quý phi không chỉ một lần ra mặt xin Hoàng đế tha cho hắn, đều bị Hoàng đế lạnh lùng cự tuyệt, “Tình nguyện đánh cuộc liền phải nhận thua, thân là Hoàng tử không có đảm đương, không thủ tín, thì hỏng rồi.”
Khang Vương cũng đến trước mặt Thái hậu làm bộ đáng thương. Chu Thái hậu vừa đau lòng, vừa oán giận, “Đang yên ổn đánh cuộc gì với đại ca cháu, nhìn xem, kéo cả mình vào.” Mặc dù cũng đồng ý nói tốt cho hắn, nhưng phải thừa dịp tâm tình Hoàng đế tốt mới dám mở miệng, nhưng lúc nào tâm tình Hoàng đế mới tốt? Khang Vương cũng không biết mình phải chờ đến khi nào.
Phùng Quốc Thắng theo ánh nhìn của Khang Vương nhìn đến trên đầu gối hắn, không khỏi cả giận nói: “Điện hạ, khi đó người hoàn toàn trúng bẫy của Hoài Viễn Vương, bị hắn kích thích, nên mới có thể đánh cuộc với hắn ở trước mặt bệ hạ!”
Khang Vương vô cùng phiền muộn, không nhịn được nói: “Vào lúc này nói những chuyện đó có ích lợi gì nữa? Đã muộn.”
Nội thị thận trọng đến nhắc nhở Khang Vương, “Điện hạ, đến giờ rồi.”
–– Đã đến canh giờ Khang Vương nên đến điện Phụng Tiên quỳ phạt tư quá.
Khang Vương mọi cách bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là vào cung đi.
Quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo cứng rắn trong điện Phụng Tiên, Khang Vương khổ không thể tả.
Trong lòng hắn mắng Hoài Viễn Vương không biết bao nhiêu lần.
Nhớ lại chuyến đi An Định châu, trước mắt xuất hiện dáng người thướt tha của Lâm Đàm, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, lại cảm thấy thần hồn điên đảo. Mỹ nhân như thế lại muốn gả cho Cao Nguyên Diệu vũ phu tính tình lạnh lùng ác nghiệt này rồi, phí của trời, phí của trời. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Khang Vương nghĩ đi nghĩ lại, thân thể bất tri bất giác nghiêng về phía sau, cái mông ngồi trên gót chân.
Trước mắt hắn chợt thoáng qua một bóng dáng màu vàng sáng.
Màu vàng sáng này vô cùng bắt mắt, Khang Vương không khỏi giật thót mình, vội thẳng người dậy, đĩnh đạc quỳ ở nơi đó.
Hoàng đế chắp tay sau lưng đứng trước mặt hắn, trên vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
Khang Vương tê dại da đầu, thân thể càng trở nên thẳng tắp.
“Trẫm lệnh cho con ở trước mặt tổ tông tư quá, con cũng quỳ mấy ngày nay rồi, lại tư quá đến cái gì?” Hoàng đế hỏi.
Khang Vương không ngờ tới Hoàng đế sẽ đột nhiên đến nhìn hắn, đột nhiên đặt câu hỏi, trong lòng hơi hốt hoảng, “Ta nên nói cái gì? Ta nên nói cái gì mới có thể hợp với tâm ý của phụ hoàng?” Trong lòng cấp tốc xoay vòng một vòng, cung kính dập đầu, nói, “Bẩm phụ hoàng, nhi tử ở trước bài vị tổ tông trầm tư suy nghĩ, cảm giác mình thân là Hoàng tử, thật sự quá không tốt, thẹn với liệt tổ liệt tông…” Nói rất nhiều lời Quan thoại linh tinh lung tung, lời nói khách sáo, càng nói càng hoảng hốt.
(*) Quan thoại: Giọng quan cách. Cũng chỉ tiếng phổ thông.
Hoàng đế không khỏi nhíu mày, “Mấy ngày trước Quý phi cầu cạnh với trẫm, ngày hôm nay Thái hậu cũng nhắc tới chuyện này, trầm liền nghĩ, nếu như ngươi đã biết lỗi, trầm liễn nể tình Thái hậu mà tha thứ cho ngươi một lần này. Nhưng mà, trẫm lệnh cho ngươi ở đây tư quá, ngươi ngược lại tư quá như vậy sao?” Âm thanh nghiêm nghị.
Khang Vương bị hù sợ liên tiếp dập đầu, “Phụ hoàng bớt giận, phụ hoàng bớt giận.”
Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Khang Vương dập đầu vô số lần sau đó mới ý thức được Hoàng đế đã đi, ngồi thẳng người, ánh mắt mờ mịt. Tư quá? Ta sai ở chỗ nào? Ta… Ta không phải chỉ đánh cuộc với Cao Nguyên Diệu sao? Hắn thắng, ta thua, thua liền chịu hành hạ như thế này?
