Kiếp Này Tôi Nhất Định Trở Thành Gia Chủ
Chương 121
Chap 121
.
.
NĂM NĂM SAU, SINH NHẬT 18 TUỔI CỦA TIA…
Tôi đang ngồi trên chiếc ghế bành có tựa lưng êm ái và nhắm mắt lại.
Một nụ nở trên môi khi tôi cảm nhận được làn gió nhẹ xuyên qua khung cửa sổ đang từ từ lướt qua mình.
sinh nhật của tôi vào mùa xuân nên tôi luôn có thể cảm nhận được gió quyện hương hoa vào khoảng thời gian này.
“Ohh…”
Sau đó, em bé đang ngủ trong tay tôi bắt đầu ngọ nguậy.
“Marilyn, em đã tỉnh rồi sao?”
“Hoamm-.”
Như để trả lời câu hỏi của tôi, Marilyn ngáp với chiếc miệng nhỏ.
“Em ngủ ngon chứ, Marilyn?”
Khi tôi vuốt nhẹ đôi má trắng nõn của em, đôi mắt đen nhìn tôi.
“umm__”
“Em đã có một giấc mơ đẹp,huh?”
Tôi hôn lên vầng trán mềm mại của em đang mỉm cười với tôi.
Mùi hương thoang thoảng mùi sữa của em khiến tôi mỉm cười.
“Marilyn của chúng ta trông giống ai mà lại xinh đẹp thế này ?”
“Yay, woo!”
Bàn tay nhỏ bé của em vươn tới tôi.
Đối với một em bé, đó là cách tốt nhất để bày tỏ cảm xúc của mình.
“Um, chị cũng yêu em , Marilyn.”
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé và hôn vào lòng bàn tay mềm mại ấy một lần nữa.
Bé quẫy chân, có lẽ là nhột.
“Nào, cẩn thận đừng để bị thương!”
Tôi nghe thấy tiếng người la hét bên ngoài, nhưng căn phòng của tôi yên bình như thể đó là một thế giới hoàn toàn khác.
“Marilyn, chúng ta tập lại nhé?”
Marilyn đang nghịch mái tóc dài ngước lên nhìn tôi.
“Bé cưng, nói theo chị nào ….Mẹ….Mẹ”
Tôi chưa bao giờ nói tiếng mẹ đàng hoàng nên từ ngữ đó trên đầu lưỡi có chút xa lạ.
Nhưng Marilyn có một người mẹ sẽ yêu thương cô hơn bất kỳ ai khác.
“Nhìn chị nè, Marilyn?. Mẹ… Mẹ…”
“Oh, thưa tiểu thư. Chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phía trước trước khi con bé có thể nói chuyện.”
Louryl, người vừa bước vào phòng và nói.
“Không, Marilyn là thiên tài, Louryl. Nếu con bé cứ chơi thế này thì chắc chắn sẽ nói nhanh hơn các bạn cùng trang lứa”.
“Ha, đúng là không thể ngăn được tiểu thư mà.”
Louryl lướt qua giả bộ không thích lời tôi nói, mặc dù trên môi vẫn nở nụ cười
Trên đời không có người mẹ nào ghét con mình được gọi là thiên tài.
“Con phải lớn nhanh thật nhanh để đáp ứng được sự mong đợi của Tiểu thư. Đúng không nào, Marilyn?”
Marilyn là đứa con đầu lòng của Louryl, kết hôn cách đây ba năm.
Louryl đã có một cuộc hôn nhân lãng mạn với Flint Devon, thủ lĩnh sư đoàn trẻ của Hiệp sĩ Lombardy.
Giống như Louryl, anh là con trai thứ ba của Devon, một trong những gia đình chư hầu của Lombardy.
Gia đình Devon, người phụ trách vận chuyển ở Lombardy, đã qua đời cách đây 4 năm, nằm trên giường đã lâu, con trai cả của họ là Clang lên thay thế.
