Kiếp Này Tôi Nhất Định Trở Thành Gia Chủ
Chương 229
Chap 229
Sau cuộc gặp, Duigi Angenas và Ethan Klaus trở về cung điện của Hoàng hậu Lavini.
Bịch!
Tiếng Duigi ngã xuống ghế rất lớn.
“Thế là xong.”
Duigi lẩm bẩm, đau đầu.
Ngoài việc bị tước đoạt lãnh thổ Angenas, cuối cùng ông còn bị tước bỏ vị trí đại diện của phương Tây.
“Đó là một vở kịch hoàn hảo.”
Duigi vẫn còn choáng váng.
“Pellet… Pellet…”
Anh ta nên tức giận hay sợ hãi? Anh thậm chí còn không có một manh mối nào.
“Phó Lãnh chúa Lombardy là chủ sở hữu của Thương đoàn Pellet…Huh.”
Anh ấy thậm chí còn cười bất chợt.
“Trong trường hợp đó, từ lần đầu tiên Clerivan Pellet đến cho vay tiền, không, từ lần đó với Sussew….Không, cũng không phải vậy.”
Duigi lắc đầu, lẩm bẩm một mình.
Lý do họ cần Người đứng đầu Sussew là vì dự án phát triển phương Tây thất bại, và lý do dự án đó thất bại…..Duigi Angenas che miệng bằng cả hai tay.
“Anh bắt đầu từ chỗ quái nào vậy—”
“Duigi.”
Đứng trên lưng ghế sofa, Hoàng hậu Lavini lạnh lùng gọi em trai mình.
“Câm miệng.”
Hoàng hậu, người đã rơi nước mắt buồn bã khi nắm tay áo Hoàng đế trong hội trường, đã không thấy đâu cả.
Nước da của cô trắng trẻo nhưng ngọn lửa vẫn còn trong mắt cô.
Lavini co tay nhìn Duigi với ánh mắt chết chóc, muốn xé miệng anh ta để ngăn nó lại huyên thuyên.
Lớp da của chiếc ghế phát ra tiếng động kinh hoàng khi Lavini dùng móng tay cào vào nó.
“Jovanes, gã hèn nhát đó.”
“Sẽ không có vấn đề gì khi Nhị Hoàng tử thấp hèn và con nhãi Florentia Lombardy bắt đầu hợp tác cùng nhau.”
Cuối cùng, Jovanes là người đâm dao vào lưng Angenas.
Kể từ ngày đính hôn với Lavini, Jovanes chưa bao giờ là một người chồng tử tế dù chỉ một khoảnh khắc.
Anh ta liên tục đè nặng lên Angenas và chỉ được kêu gọi để tôn thờ anh ta, sau đó anh ta sẽ thèm muốn những người phụ nữ mới.
Perez là đứa con ngoài giá thú duy nhất mà Lavini đã bỏ lỡ trong số rất nhiều mầm mống của sự không chung thủy.
Và sai lầm đó giờ đây đang bóp nghẹt Lavini.
“Đáng lẽ tôi nên giết anh ta khi anh ta còn trong bụng mẹ.”
Lavini lạnh lùng lẩm bẩm.
“Bây giờ, không phải đó là điều chúng ta cần phải nói chuyện nghiêm túc sao?”
“…Gì?”
“Nhị hoàng tử, nếu chúng ta xin lỗi đủ chân thành về những gì đã làm trong quá khứ, liệu có khả năng ngài ấy sẽ để chúng ta yên không?”
Duigi nói với đôi mắt trống rỗng.
“Hoặc, nếu gọi cho Florentia Lombardy và cố gắng làm thân với cô ấy…?”
Anh gật đầu như thể anh thích ý tưởng của chính mình.
“Cho dù ngươi có quỳ xuống cầu nguyện ba ngày ba đêm, ngươi cho rằng Nhị hoàng tử sẽ để Angenas yên sao?”
“Không thể biết cho đến khi ta thử!”
Duigi, người đã hét vào mặt Lavini, thậm chí còn đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Đây là quyết định mà tôi sẽ đưa ra với tư cách là người đứng đầu Angenas. Kể cả khi chị gái tôi có ngăn cản tôi cũng vô dụng—.”
“Ethan.”
“Vâng, thưa Hoàng hậu.”
“Cắt đứt lưỡi của Duigi.”
Thời điểm mệnh lệnh được đưa ra, Ethan Klaus đã tiếp cận Duigi mà không hề do dự.
“Cái…Chị…Hoàng hậu!” Duigi hoảng sợ bỏ chạy.
Tuy nhiên, sự việc chỉ diễn ra trong tích tắc, anh bị bắt và Ethan buộc phải mở hàm.
“Huh! .. ừm!”
Đó là lúc con dao đen tối chuẩn bị thọc vào miệng Duigi.
“Đưa nó cho ta.”
Bàn tay trắng nõn của Lavini lấy con dao từ tay Klaus và chĩa vào đôi mắt đầy sợ hãi của Duigi.
“Người đứng đầu Angenas?”