Bởi vì tuổi của Hoài Viễn Vương không nhỏ, Thái hậu liền thúc giục Hoàng đế mau sớm chuẩn bị hôn sự cho hắn, để cho hắn sớm ngày cưới Vương phi về, khai chi tán diệp vì Hoàng thất. die nda nle equ ydo nn
Yêu cầu này của Thái hậu thật đúng lúc, Hoàng đế không lời nào để nói, liền hạ khẩu dụ lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt, lệnh cho lễ bộ chuẩn bị hôn lễ.
Khâm Thiên Giám phái đi dễ làm, dù sao bọn họ chọn ngày lành cho Hoài Viễn Vương, chỉ cần suy tính một phen là được. Sau khi Lễ bộ nhận được chỉ dụ của Hoàng đế lại rất bị làm khó, “Đây là đại Hoàng tử, phong cũng là tước vị Quận Vương, chúng ta ấn theo lễ nghi gì đến làm hôn lễ mới thích hợp?” Vì chuyện này, Lễ bộ Thượng thư và hai vị Thị lang, mấy vị Lang trung thương nghị lại thương nghị, gần như sầu bạc tóc.
Lâm Thấm tiểu cô nương lại vô cùng sung sướng.
Nàng nhận được thiệp mời của phủ Tương Dương trưởng Công chúa, là chỉ cho một mình nàng, nhị tiểu thư Lâm gia.
Lần đầu tiên trong cuộc đời nhận được lời mời long trọng như vậy, Lâm Thấm cảm giác đến tầm quan trọng của mình, sắp bay lên rồi.
“Nương, đưa cho con.” Cầm thiệp mời lên, đến trước mặt La Thư khoe khoang.
La Thư cố ý cầm trong tay nhìn một chút, kinh ngạc trợn to hai mắt, “Cung thỉnh Lâm nhị tiểu thư đến, chao ôi, Lâm nhị tiểu thư chỉ có bốn tuổi xuân xanh, liền nhận được thiệp mời của phủ Tương Dương trưởng Công chúa rồi à.”
Lòng hư vinh của Lâm Thấm nhận được thỏa mãn cực lớn.
“Tỷ tỷ, đưa cho muội.” Cầm lấy thiệp mời từ trong tay La Thư, nàng lại hả hê đi tới trước mặt Lâm Đàm.
Lâm Đàm nghiêm túc nhìn qua một lần, nói: “Khách mời tới bữa tiệc của phủ Tương Dương trưởng Công chúa rất kén chọn, có rất nhiều tiểu cô nương muốn đi mà không được đi đó, a Thấm nhà ta lại được riêng một thiệp mời, có thể thấy được đáng yêu nhường nào.
Đôi tay Lâm Thấm nâng gò má nhỏ nhắn của mình lên, say mê cười hì hì.
Đứa bé vui vẻ chính là thuần túy và đơn giản như vậy, thiệp mời, liền có thể khiến Lâm Thấm tiểu cô nương vui mừng suốt hơn nửa ngày.
“Con muốn chơi quá gia gia với Luân ca ca, còn phải gây gổ với tiểu mập mạp Cao Nguyên Dục!” Lâm Thấm hào hứng bừng bừng.
Sau khi Lâm Phong về nhà mang đến một tin tức tốt, Lâm Thấm càng thêm vui mừng đến nhảy lên.
Ông ngoại của nàng Tấn Giang Hầu sắp trở về.
Tiêu thị cầm khăn lau lệ, “Hôm nay nương suýt chút nữa bị chọc tức, không riêng gì chuyện của con, vẫn còn vì một vài lời đồn đại. Haizzz, không biết là ai không có lương tâm không có Vương pháp lòng dạ hiểm độc làm gì đó, lại nói chuyện này do nương thiết kế con, là nương muốn thừa dịp cha con không có ở kinh thành diệt trừ con! Nương… Nương là mẹ kế lòng như rắn và bò cạp đó sao, nương là vậy sao?”
“Ai dám nói bậy như vậy? Ai dám?” La Giản giận dữ, vén tay áo lên, tức giận đùng đùng muốn tìm người tung tin vịt tính sổ.
“Thôi, đều là nương mệnh không tốt.” Tiêu thị che mặt khóc.
La Châm cũng giả mù sa mưa khuyên nhủ: “Đại ca, khi mứoi vừa nghe lời đồn này cũng giận đến phát run, hận không thể đào sâu ba thước tìm ra người bịa đặt kia, chặt kẻ đó làm trăm mảnh! Đệ đây một chút đã khá hơn nhiều, haizzz, đề phòng miệng người, đâu thể thắng nổi, dù sao nương chúng ta chính trực không sợ gian tà, những kẻ che giấu lương tâm vu tội cho bà, những người miệng tạo nghiệt kia, sẽ bị báo ứng, trời sẽ thu họ.”
Mặt La Giản sung huyết đỏ bừng, hét lên: “Từ nhỏ đến lớn đều là nương che chở huynh! Thái phu nhân đã cẩn thận với ta, nương còn hơn thái phu nhân mấy phần! Những người tung tin vịt kia thật đúng là không biết phân biệt tốt xấu, quá ghê tởm!”
