Kiếp Này Tôi Nhất Định Trở Thành Gia Chủ
Chương 179
Chap 179
Ồ. Tôi đã rất ngạc nhiên.
Khuôn mặt của Perez lúc này trông quyến rũ đến mức choáng váng và nghẹt thở.
Tôi nghĩ vẻ đẹp là như thế này.
Này, cậu thật sự nguy hiểm đấy.
Tôi có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch và mặt tôi đỏ bừng.
Nhưng Perez chỉ bị ám ảnh bởi việc đóng vai chồng sắp cưới của tôi.
Tôi cố gắng nghĩ như vậy và bình tĩnh lại.
Sau khi tâm trí tôi bình tĩnh lại một chút, tình hình xung quanh tôi bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.
Hoàng hậu có vẻ khá bất ngờ trước thái độ khá trơ trẽn của Perez.
Bây giờ sự điềm tĩnh của hoàng hậu đã bị phá vỡ.
Tôi che miệng giả vờ xấu hổ khi nhìn thấy Perez đỏ mặt.
“Ôi, Hoàng tử…”
Tôi định rút tay ra một cách tự nhiên.
Nhưng Perez sẽ không để tôi đi.
Tôi rút tay ra và ngọ nguậy trong đó, nhưng bàn tay to lớn của anh ấy không nhúc nhích.
Tôi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào anh, giả vờ dựa sát vào Perez để Hoàng hậu không nhìn thấy.
‘Này, đừng nói cậu không bỏ ra nhé?’
Sau đó Perez lặng lẽ liếc nhìn Hoàng hậu.
“Hahaha…”
Khi tôi mỉm cười kiểm tra Hoàng hậu, tôi vẫn có thể thấy cô ấy đang quan sát tôi và Perez.
Vâng, chúng tôi không thể làm gì được.
Nắm tay người khác có chút lúng túng, nhưng nếu Hoàng hậu có chút nghi ngờ thì mọi chuyện nên kết thúc ở đây.
Tôi vỗ nhẹ vào vai Perez mà tôi đang tựa vào, và nhìn anh ấy với ánh mắt yêu thương và điên cuồng.
Hoàng hậu nói như thể không hài lòng khi tôi và Perez không buông tay.
“Thật thô lỗ, Nhị hoàng tử.”
“Thật xin lỗi, thưa Hoàng hậu. Nhưng như người có thể thấy, vợ sắp cưới của tôi là một người rất đáng yêu. Một khi đã nắm giữ nó, tôi sẽ không thể buông nó ra được.”
Đó là câu trả lời láu lỉnh của Perez, có vẻ như rất tức giận ngay cả khi tôi đứng nhìn từ bên cạnh.
Ngoài ra, anh nói thêm.
“Tất nhiên, Hoàng hậu sẽ hiểu với tấm lòng rộng lượng.”
Nếu Perez đi xa đến thế thì Hoàng hậu không còn gì để nói.
Nếu bà ấy nói: ‘Ta không thấy được hành động trìu mến của ngươi, vậy nên hãy buông tay ra ngay!’, điều đó sẽ khiến Hoàng hậu xấu hổ.
Hoàng hậu Lavini biết rõ điều đó nên không còn cách nào khác ngoài mỉm cười lạnh lùng và đưa ra câu trả lời.
Sau cùng, Perez đã nắm tay tôi cho đến khi món tráng miệng được dọn ra.
Tay tôi đang đổ mồ hôi.
Đã đến lúc tôi phải bỏ cuộc vì ngay cả khi tôi nhìn Perez, anh ấy cũng chỉ mỉm cười với tôi.
Tak.
Thứ mà người hầu đặt xuống trước mặt tôi với tiếng động nhỏ của chiếc đĩa là một chiếc bánh dâu tây có hình dáng quen thuộc.
Cái này…
“Ta đã chuẩn bị món mà quý cô Lombardy thích ăn. Đó có phải là Đại lộ Caramel, tên của nơi đó không?”
Hoàng hậu và tôi nhìn nhau mỉm cười.
Bây giờ Hoàng hậu đang nói chuyện với tôi bằng một chiếc bánh từ Đại lộ Caramel.
Giống như nói ‘Ta đã nghiên cứu về người nhiều đến mức này và ta biết rõ ngươi.’
