Kiếp Này Tôi Nhất Định Trở Thành Gia Chủ
Chương 234
Chap 234
Perez đứng trước Cung điện Hoàng gia để tiễn Florentia và Người đứng đầu Lombardy.
“Nhị hoàng tử.”
Rulac đang định lên xe thì bất ngờ quay lại gọi Perez.
“Đó là lệnh của Bệ Hạ, nên ta sẽ cho phép cậu. Nhưng đừng nghĩ đến việc sử dụng Tia vì lợi ích cá nhân của mình.”
Người đứng đầu Lombardy, với vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ, vẫn đang chăm sóc cháu gái của mình.
“Có hay không có tiền của Angenas, hãy để Tia yên. Hoàng tử có thể tự mình giải quyết hầu hết mọi việc.”
Tình yêu của Rulac dành cho cháu gái là điều Perez biết rõ nên chỉ gật đầu mà không thốt ra một lời.
“Ông nội! Đó sẽ là một số tiền rất lớn!”
Bên cạnh anh, Tia bất mãn càu nhàu.
“Con nghĩ, Clerivan cũng nên được khen thưởng.”
“Hãy nhận bao nhiêu tùy thích từ Lombardy. Tốt mà, phải không? Ta không hiểu tại sao cháu gái ta lại phải dọn dẹp mớ hỗn độn của chúng.”
“Ông quên rằng Thương đoàn Pellet cũng là của con à? Ông muốn con lấy tiền của Lombardy để lấp đầy lỗ hổng trong công việc kinh doanh của con không? Còn hơn là mất mát!”
“Chà, điều đó đúng, nhưng…”
Rulac không thể bác bỏ lời nói của Tia và cảm thấy bối rối.
“Con phải lấy lại toàn bộ số tiền. Con sẽ phá bỏ dinh thự Angenas và bán gạch nếu cần thiết.”
Tia nói, nắm chặt tay rồi lẩm bẩm, ‘ Mặc dù không biết ai sẽ mua nó vì nó xui xẻo. ‘
Rulac không còn nói được gì với cháu gái mà chỉ liếc nhìn Perez.
“Hãy tự mình làm tốt nhé, Nhị hoàng tử.”
“Tôi hiểu.”
Tia nắm lấy tay của Perez khi anh ấy đưa ra một câu trả lời thẳng thừng và nhìn anh ấy như thể, ‘Anh không hiểu gì cả. Cậu không nên làm vậy!’
Ngay cả khi không nói, anh vẫn có thể nghe thấy những gì cô ấy đang nói bằng mắt.
Perez lặng lẽ hộ tống Tia ra xe ngựa của họ với nụ cười trên môi.
“Anh nên từ từ, đừng làm quá sức.”
Tia nói với Perez qua cánh cửa đang đóng và đang cằn nhằn anh với vẻ lo lắng.
Cạch.
Cánh cửa xe đóng lại và cỗ xe của Lombardy bắt đầu di chuyển.
Perez đứng nhìn phía sau xe một lúc mới quay người và bắt đầu di chuyển nhanh chóng.
Sau khi xác nhận rằng Hoàng hậu đã đến ngục tối, anh lập danh sách các Hiệp sĩ Hoàng gia đi theo Hoàng hậu.
Sau đó, cử thêm một đội quân đáng tin cậy đến biệt thự Angenas nằm trong Thủ đô để phong ấn các cánh cổng của nó.
Anh gửi thư cho những gia đình có thế lực, trong đó có Killian, chủ tịch hội đồng quý tộc, giải thích những gì gia tộc của Hoàng hậu đã phạm phải và mệnh lệnh phải trừng phạt họ thật nặng.
Cuối cùng, anh gửi một lá thư bổ nhiệm Thái tử do Jovanes viết bằng nét chữ mờ cho các gia đình đại diện của từng vùng.
Như thể đã chuẩn bị từ lâu, Perez thực hiện nhiệm vụ liên tục không chút chậm trễ.
Các quan chức đang thực hiện nhiệm vụ đều vô cùng ngạc nhiên và mở to mắt nhìn Perez làm việc. Mọi thứ được thực hiện chỉ trong vài giờ.