Khăn ngâm nước ớt của Tiêu thị có tác dụng chậm thật lớn, mắt của bà không mở ra được, nước mắt rơi như mưa, “A Giản, con là con trai ruột của đường muội nương, kém con trai ruột của nương cái gì? Nương và mẹ ruột con cũng đều họ Tiêu, chú hai nương bất hạnh đi sớm, chỉ để lại một cốt nhục là đường muội, thím hai cũng làm quả phụ mười mấy năm, không biết trải qua bao nhiêu khó khăn khổ cực mới nuôi dưỡng đường muội thành người, nương có thể đối xử không tốt với đường muội sao? Có thể đối xử không tốt với nhi tử mà đường muội lưu lại sao?”
“Nương, người đối xử với con tốt hơn với đệ đệ chút.” La Giản xấu hổ nói, “Khi còn bé con và nhị đệ đều bướng bỉnh, người luôn mắng nhị đệ, phạt nhị đệ, lại lời ngon tiếng ngọt an ủi con. Con làm chuyện sai lầm gì nếu người có thể gạt thái phu nhân, liền gạt thái phu nhân, đầu tiên là sợ thái phu nhân biết sẽ tức giận, thứ hai là sợ con bị phạt, trước mặt phụ thân người lại càng thêm che đậy thay con không biết bao nhiêu, miễn cho con bị bao nhiêu trách phạt mắng chửi. Con biết rõ, đây đều là người tâm địa lương thiện, yêu thương con từ nhỏ không có mẹ ruột…” die nd da nl e q uu ydo n
“A Giản đáng thương, mới hai tuổi liền không có mẹ ruột.” Tiêu thị ôm cổ La Giản, khóc không thành tiếng.
La Giản người đã trung niên, cũng không nhịn được chảy xuống nước mắt nóng bỏng.
La Châm ở bên cạnh nhìn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu.
Xem chừng Tiêu thị và La Giản khóc đến không sai biệt lắm, La Châm liền đi lên khuyên giải, “Nương, đại ca, hai người khóc cái gì. Bây giờ đại ca hữu kinh vô hiểm, mặc dù xui xẻo gặp phải vụ án oan uổng này, nhưng oan khuất này không phải bây giờ đã rửa sạch sao. Mau thu nước mắt lại, chúng ta bày tiệc rượu, ăn mừng thật lớn vì đại ca, lại tẩy rửa xui xẻo trên người.”
“A Châm nói rất đúng.” Tiêu thị hơi ngượng ngùng, “Nhìn nương xem, chỉ biết đau lòng, lại quên chuyện lớn này. Chúng ta phải ăn mừng vì a Giản, còn phải tẩy xui xẻo đi vì hắn, về sau không thể lại gặp phải chuyện như vậy.”
La Giản rất cảm động.
Mẹ kế kiêm dì của hắn, nhị đệ của hắn, đối xử với hắn rất tốt cực kỳ tốt.
La Giản nói cám ơn với Tiêu thị và La Châm, “Nương quá nuông chiều con, còn có nhị đệ, mặc dù không lớn bằng huynh, nhưng vẫn suy nghĩ thay huynh. Haizzz, huynh đây làm đại ca rõ là… So ra huynh còn kém đệ đệ.”
Tiêu thị hiền từ giận trách, “Mặc dù con không phải là con ruột của nương, nhưng chẳng kém ruột thịt rồi, còn nói lời khách sáo gì với nương vậy!”
La Châm cười nói, “Đại ca, huynh đệ đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim!”
(*) Kỳ lợi đoạn kim: Sắc bén đến gãy vàng. Nói về hợp tác đoàn kết.
Ba người hết sức hòa thuận vui vẻ.
Vừa nói chuyện, trên mặt La Giản hiện lên vẻ do dự. Tiêu thị mắt tinh, dịu dàng nói: “A Giản, mẹ con huynh đệ thân thiết, có lời gì con cũng không thể giấu ở trong lòng, phải nói cho nương và nhị đệ con biết.” <a href="/cdn-cgi/l/email-protection" class="__cf_email__" data-cfemail="e7838ed48983a7898bd49692c99e83d789">[email protected]</a>
La Giản giãy giụa hồi lâu, mới ấp a ấp úng nói: “Lâm Đàm cười nhạo con đó mà, nói khi bà ngoại con bé còn sống lưu lại mấy thị tì trung thành một mực, khi nương con bé lấy chồng đã mang đi một nửa, lưu lại cho con một nửa, hiện giờ thị tì đi theo nương con bé đều tốt, còn thị tì đi theo con hết người này đến người khác phạm phải sai lầm lớn, bị giáng chức đến trong trong. Nha đầu thúi này, con bé còn nói gì mà ‘Quýt sinh Hoài Nam là quýt, sinh ở Hoài Bắc là quýt hôi’, cười nhạo con vô năng vô dụng, người đi theo con cũng biến thành xấu…” Nói đến đoạn sau, La Giản rất tức giận, lại hơi xấu hổ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chân mày Tiêu thị nhảy lên.
Bà chỉ hơi chần chừ, lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, dịu dàng nói: “A Giản, chuyện này dễ dàng.”
“Nương, ý của người là…?” La Giản tràn ngập hy vọng, vừa mừng vừa sợ nhìn tới.
