Kiếm Lai

Chương 1127: Bạch Dã thơ kiếm hai vô địch

Bạch Dã theo chân Lưu Thập Lục đến núi Lạc Phách, định cư hẳn ở đây. Dù Ngụy Bách có đích thân tới cửa mời mọc, y cũng chẳng buồn khách sáo, thần sắc lạnh nhạt, chỉ lắc đầu. Ấy đã là lời từ chối rõ ràng, vị Ngụy sơn quân "Dạ du" mới đắc thế kia liền cáo từ, nào dám quấy rầy bậc tu hành đắc ý nhất nhân gian này.

Dù biết rõ đại tiên sinh đứng đầu mười triết của văn miếu hiện đang ở núi Phi Vân, Bạch Dã vẫn chọn ở lại phủ đệ trong núi này, tĩnh tâm tu luyện. Thỉnh thoảng, y dạo bước lên đỉnh núi, nơi có miếu thờ sơn thần cũ, ngắm cảnh, dõi theo mặt trời mọc từ biển Đông, lặn về phía Tây.

Chẳng hiểu sao, Bạch Dã hay gặp một tiểu cô nương áo đen có phần kỳ lạ. Nghe đâu là Hữu hộ pháp của núi Lạc Phách, nhưng cô bé chẳng đến gần bắt chuyện, chỉ đứng xa xa, nghiêng nghiêng khoá vải bông. Lần đầu, Bạch Dã giữ ý, phần vì nể mặt Quân Thiến bạn tốt, bèn chào hỏi Chu Mễ Lạp. Tiểu cô nương cười toe toét, gật đầu lia lịa, trân trọng nâng gậy trúc xanh và đòn gánh vàng, bàn tay nhỏ siết chặt dây túi vải.

Bạch Dã nào thể cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ với cô bé, bèn gượng cười. Thấy nàng vẫn im lặng, y đành tiếp tục ngắm ráng chiều chân trời.

Nghe tiếng bước chân sau lưng, tiểu cô nương rón rén rời đi. Đến bậc thang thần đạo, nàng bắt đầu chạy, càng xa càng nhanh.

Lần thứ hai gặp, chân trời ửng lên sắc trắng bạc của buổi sớm mai, Bạch Dã đến sớm, tiểu cô nương đến muộn hơn.

Y xoay người, cười hỏi: "Tiểu Mễ Lạp, có chuyện gì sao?"

Tiểu cô nương lắc đầu, gãi gãi mặt. Đợi Bạch Dã quay đi, dựa lan can, nàng lại chạy mất.

Lần thứ ba, Bạch Dã quay đầu, chỉ thấy một bóng lưng bé nhỏ lặng lẽ ngồi ở bậc thang. Y càng thêm khó hiểu.

Đến lần thứ tư, tiểu cô nương dường như cố ý đi đường vòng, từ Tập Linh phong rẽ lối nhỏ, đến sau núi Tễ Sắc phong, rồi nhanh chóng lên núi, nấp ở miếu sơn thần cũ. Nàng không hề ló đầu, chỉ ngồi xổm tại chỗ, không hề lộ diện trước Bạch Dã. Đợi Bạch Dã xuống núi, mới phát hiện cô bé đã qua bên kia kiến trúc, tựa gậy trúc xanh và đòn gánh vàng vào lan can, còn mình thì trèo lên lan can, gặm hạt dưa.

Bạch Dã dọc đường đi, coi như bị làm cho hồ đồ, mình bị một tiểu cô nương "ôm cây đợi thỏ" đến bốn lần?

Vấn đề là, y vẫn không rõ cô bé muốn nói gì, làm gì.

Đến nỗi, một người vốn chẳng màng sự đời như Bạch Dã, về đến nơi ở trong núi, do dự hồi lâu, đành sang tòa nhà bên cạnh thỉnh giáo Quân Thiến, hỏi vì sao tiểu Mễ Lạp lại làm vậy.

Nếu tiểu cô nương muốn giúp ai đó xin một bức bút tích, hoặc có người muốn thỉnh giáo kiếm thuật, kỳ thực cũng chẳng có gì, dù sao y cũng là khách ở núi Lạc Phách.

Quân Thiến cười lớn, giúp bạn giải đáp. Hóa ra trước đó hắn có nói với tiểu Mễ Lạp, rằng bạn tốt của ta là Bạch Dã, ngươi thấy đấy, từng được thưởng thức món cá con làm ở chân núi, vị ngon vô cùng. Nhưng ngươi da mặt mỏng, ngại mở miệng xin núi Lạc Phách, sợ mất mặt. Thêm nữa, tính ngươi quái gở, ít lời, lúc nào cũng nghiêm mặt, ai nhìn cũng thấy ác, đến Ngụy sơn quân còn bị ngươi dọa chạy, huống chi ngươi vốn chẳng muốn nợ ai nửa điểm ân tình.

Cho nên...

Tiểu cô nương chỉ là đánh liều, giả vờ như mỗi lần đều vô tình gặp ngươi, nàng muốn tìm cách mời ngươi ăn một bữa cá con làm, chỉ vậy thôi.

Về sau, nàng sợ quấy rầy ngươi ngắm cảnh, nên mới chuyển sang ngồi ở bậc thang. Lần cuối cùng thì không dám gặp ngươi nữa, vừa muốn làm thân với ngươi, lại sợ liên lụy đến Hảo Nhân sơn chủ và núi Lạc Phách, khiến ngươi không vui.

Nghĩ đến dáng vẻ tiểu cô nương áo đen, hơi cau mày, rồi khi y quay đầu nhìn lại, nàng liền cười toe toét, siết chặt dây túi vải.

Ánh mắt và sắc mặt của thiếu niên mũ đầu hổ dần trở nên dịu dàng.

Lưu Thập Lục vỗ vỗ mũ đầu hổ của bạn, trách móc: "Bạch Dã à Bạch Dã, cứ tưởng người đời đều có sở cầu, lần này là ngươi không tinh ý rồi."

Nhưng thế sự vốn kỳ lạ, đến khi Bạch Dã muốn đáp lại một lần "ôm cây đợi thỏ", tiểu cô nương hôm nay chỉ vội vã tuần sơn hai chuyến sớm tối, rồi đến cửa bồi Tiên Úy đạo trưởng chuyện trò giải sầu, hoặc đến chỗ lão đầu bếp gõ cửa, ngồi xổm xem lão múa xẻng xào nấu, khéo léo, trăm xem không chán. Đúng giờ điểm danh, đến lầu trúc tầng một, bồi Hảo Nhân sơn chủ đọc sách và Noãn Thụ tỷ tỷ thêu thùa. Tiểu Mễ Lạp chỉ có việc ngẩn người, lộn vài vòng trên hành lang, nằm sấp ngắm mây trắng ngoài núi đến rồi đi, trong lòng đặt cho chúng từng cái tên.

Hôm nay, chuyến tuần sơn thứ hai đã hoàn thành, đại công cáo thành, chỉ cần ngủ một giấc ngon, chờ đợi người bạn tốt "Ngày mai" kia không mời mà đến.

Tiểu Mễ Lạp đi ngang qua bậc thang thần đạo Tễ Sắc phong, thả chậm bước chân, ngẩng đầu liếc nhìn đỉnh núi, do dự hồi lâu, rồi thôi.

Lại sang bên kia, e rằng làm việc còn chưa đủ lão luyện, không chừng sau này Bạch tiên sinh ngại phiền, cũng chẳng buồn ra ngoài ngắm cảnh nữa.

Tiểu Mễ Lạp vai vác đòn gánh nhỏ, tay cầm gậy trúc xanh, nghênh ngang mà đi. Không sao cả, vui vẻ vẫn nhiều hơn phiền muộn, "phiền muộn" binh lực ít ỏi, "vui vẻ" binh hùng tướng mạnh, một chút phiền muộn, cũng chỉ đành thua liểng xiểng, thảm thương mà rút lui!