Lavini cười với giọng hơi run.
“,Người chưa từng làm gì cho gia đình ngoại trừ việc sinh ra là một đứa con trai, dám cả gan nói điều đó với ta sao?”
“Không, uhh…” Duigi run rẩy và rơi nước mắt trước sức mạnh khủng khiếp của Ethan Klaus, người đang nắm hàm anh.
“Với tư cách là Người đứng đầu Angenas, ngươi sẽ xin lỗi thứ thấp kém đó chứ?”
Đôi mắt xanh của Ravini ánh lên một cách khủng khiếp.
“Vậy thì ta sẽ phải xé miệng ngươi để ngươi không thể làm điều đó.”
“Ah! Ahhh!”
Lưỡi dao găm cắt một đoạn dài trên miệng của Duigi.
Máu đỏ tuôn ra từ vết cắt.
“Ờ…ờ..uh..!”
Duigi thậm chí không thể hét lên. Anh ta ôm cái miệng rách nát của mình trong tay và run rẩy.
“Bây giờ thì yên tĩnh một chút.”
Lavini ném con dao găm đến cạnh Klaus.
Con dao găm đầy vết máu lăn lộn trên sàn.
“Sao ta lại phải đi xa đến thế này?”
Lavini nói, nhớ lại những ngày cô phải chịu đựng đủ loại tủi nhục, tủi nhục để có được sự sủng ái của Jovanes.
Và lối thoát duy nhất để giải quyết tình huống này vụt qua đầu cô.
“Thực vậy.”
Một nụ cười có thể tạo cảm giác ớn lạnh cho bất cứ ai hình thành trên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Ta là Hoàng hậu của Đế chế Lambre này.”
Quyền lực mà Nhị hoàng tử và cô bé đáng yêu đó vẫn chưa tước đi khỏi cô.
Và nó sẽ vẫn như vậy.
Lavini gọi một trong những người giúp việc đang đợi bên ngoài.
Ngay khi cô bước vào, người hầu gái nhìn thấy Lãnh chúa Angenas chảy máu từ miệng đã trở nên kinh hoàng và sợ hãi.
“N-Người cho gọi, Hoàng hậu?”
“Gọi Otua.”
Trái ngược với khung cảnh khủng khiếp của căn phòng, giọng nói của Lavini rất bình tĩnh.
“Vâng, thưa Hoàng hậu.”
Người giúp việc nhanh chóng trả lời và rời khỏi phòng, dường như đang chạy trốn.
‘Otua.. Thị nữ trưởng?’
Duigi, người rùng mình vì đau đớn khủng khiếp và chỉ tập trung vào việc cầm máu ở miệng, mở to mắt.
Hầu gái Otua là người ngay cạnh Hoàng đế.
‘Không đời nào.’
Và Lavini, người đang nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh.
“Chắc bây giờ cậu đã nhận ra rồi.”
Lavini ném chiếc khăn tay của mình cho Duigi và cười lớn.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu Hoàng đế chết mà không có Thái tử được bổ nhiệm? Cậu biết mà, phải không Duigi?”
“Haaa..n-nhưng c-chị…”
“Đúng vậy, ta có quyền chọn người thừa kế ngai vàng tiếp theo.”
Nuốt chửng.
Duigi nuốt khan một cách vô thức.
Vị máu kim loại lan tỏa trong miệng anh nhưng anh sốc đến mức không thể nhận ra.
“Nếu ông ta không thể phong con trai ta làm Thái tử thì chính ta sẽ phong con trai ta làm Thái tử.”
Một lúc sau, hầu gái Otua đứng trước mặt Hoàng hậu.
“Cô đã gọi tôi phải không, Hoàng hậu…”
Hầu gái Otua nói mà không hề nhìn về phía Duigi.
“Bệ hạ hiện đang ở đâu, Otua?”
“Ngài ấy vẫn chưa đi săn về.”
“Nếu anh ấy đi săn, anh ấy sẽ khát khi trở về.”
Hoàng hậu đặt một cái chai nhỏ xuống trước mặt cô hầu Otua.
Nhìn thấy cái chai, cô hầu Otua nhắm chặt mắt và cúi đầu xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên Hoàng hậu đặt một ‘chai thủy tinh nhỏ’ trước mặt mình.
“Thứ người đưa cho tôi ngày hôm trước… nó vẫn còn đầy một nửa.”
“Ta đã bảo ngươi đổ hết mà. Chắc ngươi lại lười biếng nữa rồi.”
Hoàng hậu Lavini nói như thể đang mắng một đứa trẻ.
“Không phải vậy…”
“Cầm. Nó không khác gì đâu.”
Theo lời của Hoàng hậu, hầu gái Otua buộc phải bỏ chai thủy tinh vào túi. Những đầu ngón tay của cô đang run rẩy từng mảnh.
“Đó là nọc độc của nhện Tithi. Lần này hãy đổ hết lượng trong chai vào.”
Cô hầu Otua biết rõ điều đó có nghĩa là gì.