Tiêu thị cố nén khó chịu trong lòng, mỉm cười nói: “Mấy thị tì bị giáng chức đến trong trang, là có hai người bởi vì tay chân không sạch sẽ, trộm bạc trên sổ sách, nương trong cơn tức giận liền nói cho con biết, con trời sinh tính tình cương trực, trong mắt không chấp nhận nổi hạt cát, liền đuổi bon họ đến nông thôn. Còn có hai người thích dẻo miệng thích nói dông dài, cậy vào mình là thị tì, vốn có chút thể diện hơn nô tài tầm thường, ở trước mặt Thế tử gia cũng không cung kính thích giảng đạo lý, con muốn bên tai thanh tịnh, không phải liền trục xuất bọn họ ra xa sao. Mấy người thích dài dòng kia, không phải chuyện lớn, con nhẫn nại một chút là được, về phần những người tay chân không sạch sẽ này…” Bà trầm ngâm trong chốc lát, dịu dàng nói, “Nghĩ đến bọn họ ở nông thôn nhiều năm như vậy, cũng nhận được dạy dỗ, lui về sau chắc hối hận những sai lầm ki.”
“Nương quá rộng lượng.” La Giản mừng rỡ.
Hắn xoa xoa tay, vui mừng nhướng mày, “Vậy, con liền gọi toàn bộ những thị tì này về? Tránh cho nha đầu Lâm Đàm kia không có tôn ti trưởng ấu, gặp mặt liền cười nhạo con vô dụng.” <a href="/cdn-cgi/l/email-protection" class="__cf_email__" data-cfemail="2d49446d4843">[email protected]</a>*dyan(lee^qu.donnn)
Tiêu thị cười gật đầu, “Được, gọi trở về đi.”
La Giản tươi cười rạng rỡ.
Tiêu thị thấy hắn như vậy, vốn trong lòng có chút nghi ngờ, cũng tan thành mây khói.
La Giản vốn chính là người đầu óc ngu si không có tâm kế, hắn có thể mở miệng muốn những thị tì này, không phải do bị Lâm Đàm dùng ngôn ngữ kích thích sao.
Hừ, Lâm Đàm ghê tởm.
La Giản muốn trở về phòng tắm rửa thay quần áo, Tiêu thị lại gọi hắn lại, “A Giản, nương có mấy câu muốn nói với con.”
Vừa giữ La Giản lại, vừa dùng ánh mắt do dự liếc nhìn La Châm mấy lần, La Châm cười, “Biết nương muốn nói lời riêng với đại ca, con dư thừa, con rất có ánh mắt, vậy đi thôi, vậy đi thôi.” Cười lui ra.
La Giản băn khoăn, “Nương, có lời gì nhị đệ không thể nghe được vậy? Đệ ấy là đệ đệ ruột của con.”
Tiêu thị thở dài sâu kín, “Huynh đệ ruột, cũng không chịu đựng nổi người có lòng khích bác ly gián. A Giản, khi nương nhận được tin của con liền mất hồn mất vía, đã sai người đưa thư cho cha con, ông ấy chắc sẽ nhanh chóng trở về rồi, chờ ông ấy trở về, chắc chắn sẽ có người nói lung tung trước mặt ông ấy…”
La Giản vỗ ngực, “Nương, người yên tâm, ai dám nói chuyện thị phi ở trước mặt phụ thân, con sẽ không tha cho kẻ đó!”
Tiêu thị rất an ủi, A Giản, nương biết con có thể phân rõ ai tốt ai xấu, sẽ không tin lời nói xằng nói bậy.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Bà vẫy kêu La Giản, sắc mặt thành khẩn, chân thành cởi mở, “Trước khi nương lấy chồng ông ngoại bà ngoại con đã dạy nương, hễ là chuyện phát sinh không tầm thường, chỉ cần nhìn xem cuối cùng là ai được lợi, sự tình liền do kẻ đó làm. Nương ở Tấn Giang Hầu phủ mấy chục năm, bận rộn qua lại, thật đúng là ứng với lời ông bà ngoại con nói, cuối cùng người nào được lợi, sự tình chính là do kẻ đó làm. A Giản, những lời này con phải nhớ kỹ.”
La Giản vâng dạ đồng ý.
Tiêu thị dịu dàng nhìn hắn, “A Giản, chuyện ngày hôm nay cuối cùng là ai được lợi, là ai vô tội bị oan uổng, con nhất định trong lòng hiểu rõ, có đúng không?”
Trong lòng La Giản khẽ động, thử hỏi, “Nương, chuyện này đến cùng con cũng không ăn thua thiệt cũng không được ích lợi, người không có lợi, chúng ta không một ai có ích lợi, phủ Tấn Giang Hầu tất nhiên không ai có thể có được chỗ tốt. Vậy, sẽ là ai chứ?”
Trong lòng Tiêu thị thầm mắng La Giản ngốc, nhưng cũng biết hắn đã được nuôi tay chân không nhanh nhẹn rồi, đành phải bất đắc dĩ nhắc nhở, “A Giản, chuyện ngày hôm nay, con không cảm thấy Hoài Viễn Vương Điện hạ vô cùng tỏa sáng sao? Vương phi tương lai của hắn ở Dưỡng Ninh cung đĩnh đạc mà nói, khiến cho Hoàng đế bệ hạ cũng có vài phần nhìn với ánh mắt khác.”
