Kiếp Này Tôi Nhất Định Trở Thành Gia Chủ

Chương 123

Chap 123

“Như thị nữ trưởng đã dạy, tôi đã trở lại sau khi chuẩn bị xong.”

Giọng nói trầm lặng của Perez vang lên trầm thấp

“Tôi thật hối hận vì đã không tiễn bà được.”

Người thị nữ trưởng Impigra đến học viện mỗi năm một lần vào dịp sinh nhật của Perez, với thân hình tiều tụy.

Vào ngày cuối cùng bà ấy đến.

Bà Impigra nói như thể bà ấy biết đây là ngày cuối cùng của mình.

“Khi trở lại Cung điện, Nhị Hoàng Tử phải chuẩn bị tinh thần. Bởi vì có lẽ tất cả đều đã được sắp đặt.”

Ngoài ra, thị nữ trưởng đưa ra nhiều lời khuyên khác nhau và cúi đầu lịch sự lần cuối.

“Xin hãy sắp đặt lại Đế quốc, thưa Hoàng Tử.”

Thật là phản quốc khi nói như vậy mà Hoàng đế Jovanes vẫn còn sống.

Đó hoàn toàn không phải là điều mà thị nữ trưởng Impigra, người đã cống hiến cả đời cho Hoàng gia nên nói.

Tuy nhiên, có lẽ đó là điều cuối cùng cô ấy muốn nói.

Perez chạm tay vào tấm bia với vẻ mặt cay đắng.

Anh nhớ lại và hối tiếc vì không thể đưa ra câu trả lời cụ thể vào thời điểm đó.

Perez cũng vậy.

Có điều gì đó anh phải nói, nhưng anh không thể.

Đôi môi mấp máy mấy lần cố gắng thốt ra lời.

“Cảm ơn.”

Mặc dù bà già ốm yếu này đã hết lần này đến lần khác chạy đến chỗ chàng trai trẻ.

Hồi đó, Perez chưa bao giờ bày tỏ lòng biết ơn của mình một cách đúng đắn.

Và nó để lại trong lòng anh một sự hối tiếc sâu sắc.

Cuối cùng, Perez, người vẫn đang áp trán vào bia mộ, đã đứng dậy ngay sau đó.

Và nói ngắn gọn với Lignite, người đang đợi ở phía sau.

“Bây giờ hãy quay trở lại Cung điện.”

* * *

Tôi quyết định dành cả buổi tối cuối cùng vào năm 17 tuổi cùng với Cha tôi.

Khi Cửa hàng quần áo Gallahan dần dần bước vào ổn định, bố tôi đang lo từng việc mà ông đã trì hoãn.

Trong số đó, cấp bách nhất là việc quản lý Lãnh địa Chesire, nơi được trao tặng khi nhận Huân chương Sáng lập.

Cha tôi, người đã ở Chesire suốt năm nay, đã trở lại Lombardy để dự sinh nhật tôi.

Có lẽ vì đi đường xa mệt mỏi nên mặt hơi gầy đi một chút nhưng cha vẫn đẹp trai.

Không, khi bước vào tuổi 40, dáng vẻ của một người đàn ông trung niên đã lộ ra.

Không hiểu sao, tôi lại nhìn nó với vẻ tự hào, còn cha tôi, người đang cắt bít tết, thì thầm một cách mơ hồ.

“Tia của chúng ta đã trưởng thành rồi.”

Ôi, cha lại khóc nữa rồi.

Tôi biết điều này sẽ xảy ra nên lần này tôi đã mang theo một chiếc khăn tay.

Để đề phòng trường hợp không may cha tôi lau nước mắt bằng chiếc khăn ăn mà ông dùng để lau miệng.

Nhưng ông ấy lại bình tĩnh đến lạ lùng.

“Bây giờ thực sự đã đến lúc bước ra khỏi vòng tay của cha.”