Chồng của Louryl, Flint Devon, là em trai út của Clang.
Marilyn, nhóc mới nhìn thấy ánh sáng thế giới được 5 tháng, là một đứa trẻ thực sự đáng yêu với mái tóc sáng màu giống Louryl và đôi mắt đen giống Flint.
“Marilyn, ôm mẹ cái nào!”
Marilyn, người đang thoải mái trong vòng tay tôi, mỉm cười dịu dàng và vươn tay về phía Louryl.
Tôi đỡ mông Marilyn và đưa con bé cho Louryl.
“Tôi sẽ đến cửa hàng một lát. Chơi với Marilyn ở đây và đợi buổi huấn luyện của Flint kết thúc, hãy cùng nhau về nhà, Louryl.”
“Không vấn đề gì, cậu đang mặc đồ may sẵn. Tiểu thư tính đi ra ngoài sao? Có cần em đi cùng tiểu thư không? Em có thể gửi Marilyn một lúc.”
“Không, em quên rằng Louryl vẫn đang nghỉ thai sản à?”
“Nhưng…”
Nghe tôi nói, Louryl nghịch nghịch cánh hoa và nói.
“Ngày mai là một ngày đặc biệt. Gần đây em thậm chí còn không gặp Tiểu thư nữa.”
“Tôi đã đến nhà Louryl một tuần trước đúng không?”
“Em biết nhưng em đã không gặp tiểu thư một tuần rồi. Em lo lắng rằng tiểu thư có ăn uống đầy đủ hay Hoàng hậu có đang gây phiền phức cho cô trong một bữa tiệc nào đó hay không?!”
“…Tôi có phải là người dễ bị bắt nạt không?”
“Không phải vậy đâu, ừm…”
Ban đầu vì cách biệt tuổi tác, Louryl chăm sóc tôi như thể cô ấy đang chăm sóc em gái mình
Nhưng kể từ khi Marilyn chào đời, nỗi lo lắng ấy của cô dường như càng trở nên tồi tệ hơn.
“Hẹn gặp lại ngày mai, Louryl!”
“Được rồi, thưa cô. Vậy tôi sẽ chuẩn bị váy và phụ kiện cho ngày mai.”
“Được rồi, Marilyn, hẹn gặp lại vào ngày mai!”
Tôi vẫy tay chào và bước ra.
Bình thường, dinh thự Lombardy có rất nhiều người ra vào cả ngày, nhưng hôm nay nó còn đông hơn cả thế.
Tôi khoác thêm áo choàng bên ngoài bộ trang phục may sẵn thông dụng của mình.
May mắn thay, những người làm được giao việc cho ngày mai đang trò chuyện mà không nhận ra tôi đang lướt qua.
“Ngày mai có một sự kiện lớn ở nhà Lombardy sao?”
“Huh? Bạn đã ở đâu mà không biết điều đó?
“Chỉ khi có ai nói cho tôi biết.”
“Ngày mai là sinh nhật lần thứ 18 của Quý cô Florentia Lombardy. Cô con gái độc nhất của Lãnh chúa Gallahan Lombardy sẽ trưởng thành.”
“Ồ, đó là lý do tại sao nó lại hoành tráng đến thế…”
Đúng vậy.
Ngày mai là một ngày quan trọng khi cuối cùng tôi cũng đã mười tám tuổi và được công nhận là người lớn.
“Em đây.”
Tôi vừa nói vừa cởi chiếc mũ trùm đầu ra.
“Cô đây rồi, quý cô Florentia.”
Clerivan chào đón tôi
Clerivan, người tự hào chào đón năm cuối cùng của tuổi 30 trong năm nay và cho thấy tuổi tác không thành vấn đề khi ngày càng sắc sảo hơn
Năm nay anh để tóc dài và buộc lại gọn gàng, đôi mắt xanh sâu thẳm theo năm tháng.
Và hơn hết, điểm thu hút lớn nhất của Clerivan chính là Pellet Corporation.
