Kiếm Lai

Chương 982: Vì sao chỉ có kiếm tu

Trong rừng đào Đại Huyền Đô quan, có một khe nước chảy róc rách, nước suối trong vắt, nhìn thấu tận đáy. Một lão đạo trưởng thân hình cao lớn cùng một gã mập mạp trẻ tuổi, mỗi người ngồi trên một chiếc ghế đẩu, xắn ống quần, cởi giày, chân ngâm trong dòng suối mát. Lão đạo uống rượu, còn gã mập ôm trong lòng một bó hạt sen vừa mới hái.

Yến mập hỏi: "Lão Tôn, trước kia vì sao lại cho Bạch Dã mượn kiếm? A Lương đều nói kiếm tu chúng ta Ỷ Thiên vạn dặm, sợi râu dài như kiếm, nào có ai như ngài, lại đưa ra một thanh tiên kiếm. Hiện tại thì hay rồi, ta nghe nói bên Bạch Ngọc Kinh, không ít tiên quân đối với lão Tôn ngài không quá tôn trọng a, nói mối quan hệ giữa ngài và Huyền Đô quan chúng ta là cây khô chống gốc cây già. Nghe xem, giận đến thế nào, lúc ấy Đổng Họa Phù nói với ta chuyện này, ta tức đến sôi gan, suýt chút nữa đã cùng hắn tới Bạch Ngọc Kinh. Nghĩ thế nào cũng phải lấy lại danh dự cho lão Tôn ngài, nhưng không ngờ, cảnh giới của ta hôm nay quá thấp, chỉ sợ hỏi kiếm không được, ngược lại làm mất mặt Huyền Đô quan."

Lão quan chủ, thân là người đứng đầu trong giới kiếm tiên đạo môn thiên hạ, kiếm thuật và đạo pháp đều cao thâm, bằng không đã chẳng an tọa trên chiếc ghế "Thiên hạ đệ ngũ" kia.

Tôn đạo trưởng cười nhạt: "Có chuyện gì cứ nói thẳng, bần đạo ghét nhất là kiểu nói quanh co."

Yến Trác cẩn thận từng li từng tí: "Vậy ta nói thẳng nhé? Trước đó đã nói, lão Tôn không được mang thù."

Tôn đạo trưởng cười ha hả: "Có cần bần đạo phải thề độc không?"

Đạo sĩ Huyền Đô quan, từ già đến trẻ, bối phận cảnh giới từ cao xuống thấp, không sợ trêu chọc bất kỳ ai ở Thanh Minh thiên hạ, duy chỉ sợ bị lão quan chủ ghi hận.

Thấy gã mập nhỏ vẫn không dám nói, lão đạo trưởng cười hỏi: "Một cái rắm nhịn quanh co, là sẽ càng thơm hơn sao?"

Yến Trác kỳ thực đã hối hận vì khơi mào chuyện này với lão quan chủ, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, dứt khoát làm tới cùng, đem những lời bí mật của Đổng Họa Phù, nói hết cho lão quan chủ nghe, "Bên Bạch Ngọc Kinh lớn nhỏ thần tiên, đều nói năm đó nếu ngài không cho Bạch Dã mượn kiếm, ngài xác thực có thể lên mười bốn cảnh, nhưng mà lên mười bốn cảnh, theo chân Nhị chưởng giáo Bạch Ngọc Kinh bọn họ đánh một trận, thì chắc chắn là đánh không lại."

"Vì vậy mới cố ý cho Bạch Dã mượn thanh tiên kiếm 'Thái Bạch', ở lại Hạo Nhiên thiên hạ, kể từ đó, thể hiện phong phạm trưởng bối, thắng danh tiếng, còn khiến Bạch Dã nợ một phần nhân tình lớn, giúp Hạo Nhiên thiên hạ có thêm một vị nhân gian đắc ý nhất, văn miếu bên kia cũng nhớ phần hương khói tình này. Mà ngài nếu dừng lại ở Phi Thăng cảnh, dĩ nhiên không cần cùng Đạo lão nhị liều mạng một trận, huống chi lấy tính khí của vị Chân vô địch kia, ngài chỉ cần là Phi Thăng cảnh, hắn luôn không tiện bắt nạt, đành phải không so đo với ngài, kể từ đó, đâu chỉ là một công ba việc bốn được."