Mặc dù với một nụ cười buồn bã.

“Tia.”

Bên kia bàn, cha tôi nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.

“Cảm ơn con đã lớn lên khỏe mạnh và mạnh mẽ dưới người cha tội nghiệp này.”

“Cha…”

“Ta thật vụng về và dễ bị tổn thương nên đã làm con khổ sở, Tia à.”

Có lẽ ông ấy đang nói về chuyện đã xảy ra trước khi ông bắt đầu công việc kinh doanh của mình.

“Đáng lẽ cha phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ con …”

“Cha đừng nói thế mà.”

Tôi đứng dậy và sang ngồi cạnh ông.

“Cha là người đàn ông tốt hơn bất kỳ ai khác trong ký ức của con.”

“…Thật sao?”

“Cha không nhớ sao? Khi chúng ta cùng nhau đến Cung điện, cha đã nói, ‘Con gái tôi đã rất ngạc nhiên’ với Hoàng đế vì các hiệp sĩ đã kiểm tra.”

“Oh, chuyện đó đã xảy ra…”

Cha tôi gãi gãi đầu vì xấu hổ.

“Và hơn hết, cha đã dành hết cho con những điều tốt đẹp nhất.Không thứ gì quan trọng hơn thế hết”

“Tia.”

Cha nắm lấy bàn tay tôi.

“Làm thế nào thượng đế lại ban tôi một cô con gái tốt đẹp thế này ?”

“Haa. Tất cả những điều tốt đẹp của con là từ cha . Tất nhiên là như vậy.”

“Gì cơ? A Ha Ha!”

Cha tôi bật cười.

Tôi cũng bật cười với một người cha như vậy.

“À, nhân tiện, ta có thứ này cho con, Tia.”

Cha tôi lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ và cho tôi xem bên trong có gì.

“Nhẫn?”

Đó là một chiếc nhẫn vàng nhỏnđược làm từ những viên ngọc tròn màu tím.

“Đó là những viên sapphire màu tím.”

Cha tự mình lấy chiếc nhẫn ra và nói.

“Đây là thứ cha đã chuẩn bị khi cầu hôn mẹ con, Shan. Cô ấy rất vui khi nhận được chiếc nhẫn này”.

Đôi mắt cha tôi nhìn chiếc nhẫn chứa đầy tình cảm và hồi ức.

“Cha sẽ tặng nó cho con nhân dịp sinh nhật thứ 18 của con, Tia.”

“Nhưng đây là một thứ quý giá đối với cha.”

Cha tôi không phủ nhận những gì tôi nói.

“Đúng vậy, nhưng cha muốn Tia của chúng ta, giờ đã trưởng thành, biết được ý nghĩa của chiếc nhẫn này đối với cha.”

“Là như nào vậy ạ?”

Cha tôi , người đang suy nghĩ một lúc thì mỉm cười và chạm vào chiếc nhẫn.

“Một người mà tôi yêu bằng cả trái tim.”

Đôi mắt xanh ấm áp của người cha nhìn tôi.

“Mặc dù vẫn còn rất nhiều điều hối tiếc nhưng ta không hối hận. Những giây phút được gặp mẹ con,Shan và yêu cô ấy. Đó đều là những khoảnh khắc hạnh phúc.”

Cha đặt chiếc nhẫn xuống lòng bàn tay tôi và nói.

“Vì vậy, bất cứ khi nào con sẵn sàng, cha đều muốn chiếc nhẫn này sẽ mang ai đó đến với Tia vào một ngày nào đó. Giống như mẹ con đã bước vào cuộc đời của ta vậy.”

Cha tôi trông rất hạnh phúc khi nói điều đó.

Và chiếc nhẫn, trông thật toả sáng khi ở trong lòng bàn tay tôi.

Tôi gật đầu, cầm chiếc nhẫn trong tay.

Tôi cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình.

“Oh, thật hoàn hảo.”