La Giản mơ hồ, “Chẳng lẽ là tranh chấp trong triều đình sao? Nương, con mơ hồ.”
Tiêu thị không thể làm gì khác hơn là nói chuyện càng dễ hiểu chút, nhưng cũng chưa hoàn toàn nói ra hết, giữ lại chút đường sống, “A Giản, con suy nghĩ một chút, sau khi sự kiện của con phát sinh ra, nếu không phải người biết tình hình bên trong, có thể cho rằng chuyện này nhằm vào Hoài Viễn Vương không? Đương nhiên có thể, con là cậu ruột của Lâm Đàm, Lâm Đàm là Hoài Viễn Vương phi tương lai, đương nhiên có thể cho rằng có người đối phó với Hoài Viễn Vương, suy yếu thế lực của Hoài Viễn Vương. Nhưng cuối cùng là như thế nào? Hoài Viễn Vương phi tương lai lâm nguy không sợ hãi, ứng đối tự nhiên, nghe nói ngay cả Thái hậu, Tương Dương trưởng Công chúa cũng rất thưởng thức nàng ta đấy. Hoài Viễn Vương không chỉ không có bất cứ tổn thất nào, còn đánh một khắc phục khó khăn xinh đẹp, con phải biết, trước sự kiện này, phần lớn triều thần đều cho rằng hắn chỉ là một kẻ vũ phu, sau chuyện này, cũng đều biết hắn có một vị Vương phi tốt xuất thân nhà quan văn, tài đức vẹn toàn, ứng đối nhanh nhẹn, ấn tượng tốt với hắn tăng nhiều.” dfienddn lieqiudoon
“Không đâu, sẽ không đâu.” La Giản mất hồn lẩm bẩm, “Sẽ không đâu, con là cậu ruột của con bé…”
Tiêu thị thấy hắn như vậy, không khỏi khẽ cười cười, để La Giản rời đi, “A Giản, con mau trở về tắm rửa thay quần áo, nương tẩy trần cho con.”
La Giản đồng ý, trên mặt vẫn còn vẻ mơ mơ màng màng, cáo từ với Tiêu thị, bước nhanh ra ngoài.
La Giản ra khỏi Vinh An đường, đứng một mình dưới ánh trăng, ngẩn người, ánh mắt si ngốc, “La Thư, ngươi ngu ngốc, nhưng khuê nữ lại rất thông minh, con bé cái gì cũng dự liệu đến.” Nghĩ đến Tiêu thị thậm chí có lẽ thật sự còn giả vờ làm mẹ kế tốt, dì tốt, trong lòng vẫn rất không tin tưởng, cắn răng nói, “Lại nhìn một chút, nếu quả thật giống hệt như dự liệu của Lâm Đàm… Ta không tin cũng phải tin!”
Sau khi La Giản rời đi, nụ cười trên mặt Tiêu thị dần thu lại, ánh mắt lạnh lùng vô tình.
La Châm ở phòng bên ngây ngô, thấy La Giản rời khỏi Vinh An đường, hắn liền trở về rồi.
“Nương, thật sự gọi những thị tì kia về sao? Lão Cát lão Lỗ bọn họ rất cố chấp, không lôi kéo được.” La Châm hơi lo lắng nói
Tiêu thị lạnh lùng hừ một tiếng, “Lôi kéo không được, vậy liền đè xuống, để cho bọn họ vĩnh viễn không lật người được!”
“Nhưng mà, không phải người đã đồng ý gọi toàn bộ bọn họ trở về sao?” La Châm hoang mang không hiểu.</span>
Tiêu thị lạnh nhạt nói: “Thế đạo hiện giờ rối loạn, thôn trang ở ngoại thành, tặc nhân đạo tặc càng nhiều, có phải không? Nếu như bọn họ không may gặp phải, cũng là trong số mệnh có một kiếp nạn này, làm cho người ta không thể làm gì.” Giọng nói hời hợt, lại ẩn chứa sát cơ vô hạn.
La Châm rùng mình.
“Người cũng là cô nương Tiêu gia, không biết vì sao mấy người lão Cát lão Lỗ lại cố chấp như vậy.” La Châm nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, nương cũng là cô nương Tiêu gia.” Tiêu thị híp mắt, “Nương còn là trưởng nữ của gia chủ Tiêu thị, ở Tiêu gia là kim tôn ngọc quý nhường nào, được nhiều người ủng hộ. Chú hai nương đi sớm, thím hai thủ tiết nuôi lớn đường muội, mẹ con hai người sống nương tựa vào nhau. Haizzz, thím hai nương lão nhân gia mệnh khổ, khó khăn lắm mới nuôi lớn nữ nhi, gả cho thiếu niên Tướng quân La Khởi làm vợ, cũng không sống được mấy ngày tốt, vốn vì sinh con mà nạp mạng. Đường muội vừa đi, thím hai đau lòng muốn chết, không bao lâu cũng rời đi rồi. Thím hai và đường muội của nương một đôi mẹ con này, thật đáng thương.”