Lão đạo trưởng nghe xong những "tin đồn bên ngoài" này, vuốt râu cười lớn, ngược lại không có chút tức giận.

Yến mập hỏi: "Lão Tôn, ngài đây là ra vẻ phóng khoáng, để che giấu lửa giận sao? Đừng ngại a, hai ta ai với ai, là người trong nhà, bối phận cũng có thể bỏ qua một bên, nếu thật sự tức giận, đừng che giấu nữa. Đừng nói là ngài, ta nghe xong còn muốn nổi trận lôi đình, đây chẳng phải đã hẹn với Đổng Họa Phù, đem những lão thần tiên lắm mồm kia ghi hết vào danh sách, chờ ta ngày nào đó Phi Thăng cảnh, sẽ tới Bạch Ngọc Kinh từng người hỏi kiếm hay sao. Lão Tôn ngài nếu không tin, ta có thể thề độc!"

Lão đạo trưởng quơ quơ bầu rượu, "Thôi đi, Yến mập nhà ngươi, lá gan bé xíu đều dồn hết vào chuyện làm ăn và một thân phiêu bạt rồi. Hôm nay lại có độ điệp thân phận của Huyền Đô quan, đoán chừng cũng không dám bén mảng tới Bạch Ngọc Kinh, loại lời này, chỉ có Trần tiểu đạo hữu nói, ta mới tin."

Yến Trác dò hỏi: "Vậy là thật sự vì sợ thua vị Chân vô địch kia sao?"

Lão đạo trưởng gật đầu, "Không phải sợ thua, là sợ chết."

Một khi lên mười bốn cảnh, cùng Dư Đấu hỏi kiếm một trận, tự nhiên không chỉ phân thắng bại, mà tất yếu phải quyết sinh tử.

Yến Trác vẻ mặt kinh ngạc.

Lão đạo trưởng tiếp tục cười nói: "Sợ này không phải sợ kia, không phải sợ thân tử đạo tiêu mà không nỡ chết, mà là sợ chết không đủ số lượng, lo lắng chết vô ích, trong lòng một cỗ nghìn năm tích tụ, chết cũng không phun ra được. Nếu ra thêm chút sức, thì giống như quỷ thắt cổ, đung đưa tới lui, đầu không đội trời, chân không đạp đất, nửa điểm không phải đại trượng phu, bần đạo sẽ chết không nhắm mắt. Chẳng qua ban đầu, bần đạo kỳ thực không nghĩ nhiều như vậy, năm đó đã một chân giẫm ở ngưỡng cửa, đang định nhấc chân còn lại, thì có người không sớm không muộn, tới cửa làm khách Huyền Đô quan, tìm bần đạo hàn huyên. Sau đó, mới tới Hạo Nhiên thiên hạ giải sầu, theo ước định, nếu lúc đi chống kiếm, lúc về vẫn chống kiếm, liền thẳng đến Bạch Ngọc Kinh, hắn tuyệt đối sẽ không ngăn ta hỏi kiếm Dư Đấu."

Yến Trác hỏi: "Lục chưởng giáo?"

Lão đạo trưởng lắc đầu: "Là lục tiểu tam cùng sư huynh của Đạo lão nhị, chúng ta vị Đại chưởng giáo Bạch Ngọc Kinh đức cao vọng trọng."

Yến Trác giơ ngón tay cái lên, "Lão Tôn vẫn có mặt mũi."

Lão đạo trưởng cười cười, "Đây coi là gì, năm đó ta sáng lập Huyền Đô quan, khách nhân xem lễ, có cả Đạo tổ, chỉ có điều Đạo tổ lão nhân gia không muốn náo động, lấn át danh tiếng của ta, liền ẩn giấu thân phận, nhưng vẫn ở lại đến cuối buổi lễ, Đạo tổ uống một chén rượu rồi mới rời đi."