Anh ấy không có 1 mối quan hệ tình cảm nào đến mức mang tiếng là ‘nhạt nhẽo’, và Clerivan, một người trẻ và đẹp trai, là người sáng lập Pellet Corporation.
“Hôm nay cũng thật ồn ào. Đến khi nào việc xây dựng sẽ hoàn thành?”
“Việc xây dựng ở phía Tây dự kiến sẽ hoàn thành vào cuối ngày hôm nay. Nhưng ở phía Nam sẽ mất thêm một vài tuần nữa vì đây là một công trình lớn cần có sự chặt chẽ.”
“Em đã không thể giúp được gì. Thầy và Violet đã phải trải qua rất nhiều vất vả.”
Ngay cả giữa việc trông nom công trình bụi bặm và ồn ào, anh ấy vẫn theo dõi và hoàn thành công việc kinh doanh của thương gia một cách chỉn chu.
Nhưng Clerivan chỉ lắc đầu và mỉm cười.
“Mua tất cả các tòa nhà và đất đai xung quanh đây để tạo ra một khu phức hợp lớn, vì vậy tôi có đủ khả năng lãnh đạo.”
Clervan trông đầy tự hào.
Đã năm năm rưỡi kể từ ngày ông nội tôi suy sụp.
Trong thời gian đó, Pellet đã đạt được sự tăng trưởng vượt bậc.
Tòa nhà của Pellet Corporation, nơi lần đầu tôi mua cho Clerivan, nhanh chóng trở nên chật chội và phải mua từng tòa nhà gần đó.
Và cuối cùng, đó là cách một khu phức hợp được xây dựng.
Ngoài trụ sở chính ở Lombardy, trung tâm của Đế quốc, các chi nhánh phía Đông và phía Nam cũng đã được thành lập.
Ở phía tây là Angenas, vì vậy chúng tôi đang quay về phía Bắc vì đây thực sự là một khu phố không có lợi ích gì
“Thầy có nghe tin gì từ Violet không?”
“Có. Tôi vừa định báo cáo cho cô.”
Clerivan đưa cho tôi một bản báo cáo được anh ấy gấp lại và để trong phong bì.
Tôi mở ra và đọc nó một cách nhanh chóng.
“…Lại là Top of Monak à?”
“Thật xin lỗi.”
Clerivan trả lời với vẻ mặt ủ rũ.
“Thật sự, nơi đó đã làm phiền tôi kể từ lần trước.”
Ở miền Bắc còn có một thứ khác ngoài khoáng sản.
Đó là những cái cây mọc lên trong thời tiết khắc nghiệt của miền Bắc.
Trong số đó, cây ‘Triva’ là loại cây phát triển nhanh, cứng cáp, chắc chắn nên không có kiến trúc, nội thất nào không được làm từ chúng.
Pellet có ý định tăng cường ảnh hưởng ở phía Bắc bằng cách mua cây.
Tuy nhiên, một nơi tên là ‘Monak Top’, xuất hiện cách đây vài tháng, đã liên tục thắng thầu cây, đánh bại công ty Pellet của chúng tôi.
Cuối cùng, Violet, người dưới trướng anh, đã đứng lên và đi về phía bắc.
Nhưng mọi thứ không trở nên tốt hơn.
Đây là lần đầu tiên ở Pellet, người luôn luôn thành công.
“Violet thua cuộc cạnh tranh . Danh tính của họ là cái quái gì vậy?”
“Tôi đã nhờ Bate điều tra nhưng việc đó không hề dễ dàng. Chúng quá mới và đang di chuyển một cách đầy thận trọng như thể họ có bí mật”
“Bate cũng nói thế à?”
Hiện tại, ngoài việc tranh mua cây, tôi thực sự rất tò mò về danh tính của Top Monak.
“Cây Triva chẳng kiếm được một hai đồng mà lại mua số lượng lớn phải không?”
“Vâng, đúng vậy. Họ đang có khoảng một nửa số lượng của chúng ta.”