La Châm ngẩn ngơ, “Là rất đáng thương.”
Tiêu thị liếc nhìn hắn, cau mày nói: “Con là nam tử hán đại trượng phu, lòng dạ cứng rắn chút thủ đoạn hung ác chút là nên, nhân từ nương tay có chỗ tốt gì?”
La Châm bị Tiêu thị nói toạc tâm sự, ngượng ngùng cúi đầu.
Giọng Tiêu thị dịu dàng, “Thím hai không có nhi tử, lại sợ tìm nhi tử làm con thừa tự đến sẽ tranh giành gia sản với đường muội, vì vậy kiên trì không chịu nhận con thừa tự, một phòng của chú hai nương đã bị chặt đứt hương hỏa. Hiện giờ trên đời này có thể nhớ tới chỗ tốt của thím hai nương, chính là mấy thị tì mà La Giản mới vừa nhắc đến đi? Đáng tiếc, mấy thị tì này, cũng muốn đến dưới cửu tuyền theo thím hai và đường muội nương rồi sao.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
La Châm sợ sệt, “Mẫu thân nói đúng lắm.”
Trên mặt Tiêu thị hiện lên nụ cười kỳ quái khác thường, nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau, La Giản liền sai người đến trong thôn trang gọi người.
Khó có được vị Thế tử gia của phủ Tấn Giang Hầu này chợt thông thái, “Lão Cát, lão Lỗ, Thì Thụ và Ngôn Tùng bốn nhà này cộng lại cũng phải có mười mấy miệng người, lần này trở về coi như chuyển nhà, cũng đừng quá vội vàng, cho bọn họ chút thời gian thu thập hành lý, bố trí ổn thỏa cho thân bằng, ba ngày sau các ngươi có thể trở về.”
Sau khi căn dặn xong chuyện này, La Giản giống như người không có việc gì, mỗi ngày cưỡi ngựa chương đài, tầm hoan tác nhạc, không làm việc đường hoàng.
(*) Cưỡi ngựa chương đài: Chương đài là tên phố Trường An đời Hàn, nhiều kỹ quán. Sau người ta lấy “Cưỡi ngựa chương đài” chỉ khi xen lẫn với kỹ nữ, theo đuổi niềm vui mua cười.
(**) Tầm hoan tác nhạc: Hình dung theo đuổi hưởng lạc, nghĩ cách tìm niềm vui.
Trong triều đình cũng rất náo nhiệt.
Đầu tiên là án La Giản ngộ sát xuất hiện làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối bị lật ngược, tiếp theo đó, chính là án Tri phủ Túc Châu Phương Đức Sơn tham ô có tiến triển to lớn. Ở trên công đường thị vệ phủ Hoài Viễn Vương lấy ra sổ lương thực, sổ thuế chân chính của Túc Châu, so sánh với sổ sách Phương Đức Sơn ngụy tạo sau đó, số lượng chênh lệch khổng lồ. Không chỉ có sổ sách, còn có thư hàm bí mật lui tới của hai người thuộc hạ của Phương Đức Sơn, lá thư chính là nói đến chuyện tham ô bạc thuế, chứng cứ vô cùng đòi mạng. `l3q21y'd0n
Sau khi Khang Vương biết được chuyện này, lập tức nhảy dựng lên, “Làm sao có thể? Sổ sách rõ ràng đã bị đốt!” Hắn bùng nổ như sấm, sai người gọi cậu hắn Phùng Quốc Thắng đến, “Cậu, không phải cậu nói chứng cứ đã thiêu hủy sao, sao lại xuất hiện trên công đường? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!”
Sắc mặt Phùng Quốc Thắng vốn vàng, hiện giờ càng thêm vàng vọt như nến, nhìn hơi dọa người, giọng hắn khàn khàn nhận sai: “Bây giờ nghĩ lại, sổ sách này thiêu hủy thật sự vô cùng dễ dàng, thuận lợi, ta chắc bị người ta lừa…”
Sắc mặt Khang Vương tái xanh.
Phùng Quốc Thắng xấu hổ không thôi.
“Chẳng lẽ bổn Vương hao tổn Phương Đức Sơn như vậy sao?” Trong mắt Khang Vương hừng hực lửa giận, “Nếu như vậy mặc cho người trêu cợt, không những mất một quan to địa phương, còn khiến Cao Nguyên Diệu lập được công thật to! Bổn vương không cam lòng!”
Hắn một Hoàng tử sống trong nhung lụa, tự mình chạy ra ngoài châu ngoài phủ một chuyến, kết quả một chuyện không hoàn thành không nói, còn khiến cho mình tặng ra một trạch viện, còn khiến cho mình bị Hoàng đế xử phạt, mỗi ngày đến điện Phụng Tiên phạt quỳ tư quá, suy nghĩ một chút có thể không căm tức sao.