Yến Trác nghi ngờ: "Chuyện này, sao trong niên phổ đạo quán chúng ta, không hề ghi chép?"

Lão đạo trưởng hỏi ngược lại: "Đạo tổ tham dự xem lễ, Huyền Đô quan chúng ta phải ghi lại sao? Vậy còn có Huyền Đô quan ngày nay không? Lúc trước Đạo tổ hà tất phải xem lễ?"

Yến Trác bị xoay đến trợn mắt há mồm.

Lão đạo trưởng vuốt râu cười nói: "Đại chưởng giáo làm khách Huyền Đô quan, không phải ngay từ đầu đã đưa ra ước định kia, mà là khuyên bần đạo, không nên chấp nhặt với Nhị sư đệ, thật sự đánh nhau, thì không phải là ân oán cá nhân. Nói thật, Huyền Đô quan hương khói, nhất định không còn, chỉ là Bạch Ngọc Kinh năm thành mười hai lầu, khẳng định phải rơi mất vài miếng ván. Mà Bạch Ngọc Kinh một khi bị bần đạo đánh nát vài mảnh, thì đại đạo không còn đầy đủ, tựa như Kiếm Khí trường thành các ngươi, cắt làm hai đoạn, áp thắng tu sĩ bình thường không khó, nhưng trong mắt một số tu sĩ, Bạch Ngọc Kinh kỳ thực đã không còn đáng ngại. Mà bản thân Bạch Ngọc Kinh, gần một nửa ý nghĩa tồn tại, chính là đợi đến tương lai thời tiết thay đổi, nhằm vào 'một số' tu sĩ không phục quản thúc kia, từng người nhẫn nhịn nghìn năm mấy nghìn năm, một khi không còn trời ước thúc, muốn làm gì, có thể nghĩ. Tránh Đạo tổ ngày nào đó không còn, sẽ vô pháp vô thiên, hoành hành không sợ."

Yến Trác hỏi: "Nếu năm đó ngài không cho Bạch Dã mượn kiếm, trở về Thanh Minh thiên hạ cùng Đạo lão nhị đánh một trận long trời lở đất, lẽ nào Đạo tổ sẽ không ra tay? Lui một bước, thân là học trò đứng đầu của Đạo tổ, Đại chưởng giáo, cũng có thể bảo vệ Bạch Ngọc Kinh chứ?"

Tôn đạo trưởng cười khẩy: "Đạo tổ ăn no rửng mỡ mà dính vào những chuyện vặt vãnh này làm chi?"

"Còn vị Đại chưởng giáo ba nghìn công đức sớm đã viên mãn của chúng ta, đạo pháp cao thâm, gần với Đạo tổ, xác thực không có chút hơi nước nào, khác hẳn với kẻ tự xưng Chân vô địch, rất có khả năng là do Đạo lão nhị tự phong. Chỉ là Đại chưởng giáo so với Thanh Minh thiên hạ, cũng giống như quan hệ giữa Lễ thánh và Hạo Nhiên thiên hạ, dễ dàng liên lụy quá nhiều chuyện, ngược lại không thích hợp ra tay, thích hợp tĩnh không thích hợp động, khẽ động thì thiên hạ động."

Yến Trác nghe xong hồi lâu, nói khẽ: "Rất tốt, Huyền Đô quan có lão Tôn, chúng ta cũng an tâm tu hành, ta không muốn dọn nhà nữa."

Nghĩ lại một chút, Yến Trác tò mò hỏi: "Để lại chưởng giáo tự xưng Chân vô địch? Không thể nào đâu."

Lão đạo trưởng cười ha hả: "Đoán mò thôi, phạm pháp à. Đạo lão nhị nếu lòng dạ hẹp hòi, mất hứng, có thể viết thư, gửi đến đạo quán chúng ta, bần đạo lập tức tự tay viết thư, dùng các loại công báo sơn thủy chiêu cáo thiên hạ, nói 'Chân vô địch' cái danh hiệu này, tuyệt đối không phải do để lại chưởng giáo tự phong, ai dám không tin, ở bên kia lải nhải không yên, thì đừng trách bần đạo tự mình tới cửa hỏi tội."

