Kiếp Này Tôi Nhất Định Trở Thành Gia Chủ
Chương 167
Chap 167
Lulak nhướng mày như ngạc nhiên.
Nhìn vào bóng dáng đó, Jovannes nuốt lời buộc tội.
Lần đầu tiên Hoàng hậu đề nghị, không sao cả.
Anh ấy không quan tâm đến đám cưới của Astana và Lombardy.
Việc đối phó với Lulak cũng thật khó khăn.
Nhưng ngẫm lại thì đó không phải là điều gì quá tệ.
Không, anh ấy thích nó.
Cô cháu gái Lulak già kiêu ngạo này sẽ trở thành con dâu.
Lombardy cũng có dòng máu quý tộc không thể chối cãi, điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc duy trì Dòng dõi Hoàng gia.
Lần đầu tiên Jovannes đồng ý rằng Hoàng hậu đã nghĩ ra một ý tưởng khá hữu ích.
Thật đáng để tham lam.
Đó là cách Hoàng đế đánh giá nó.
Hôm nay anh ấy đến đây để xem liệu Lulak có sẵn lòng thực hiện một thỏa thuận hay không.
Jovannes hỏi, cố gắng nở một nụ cười trên gương mặt.
“Ta đoán ngài không biết về cuộc hôn nhân vì ngài rất ngạc nhiên.”
Trên hết, thật là vui khi khiến Lulak bất ngờ.
“Trông ngài có vẻ rất ngạc nhiên…”
“Không, tôi đã nghe nói về cuộc hôn nhân của cháu gái tôi.”
Ngồi trong tư thế thoải mái, Lulak lắc đầu nói.
“Tôi đã không mong đợi ngài sẽ xem xét nó một cách nghiêm túc. Ôi chúa ơi.”
Lulak cười như thể ngạc nhiên và dừng lại.
“Tôi có thể đoán đó là ý tưởng của ai. Không đời nào Bệ hạ lại quan tâm đến những thứ như thế này.”
Giọng Lulak trầm xuống.
“Lý do ngài nói điều này là vì ngài đang cố gắng lấy được thứ gì đó từ Lombardy với lý do đám cưới của cháu gái tôi.”
Lông mày của Hoàng đế Jovannes hơi co giật.
Đó là một cảm giác khó chịu khi mọi suy nghĩ của anh đều bị đọc được.
Những cuộc nói chuyện với Lulak Lombardy luôn diễn ra như thế này.
Điều đó cũng tương tự khi Jovannes mới lên ngôi Hoàng đế và giờ ông đã ở tuổi trung niên.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt cau có của Jovannes, Lulak từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Đó là một nỗ lực tuyệt vời để cân nhắc Lombardy và Angenas bằng cả hai tay. Tôi sẽ khen ngợi ngài. Nhưng…”
Lulak chậm rãi lắc đầu như cảnh báo.
“Không phải dòng dõi trực hê của tôi, thưa Bệ hạ. Người của tôi không phải là một thỏa thuận.”
Đôi mắt nâu của Lulak sáng lên lạnh lùng.
Và để lại lời nhắn trước khi rời khỏi văn phòng của Hoàng đế.
“Đừng bị lung lay bởi lời nói của Hoàng Hậu và làm bất cứ điều gì mà sau này ngài sẽ hối hận, thưa Bệ hạ.”
Lulak chậm rãi bước ra ngoài.
Jovannes, người bị bỏ lại một mình, uống một ngụm chất lỏng.
Anh không thể chịu được thái độ thô lỗ của Lulak.
Nhưng thậm chí không có một động thái mạnh mẽ nào.
Từ lâu, người ta đã nhận ra rằng Hoàng đế của Đế chế Lambre không đứng trên tất cả những người khác.
Hoàng hậu Lavini đến gặp Hoàng đế, người đang nghiến răng một mình.
“Nó diễn ra như thế nào?”
Jovannes càng khó chịu hơn với Hoàng hậu vốn đã biết mà giả vờ như không biết.
Thay vì trả lời, Hoàng hậu nói rằng bà rất tiếc khi nhìn thấy Hoàng đế uống thêm một ngụm rượu nữa.
“Ôi Chúa ơi, Lombardy lại chọc giận chàng nữa rồi. Kẻ xấc xược không biết đến nỗi sợ hãi của Đế quốc.”
Hoàng hậu có tài đọc chính xác những gì người khác muốn nghe.