Chiếc nhẫn vừa vặn hoàn hảo như thể nó được làm cho chính tôi.

“Cảm ơn, cha.”

Tôi ôm cha tôi thật chặt.

Ông ấy có vẻ hơi ngạc nhiên, ôm tôi và vỗ vỗ vào lưng tôi.

Tất nhiên là tôi thích chiếc nhẫn nhưng trên thực tế, món quà sinh nhật lớn nhất của tôi chính là cha tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi đón sinh nhật lần thứ 18 cùng cha.

Giây phút này quý giá đến nỗi tôi không muốn buông bỏ.

* * *

Trong Cung điện Hoàng gia, một hội nghị đang được tổ chức với sự tham gia của Hoàng đế và các quý tộc cấp cao.

Giờ giải lao được kéo dài trong một tiếng đồng hồ.

Hoàng đế Jovanes ngồi một mình trong phòng khách cạnh phòng họp để giải tỏa nỗi buồn chán.

Không có gì thú vị cả.

Những người tình xinh đẹp, hay việc săn bắn đã từng khiến tim ông đập như điên.

Nay không còn gì thú vị nữa.

“Hmmmm.”

Hoàng đế chợt cảm thấy cuộc sống thật trống rỗng.

Lúc này người hầu cẩn thận tiến lại, nhỏ giọng thông báo.

“Thưa Bệ hạ,”

“Việc gì?”

“Nhị hoàng tử điện hạ đang mở lời chào hỏi.”

“Nhị hoàng tử?”

Jovanes nhảy dựng lên.

“Bảo anh ấy vào đi.”

Một lúc sau, cánh cửa mở ra và Perez, ăn mặc như vừa đi du lịch về, bước vào.

“Haa.”

Jovanes mỉm cười vô ích trước cảnh tượng đó.

Perez đã thực sự trưởng thành y hệt như hình ảnh của Tiên Hoàng.

Cha của Jovanes là một người lạnh lùng và không hề thương xót con cái mình.

“Mặt trời của Đế quốc, Nhị Hoàng tử Perez xin gửi lời chào.”

Perez quỳ một chân xuống và lịch sự cúi đầu.

Có một nụ cười xiên trên môi Jovanes.

Anh thích cái cách Nhị Hoàng tử, người trông giống hệt cha mình, luôn nhìn xuống anh với ánh mắt giễu cợt, quỳ gối chào anh.

Jovanes đột nhiên trở nên tò mò.

Tiên Hoàng, người đã trút hơi thở cuối cùng sau khi nói: ‘Ông không đủ tư cách để trở thành Hoàng đế, nhưng ông may mắn được làm con cả’. sẽ như thế nào khi nhìn thấy Perez

Nỗi buồn chán khiến Jovanes uể oải cách đây không lâu đã biến mất như một cơn gió.

“Ngươi đã tốt nghiệp học viện ở vị trí số 1 phải không?”

“Phải.”

“Và cắt giảm một năm và tốt nghiệp sớm sau năm năm?”

“Phải.”

Đó là một bước đi hoàn toàn khác với sự nghiệp đầy tai hại của Astana.

Thật đáng xem.

Jovanes nghĩ và nhớ lại Astana, người hiện đang ở trong phòng họp.

Astana, người không quan tâm gì khác ngoài săn bắn và phụ nữ, đã tham dự cuộc họp hàng tháng cách đây không lâu.

Đó là kết quả những lời cầu xin của Astana hết lần này đến lần khác.

Và không lý nào Jovanes không biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh ta muốn thể hiện mình đang ngồi cạnh Hoàng đế tại một cuộc họp nơi giải quyết các vấn đề quan trọng của Đế quốc.

Và anh cũng có thể mường tượng rằng đó hẳn là ý kiến của Hoàng hậu.

Tuy nhiên, Jovanes đã bị thuyết phục.