Đối với hầu hết mọi người, mồ hôi lạnh sẽ chảy ra sau lưng.
Tôi nhìn xuống chiếc bánh kem dâu.
Hoàng hậu cũng không sai.
Bánh kem dâu tây thực sự là một trong những món tráng miệng tôi thường mua.
Nhưng đồng thời, tôi có thể cảm nhận được những hạn chế trong trí thông minh của Hoàng hậu.
Lý do tôi mua chiếc bánh này thường xuyên là vì Lauryl.
Bởi vì đây là món ưa thích của Lauryl.
Marilyn, con của Lauryl, cũng lấy một ít kem tươi ngọt ngào này và ăn một cách ngon lành khi cho vào miệng.
Nếu trí thông minh của Hoàng hậu tốt như vậy thì đây không phải là điều tôi thích, nhưng những chiếc bánh sô cô la phủ caramel sẽ ở trước mặt tôi.
Nếu đây là bữa tối do tôi chủ trì thì đó sẽ không phải là một chiếc bánh mà là một loại trái cây rắc mật ong hảo hạng nhất trước mặt Hoàng hậu.
“Cảm ơn Hoàng hậu.”
Tôi mỉm cười cầm nĩa và ăn chiếc bánh một cách ngon lành.
Như thể đây thực sự là sở thích của tôi.
Tôi có thể thấy Hoàng hậu mỉm cười hài lòng.
Và có một người khác ở trước mặt tôi.
“Hoàng hậu, đây là…”
“Đó là quà đính hôn của ta dành cho Quý cô Lombardy.”
Hoàng hậu có vẻ quyết tâm chiếm được trái tim tôi, ngoài việc nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và Perez.
Bà ấy đang nghĩ đến việc xây dựng một cây cầu thông qua tôi với cha tôi.
Không còn tiền để vay Sussew nên Angenas đang tìm vật chủ để thay ống hút mới.
Nếu chúng ta nhìn vào nó, hiện tại chính bố tôi là người kiếm được nhiều tiền nhất trên lục địa.
“Cảm ơn Hoàng hậu.”
Khi tôi mở chiếc hộp đen, bên trong có một đôi bông tai ngọc lục bảo.
Thiết kế cổ xưa dường như là một món đồ cũ có giá trị trong nháy mắt.
Mặc dù tiền ở Angenas đã cạn kiệt, nhưng Hoàng hậu vẫn có tiền để Hoàng gia có thể hoạt động riêng lẻ.
Nhưng theo tôi biết, hầu hết họ cũng đầu tư vào hoạt động kinh doanh của Angenas.
Là một Hoàng hậu, bà khá hào phóng.
Hoàng hậu mỉm cười và giải đáp câu hỏi của tôi.
“Đó là viên ngọc quý được Hoàng gia truyền lại qua nhiều thế hệ.”
Đúng rồi này.
Có vẻ như nó là một món đồ từ Kho bạc Hoàng gia.
“Đó là Quý cô Lombardy, người sẽ sớm trở thành thành viên của Hoàng gia, vì vậy ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu giữ trước một trong những Báu vật Hoàng gia, ta cũng đã lựa chọn cẩn thận.”
“Thần rất vui mừng, thưa Hoàng Hậu.”
Tôi sẽ trả lại cái này cho Perez sau.
Sẽ có chút miễn cưỡng đối với bất cứ ai có một Vật gia truyền Hoàng gia mà không có mối liên hệ nào.
“Nhân tiện, có rất nhiều điều cần thảo luận, bao gồm lễ đính hôn của tiểu thư Lombardy và Nhị hoàng tử, và đám cưới. Khi nào Lãnh chúa Gallahan Lombardy sẽ trở về từ Cheshire?”
Tôi có thể nhận thấy nó theo bản năng.
Câu hỏi này là tại sao hôm nay Hoàng hậu lại tổ chức bữa tối và khiến tôi cảm thấy hài lòng với đủ loại tự mãn và châu báu.
Tôi đóng hộp bông tai lại và nhìn Hoàng hậu.
“Hoàng hậu, xin hãy lắng nghe mà không hiểu lầm ý muốn của thần.”
Và tôi nói với vẻ mặt hết sức thận trọng.
“Cha thần lúc này không đủ khả năng để quan tâm đến những thứ khác ngoài Cheshire. Về mặt vật chất, kịp thời và trên hết là về mặt tài chính.”