Đang làm việc như một cái máy, không ăn, không uống, không nghỉ ngơi, Perez bất ngờ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Ta sẽ đi một mình.”
Anh tiếp tục bước đi, chỉ để lại những lời đó cho các Hiệp sĩ Hoàng gia sắp đi theo anh.
Perez đã lang thang không mục đích, rồi đến một lúc nào đó, đến nơi nào đó rồi dừng lại.
Hm~
Vào mùa đông, những cành cây trơ trụi trông ảm đạm tạo nên âm thanh buồn thảm trong gió.
Perez ngước nhìn cung điện trong khu rừng hẻo lánh. Tay nắm cửa đã bị gãy, cánh cửa rỉ sét kêu lạch cạch mỗi khi có gió thổi qua.
Perez bước thêm vài bước về phía cung điện đổ nát. Anh giẫm phải những chiếc lá rụng chưa mục nát.
“Mẹ.”
Perez hơi cau mày trước lời nói khó xử mà đã lâu rồi anh không nói ra.
Có cảm giác như anh ấy đang mặc bộ quần áo không phù hợp với mình.
Từ ‘mẹ’ không hợp với anh ấy.
Tương tự như vậy, mẹ của Perez, Kayla, một người hầu gái, còn lâu mới trở thành một người mẹ.
“Hoàng tử của tôi, thưa ngài.”
Mẹ anh luôn gọi Perez như vậy. Không phải với tư cách một đứa con trai, mà như thể cô đang phục vụ chủ nhân của mình.
Kayla mỉm cười rạng rỡ khi cậu bé đọc cuốn sách cho cô và vui vẻ kể về nó.
Ngay cả trong mắt một Perez trẻ tuổi, nụ cười đó cũng thật đẹp. Thấy cô có vẻ vui vẻ, Perez háo hức đọc tiếp.
Nhưng điều đó chỉ xảy ra một lần…
Chỉ một lần Kayla thể hiện điều gì đó tương tự như tình cảm.
Anh vẫn còn nhớ cái lần giữa mùa hè đó, bàn tay dịu dàng lau mồ hôi cho anh sau khi chạy vòng quanh trước cung điện biệt lập vẫn được bảo trì tốt.
“Hoàng tử không bị thương chứ?”
Buồn thay sau đó, phần lớn ký ức về mẹ anh đều là những điều kinh khủng.
Với giọng nức nở, cô ngước nhìn Hiệp sĩ.
“Tôi thà để anh giết tôi còn hơn. Làm ơn giết tôi ngay đi!”
Đôi bàn tay teo tóp của cô nắm lấy Hiệp sĩ mà Hoàng hậu cử đến để ngăn cô vào Cung điện.
Kayla muốn chết. Ngay sau đó, cô không chịu ăn.
Đó là sự phản kháng duy nhất mà Kayla có thể thực hiện trước một thế giới không ban cho cô ân sủng của cái chết.
Perez mở cánh cửa đang lung lay nguy hiểm và bước vào cung điện.
Những con chim đang xây tổ trong đống đổ nát đã giật mình và bay đi. Một số chiếc lông vũ họ đánh rơi là thứ duy nhất đáng chú ý ở nơi này.
Cung điện vừa quen vừa lạ đã phủ đầy bụi bặm không còn phân biệt được trắng đen.
“Mẹ. Mẹ đừng chết mà.”
Perez lắng nghe giọng nói đáng thương của bản thân lúc còn nhỏ, nghĩ rằng giọng nói của mình dường như phát ra từ đâu đó trong đống đổ nát.
Đôi mắt khô khốc vì không chịu uống nước thậm chí còn không rơi nước mắt khi Kayla khóc.
“Hoàng tử tội nghiệp. Hoàng tử phải sống.”
Cô bỏ lại đứa con trai mười một tuổi của mình và chọn cái chết. Sau đó cô ấy bắt đầu nói mà dường như không có hồi kết.
“Tôi có chuyện muốn hỏi ngài, Hoàng tử. Hoàng tử yêu tôi phải không? Vậy ngài sẽ lắng nghe tôi chứ?”
“Lắng nghe một cách cẩn thận. Con có làm theo lời mẹ không?”