Từ lúc Hoàng hậu bắt đầu hạ độc từng chút một đồ ăn của Hoàng đế, cô đã nghĩ rằng ngày này sẽ đến.
“Còn cuộc sống của tôi thì sao?” Cô hầu Otua hỏi.
“Ngươi đang hỏi một câu hỏi thú vị đấy.”
Sau đó Hoàng hậu Lavini nhếch mép nói.
“Người có định thỏa thuận với tôi không?”
“Ý của tôi không phải như vậy! Tôi chỉ ước rằng ngay cả khi tôi cho thứ độc này vào đồ uống của Bệ hạ thì mạng sống của tôi sẽ được tha…!”
“Ai đã cho phép cô trở thành thị nữ trưởng như bây giờ?”
Cô hầu Otua cắn môi.
Tuy là một cung nữ nhưng do ảnh hưởng của Hoàng hậu Lavini nên cô đã trở thành một cung nữ có địa vị cao hơn.
Về phía người hầu gái đang cắn môi không nói được gì, Hoàng hậu Lavini nói.
“Đừng quên rằng một phần máu mủ của ngươi vẫn còn ở Angenas.”
“…Vâng, thưa Hoàng hậu.”
Hầu gái Otua chỉ nói một lời đồng ý rồi quay trở lại cung điện của Hoàng đế.
“Người tin tưởng cô hầu đó sao?”
Ethan Klaus, người đang lặng lẽ quan sát, hỏi.
“Nếu ta không tin cô ấy thì sao?”
“Vậy tôi sẽ đi theo cô ấy.”
“Ta luôn vui mừng vì lòng trung thành của cậu, ta biết ta có thể tin tưởng cậu.”
Hoàng hậu Lavini nói, lần đầu tiên ngồi vào ghế sau khi bước vào phòng.
“Một cô hầu gái tự tay đầu độc rượu của Hoàng đế sẽ chỉ điểm ta? Ta có nên sợ không?”
Ngoài ra, cô còn giữ gia đình của hầu gái Otua làm con tin tại điền trang Angenas.
“Cô hầu gái đó không thể phản bội ta được.”
Lavini nói vậy và ra lệnh cho Ethan Klaus.
“Quay trở lại dinh thự và chuẩn bị quân đội của Angenas. Và khi ta gửi thông báo, hãy đưa họ đến Cung điện Hoàng gia.”
Hoàng hậu Lavini nhặt một chiếc khăn tay khác lên và nói, lau vết máu trên tay.
“Nếu Bệ hạ chết, một số thế lực gây rối có thể sẽ làm điều gì đó nguy hiểm.”
“Tôi xin chấp nhận mệnh lệnh của người, thưa Hoàng hậu.”
Ethan Klaus trịnh trọng trả lời.
Nhưng Lavini không nhìn anh. Đôi mắt cau có của cô nhìn vào vết máu vương vãi trên váy.
Đó là vết máu đỏ đã in trên chiếc váy lụa xanh và sẽ không bao giờ xóa được.
—
Mặt trời đã lặn.
Cỗ xe chở Hoàng đế Jovanes quay trở lại cung điện và khá lâu sau đó.
Lavini cởi chiếc váy dính máu và thay chiếc váy mới rồi ngồi một mình.
Ravini không cử động, thậm chí còn chớp chớp lông mi, như thể sợ thời gian đang chảy đang làm chệch hướng cô ấy.
Đã bao nhiêu thời gian trôi qua?
“Hoàng hậu!”
Lavini hướng thẳng mắt về phía giọng nói khẩn cấp đang gọi cô.
“Bệ hạ! Hoàng đế đã sụp đổ!”
“Ý ngươi là gì!?”
Lavini hét lên khi cô kiểm tra mình lần cuối trong gương.
Cùng với chiếc váy, trang sức của cô cũng được thay thế bằng những món đồ đơn giản.
Hoàng hậu ăn mặc đẹp đẽ bên cạnh Hoàng đế đã chết, trông không đẹp chút nào.
“T- tôi vừa nghe tin từ Cung điện Hoàng gia…Tôi nghĩ Hoàng hậu nên đi..!”
“Nếu đó là tin đồn sai sự thật, ta sẽ cắt cổ ngươi!”
Hoàng hậu mở cửa và hét lên.
Cô ấy đã nhìn vào gương một lúc trước và chỉ còn lại khuôn mặt ngạc nhiên trước tin tức bất ngờ.
Lavini nắm lấy gấu váy vội vàng đi về phía Hoàng cung.
Khi đến gần phòng ngủ của Hoàng đế, Hoàng hậu mỉm cười trong lòng.
Điều này là do bầu không khí hỗn loạn của Cung điện Hoàng gia là bằng chứng cho thấy mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch.
Một khi cô ấy đến đó.
“Đây rồi, thưa Hoàng hậu.”
Thái y vừa nói vừa từ phòng ngủ của Hoàng đế đi ra lau mồ hôi.
Rồi anh nói với một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
“Hoàng đế đã vượt qua cơn nguy kịch một cách an toàn.”
#h