Đó là vì Angenas quyết định giao lại mỏ đá mới được phát hiện cho Red’s Top.

Nhưng Astana không hề làm việc gì.

Trong suốt cuộc họp, anh ta chỉ ngồi đó và không bày tỏ ý kiến của mình với các quý tộc giàu kinh nghiệm.

Và sự xuất hiện của Đại hoàng tử cũng đủ chạm đến những ký ức khó chịu của Jovanes đang ẩn sâu trong đầu .

Đến mức anh ta không muốn giao ra thứ mà Đại hoàng tử và Angenas muốn.

“Đứng dậy và đi theo ta, Hoàng tử.”

Jovanes đứng dậy và nói.

Với Perez im lặng đi theo, Jovanes mở cửa phòng họp.

“Huh?”

“Đó có phải là Nhị hoàng tử không?”

Các quý tộc đang nói chuyện nhanh chóng nhận ra Perez và trở nên im lặng.

“Hoàng tử Perez, Nhị hoàng tử, tốt nghiệp học viện một cách xuất sắc và quay trở về Cung điện.”

Jovanes, đeo chiếc mặt nạ của một người cha tốt, cười tươi và khen ngợi .

“Cảm ơn, Bệ hạ!”

“Làm tốt lắm, Nhị hoàng tử điện hạ!”

Các quý tộc tranh nhau chúc mừng.

Perez đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt vô cảm nhưng Jovanes lại càng thích sự kiêu ngạo của Perez hơn.

“Cậu đã trưởng thành sau một vài năm.”

“Mọi chuyện sẽ sớm trở nên điên cuồng, haha!”

Có rất nhiều người đang đùa giỡn.

Dù khi bước vào, Perez vẫn đang mặc một bộ đồ tồi tàn.

Nhưng,

Anh ấy vẫn trông giống như một Hoàng tử.

Các quý tộc theo bản năng cảm thấy được điều đó.

Perez, người đang âm thầm thu hút sự chú ý về phía anh ta, đã tìm thấy Lulak Lombardy trong đám đông.

Lúc này, đôi mắt đỏ rực của Perez lấp lánh mà không ai biết.

Perez, người vẫn giữ thái độ cao thượng, đã bày tỏ sự kính trọng của mình với Lulak.

Đó là một lời chào khác hẳn so với cách anh ấy lướt qua với các quý tộc khác.

Khác với những người khác, anh dường như cúi đầu lịch sự với người giám hộ của mình, và họ càng dành sự chú ý cho Perez hơn.

Jovanes lén nhìn Astana.

Tất nhiên.

Astana dù đã cố bình tĩnh nhưng vẫn đỏ bừng mặt.

Astana thậm chí không thể kiểm soát nổi nét mặt của mình ngay cả khi anh ta đã 23 tuổi.

Jovanes tặc lưỡi tỏ vẻ không vừa ý.

Và nói lớn với Perez để mọi người có thể nghe thấy.

“Hôm nay trở về cung Poirak nghỉ ngơi, từ tháng sau nhất định phải có Nhị hoàng tử có mặt tại hội nghị.”

Coongong.

Có cảm giác như có một tảng đá lớn đang rơi xuống phòng họp.

Mọi người vô tình nhìn Astana với ánh mắt giật mình.

Đó là vì Astana nổi tiếng vì giành được quyền tham dự hội nghị của Hoàng đế Jovanes.

Trong mớ hỗn độn đó, Jovanes lại nói thêm một lời nữa.

“Ta sẽ giữ cho ngươi một chỗ ngồi cạnh Đại hoàng tử.”

Perez im lặng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Astana rồi quay về phía Hoàng đế.

Perez quỳ một gối và cúi đầu.

Áo choàng đen tung bay.

Và nói với giọng lịch sự.

“Tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của người.”

Đó là điều mà Astana và Angenas khó giành được nhưng lại đến với Perez như một lẽ đương nhiên.


#h