Dù sao vị kia chính là Bạch tiên sinh trong truyền thuyết. Trước kia là ta đầu tóc dài kiến thức ngắn, nông cạn thiển cận. Xem ra đã đến lúc mượn Cảnh Thanh đọc cuốn "Người qua đường tập" kia rồi.

Chỉ là không hiểu vì sao Bạch tiên sinh lại được xưng là "Nhân gian đắc ý nhất", ngay cả Hảo Nhân sơn chủ cũng không thể nói ra như vậy.

Tiểu Mễ Lạp nghĩ ngợi, quay đầu nhìn đỉnh núi, linh quang chợt lóe, nảy ra diệu kế. Nàng không vội về tòa nhà của mình, mà lại một đường chạy như bay xuống chân núi.

Nàng dời ghế ngồi cạnh Tiên Úy đạo trưởng, ghế hơi nghiêng, cốt để liếc mắt trông chừng động tĩnh bên kia đỉnh núi.

Bạch tiên sinh mỗi lần xuống núi, đều không vội không chậm bước chân. Vậy đến lúc đó mình chỉ cần dồn hết sức, ba bước làm hai, đi như bay, xem chừng có thể trùng hợp gặp người ở con đường núi dẫn tới tòa nhà. Kế hay! Binh thư không uổng công đọc, đúng là hiện học hiện dùng, tẩu vi thượng sách trong ba mươi sáu kế! Hoàn mỹ, không một kẽ hở!

Tiên Úy phát giác ra điểm lạ, cười hỏi: "Hữu hộ pháp, nhìn gì vậy?"

Tiểu Mễ Lạp thẹn thùng đỏ mặt nói: "Không... không có gì."

Tiên Úy sợ nàng ngồi không nhàm chán, bèn cùng Tiểu Mễ Lạp nói chuyện phiếm. Tiểu Mễ Lạp nghe say sưa, đến khi hoàn hồn, vội vàng quay đầu nhìn về phía thần đạo đường núi, hỏng rồi, chỉ thấy Bạch tiên sinh đã xuống núi, thân hình đã vào con đường dẫn tới phủ đệ.

Tiểu cô nương nhíu mũi, nhỏ giọng ấm ức: "Tiên Úy đạo trưởng ơi, lỡ đại sự của ta rồi."

Tiên Úy khẩn trương hỏi: "Nói sao?"

Tiểu cô nương gãi gãi mặt, tươi cười nói: "Tại ta nghe say sưa, phân tâm, không trách Tiên Úy đạo trưởng được."

Tiên Úy tò mò hỏi: "Tiểu Mễ Lạp, đừng giấu nữa, nói xem, ta xem có thể cứu vãn được không?"

Tiểu Mễ Lạp đứng lên, dáng tươi cười sáng lạn: "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Tiên Úy đạo trưởng, sáng mai gặp!"

Tiên Úy đứng dậy hỏi: "Thật không có chuyện gì chứ?"

Tiểu Mễ Lạp cười toe toét: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì."

Tiểu Mễ Lạp vừa chạy đi được vài bước, dừng lại quay đầu nhắc nhở: "Tiên Úy đạo trưởng, trời tối, ánh sáng mờ rồi, đọc sách đừng quá chăm chú, chú ý một chút."

Tiên Úy cười nói: "Người tu đạo, tuy ta tạm thời vẫn chỉ là nửa thùng nước, nhưng kỳ thật đã không cần để ý chuyện này. Chẳng qua ngươi yên tâm, ta sau này nhất định sẽ chú ý."

Lên đến đỉnh núi, áo đen tiểu cô nương thở dài, đi tới lan can. Vóc dáng thấp bé, nàng dùng đầu chống lan can, oán trách mình, bao nhiêu binh thư xem như công cốc rồi.

Đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nói mang theo ý cười: "Tiểu Mễ Lạp, đang làm gì vậy?"

Tiểu Mễ Lạp vội vàng đứng thẳng, mở to hai mắt, vậy mà thật sự là Bạch tiên sinh. Nàng có chút đỏ mặt nói: "Ha ha, đùa thôi, cùng lan can húc nhau."

Bạch Dã một tay vịn lan can, mũi chân điểm một cái, ngồi lên lan can, vươn tay: "Cùng ngồi trò chuyện?"

Tiểu Mễ Lạp vội vàng cất kỹ gậy trúc xanh cùng đòn gánh vàng, rồi nhảy phắt lên phía trước, ngồi bệt xuống lan can. Tiểu cô nương nắm chặt dây thừng của tay nải vải bông trước ngực.

Bạch Dã cố ý không dùng ánh mắt dò xét tiểu cô nương áo đen bên cạnh, sợ nàng lại căng thẳng đến mức không nói nên lời.

Chỉ là khóe mắt vẫn liếc qua, đem thần sắc, biểu lộ cùng những động tác nhỏ nhặt của Tiểu Mễ Lạp thu hết vào mắt.

Nếu không phải mình hỏi, Quân Thiến cũng đã nói ra đáp án.

Bạch Dã có lẽ vĩnh viễn không biết nhân gian từng có một phần tâm tư như vậy.

Giống như có cũng được, không có cũng không sao, tựa hồ không đáng kể, cũng chẳng hề gì.

Tựa như Bạch Dã đời này thích vào núi cầu tiên, đã đi qua rất nhiều danh sơn cao ngất cùng càng nhiều ngọn núi vô danh, nhưng chắc chắn còn có càng nhiều danh sơn, đều đã bỏ lỡ rồi.

Nhưng giờ khắc này, Bạch Dã ngẩng đầu nhìn lại, đưa tay nâng mũ đầu hổ, chỉ cảm thấy... Phong cảnh hoàng hôn, dường như không tệ.

Một lớn một nhỏ, cứ như vậy cùng nhau ngồi trên lan can bạch ngọc.

"Tiểu Mễ Lạp, quê hương ở nơi nào?"

"Cố hương của ta rất xa, tận Bắc Câu Lô Châu, ở phía bắc Hòe Hoàng quốc, chính là Bảo Tương quốc, bên cạnh Hoàng Phong cốc có một nơi gọi là Ách Ba hồ, là một địa phương nhỏ bé hạt cơm a ha, Bạch tiên sinh chắc chắn chưa từng nghe qua."

"Vậy là vượt qua cả châu rồi, quả thực không gần, ngươi ở bên núi Lạc Phách này, có nhớ cố hương không?"

"Có chứ, nhưng không thường xuyên, chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới, sẽ rất nhớ, nhưng chỉ là ngẫu nhiên thôi, nơi này là nhà của ta nha. Còn nhớ tới cố hương, một nửa nguyên nhân, là bởi vì ta sinh trưởng và luyện hình ở nơi đó, một nửa nguyên nhân khác, là ta và Hảo Nhân sơn chủ lần đầu gặp mặt ở Ách Ba hồ. Về sau có tiên sư trên núi muốn bắt ta, nhưng những tiên sư kia không phải người xấu, là muốn mời ta đi làm một tiểu hà bà."

Khi Bạch Dã nghe tiểu cô nương nói đến "tiên sư bắt người", thoáng chốc nheo mắt lại, nhưng rất nhanh nghe tiểu cô nương nói bọn họ không phải người xấu, Bạch Dã liền thoải mái, ánh mắt khôi phục như thường.

Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi nghi hoặc, nếu tiểu cô nương nói là bắt người, sao lại có cách nói mời mọc phía sau. Ý nghĩ và cách làm của tiểu cô nương, dường như lúc nào cũng thiên mã hành không như vậy?