“Sống. Và trong tương lai, hãy giết Hoàng đế và Hoàng hậu. Nếu con cảm thấy có lỗi với mẹ, hãy trả thù cho mẹ.“
Đôi mắt nâu bình thường tưởng chừng như bất lực lúc đó lại ánh lên dữ tợn.
“Trước khi điều đó xảy ra, Hoàng tử không được chết cho đến khi ngài trả thù cho tôi.”
“Mẹ…?”
“Nếu Hoàng tử yêu tôi, xin hãy giúp tôi một việc. Hãy sống sót và trả thù cho tôi…”
Kích thích tình yêu mù quáng của một đứa trẻ dành cho mẹ mình, Kayla đã thực hiện một điều ước cuối cùng đầy tàn nhẫn.
“Nó vẫn chưa kết thúc.”
Giọng nói thô ráp của Perez vang vọng trên trần cao của cung điện.
“Bây giờ người có hài lòng một chút không?”
Mẹ.
Chữ ‘mẹ‘ cuối cùng cũng bị nuốt chửng.
Một cơn gió từ đâu đó thổi tới và cuốn vào tóc Perez.
Mắt nhắm lại khi gió vuốt ve khuôn mặt
Bóng tối ngày ấy, khi anh khao khát một mảnh tình cảm và chịu đựng những điều khủng khiếp trong khi sống sót một mình, dường như lại xâm chiếm toàn bộ cơ thể anh.
Chính lúc đó.
“Tôi tưởng tôi đã bảo cậu nghỉ ngơi.”
Năng lượng đen tối đang giam cầm Perez ngay lập tức bị phá vỡ bởi một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau anh.
“Có phải Thái tử tương lai của chúng ta sẽ không nghe lời tôi nữa không?”
Anh có thể nói mà không cần nhìn lại.
“…Tia.”
“Anh đang làm gì ở đây vậy, Perez?”
Tim anh lỡ nhịp khi nghe tiếng bước chân nhỏ đang đến gần không chút do dự.
“Tôi chỉ đang sắp xếp lại những suy nghĩ của mình thôi.”
Perez từ từ quay lại khi trả lời.
“Yeah, tôi đã nghĩ cậu sẽ ở đây,”
Tia nói, nhìn anh bằng đôi mắt xanh lục dường như đang phát sáng.
Và cô ấy nói, nhìn lại cung điện cũ.
“Đã lâu rồi tôi mới đến đây. Đây là một nơi đầy kỷ niệm.”
“…Ký niệm.”
“Không phải sao? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở khu rừng trước cung điện này, và lần thứ hai là khi chúng ta chia sẻ bánh quy chocolate trong phòng ngủ đằng kia.”
“Ah.”
Đôi môi đỏ mọng của Perez hơi hé mở, nhớ về khoảng thời gian đó.
“Nếu tôi là người duy nhất nghĩ như vậy thì tôi hơi thất vọng.”
Tia cười lớn.
“Không, tôi cũng vậy.”
Perez nói như thể đang khẩn trương kiếm cớ.
“Tôi đùa thôi, Perez. Tôi biết anh cảm thấy thế nào khi quay lại đây nên tôi cố tình nói đùa.”
Tia vừa nói vừa đưa tay tới trước ngực Perez.
“Cậu thấy kì lạ sao?”
“Hửm?”
“Cậu nên tự hào, hạnh phúc ngay cả khi mình đã thắng.”
Đôi mắt xanh sống động của Tia mãnh liệt như nhìn thấu mọi thứ.
“Điều đó có ổn không?”
“Tất nhiên, cậu đã sống sót và đi xa đến mức này.”
Tia nói với giọng trầm.
“Làm tốt lắm. Cậu thực sự tuyệt vời. Vậy nên từ nay hãy sống cho chính mình nhé Perez. Không phải cho ai khác, mà là cho chính cậ—!”
Chưa nói hết lời Perez đã nhanh chóng ôm lấy Tia.
Vì sợ làm tổn thương Tia, tay anh run rẩy, cố gắng ôm cô chặt hơn.
Tia có vẻ hơi ngạc nhiên và nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng Perez.
“Tia.”
“Hả?”
“Cảm ơn.”
Ôm chặt cơ thể cô một lần nữa, Perez nghĩ.