Ánh mắt của Hoàng hậu trở nên sắc bén.
Tôi đã làm điều gì đó gây phương hại đến niềm tự hào to lớn đó.
Nhưng thật bất ngờ, cô ấy không ngắt lời tôi như la mắng Perez vì sự thô lỗ.
Tôi liếc nhìn Perez đang lặng lẽ ngồi cạnh tôi.
Anh ấy nói rằng rất bận rộn.
Tức là anh đã rút cạn ví của Hoàng hậu rồi phải không?
“Nhưng thần biết một nơi có thể giúp được Hoàng hậu.”
“…Nó ở đâu?”
“Thương đoàn Pellet.”
“Pellet… Thương đoàn?”
Hoàng hậu có vẻ khá ngạc nhiên khi một cái tên hoàn toàn bất ngờ thốt ra từ miệng tôi.
Như đã biết, Pellet Corporation ủng hộ Lombardy và có xu hướng ủng hộ Perez.
Ngoài ra, có thời điểm Angenas và Pellet gặp sự cố trong quá trình kinh doanh cây Triva.
“Những ngày này, Pellet Corporation đang tìm kiếm một nơi để đầu tư lâu dài vì có quá nhiều tiền mặt. Đó không phải là bí mật lớn, như người biết đấy, đôi khi thần giúp Pellet Corporation thực hiện công việc của mình.”
Đôi mắt của Hoàng hậu lóe sáng khi tôi nói, ‘Có rất nhiều tiền mặt’.
Tuy nhiên, cô hỏi một cách mơ hồ.
“Chà, hãy xem liệu Pellet Corporation có nghe lời ta không.”
“Clerivan Pellet là thầy của thần, nhưng ông ấy là người có thể quên đi quá khứ khi nói đến tiền bạc và kinh doanh.”
Tôi nghĩ Hoàng hậu đã bị lời nói của tôi cám dỗ.
Và có vẻ như cô ấy đang nghĩ đến việc nói một lời.
Cảm nhận được ánh mắt của Perez từ bên cạnh, tôi đề nghị với Hoàng hậu.
“Thần có thể xin lời khuyên từ giáo viên của mình được không, thưa Hoàng hậu?”
—
“Đã lâu không gặp, Caitlyn, Kylus! Hai người có khỏe không?”
Sau bữa tối với Hoàng hậu, tôi đến Cung điện Poirak với Perez.
“Quý cô Florentia.”
Mặc dù Caitlyn thỉnh thoảng vẫn đến biệt thự bất cứ khi nào Học bổng Lombardy được tổ chức.
Đối với Kylus, lần cuối cùng là khi chúng tôi có cuộc trò chuyện ngắn với những người trong gia đình Herrin vào ngày sinh nhật của ông tôi.
Khi chúng tôi đang nói chuyện được một lúc thì Perez nói với hai người.
“Mang theo món tráng miệng với chocolate và trà ấm.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
Caitlyn và Kylus quan sát Perez một lúc rồi đi ra ngoài.
“Tia.”
“Huh?”
“Bây giờ hãy ngồi xuống và nghỉ ngơi.”
“Oh?…”
Đó là một điều kỳ lạ.
Perez vừa nói xong thì sự mệt mỏi ập đến.
Chắc hẳn tôi đã vô tình lo lắng về bữa tối với Hoàng hậu.
Tôi ngồi xuống ghế sofa với một âm thanh lạch cạch.
“Cảm ơn, Perez.”
Và cứ như vậy, tôi nằm xuống ghế sofa sau một lúc lâu như thể ngã sang một bên.
“Tia!”
Perez đang cởi cúc áo trên cổ, hơi cau mày, ngạc nhiên.
Đôi mắt anh ấy to và khuôn mặt anh ấy cứng đờ.
“Hahaha! Hãy nhìn mặt anh đi, Perez!”
“Ha..haiz. Tia…”
“Đùa thôi, đùa thôi mà! Cậu có nghĩ rằng tôi luôn rơi vào tình trạng như thế này không? Cậu có nghĩ tôi quá yếu đuối không, Perez?”
Khi tôi bật cười, Perez vùi mặt vào cả hai tay rồi ngồi xuống sàn dưới ghế sofa nơi tôi nằm.