Ngay cả bây giờ, chỉ với vài lời như vậy, Jovannes cảm thấy sự khó chịu của mình đối với Hoàng hậu đã biến mất.
“Hãy tận dụng cơ hội này, thưa bệ hạ. Cuộc hôn nhân của Astana có thể là một bước ngoặt cho mối quan hệ của Bệ hạ với Lombardy.”
“Một bước ngoặt?”
“Hãy nghĩ về nó. Lombardy không thể kiêu ngạo như bây giờ khi cháu gái của ông ấy thuộc Hoàng gia.”
“Quả thực, anh ấy rất nghiêm túc trong vấn đề máu mủ của mình.”
Jovannes lẩm bẩm, nhớ lại đôi mắt sáng xanh, nói: ‘Người của tôi không phải là một thỏa thuận’, Chỉ một lúc trước.
“Sẽ có phản ứng dữ dội, nhưng tất cả chỉ là về hôn nhân. Ngoài ra, Seral và Viese Lombardy đã đồng ý kết hôn với con gái họ. Không có lý do gì để Lãnh chúa vùng Lombardy có thể phản đối.”
Hoàng hậu cười thầm với Hoàng đế.
Thật quá dễ dàng để lay chuyển một vị Hoàng đế đang giận dữ với cái tôi đã bị đè bẹp.
Nhưng mặt Lavini đanh lại trước lời nói tiếp theo của Hoàng đế.
“Vậy, Hoàng hậu sẽ cho ta những gì nếu ta tiếp tục cuộc hôn nhân này?”
“…Dạ?”
“Ừ, ta nghĩ ta sẽ ổn với mỏ sắt của Angenas ở sông phía Tây.”
Lần này Hoàng hậu Lavini đã nhăn mặt.
Cơ thể của cô ấy có thể được nhìn thấy đang run rẩy trong nháy mắt.
“Nhân danh gia đình Baraport. Mỏ họ mua cách đây hơn chục năm, trộm từ Lombardy của Viese Lombardy.”
“Bệ hạ, chỉ là một chút thôi…”
“Đừng nói dối ta rằng đây chỉ là một mỏ than thôi, Hoàng hậu. Hôm nay ta không muốn nổi giận với nàng.”
Jovannes nói với vẻ mặt tươi cười.
Khóe miệng Hoàng hậu khẽ run lên.
Khu mỏ mà Hoàng đế nhắc đến đã được Angenas bí mật mua lại với tên Baraport khoảng một thập kỷ trước.
Angenas không được Hoàng gia cho phép sở hữu một mỏ sắt nên họ không thể tránh khỏi, đó là điều không thể tránh khỏi.
Mỏ này không còn khai thác than nữa và chỉ chứa một ít quặng sắt bên dưới, đã bị lãng quên ngay cả trong ký ức của Lavini.
Lavini nhìn Hoàng đế.
Mặc dù không thông minh hay uyên bác một cách khác thường nhưng Jovannes lại thông minh hơn bất kỳ ai khác trong việc kiếm lời hoặc thua lỗ.
Giống như bây giờ vậy.
Hoàng đế biết đến mỏ sắt từ khi nào?
Hoàng hậu kinh hoàng trước khuôn mặt vẫn tươi cười của Jovannes.
“Ngài nói gì? Nếu Astana có thể kết hôn với Tiểu thư của Lombardy thì đó sẽ không phải là một tổn thất lớn đối với Angenas.”
Hoàng hậu Lavini lấy lại bình tĩnh và bắt đầu tính toán.
Tình hình tài chính không ổn định của Angenas hiện tại, của hồi môn cho Larane Lombardy được Seral hứa hẹn và những lợi ích từ nó trong tương lai.
Và cô ấy gật đầu.
“Thiếp sẽ đưa nó cho người, thưa bệ hạ.”
“Điều đó thật tuyệt vời.”
Jovannes mỉm cười hài lòng.
“Ngày mai hãy đổi tên mỏ thành Red Top. Tôi muốn bắt đầu khai thác ngay bây giờ.”
Hoàng đế Jovannes khá phấn khích.
Sự hiện diện của Hoàng hậu ngồi cạnh anh đã vượt quá sự quan tâm của anh.
—
“Ngài đây, thưa Chúa.”
John, người quản gia chào đón Lulak, người trở về từ Cung điện, ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó bất thường.
Không khí khi Lulak xuống xe thật đáng sợ.
Đảm bảo.
“Gọi Viese.”