‘Kể từ bây giờ, tôi sẽ sống một cuộc đời vì em.’
‘Tôi sẽ sống một cuộc sống cho chúng ta .’
Hiện tại anh đang sửa lại kế hoạch phá hủy cung điện này.
“Tôi phải xây dựng lại cung điện này.”
“Sao đột nhiên thế?”
Bị vùi trong ngực anh, giọng nói của Tia trở nên nghèn nghẹt.
Nghe vậy, Perez đáp lại với một nụ cười lặng lẽ.
“Như Tia đã nói, đó là nơi chứa đựng ký ức của chúng ta.”
Trong khu rừng gần Cung điện của Hoàng hậu, cung điện nhỏ không tên này giờ đây sẽ được anh nhớ đến theo nghĩa đó.
—
“Cô gái trẻ này nên đi làm ngay bây giờ!”
Tôi hét lên, kiểm tra bản thân trước gương.
“Cô thích nó đến thế à? Về việc thanh lý tài sản của Angenas, thưa tiểu thư?”
Louryl vừa hỏi vừa mỉm cười với tôi.
“Tất nhiên, họ có rất nhiều tài sản tiềm ẩn! Không còn tiền để trả hết nợ, nhưng sẽ có tiền nếu chúng ta thu thập hết đồ trang sức của họ ”.
Có bao nhiêu địa điểm bí mật với những món đồ đắt tiền được cất giấu khắp dinh thự rộng lớn của họ?
Hôm nay là ngày thứ ba, việc tịch thu tài sản của gia đình Angenas vui như thể chúng tôi đang đi săn tìm kho báu vậy.
“Lần này ta sẽ tìm kiếm thêm gì nhỉ? Ruby? Kim cương?”
Trong lúc đang ngâm nga với tâm trạng vui vẻ, tôi đang định trả lời thì…
“Chị ơi!”
“Ồ, Crenny!”
Từ xa, Crenny nhanh chóng tiến đến với nụ cười rạng rỡ.
“Chị nghe nói em vừa trở về từ học viện. Nhưng chị bận quá nên quên mất.”
“Em nghĩ vậy nên em đến tìm chị.”
Crenny khá cao và có khuôn mặt sáng hơn rất nhiều so với thời gian ở kiếp trước.
Việc giáo dục sớm của tôi đã được đền đáp.
Đó là điều đương nhiên vì hiện tại anh ấy đang làm tốt hơn rất nhiều ở học viện so với kiếp trước.
“Chị đi đâu vậy?”
“Ồ, để dọn dẹp một chút.”
“Dọn dẹp?”
“Ừ, đại loại như vậy. Em có cần gì không? Có khẩn cấp không?”
Crenny lắc đầu trước câu hỏi của tôi.
“Không, em chỉ muốn nhìn mặt chị nên đến chào thôi.”
“Ôi, chàng trai đáng yêu của tôi.”
Tôi vừa nói vừa xoa đầu anh ấy như hồi còn bé.
“Tối nay em có muốn quay lại đây và dùng bữa cùng chúng ta không?”
“Đúng rồi! Em muốn kể cho chị nghe về những gì đã xảy ra ở học viện và em cũng có một món quà dành cho chị!”
“Được rồi. Tối nay—Ôi!”
Tôi vấp ngã khi nói chuyện với Crenny.
“Ah, chị ổn chứ?”
Tôi gần như bị bong gân mắt cá chân.
Nhờ có Crenny ở bên cạnh nên tôi không bị thương.
“Việc này không được đâu. Em sẽ hộ tống chị ra xe ngựa.”
Tôi tưởng anh ấy chỉ cao thôi nhưng thực ra anh ấy có rất nhiều sức mạnh trong tay đang ôm lấy tôi.
“Em đã lớn như vậy từ khi nào?”
Tuy nhiên, tôi lại cố xoa đầu Crenny trong khi nói vậy.
“…Crenny?”
Tôi thấy khuôn mặt tươi cười của Crenny trở nên trắng bệch. Và lý do ngay lập tức được tiết lộ.
“Ngươi là ai?”
Perez tiến lại gần với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt dán chặt vào tay tôi đang nắm tay Crenny.
#h
Perez =))) nhầm lẫm tai hại đó nha =))))