Nói đến đây, tiểu cô nương liền không kìm được mà mặt mày hớn hở, hai tay chống lên lan can, nhẹ nhàng lay động hai chân: "Hảo Nhân sơn chủ ra tay hào phóng, bỏ ra hai khỏa Cốc Vũ tiền mua ta, để ta ở lại Ách Ba hồ. Ta lại không cam lòng, cứ nghĩ ngợi theo hắn cùng nhau ăn ngon uống sướng, kỳ thật chính là muốn rời khỏi Ách Ba hồ, tìm người đọc sách, nhờ hắn ghi lại câu chuyện đã sớm hẹn ước. Hảo Nhân sơn chủ không lay chuyển được ta, liền dẫn ta cùng nhau xông pha giang hồ, chúng ta cùng nhau trèo non lội suối, chuyện xưa càng nhiều, đặc sắc lộ ra, lúc ấy ta liền đứng trong sọt đeo trên lưng Hảo Nhân sơn chủ, giống như thần tiên trên núi đằng vân giá vũ vậy."

Bạch Dã mỉm cười nói: "Thì ra là thế."

"Biết rõ ta sẽ nhớ cố hương, lần trước Hảo Nhân sơn chủ đi Bắc Câu Lô Châu bận việc chính sự, vì vậy liền cố ý mang theo ta đây cái con ghẻ. Chúng ta cùng nhau cưỡi gió vượt biển, còn ngồi trên một chiếc Dạ Hàng thuyền kỳ lạ cổ quái đâu. Gặp rất nhiều người ly kỳ, việc cổ quái, một chuỗi dài, đếm không xuể, may mà Hảo Nhân sơn chủ của chúng ta có một bụng học vấn, vấn đề gì cũng không làm khó được hắn. Về sau ở bên kia Hài Cốt ghềnh lên bờ, một đường đi bộ, đã đến Ách Ba hồ, đi qua một lần rồi, hiện tại sẽ không nghĩ như vậy nữa. Trước kia cảm thấy địa bàn Ách Ba hồ nhà mình, cũng lớn, thì ra là nho nhỏ, nhưng nghĩ vẫn là phải nghĩ, dù sao không vội, qua vài năm vài chục năm, đợi đến lúc Hảo Nhân sơn chủ lại đi bên kia bận việc chính sự, hắc, Bạch tiên sinh, ngươi biết hay không, hiểu hay không, tin tức nho nhỏ của ta rất linh thông, đến lúc đó ta chỉ cần nói một câu với Hảo Nhân sơn chủ, hắn nhất định sẽ mang ta theo."

Tiểu cô nương nói những thứ này, vẻ mặt tràn đầy đắc ý, rung đùi đắc ý.

"Tiểu Mễ Lạp, ngươi cảnh giới không cao, nhưng ở bên núi Lạc Phách này thân chức lại cao, làm hộ sơn cung phụng, sẽ không cảm thấy chịu ủy khuất sao?"

"A?!"

Bạch Dã cười nói: "Xem ra Trần sơn chủ bảo hộ ngươi rất tốt."

Tiểu cô nương dùng sức gật đầu, giơ ngón tay cái lên với Bạch Dã: "Đúng vậy, đúng vậy."

Bạch Dã nói: "Tề sư huynh của Trần sơn chủ các ngươi, năm xưa từng tìm ta một lần. Đại khái ý của Tề Tĩnh Xuân khi đó, chính là khuyên ta không nên quá mức thất ý, hãy nhìn thế đạo bên ngoài nhiều hơn, đừng mãi nhốt mình trong thiên địa riêng. Sau này ngẫm lại, ta cũng không thấy có gì khác biệt. Thế thôi."

Tiểu Mễ Lạp hạ giọng, khẽ nói: "Hảo Nhân sơn chủ nói, chúng ta không thể cứ mãi tự nhủ một câu, 'Cứ như vậy đi.' Hảo Nhân sơn chủ còn nói, như vậy không tốt."

Bạch Dã cười đáp: "Ý này của Trần sơn chủ, rất hay."

Tiểu Mễ Lạp thoáng chốc thần thái rạng rỡ, mình lấy chân thành đối đãi, Bạch tiên sinh chẳng những không giận, ngược lại còn khen ngợi Hảo Nhân sơn chủ, thật vui!

Tiểu cô nương cao hứng bừng bừng quay đầu, lấy tay che miệng, hạ giọng nói: "Bạch tiên sinh, nói cho ngài một bí mật, Hảo Nhân sơn chủ tuy từng đấu thơ thua, nhưng hễ cứ uống say, tài tình lại rất xuất chúng."

Bạch Dã cười hỏi: "Thử nói nghe xem?"

Tiểu Mễ Lạp chợt tỉnh ngộ, vị bên cạnh này chính là Bạch tiên sinh từng viết rất nhiều thơ, trò chuyện chuyện này, có phải là không ổn?

May thay Bạch tiên sinh thấu hiểu lòng người, đã giúp nàng giải vây, Bạch Dã mỉm cười nói: "Còn nhớ năm xưa khi chưa dùng tên thật, cùng Quân Thiến tìm tiên cầu đạo nơi danh sơn đại xuyên, từng cùng một vài đạo sĩ trong núi và cao nhân thế ngoại ngẫu nhiên gặp gỡ... Miễn cưỡng xem như đấu thơ đi. Kết quả bọn họ nghe xong, đều không cho là đúng, lời bình chẳng cao, khắp nơi đều là tật xấu, không phải hoàn toàn không áp vận, thì là đổi vận không ổn, hoặc chỗ này đụng vận, chỗ kia ra vận, không hợp luật, đến bằng trắc cũng đều không hiểu."

Tiểu Mễ Lạp sợ hãi than: "Là bọn họ không biết thưởng thức, hay là bọn họ quá cao minh?"

Bạch Dã cười đáp: "Có lẽ cả hai đều đúng."

Tiểu Mễ Lạp nói: "Dù sao Hảo Nhân sơn chủ nói, chỉ có thật sự say rượu, mới có thể đọc ra thần vị trong thơ Bạch tiên sinh, không say thì không được."

Bạch Dã nói: "Vậy tửu lượng của Trần sơn chủ các ngươi hẳn là rất tốt, ta đoán hắn hầu như không mấy khi say?"

Tiểu Mễ Lạp gãi mặt, "Hảo Nhân sơn chủ quả thật ít khi say túy lúy, rất hiếm hoi, ta biết chỉ có vài lần, nhưng lúc đó ta không có mặt, đều là nghe kể lại."

Bạch Dã hờ hững. Rõ ràng, Trần Bình An của Lạc Phách sơn hay Ẩn quan đời cuối của Kiếm Khí trường thành, đều không phải kẻ đọc sách sùng bái thơ của Bạch Dã.

Quân Thiến chỉ lặng lẽ đứng xa xa, lưng tựa lan can, khoanh tay trước ngực. Chủ yếu vẫn là lo Bạch Dã không hiểu chuyện, lỡ lời nói điều gì khó nghe, khiến Tiểu Mễ Lạp khóc nhè.

Bạch Dã quay đầu nhìn hắn.

Quân Thiến ý bảo cứ trò chuyện, không cần để ý đến mình.

Trước kia ở trấn nhỏ, tại cựu học thục, Mã Chiêm sư đệ đã cởi bỏ một phần khúc mắc, nhưng cuối cùng vẫn không chịu đến Lạc Phách sơn.

Quân Thiến là sư huynh, Trần Bình An là tiểu sư đệ, đối với chuyện này đều không cưỡng cầu.

Chẳng qua thân phận Mã Chiêm đã thay đổi, từ một trong những người coi miếu của đế vương miếu ở kinh thành, trở thành người dạy học ở Xuân Sơn thư viện của Đại Ly.

Mã Chiêm khi ấy không rõ nội dung cuộc nghị sự trong Ngự thư phòng ở kinh thành, nên cảm thấy kỳ quái, dù sao tiểu sư đệ này thân phận có nhiều đến đâu, dường như cũng không thích hợp nhúng tay vào loại sự vụ của vương triều Đại Ly này.