Lulak chỉ để lại lời nhắn ngắn gọn đó rồi tự mình đi vào văn phòng.
“Cha gọi con à, thưa Cha?”
Một lúc sau, Viese bước vào văn phòng.
Như đã biết rõ lý do mình được triệu tập, Viese đứng im không ngồi xuống ghế.
“Viese.”
“Vâng thưa cha.”
“Hãy để cuộc hôn nhân của Larane và Đại hoàng tử không bao giờ xảy ra.”
“Con không thể làm điều đó.”
“Bây giờ ngươi đang chống lại mệnh lệnh của ta à?”
Ánh mắt Lulak trở nên dữ tợn.
Nhưng Viese cũng đứng lên.
“Larane là con gái con.”
“Đúng thế, hôn nhân sẽ phải tuân theo ý muốn của gia chủ. Đừng quên rằng cuộc hôn nhân của ngươi và Seral cũng là ý nguyện của người tiền nhiệm.”
Nếu là lựa chọn của Lulak thì sẽ không bao giờ có chuyện buộc Viese vào tay Angenas.
“…Tôi vừa đưa ra lựa chọn tốt nhất cho Larane. Đây chắc chắn là một cơ hội tuyệt vời để trở thành thành viên của Hoàng gia.”
“Một cơ hội tuyệt vời?”
Lulak đập mạnh bàn xuống.
“Nói thẳng đi, Viese. Đó là cơ hội cho ngươi, không phải cho Larane!”
“Cái đó…!”
“Ngươi còn không biết Astana như nào à! Ý ngươi đó là điều tốt nhất cho con mình?!”
Lulak tức giận hơn bao giờ hết.
Viese đã mắc rất nhiều sai lầm lớn nhỏ.
Nhưng lần này, Lulak chưa bao giờ tức giận như vậy.
“Ta đã bỏ qua lỗi lầm của ngươi vì người là người Lombardy và là máu mủ của ta. Tuy nhiên, ngay cả khi ngươi làm vậy, ta sẽ bao giờ không cho phép ngươi được hưởng lợi từ sự hy sinh của Larane. Cảnh báo lần cuối, Viese.”
Ánh mắt của Lulak khiến anh ớn lạnh.
Tuy nhiên, Viese nghiến răng nghiến lợi quay người rời khỏi văn phòng.
Việc này đã được Hoàng hậu cảnh báo rồi.
Sự phản đối của cha anh sẽ rất gay gắt.
Nhưng cũng có một lời hứa rằng nếu Viese kiên trì, cuộc hôn nhân của Larane và Đại hoàng tử sẽ diễn ra.
“Cảnh báo lần cuối, Viese.”
Những lời của cha vang như sấm bên tai anh, nhưng Viese cố gắng rũ bỏ nỗi sợ hãi.
—
Văn phòng công ty Pellet
Báo cáo của Clerivan và Violet đã kết thúc.
Tôi nhờ hai người sắp xếp tài liệu.
“Lịch trình du ngoạn tiếp theo là khi nào?”
“Ba ngày sau, nó khởi hành từ Cảng Chesire.”
Clerivan đã trả lời.
Ồ, trong tất cả mọi thứ.
“Vậy tiếp theo là gì?”
Lần này, Violet nói.
“Con tàu mới được giới thiệu đang chuẩn bị sẵn sàng vào phút chót. Ngày khởi hành dự kiến là 10 ngày nữa.”
Nếu là 10 ngày.
Có lẽ thế là đủ.
“Có chuyện gì thế, quý cô Florentia?”
“Tôi có thể phải đón một vị khách đặc biệt trên du thuyền. Tôi sẽ giải thích chi tiết sau.”
Tôi mỉm cười với Violet và Clerivan, những người đang nhìn tôi tò mò rồi vội vã rời khỏi Văn phòng Pellet.
Hôm nay tôi có một lịch trình đặc biệt.
Tôi vội vã quay lại biệt thự của Lombardy.
Sau đó, đầu tiên, người đang đợi tôi đã chào đón tôi.
“Cô đây rồi, quý cô Florentia.”
Đó là Avinox, ăn mặc rất phong cách.
Tôi nhìn Avinox như vậy và hỏi.
“Ngài đã sẵn sàng chưa, Ngài Avinox?”
Avinox mỉm cười và gật đầu trước câu hỏi của tôi.
“Còn chiếc nhẫn thì sao?”
“Đây rồi.”
Avinox trả lời, gõ nhẹ vào túi bên trong ngực.
#h