Càng khiến cho hắn uất ức trong lòng chính là, mẫu phi chấp chưởng lục cung tự ra tay đối phó với Lâm Đàm, thế mà lại bị Lâm Đàm dễ như trở bàn tay bắt được. La Giản cũng không có chuyện gì, Lâm gia cũng không có chuyện gì, Hoài Viễn Vương cũng không có chuyện gì, có phiền toái là hắn, nhị Hoàng tử Khang Vương Điện hạ.
Phùng Quốc Thắng sẩy tay làm một chuyện ngu xuẩn, trong lòng rất ảo não, sắc mặt âm trầm nói: “Điện hạ nếu như muốn hòa một ván, liền xin Quý phi nương nương nhanh chóng nghĩ cách định xuống hôn sự với Thẩm gia đi. Nếu cháu gái của Thẩm gia làm Khang Vương phi, Thẩm Tướng tự nhiên sẽ trung thành với Điện hạ, đến lúc đó nếu Điện hạ muốn từng bước đánh bại Hoài Viễn Vương, cũng không phải việc khó.”
Khang Vương không vui, “Chẳng lẽ không hạ chỉ, Thẩm Tướng liền không chịu tương trợ sao?”
Phùng Quốc Thắng bất đắc dĩ, “Sớm hay muộn cũng phải hạ chỉ, đúng không? Đuổi sớm không đuổi muộn.” dieendaanleequuydonnGiữa hai chân mày Khang Vương tràn đầy vẻ buồn giận, miễn cưỡng gật đầu: “Liền theo cậu.”
Trên khuôn mặt vàng khè của Phùng Quốc Thắng có vẻ vui mừng, “Như vậy, cậu đây liền cho người chuyển lời cho Quý phi nương nương, xin nàng mau sớm nghĩ cách.”
Khang Vương cúi đầu nhìn đầu gối mình, nhẫn nhịn nói: “Cũng không biết lời mẫu phi nói, có tác dụng không.”
Bởi vì hắn đến điện Phụng Tiên phạt quỳ tư quá mà Phùng Quý phi không chỉ một lần ra mặt xin Hoàng đế tha cho hắn, đều bị Hoàng đế lạnh lùng cự tuyệt, “Tình nguyện đánh cuộc liền phải nhận thua, thân là Hoàng tử không có đảm đương, không thủ tín, thì hỏng rồi.”
Khang Vương cũng đến trước mặt Thái hậu làm bộ đáng thương. Chu Thái hậu vừa đau lòng, vừa oán giận, “Đang yên ổn đánh cuộc gì với đại ca cháu, nhìn xem, kéo cả mình vào.” Mặc dù cũng đồng ý nói tốt cho hắn, nhưng phải thừa dịp tâm tình Hoàng đế tốt mới dám mở miệng, nhưng lúc nào tâm tình Hoàng đế mới tốt? Khang Vương cũng không biết mình phải chờ đến khi nào.
Phùng Quốc Thắng theo ánh nhìn của Khang Vương nhìn đến trên đầu gối hắn, không khỏi cả giận nói: “Điện hạ, khi đó người hoàn toàn trúng bẫy của Hoài Viễn Vương, bị hắn kích thích, nên mới có thể đánh cuộc với hắn ở trước mặt bệ hạ!”
Khang Vương vô cùng phiền muộn, không nhịn được nói: “Vào lúc này nói những chuyện đó có ích lợi gì nữa? Đã muộn.”
Nội thị thận trọng đến nhắc nhở Khang Vương, “Điện hạ, đến giờ rồi.”
–– Đã đến canh giờ Khang Vương nên đến điện Phụng Tiên quỳ phạt tư quá.
Khang Vương mọi cách bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là vào cung đi.
Quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo cứng rắn trong điện Phụng Tiên, Khang Vương khổ không thể tả.
Trong lòng hắn mắng Hoài Viễn Vương không biết bao nhiêu lần.
Nhớ lại chuyến đi An Định châu, trước mắt xuất hiện dáng người thướt tha của Lâm Đàm, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, lại cảm thấy thần hồn điên đảo. Mỹ nhân như thế lại muốn gả cho Cao Nguyên Diệu vũ phu tính tình lạnh lùng ác nghiệt này rồi, phí của trời, phí của trời. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Khang Vương nghĩ đi nghĩ lại, thân thể bất tri bất giác nghiêng về phía sau, cái mông ngồi trên gót chân.
Trước mắt hắn chợt thoáng qua một bóng dáng màu vàng sáng.
Màu vàng sáng này vô cùng bắt mắt, Khang Vương không khỏi giật thót mình, vội thẳng người dậy, đĩnh đạc quỳ ở nơi đó.
Hoàng đế chắp tay sau lưng đứng trước mặt hắn, trên vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
Khang Vương tê dại da đầu, thân thể càng trở nên thẳng tắp.
“Trẫm lệnh cho con ở trước mặt tổ tông tư quá, con cũng quỳ mấy ngày nay rồi, lại tư quá đến cái gì?” Hoàng đế hỏi.