“Nhưng với một thương đoàn mới, số tiền đó đâu phải từ trên trời rơi xuống…”
“Tôi đoán đó là một thương gia giàu kinh nghiệm được đầu tư và xây dựng một cách độc lập.”
Clerivan nói với giọng điệu thận trọng.
“Để vượt qua đối thủ cạnh tranh, hoặc bận tâm đến việc cây trồng tiếp theo. Thường phải có nhiều kinh nghiệm.”
“Không phải vậy sao?”
Kinh nghiệm của thương nhân là quý giá.
Đặc biệt, kiến thức thu được khi cạnh tranh trực tiếp và đầu óc được tích lũy và tính toán, mang lại nhiều lợi nhuận hơn trong lần giao dịch tiếp theo.
Theo nghĩa đó, rõ ràng Monak Top chiếm thế thượng phong là một người rất giàu kinh nghiệm, bất kể anh ta là ai.
Ồ, tất nhiên, đôi khi một số thương đoàn bỏ qua những quy luật như vậy và tạo ra những kết quả to lớn ngay từ đầu mà không cần có kinh nghiệm.
Giống như tập đoàn Pellet.
Nhưng điều đó có thể thực hiện được vì tôi biết trước tương lai và Clerivan có sức mạnh thiên tài.
“Vậy còn những chuyện khác thế nào?”
“Pellet nhận được yêu cầu từ phía Đông của Gia tộc Luman.Nơi chịu trách nhiệm việc di chuyển về phía Đông…”
Xong việc, tôi đứng dậy sau khi nghe được báo cáo đầy đủ về thương đoàn trong vài giờ.
“Báo ngay cho em khi Thầy nghe được bất cứ điều gì khác từ Violet.”
“Tôi hiểu.”
“Và khi Thầy gửi thư trả lời cho Violet, hãy nói với cô ấy điều này.
Đừng quá lo lắng về việc thua cuộc đấu giá cây Triva.”
Clerivan nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chúng ta muốn xây dựng sức ảnh hưởng ở phía Bắc chứ không thực sự tranh giành cây xanh. Chúng ta có thể quay trở lại với khoáng sản. Violet tốt hơn nên tập trung nhìn vào bức tranh toàn cảnh.”
“Quý cô Florentia…”
Clerivan che miệng như thể anh ấy rất xúc động.
“Em đã luôn nói với Thầy rồi. Điều quan trọng nhất là Clerivan và Violet.”
Nếu bạn mất bất cứ thứ gì khác, bạn luôn có thể xây dựng lại nó.
Nói xong quay lại thì thấy Clerivan đang lặng lẽ rút khăn tay ra lau mắt.
Tôi đã nói với Clerivan chuyện gặp tôi tại bữa tiệc sinh nhật ngày mai và bước ra khỏi Văn phòng Pellet.
Khi bước ra khỏi cổng chính và băng qua khu phức hợp rộng lớn mới được xây dựng.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào bức tường cạnh một cánh cổng.
Đó là một người đàn ông đội một chiếc mũ trùm đầu kín.
Nhờ dáng anh cao hơn những người khác nên cái bóng dưới chân anh vẫn đặc biệt to và dài.
Tôi coi như vô hình và đi ngang qua
Truyện được đăng duy tại TruyenMoi!
“Tia.”
Đó là một giọng nói xa lạ.
Rất thấp và quyến rũ.
Nhưng đó là một giọng nói thân thiện đã gọi tôi.
Đứng sững lại.
Tôi dừng bước và nhìn người đàn ông đang dựa vào cánh cổng đó.
Rồi anh từ từ cởi mũ trùm đầu ra.
“…Cậu.”
Mái tóc đen hơi rối và đôi mắt đỏ rực rỡ .
Một cậu nhóc biến mất và hoàn toàn lột xác khi trưởng thành.
“Đã lâu không gặp, Tia.”
Đó là Perez.
————-