Trần Bình An cười nói, Thôi sư huynh là quốc sư Đại Ly, ta hôm nay cũng vậy.

Quân Thiến quay đầu cười nhìn về phía thiếu niên đội mũ đầu hổ kia.

Đi Huyền Đô quan tu đạo luyện kiếm là một lẽ, đến Lạc Phách sơn du ngoạn lại là một lẽ khác.

Hạo Nhiên có tam tuyệt, Bạch Dã thơ vô địch, Thôi Sàm phong lưu, Bùi Mân kiếm thuật.

Bạch Dã hảo hữu, một lòng hướng đạo, tiên khí mênh mang, tài hoa văn chương cuồn cuộn, trùng trùng điệp điệp, tựa ngân hà trút xuống nhân gian, thế gian không ai sánh kịp.

Thiên hạ công nhận kẻ đắc ý nhất nhân gian, Bạch Dã quả thực thơ vô địch, kiếm thuật cùng thơ đều ở trên trời.

Nhưng kết cục lại như chính Bạch Dã từng nói, đại đạo tựa trời xanh, ta riêng không thể bước ra.

Tiên sinh từng khuyên Bạch Dã một câu, tu đạo ít người thấy, ắt hẳn công phu chưa đến nơi.

Quân Thiến cùng Bạch Dã là bạn thân, tiên sinh lại cùng Bạch Dã luận bàn ngang hàng, theo lời tiên sinh nói, đều là người một nhà, so đo làm chi, đương nhiên, thật muốn so đo cũng không sao, tiên sinh ta đây gọi là chiêu hiền đãi sĩ.

Quân Thiến dù tôn sư trọng đạo, nghe tiên sinh nói "chiêu hiền đãi sĩ", cũng có chút không giữ được sắc mặt, nhưng lại không dám phản bác.

Lão tú tài liền nhón chân vỗ vai đệ tử, đừng cho rằng tiên sinh nói sau lưng là nói xằng nói bậy, Quân Thiến à, đoán chừng ngươi quên mất, Đạo Tổ có câu, kẻ sĩ hèn nghe đạo cả cười. Trước kia ta thấy, Bạch Dã rõ ràng là bậc thượng sĩ nghe đạo, đã từng đạt tới tâm cảnh thượng sĩ, nay lại trở thành hạ sĩ, đã là hạ sĩ, thì kiếm thuật cùng cảnh giới, nếu có thể phản phác quy chân, lên một bậc thang, ngày nào đó, tâm cùng thiên địa thông, thiên nhân hợp nhất, lại lên một bậc thang nữa? Những thần tiên trên núi khen người tiền đồ tốt, thường nói đại đạo có thể, cách nói này, nửa điểm không tục khí, đại tục tức là đại nhã. Bạch Dã không tính đại đạo có thể, ai có thể tính đại đạo có thể? Nhưng mà đâu.

Nói đến đây, lão tú tài dậm chân, nếu một vị hạ sĩ đã nghe đạo, lại bị tâm mình làm khó, vậy khác nào bình đã mẻ lại sứt, chẳng bằng thực sự cầu thị, đi trên đất bằng, ta nói a, nhân gian này a, không phải xem qua, đi qua, là thuộc về ta tất cả, thường nói người tu đạo, tâm không vướng bận, không dây dưa, rời xa hồng trần thế gian? Đây chẳng qua là cách làm đúng đắn của luyện khí sĩ bình thường, không sai! Nhưng bạn tốt của ngươi, hắn là Bạch Dã! Sao có thể không phóng khoáng như thế, nhìn khắp danh sơn, đi qua nhân gian, thất vọng đến tột cùng, coi như thực sự chỉ như Bạch Dã nói, một kẻ khách qua đường tạm nghỉ ở quán trọ thiên địa, dừng chân nghỉ ngơi nghìn năm vạn năm, chẳng phải như trong chớp mắt, cho nên nói a, Mặc gia cự tử nói rất hay, có đại học vấn, không phải không an cư vậy. Ta không an tâm! Cho nên nói nha, tâm không chỗ an, làm sao đắc ý? Chỉ có thể cảnh giới càng cao càng cô đơn lạnh lẽo. Vì sao Bạch Dã ngoại trừ vài tri kỷ ít ỏi, ai cũng nói hắn là kẻ đắc ý nhất nhân gian, còn hắn lại hết lần này tới lần khác cảm thấy thất ý? Luôn đi xa, Bạch Dã xem quá nhiều, liền quá thất vọng, tiên sinh không cần quản người khác thế nào, chỉ nói riêng Bạch Dã, như vậy là không đúng.

Quân Thiến cảm thấy chỉ cần là đạo lý tiên sinh nói, ắt hẳn là đúng.

Liền muốn đem những đạo lý này thuật lại cho Bạch Dã.

Lão tú tài lại lắc đầu, nói với học trò, giờ nói không ích gì, Bạch Dã là ai, đạo tâm kiên cố nhường nào, huống chi hắn đạo lý lớn nào không hiểu? Mấy câu nói của tiên sinh, nhẹ tựa lông hồng, gãi ngứa cho người ta còn chưa đủ.

Quân Thiến vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Lão tú tài cười nói một câu, không nói nhảm, không cần gấp, tương lai Bạch Dã ắt có lúc nói ra ngộ được, sau đó giữ lại phần đạo tâm không lùi bước là đủ.

Quân Thiến như trút được gánh nặng.

Lão tú tài cuối cùng nhắc nhở học trò, Quân Thiến à, chiêu hiền đãi sĩ, trước mặt Bạch Dã thì đừng nói, không được ưa chuộng, dễ tổn thương tình nghĩa huynh đệ, không được uống rượu.

Lúc ấy lão tú tài chắp tay sau lưng, dạo bước rời đi, suy nghĩ lần sau nên tìm vị bằng hữu trên núi nào hỏi rượu, bằng hữu quá nhiều, mỗi cái tiếp đãi ân cần, lo nặng bên này nhẹ bên kia, cũng buồn người.

Mà lại khiến tương lai Bạch Dã trong lòng tự hỏi, khi luyện kiếm đến cực hạn, ta sở cầu điều gì?

Bạch Dã chỉ cần tâm định, Thanh Liên liền nở hoa.

Thiên hạ cường tráng thay ta Bạch Dã, mới thực sự là kẻ đắc ý nhất nhân gian.

Về sau, Văn thánh nhất mạch sụp đổ, lão tú tài bị giam trong công đức lâm, đợi đến thiên hạ đại biến, Bạch Dã một mình chống kiếm đi xa Phù Diêu châu.

Về sau nữa, đứa nhỏ mũ đầu hổ đứng dưới cây lê hoa đầy lại được lão tú tài mang đến Thanh Minh thiên hạ Huyền Đô quan.

Quân Thiến tuân theo lời tiên sinh dặn dò, trước khi Bạch Dã đạt tới Ngũ Cảnh, nhất định phải dẫn Bạch Dã đi đây đi đó, mở mang tầm mắt. Danh sơn đạo tràng đã đành, thế tục phồn hoa cũng phải ghé qua. Sau khi đột phá Ngũ Cảnh, trước khi Phi Thăng, lại phải cùng Bạch Dã du ngoạn thêm vài chuyến. Tóm lại chỉ có một tôn chỉ, không để Bạch Dã phá cảnh quá nhanh, đồng thời không cho phép Bạch Dã một mình rời đi, chỉ có thể trông nom hắn như xưa kia, quen thuộc với việc ngắm cảnh mà thôi.

Tiên sinh cuối cùng còn chỉ điểm cho Quân Thiến một diệu kế, rằng hai người các ngươi, sau này xuất du lãm cảnh, tựa như trở lại nhân gian du học một phen. Mỗi người đeo một rương sách, một chứa rượu ngon, một chứa đạo lý. Phong cảnh tựa rượu nguyên chất, nhân sự ví như đạo lý. Trên đường du học, xúc cảnh sinh tình, nhấm nháp chút đạo lý làm mồi nhậu. Đi ngàn dặm đường, xem vạn quyển sách, không chỉ Bạch Dã được lợi, mà Quân Thiến ngươi cũng thu hoạch không ít.