Khang Vương không ngờ tới Hoàng đế sẽ đột nhiên đến nhìn hắn, đột nhiên đặt câu hỏi, trong lòng hơi hốt hoảng, “Ta nên nói cái gì? Ta nên nói cái gì mới có thể hợp với tâm ý của phụ hoàng?” Trong lòng cấp tốc xoay vòng một vòng, cung kính dập đầu, nói, “Bẩm phụ hoàng, nhi tử ở trước bài vị tổ tông trầm tư suy nghĩ, cảm giác mình thân là Hoàng tử, thật sự quá không tốt, thẹn với liệt tổ liệt tông…” Nói rất nhiều lời Quan thoại linh tinh lung tung, lời nói khách sáo, càng nói càng hoảng hốt.
(*) Quan thoại: Giọng quan cách. Cũng chỉ tiếng phổ thông.
Hoàng đế không khỏi nhíu mày, “Mấy ngày trước Quý phi cầu cạnh với trẫm, ngày hôm nay Thái hậu cũng nhắc tới chuyện này, trầm liền nghĩ, nếu như ngươi đã biết lỗi, trầm liễn nể tình Thái hậu mà tha thứ cho ngươi một lần này. Nhưng mà, trẫm lệnh cho ngươi ở đây tư quá, ngươi ngược lại tư quá như vậy sao?” Âm thanh nghiêm nghị.
Khang Vương bị hù sợ liên tiếp dập đầu, “Phụ hoàng bớt giận, phụ hoàng bớt giận.”
Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Khang Vương dập đầu vô số lần sau đó mới ý thức được Hoàng đế đã đi, ngồi thẳng người, ánh mắt mờ mịt. Tư quá? Ta sai ở chỗ nào? Ta… Ta không phải chỉ đánh cuộc với Cao Nguyên Diệu sao? Hắn thắng, ta thua, thua liền chịu hành hạ như thế này?
Bởi vì tuổi của Hoài Viễn Vương không nhỏ, Thái hậu liền thúc giục Hoàng đế mau sớm chuẩn bị hôn sự cho hắn, để cho hắn sớm ngày cưới Vương phi về, khai chi tán diệp vì Hoàng thất. die nda nle equ ydo nn
Yêu cầu này của Thái hậu thật đúng lúc, Hoàng đế không lời nào để nói, liền hạ khẩu dụ lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt, lệnh cho lễ bộ chuẩn bị hôn lễ.
Khâm Thiên Giám phái đi dễ làm, dù sao bọn họ chọn ngày lành cho Hoài Viễn Vương, chỉ cần suy tính một phen là được. Sau khi Lễ bộ nhận được chỉ dụ của Hoàng đế lại rất bị làm khó, “Đây là đại Hoàng tử, phong cũng là tước vị Quận Vương, chúng ta ấn theo lễ nghi gì đến làm hôn lễ mới thích hợp?” Vì chuyện này, Lễ bộ Thượng thư và hai vị Thị lang, mấy vị Lang trung thương nghị lại thương nghị, gần như sầu bạc tóc.
Lâm Thấm tiểu cô nương lại vô cùng sung sướng.
Nàng nhận được thiệp mời của phủ Tương Dương trưởng Công chúa, là chỉ cho một mình nàng, nhị tiểu thư Lâm gia.
Lần đầu tiên trong cuộc đời nhận được lời mời long trọng như vậy, Lâm Thấm cảm giác đến tầm quan trọng của mình, sắp bay lên rồi.
“Nương, đưa cho con.” Cầm thiệp mời lên, đến trước mặt La Thư khoe khoang.
La Thư cố ý cầm trong tay nhìn một chút, kinh ngạc trợn to hai mắt, “Cung thỉnh Lâm nhị tiểu thư đến, chao ôi, Lâm nhị tiểu thư chỉ có bốn tuổi xuân xanh, liền nhận được thiệp mời của phủ Tương Dương trưởng Công chúa rồi à.”
Lòng hư vinh của Lâm Thấm nhận được thỏa mãn cực lớn.
“Tỷ tỷ, đưa cho muội.” Cầm lấy thiệp mời từ trong tay La Thư, nàng lại hả hê đi tới trước mặt Lâm Đàm.
Lâm Đàm nghiêm túc nhìn qua một lần, nói: “Khách mời tới bữa tiệc của phủ Tương Dương trưởng Công chúa rất kén chọn, có rất nhiều tiểu cô nương muốn đi mà không được đi đó, a Thấm nhà ta lại được riêng một thiệp mời, có thể thấy được đáng yêu nhường nào.
Đôi tay Lâm Thấm nâng gò má nhỏ nhắn của mình lên, say mê cười hì hì.
Đứa bé vui vẻ chính là thuần túy và đơn giản như vậy, thiệp mời, liền có thể khiến Lâm Thấm tiểu cô nương vui mừng suốt hơn nửa ngày.
“Con muốn chơi quá gia gia với Luân ca ca, còn phải gây gổ với tiểu mập mạp Cao Nguyên Dục!” Lâm Thấm hào hứng bừng bừng.
Sau khi Lâm Phong về nhà mang đến một tin tức tốt, Lâm Thấm càng thêm vui mừng đến nhảy lên.
Ông ngoại của nàng Tấn Giang Hầu sắp trở về.