Không có cuộc trò chuyện nào giữa chúng tôi trong khoảng thời gian đó.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nó khó xử.
Đúng hơn, thời gian như vậy thật thoải mái.
Bởi vì Perez là một trong số ít người ‘có thể’ thoải mái với tôi.
Một lúc sau, Perez hỏi tôi bằng giọng hơi khàn.
“Em có chắc là mình không phiền không?”
“Hả?”
“Hoàng hậu vay tiền từ Thương đoàn Pellet.”
“À cái đấy thì.”
Tôi trả lời với giọng căng thẳng.
“Đừng lo lắng, tôi thực sự không muốn cho Hoàng hậu vay tiền. Vì nếu tôi làm vậy, kế hoạch của anh sẽ thất bại.”
Perez không ngạc nhiên khi tôi biết về những kế hoạch của anh ấy mà anh ấy chưa bao giờ nói với tôi.
Đúng hơn là nó gần giống như một phản ứng tự nhiên.
“Thương đoàn Pellet sẽ mua trái phiếu để bù đắp chi phí xây dựng Lombardy của Hoàng hậu. Angenas sẽ mắc nợ Thương đoàn Pellet chứ không phải Lombardy. Nó nói rằng cô ấy không cần phải trả ngay.”
“Một mối ràng buộc.”
“Vậy thì tôi sẽ có thể hỗ trợ được khi cậu di chuyển, Perez.”
Cuối cùng, Perez quay đầu về phía tôi.
Oh, khoảng cách gần hơn tôi nghĩ.
Khoảng cách giữa mặt tôi nằm trên ghế sofa và Perez.
“Hum.”
Tôi cố tình ho và vỗ nhẹ vào vai Perez giả vờ như không sao.
“Và cậu. Cậu không cần phải làm quá sức đâu.”
“Làm quá sức?”
“Trước mặt Hoàng hậu lúc nãy… Nắm tay tôi. Cậu sẽ nói gì nếu cô ấy nghi ngờ điều đó? Cậu không nghĩ vậy sao?”
Tôi cười khúc khích, nhưng Perez thì không.
Anh ấy chỉ nhìn xuống tôi với khuôn mặt trũng sâu.
“Cười một chút.”
Tôi càu nhàu nhưng lần này Perez không phản ứng.
“…Haiz.”
Tôi thở dài, mỉm cười và nói.
“Perez, cậu vẫn chưa quên phải không? Chúng ta chỉ đính hôn theo hợp đồng thôi.”
Perez và tôi không thể nào thân thiết hơn được nữa.
Không, nó không nên như vậy.
Đôi mắt đỏ hoe của Perez, vẫn chưa trả lời, chỉ ẩn chứa tôi.
Ah.
Tôi bị đau dữ dội ở ngực.
“Perez.”
Anh ấy đã thổ lộ trái tim mình cho tôi hết lần này đến lần khác.
Nhưng tôi không thể đồng ý với nó.
Tôi không được vượt qua ranh giới đó.
Tôi không thể đáp lại tình cảm của Perez bằng một kết thúc có hậu.
Bởi vì.
“Tia.”
Perez đến gọi tên tôi.
Tôi có thể cảm nhận được bóng của Perez trên mặt mình khi nó di chuyển.
Phải. Tôi đang nằm.
Có chút vô ích, tôi ngước nhìn Perez đang dùng nửa người nửa đè lên tôi.
“Tia.”
Giọng Perez gần hơn giống như mật.
Nó sâu thẳm, ngọt ngào và tối tăm ở đâu đó.
Bàn tay của Perez di chuyển chậm rãi, giữ cho mắt đối mắt.
Như muốn tránh né nó.
Lòng bàn tay to ấm áp bao phủ vùng phẳng có trái tim dưới xương đòn của tôi.
Vào lúc đó tôi nhận ra.
Rằng tim tôi đang đập rất nhanh.
Cảm nhận được nhịp tim đập trên lồng ngực dưới làn da mỏng, Perez mỉm cười thật sâu.
Và nói nhẹ nhàng.
“Tôi nghĩ Tia mới đang làm quá sức.”
Với giọng nói đó, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.
Rồi Perez đến gần tai tôi và thì thầm.
“Em không cần phải chịu đựng điều đó đâu, Tia.”
#h
ui cha cha sói Perez hiện hình =)))))))