Quân Thiến tựa lan can, nhìn sang bên kia, thiếu niên đầu hổ cùng tiểu cô nương áo đen, phần lớn là tiểu cô nương ríu rít không ngừng, Bạch Dã thỉnh thoảng đáp lại vài lời.

Chẳng qua so với trước kia, cho dù ở bên cạnh Quân Thiến, Bạch Dã hôm nay đã hoạt ngôn hơn rất nhiều.

Giờ phút này, giữa hàng lông mày thanh tú của thiếu niên đã không còn vẻ ưu tư nhàn nhạt.

Một viên xích tử chi tâm, một phần đồng chân thú vị, cả hai hòa quyện, càng thêm rạng rỡ.

Cùng nhau gặm hạt dưa, ăn cá khô, tiểu Mễ Lạp mỗi lần nghe Bạch tiên sinh kể chuyện năm xưa, đều ngây người lắng nghe, vội vàng hấp tấp, oa oa a ha không ngớt.

Gặm xong hạt dưa, thiếu niên bắt chước tiểu cô nương, búng vỏ hạt dưa ra ngoài núi.

Quân Thiến tuy không rõ đạo tâm của Bạch Dã có gì khác biệt hay không, có thể có chút biến hóa, cũng có thể vẫn như xưa, Quân Thiến cũng lười truy cứu, hai tay ôm đầu, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Đúng lúc này, mấy vị bạn rượu cùng chung hoạn nạn sóng vai tản bộ lên đỉnh núi ngắm cảnh. Có vị gần thành thủy thần sông Thiết Phù của tòa lục địa này, chủ nhân cũ của Long cung di chỉ, kiếm tiên Bạch Đăng.

Còn có một quỷ vật Ngân Lộc, cảnh giới gì đều là vật ngoài thân, cùng với đích truyền của Kinh Hao, người đứng đầu trên núi Lưu Hà châu, Ngọc Phác cảnh Cao Canh.

Bạch Đăng đến đây để thương lượng với Trần Bình An về việc mình nhậm chức thủy thần sông Thiết Phù, từ miếu các thứ, dù sao sau này đôi bên chính là sơn thủy lân bang.

Kỳ thật Cao Canh không muốn đến núi Lạc Phách làm khách nữa, mà Ngân Lộc thì chạy trời không khỏi nắng, nhất định phải trở về núi Lạc Phách.

Vì vậy Ngân Lộc liền bàn với Bạch Đăng, nhất định phải kéo hảo hữu Cao Canh cùng về núi Lạc Phách... Bạn bè tốt có thể chiếu cố lẫn nhau.

Ba người bọn họ, thật sự sợ cái đạo hiệu Cảnh Thanh áo xanh tiểu đồng kia, nhiệt tình hiếu khách, thích rượu như mạng. Kỳ thật điều này cũng không có gì, bằng hữu không muốn uống rượu, ngươi Trần Linh Quân cũng không thể ấn đầu bọn ta vào chén rượu mà ép, có thể vấn đề là Trần Linh Quân tên này, Ngự Giang rắn nước xuất thân đại đạo căn cơ, hôm nay mới là Nguyên Anh, hết lần này tới lần khác lại là bạn thân của vị chém long nhân kia. Trên bàn rượu đối với Trần Thanh Lưu vừa đánh vừa mắng, không đập vai thì vỗ đầu, đừng nói ba người bọn họ, ngay cả vị đạo hiệu Thanh Cung thái bảo lão phi thăng trên bàn rượu kia cũng sợ a. Kết quả thế nào, một bàn rượu, áo xanh tiểu đồng làm chủ tọa, Kinh Hao đành phải cùng Trần Thanh Lưu thay phiên nhau phụ tá, Bạch Đăng mấy người khách mới, không uống đến nơi đến chốn, có thể xuống bàn sao, dám hạ bàn?

Uống rượu loại sự tình này, lúc tâm tình tốt hoặc không tốt, lại gọi huynh đệ bạn hữu đến uống một phen. Giữa bằng hữu không câu nệ ngôn từ, trêu ghẹo vài câu, giải tỏa ưu sầu, mượn rượu nói vài lời tâm sự hoặc là khoác lác không cần bản thảo, có thể nào lại trở thành một loại công khóa cố định mỗi ngày hai lần sớm tối!

Chỉ là một bữa rượu sớm không uống, liền làm như không biết tiến thủ, như mông đồng bất hảo trốn học, cho dù bữa nào cũng uống rượu tiên, tư vị có thể tốt hơn được chăng?

May mà Bạch Đăng cùng Cao Canh lần này làm khách núi Lạc Phách, Trần Linh Quân bày một bàn rượu, vẻ mặt tràn đầy áy náy, nhăn nhó giải thích, lần trước mời bọn hắn uống rượu, thuộc về khoản chi tiêu công quỹ của phòng thu chi núi Lạc Phách, không cần mình phải tốn kém nhiều. Hôm nay thuộc về tư nghị, sau này có lẽ không thể ngày hai bữa rượu chiêu đãi các vị ca ca, trừ phi đem mấy loại rượu tiên đắt đỏ kia đổi thành mấy loại rượu tiên gia bình thường rẻ hơn, mới có thể uống rượu sớm... Ba người nhìn nhau, suýt chút nữa cảm động rơi lệ, sau đó cùng thi triển thần thông, khuyên nhủ Cảnh Thanh tiền bối. Loại chuyện này, Cao Canh nói đợi đến lúc Bạch Đăng nhậm chức thủy thần sông Thiết Phù, mấy ca ca bọn ta sẽ hảo hảo bày một bàn. Bạch Đăng nói chờ Ngân Lộc trở thành chính thức gia phả tu sĩ của núi Lạc Phách, uống rượu gì, đều do mình chịu trách nhiệm. Ngân Lộc lại nói Cao Canh không quản công tư, sau này đều thường đến Bảo Bình châu cùng núi Lạc Phách, sớm thông báo các huynh đệ một tiếng, sớm nâng cốc hẹn trước... Áo xanh tiểu đồng nghe những lời ấm lòng này, cảm động vô cùng, một hơi liền nói ra ba chữ "Được".

Ngân Lộc vì muốn dứt bỏ quan hệ với tòa Tiên Trâm thành Man Hoang kia, đã chính thức thông báo với núi Lạc Phách. Trải qua Ẩn quan sơn chủ và chưởng luật Trường Mệnh đồng ý, hôm nay chính thức có tên là Từng Sai, tự là Nhật Chương, tạm thời chưa có đạo hiệu.

Tại huyện Hòe Hoàng nha hộ phòng bên kia, đã ghi vào danh sách. Như vậy quỷ vật Ngân Lộc đã trở thành một tạp dịch đệ tử tạm không có trong gia phả của núi Lạc Phách, là người thứ hai trong lịch sử.

Làm vị trí đầu não ngoại môn tạp dịch đệ tử, tân nhiệm chém gió phổ quan của núi Lạc Phách, vị tóc trắng đồng tử kia hôm nay không có việc gì, tìm Ngân Lộc tâm sự, muốn hắn biết hổ thẹn rồi sau đó dũng mãnh, hảo hảo tu hành, đừng làm mất mặt đạo mạch tạp dịch đệ tử của núi Lạc Phách chúng ta. Bằng không ngươi Ngân Lộc mất mặt xấu hổ, tu hành lười biếng, không làm người, cũng đừng trách bản thân ta làm tổ sư gia trở mặt.

Không cần mỗi ngày uống rượu tối tăm mặt mày, Cao Canh rốt cuộc có nhàn hạ thoải mái, đi phát hiện phong cảnh ưu mỹ của núi Lạc Phách cùng các đỉnh núi phụ thuộc.

Hơn bốn mươi ngọn núi phía tây trấn nhỏ, nhìn kỹ phía dưới, khắp nơi đều có thần dị, chẳng qua bị cảnh giới hạn chế, vẫn cảm thấy như nhìn hoa trong sương, không rõ ràng.

Hôm nay lên tới đỉnh núi, liền nhìn thấy thiếu niên cùng tiểu cô nương ngồi trên lan can, còn có nam tử khôi ngô đứng ở một phía khác.

Ngoại trừ Chu Mễ Lạp, cung phụng của hộ sơn, hai vị còn lại đều không nhận ra. Bạch Đăng vừa rời Long cung di chỉ chưa được mấy ngày, Ngân Lộc cũng trong tình cảnh tương tự, bị Ẩn quan đại nhân giam giữ đã lâu, cần cù chăm chỉ viết sách, sơ sẩy một chút là ăn ngay một cục gạch, kỳ thực ra ngoài trông coi cũng chỉ mới vài ngày. Vì vậy, bọn hắn đều hỏi Cao Canh có hay không rõ lai lịch đối phương, Cao Canh chỉ lắc đầu nói không biết.

Ngân Lộc mấy người, cũng không muốn làm quen với thiếu niên đầu đội mũ hổ kia, thế ngoại cao nhân? Có thế ngoại cao nhân như vậy sao?

Tuy nói núi Lạc Phách thường có cao nhân thân phận, cảnh giới đáng gờm tới bái phỏng, nhưng bọn hắn lại cảm thấy chân nhân bất lộ tướng, chỉ sợ không có mấy người ra ngoài lại nguyện ý ăn vận như thế.

Vì vậy Cao Canh bọn hắn liền đi tới chỗ nam tử khôi ngô khoanh tay trước ngực kia, nhao nhao giới thiệu tên tuổi và đạo hiệu của mình.

Quân Thiến cười chắp tay đáp lễ, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hân hạnh gặp mặt."

Bạch Đăng đã cảm thấy có chút mất hứng, lằng nhằng rắc rối, hán tử trước mắt kia, ngoại trừ việc có thể xác thực nghe qua Cao Canh và Thanh Cung sơn, ngưỡng mộ đại danh của ai đã lâu, chính mình ư? Hay là ngay cả tên hiệu cũng là vừa mới ra lò từng sai?

Chẳng qua nếu là đang ở núi Lạc Phách, Bạch Đăng cũng không dám biểu lộ tâm tình, đến nỗi Cao Canh càng là bắt đầu cùng người đàn ông kia nói dóc vài câu chuyện phiếm về thời tiết gió êm dịu.

Xa xa phía lan can đỉnh núi.

"Bạch tiên sinh, ngài và Quân Thiến tiên sinh, làm sao trở thành bằng hữu?"

"Tương đối hợp ý."

Bởi vì bên kia một lớn một nhỏ trong lúc nói chuyện với nhau, đều không dùng tới thủ đoạn tiếng lòng.

Nghe được trước hết là cái xưng hô kia, "Bạch tiên sinh"? Kỳ thật không phán đoán ra được gì.

Trên đời luyện khí sĩ họ Bạch, đếm được sao?

Quân Thiến? !

Nếu là ở bất kỳ nơi nào khác của Hạo Nhiên, cũng không có gì, nhưng là tại đây núi Lạc Phách, tại bên cạnh địa bàn nhà Trần sơn chủ...

Cao Canh, vốn đang học theo nam tử khôi ngô kia tựa lưng vào một bên lan can, chỉ trong thoáng chốc ưỡn thẳng lưng, động tác nhanh chóng phẩy áo, sắc mặt nghiêm túc trầm trọng.

Ngân Lộc tức thì bị "Quân Thiến tiên sinh" của tiểu Mễ Lạp, cùng tiếng chiêng trống khua vang bên tai, Hạo Nhiên Lưu Thập Lục, một trong những đệ tử đích truyền của lão tú tài, rốt cuộc là lai lịch gì, trên núi ở Man Hoang thiên hạ, chưa hẳn đều rõ ràng, nhưng Tiên Trâm thành há có thể không nghe kể một ít tin tức đỉnh núi? Ngân Lộc giờ phút này tâm tình phức tạp đến cực điểm, vừa sợ hãi đến mức tâm can muốn nứt, lại có vài phần thân cận "đồng hương".

Chỉ có Bạch Đăng, vốn là long tử long tôn của Long cung trên một tòa lục địa, đáng thương thay, còn bị mơ mơ màng màng.

Cao Canh và Ngân Lộc đều rất xoắn xuýt, có nên nói cho hảo hữu biết chân tướng kinh khủng kia hay không.

Viễn cổ kỳ dị hung hãn nhất, chỉ xua đuổi rồng rắn, không xua đuổi muỗi.

Bạch Đăng nhìn thấy "người này", cùng nhìn thấy Trần Thanh Lưu, người chém rồng, có khác nhau sao?

Khác nhau duy nhất, chính là một cái chỉ chém giết, một cái giết rồi ăn, hoặc là nuốt vào trong bụng rồi xoắn giết sao?

Trần Thanh Lưu ba nghìn năm chém giết giao long khắp thiên hạ, lẽ nào đều là thứ mà nam tử khôi ngô này "ăn thừa" trước kia?

Cao Canh và Ngân Lộc nín thở, tập trung suy nghĩ, cùng chắp tay thi lễ với vị "Quân Thiến tiên sinh" này. Lần này, cả hai đều xưng rõ sư môn, hoặc dùng đạo hiệu cũ:

"Lưu Hà châu, Thanh Cung sơn, Cao Canh bái kiến Lưu tiên sinh."

"Man Hoang Tiên Trâm thành, Ngân Lộc bái kiến Lưu tiên sinh."

Quân Thiến cười, đưa tay hư không ấn xuống hai cái, "Cao Canh, chúng ta đều là khách của Lạc Phách sơn, không cần khách khí như vậy. Ngân Lộc đạo hữu, chúng ta có thể xem là nửa người nhà của Lạc Phách sơn, càng không cần khách sáo, ngươi thấy thế nào?"

Cao Canh cảm thấy rất có lý, đạo tâm của y rốt cuộc cũng giữ được, không sụp đổ!

Ngân Lộc đạo hữu cảm thấy tiền bối Lưu Thập Lục nói gì cũng đều là đại đạo lý cao siêu.

Chỉ là, một tầng sóng đã lặng, một tầng sóng khác lại nổi lên.

Xa xa, tiểu cô nương áo đen lại hỏi đáp với thiếu niên mũ lông chồn.

"Bạch tiên sinh, ngài có đánh thắng hai nắm đấm to như cái bát của Quân Thiến tiên sinh không?"

"Trước kia đánh thắng, hiện tại không thắng, sau này sẽ thắng."

"Vậy còn sau khi làm xong chuyện mua bán cá con?"

"Vậy thì vẫn không thắng được Quân Thiến."

Ngọc Phác cảnh Cao Canh, trong lòng lại nổi lên sóng gió ngập trời. Đạo tâm này, không muốn nữa cũng được.

Nhân gian có mấy luyện khí sĩ, dám nói mình "đã từng" và "tương lai" đều đánh thắng được Lưu Thập Lục?

Hắn còn họ Bạch!

Đỉnh đầu mũ đầu hổ kia đã lừa ta quá đáng!

Ngân Lộc, vốn đã là quỷ vật, suýt chút nữa bị dọa chết ngay tại chỗ, hồn phi phách tán.

Năm đó, chẳng phải từng có Hạo Nhiên Bạch Dã, ở Phù Diêu châu, một mình một kiếm đâm mấy vị vương tọa đó sao?

Chỉ có Bạch Đăng thực may mắn, cái gì cũng không biết.

Sớm biết như vậy, ba người bọn họ thà đi cùng Trần Linh Quân uống một bữa rượu lớn còn hơn.

Quân Thiến khoanh tay trước ngực, mỉm cười, "Còn có việc sao?"

Cao Canh và Ngân Lộc hiểu ý, lôi kéo hảo hữu Bạch Đăng, mỗi người nắm một cánh tay Bạch Đăng, xuống núi.

Lúc đến thong dong, lúc đi vội vàng.

Bạch Đăng ngơ ngác không hiểu, Cao Canh run giọng nói nhỏ: "Uống chút rượu?"

Ngân Lộc quả quyết phụ họa: "Lấy lại bình tĩnh!"

Bạch Đăng nghi hoặc hỏi: "Các ngươi có chuyện gì vậy?"

Men theo thần đạo, đi về phía tòa nhà bên kia, Bạch Đăng lại hỏi: "Không phải đi tìm Cảnh Thanh đạo hữu uống rượu sao?"

Cao Canh và Ngân Lộc liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ Bạch Đăng đạo hữu của chúng ta, đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ.

Ngân Lộc cười giải thích: "Hà tất phải làm Cảnh Thanh đạo hữu tốn kém tiền rượu, mấy ca chúng ta đóng cửa uống rượu là được."

Phía bên kia đỉnh núi, tiểu Mễ Lạp tò mò hỏi: "Bạch tiên sinh, nghe Cảnh Thanh nhà ta nói, ngài là kiếm khách, không phải kiếm tu sao?"

Bạch Dã cười đáp: "Trước kia chỉ là kiếm khách, hiện tại cũng là kiếm tu rồi."

Trở thành kiếm tu, Bạch Dã kỳ thật chỉ có hứng thú với một việc, đó là tranh thủ sớm ngày đặt chân vào cảnh giới Thập Tứ, để có thể vấn kiếm với đại đạo trời xanh, đáp lễ Chu Mật.

Còn về việc đội mũ đầu hổ trên đầu, trước kia là bị lão tú tài lừa, giả truyền thánh chỉ, nói Chí Thánh tiên sư nhiều lần căn dặn, nhất định phải đợi đến Ngọc Phác cảnh mới được tháo xuống.

Chỉ là đợi đến khi đặt chân vào Ngọc Phác cảnh, Bạch Dã dần quen với ánh mắt nghiền ngẫm của đám đạo quan kiếm tiên nhất mạch ở Huyền Đô quan, không biết là ai đồn thổi, nói hắn dụng tâm luyện kiếm, đạt tới Ngọc Phác cảnh, chính là vì để tháo cái mũ đầu hổ buồn cười kia xuống. Bạch Dã nghĩ bụng, muộn vài ngày cũng không sao, dù sao chỉ là đặt chân vào Ngọc Phác cảnh mà thôi, chẳng lẽ mình còn cần làm một cái "nghi thức" long trọng để chúc mừng? Đợi đến khi lên tới Tiên Nhân cảnh, Bạch Dã lại nghĩ, hay là cứ một mạch lên Phi Thăng cảnh rồi tính, dù sao trước đây cũng không có ý định ra ngoài du lịch.

Nào ngờ Quân Thiến lại nói muốn dẫn hắn cùng đi một chuyến đến Bảo Bình châu ở Hạo Nhiên thiên hạ.

Qua lại nhiều lần, Bạch Dã cứ thế đội cái mũ đầu hổ này mãi.

Ở nhân gian thì biết địch với ai? Vấn kiếm một trận ư? Nhưng ai dám chủ động gây phiền phức cho mình? Với tính cách quạnh quẽ của Bạch Dã, cũng không thể ăn no rửng mỡ đi cố ý gây thù chuốc oán.

Muốn nói thu nhận đệ tử, truyền thụ học vấn hay kiếm thuật, Bạch Dã kỳ thực càng sợ phiền phức, đã từng nghiêm túc tưởng tượng qua cảnh tượng đó, lại phát hiện căn bản không thể nào dạy nổi.

"Bạch tiên sinh, ta đố ngài một câu đố nhé? Một người có hai cánh cửa thông ba gian phòng, người này đứng trong phòng, đều là những vật dụng cần thiết, một gian phòng bên cạnh thì không giống nhau, phòng cũng lớn, có cái có ích, có cái vô dụng, có cái chủ nhân nhớ rõ, người ngoài lại không biết, có cái chủ nhân cũng không nhớ được, nhưng người ngoài lại nhớ. Còn gian phòng thứ ba, thì càng thần kỳ, có người đôi khi cảm thấy mở cửa phòng ra, bên trong rực rỡ sắc màu, nhất định là đẹp vô cùng, có người đôi khi cảm thấy bên trong nhất định là tối tăm mờ mịt, thậm chí là tối đen như mực, không có chút ý nghĩa nào, cũng không muốn mở ra. Bạch tiên sinh, ngài đoán thử xem, ba gian phòng đó tên là gì?"

Bạch Dã cười không nói.

Tiểu Mễ Lạp an ủi: "Cứ đoán thoải mái, đoán không ra cũng không sao, đây là một trong những câu đố khó nhất trong sọt câu đố của ta, đáp án rất khó, ít nhất có thể xếp vào ba hạng đầu!"

Bạch Dã nói: "Đáp án có phải là hôm qua, hôm nay, ngày mai?"

Tiểu Mễ Lạp mắt sáng lên, đem chỗ cá khô còn lại đưa hết cho Bạch Dã, từ tận đáy lòng cảm thán: "Bạch tiên sinh, tài đoán đố của ngài, lợi hại chẳng kém gì Hảo Nhân sơn chủ!"

Bạch Dã cười, chỉ lấy một nửa chỗ cá khô, hỏi: "Ai dạy ngươi câu đố này?"

Tiểu Mễ Lạp nhai cá khô, rung đùi đắc ý, chân sau khẽ đập vào lan can, "Hầu như đều là Hảo Nhân sơn chủ dạy cho ta, nhưng câu đố vừa rồi hỏi Bạch tiên sinh là do ta tự nghĩ ra."

Bạch Dã cười nói: "Tiểu Mễ Lạp, ngươi có từng nghe qua một câu chuyện, trong trời đất lấy một gốc cây xuân làm ranh giới, chia ra nam bắc, Bắc Minh có cá, Nam Minh có ao, cá hóa thành chim, lưng có thể chở núi cao sông lớn, ở trên lưng chở thuyền nhỏ như hạt cải, thuyền nghỉ lại ở ao, chim theo gió biển mà bay lượn giữa nam bắc."

Tiểu Mễ Lạp kinh hãi than rằng: "Nhân gian lại có loài cá lớn đến vậy sao? Ngay cả Hảo Nhân sơn chủ kiến thức rộng rãi cũng chưa từng kể cho ta nghe qua chuyện kỳ quái này."

Bạch Dã gật đầu nói: "Con cá lớn này, thân hình khổng lồ, có lẽ danh tiếng cũng lớn như danh tiếng của hồ Ách Ba vậy."

Tiểu Mễ Lạp dùng sức gật đầu, cười ha hả.

Bạch Dã hỏi: "Tiểu Mễ Lạp, ngươi có hướng tới loại thần thông đó không?"

Tiểu Mễ Lạp ra sức lắc đầu: "Không biết nữa, ta thích ở trong nhà, không thích đi xa."

Chỉ nói riêng mùa đông và mùa xuân, mỗi sáng thức dậy, quyền pháp của nàng không tinh, cảnh giới lại thấp, đến một cái chăn ấm áp cũng đánh không lại, còn phải cùng hai kẻ giúp đỡ tên là "Buồn Ngủ" và "Lạnh Buốt" đánh một trận, mỗi lần đều phải chiến đấu gian nan mới thắng được. Nếu không phải có chức trách tuần sơn vào buổi sáng, nàng đoán chừng sẽ ngủ đến khi mặt trời lên cao, khi đó nàng cũng có hai trợ thủ, một tên là Mặt Trời công công, một tên là Chim Sẻ đầu cành.

Bạch Dã gật gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

Hắn đưa tay xoa đầu Tiểu Mễ Lạp.

Tiểu cô nương vội vàng quay đầu, không cho xoa, xoa nữa sẽ không cao lên được.

Không ngờ Bạch Dã chủ động cúi người nghiêng đầu, Tiểu Mễ Lạp bèn vỗ vỗ mũ đầu hổ, lại nghiêng đầu, cười ha ha nói: "Hôm nay không cao lên được, vậy để mai tính sau."

Bạch Dã xoa đầu tiểu cô nương, mỉm cười, vỗ nhẹ đầu gối, không nói gì thêm.

Quân Thiến tựa vào lan can xa xa, đúng vậy, rượu sáng nay, trăng Nga Mi, sầu ngày mai, sầu dài ba nghìn trượng, Thanh Minh mênh mông cuồn cuộn không thấy đáy, việc khó khăn cheo leo không thể trèo tới, khiến cho Bạch Dã không được vui vẻ.

Tiểu Mễ Lạp mắt sáng lấp lánh, mặt mày hớn hở, vểnh tai, khẽ hỏi: "Bạch tiên sinh, có phải đang chuẩn bị loại thơ ca vừa nói ra đã lưu danh ngàn năm không?"

Bạch Dã lắc đầu cười nói: "Nếu đã luyện kiếm, thì cứ chuyên tâm luyện kiếm. Trước kia ta đã ước định với Quân Thiến, sau này ta chỉ thỉnh thoảng uống rượu, sẽ không làm thơ nữa."

Quân Thiến thở dài.

Không còn thơ vô địch của Bạch Dã, nhân gian cô đơn lạnh lẽo mấy nghìn thu.

Tiểu Mễ Lạp nghe Bạch tiên sinh nói vậy, vừa đau lòng, lại có chút thất vọng.

Đau lòng, là vì tiểu cô nương cảm thấy Bạch tiên sinh dường như có chút thương cảm.

Còn về phần thất vọng nho nhỏ của Mễ Lạp, là vì Mễ Lạp tới gặp Bạch tiên sinh, nàng là có tư tâm, ha ha, thật đáng xấu hổ.

Tiểu Mễ Lạp chính là muốn làm quen với Bạch tiên sinh, để giúp nhà mình ở Lạc Phách sơn đòi một quyển thơ ca được yêu thích.

Dù sao mình ở Lạc Phách sơn đã lâu như vậy, còn chưa từng lập được tấc công nào.

Noãn Thụ tỷ tỷ lúc nào cũng khen ngợi mình, Bùi Tiền cũng thường xuyên ghi công lao của mình vào sổ công lao, nhưng nàng không phải kẻ ngốc, biết rõ các nàng chỉ trêu chọc mình cho vui thôi.

Chẳng qua không sao cả, dù sao đã đọc nhiều binh thư như vậy, ba mươi sáu kế đã thuộc làu, chuyện kiến công lập nghiệp, cứ để mai tính!

Hôm nay có thể cùng Bạch tiên sinh hàn huyên nhiều như vậy, quả thực vui vẻ đến cực điểm!

Vì vậy, tiểu cô nương bèn khiến Bạch tiên sinh duỗi tay ra.

Mũ đầu hổ thiếu niên vẫn còn chưa hiểu rõ ý tứ của tiểu cô nương, nhưng vẫn cười xòe bàn tay, thầm đoán tiểu Mễ Lạp có lẽ sẽ từ tay áo hoặc vải bông tay nải biến ra hạt dưa, cá con khô.

Nào ngờ, tiểu Mễ Lạp chỉ giơ tay nắm lại, cúi đầu hà hơi, đoạn nhẹ nhàng gõ lên lòng bàn tay Bạch tiên sinh, rồi mở tay ra, như thể đặt vào đó một vật: "Ha ha, Bạch tiên sinh, đừng buồn, ta cho ngài mượn chút vui vẻ và cao hứng!"

Bạch Dã mỉm cười, nắm tay lại, phất phất cổ tay: "Vậy ta sẽ không khách khí mà nhận lấy."

Bất giác, thời gian trôi qua, một lớn một nhỏ cứ thế trò chuyện, nhân gian đã là đêm trăng sáng, núi Lạc Phách tràn ngập ánh trăng.

Tiểu Mễ Lạp nhẹ nhàng đung đưa hai chân, vô ưu vô lự, từ trong nhà nhìn ra xa.

Bạch Dã hỏi: "Tiểu Mễ Lạp, ngươi nói có đúng là nhân gian có rất nhiều người giống như ngươi, và rất nhiều người không giống các ngươi, ta thấy hay không thấy, các ngươi đều ở nhân gian, đều có thăng trầm?"

Tiểu Mễ Lạp đưa tay gãi má, vốn xuất thân là đại thủy quái ở Ách Ba hồ, thẹn thùng đáp: "Đại khái là vậy, đi?"

Không nghe thấy Bạch tiên sinh nói tiếp, nàng quay đầu, ngẩng đầu lên, thì ra phát hiện Bạch tiên sinh đã đứng dậy, duỗi một cái lưng thật dài. Ôi? Bạch tiên sinh chẳng lẽ muốn làm thơ? Chẳng phải trong sách có câu, lòng dạt dào hứng khởi, ý tứ bay bổng?

Bạch Dã cúi đầu cười nói: "Không phải làm thơ. Chẳng qua sau này Bạch Dã múa kiếm, cũng coi như là thơ văn."

Tiểu Mễ Lạp ra sức gật đầu. Lặng lẽ ghi nhớ cách nói này, sau này ắt sẽ dùng tới. Nàng từng cùng Lưu Ngủ Gật mượn một cái cách nói, đến hôm nay vẫn chưa trả lại cho hắn. Xông pha giang hồ, ra ngoài dựa vào bằng hữu, có vay có trả, lần sau vay tiếp mới không khó nha.

Mũ đầu hổ thiếu niên vươn một tay, năm đó là Hạo Nhiên Bạch Dã, hôm nay là kiếm tiên của Thanh Minh thiên hạ, cất cao giọng: "Đại vận chưa hưng, đàn chim đêm kêu, dưới ánh trăng có trích tiên, hơi thở hóa cầu vồng. Trong núi chư quân hãy tạm dừng chén, mời xem kiếm khách chúng ta phất tay rẽ mây bay, cử động lay động ban ngày, chỉ huy xoáy chuyển trời xanh!"

Quân Thiến nghe thấy lời đại ngôn ấy, chỉ hiểu ý cười cười, hảo hữu Bạch Dã tự nhiên vẫn là Bạch Dã, bình sinh yêu thích lấy kiếm khách tự xưng, nhưng dưới chân đã đổi một con đường.

Thư sinh áo lót, đã bình ổn tâm thường, kết đạo quả.

Cuối cùng trở thành kiếm tiên chân chính, Bạch Dã.

Nhưng vào lúc này, Quân Thiến nghe được một câu tiếng lòng có chút ngượng ngùng của Bạch Dã.

"Quân Thiến, ta dường như thấy được ở nơi nào đó có người vừa mới trở thành kiếm tu, ta cùng người đó đối mặt, thấy trong lòng hắn nở một đóa Thanh Liên."

Quân Thiến ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là thế!

Nghĩ đến năm đó ở Quan Đạo quán là Ngẫu Hoa phúc địa, hôm nay ở núi Lạc Phách là Liên Ngẫu phúc địa.

"Thiếu niên kiếm tu" trong phúc địa kia, cùng kiếm tiên Bạch Dã ngoài phúc địa, kỳ thực đều là gặp được chính mình.

.