Yến Trác cười nói: "Sau đó ôm vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ?"

Lão đạo trưởng nâng hồ lô rượu xanh biếc, nhấp một ngụm đào hoa tửu do đạo quán tự ủ. Lắc lắc, rượu đã cạn, lão bèn ném chiếc hồ lô rỗng vào dòng suối, mặc cho nó trôi dập dềnh đi xa. "Những năm tu hành ở Huyền Đô quan này quả không uổng phí."

Lão đạo trưởng không khỏi cảm khái: "Tiểu nha đầu nhà ta, xứng với Bạch Dã, thật đúng là tuyệt phối."

Năm đó, trong số những người trẻ tuổi được bình chọn vào hàng dự bị thập đại thiên hạ, có một vị nữ quan của Huyền Đô quan. Chỉ có điều nàng đã đến Ngũ Thải thiên hạ, nay đã là cảnh giới Ngọc Phác.

Yến Trác thương tâm nói: "Ta đâu có làm trò?"

Lão đạo trưởng trêu ghẹo: "Ngươi chẳng phải có Xuân Huy tỷ tỷ sao?"

Yến Trác xua tay: "Lời này đừng nói bậy, Xuân Huy tỷ tỷ mà nghe thấy, không dám nói gì lão Tôn ngươi, nhưng sau này chỉ e không hợp với ta, chẳng còn muốn hợp tác làm ăn nữa."

"Còn nhớ năm nay vào mùa thu, có một thầy một trò, cùng bần đạo và Bạch Dã ngồi chung một bàn, dùng bữa cơm chay nổi danh của đạo quán ta không?"

"Nhớ kỹ, sao lại không nhớ? Dáng người cao lớn, nếu không phải lão tiên sinh khi ấy mặc nho sam, ta còn tưởng là người trong giang hồ. Là ai vậy? Chẳng lẽ là Thanh Thần vương triều thủ phụ Diêu Thanh?"

"Diêu Thanh, cái tên chẳng ra gì đó ư? Đến Huyền Đô quan, hắn nào có tư cách để bần đạo và Bạch Dã cùng ngồi, cùng ăn một bữa cơm chay. Bần đạo bảo Diêu Thanh xuống bếp làm cơm chay còn tạm được."

Yến Trác vẻ mặt hoài nghi. Lời này có phần chém gió hơi quá, Diêu Thanh đường đường là một trong thập đại cao thủ của Thanh Minh thiên hạ, tuy thứ hạng không bằng lão Tôn, nhưng đã có thể lên bảng, há lại không phải nhân vật cao tựa trời xanh.

Huống chi, gần đây bên ngoài đồn ầm lên, nói Diêu Thanh sẽ theo sát Tuế Trừ cung Ngô Sương Hàng, bước chân vào cảnh giới thập tứ.

Thế nên ba vị kia gặp họa đến nơi, nhao nhao thi giải tiên, trốn chạy để khỏi chết. Nghe nói trong đó có một vị đã đến tận Bạch Ngọc Kinh tìm Ly Chưởng giáo che chở."Diêu Thanh tiểu tử này thuở trẻ, chính là một tên công tử lêu lổng thích thể hiện, một con bạc khát nước! Nếu không phải năm đó bần đạo đi ngang qua Ngũ Lăng, ra tay giúp hắn một phen, lại chỉ điểm đôi điều, thì làm gì có được tạo hóa ngày hôm nay, không thì lúc này đã đầu thai chẳng biết mấy kiếp rồi."

"Vậy vị quân cờ kia của lão phu rốt cuộc là ai?"

"Nói cho ngươi cũng phí công, thân phận cứ việc đoán lớn hơn đi." Yến Trác đột nhiên bừng tỉnh, đấm ngực dậm chân: "Lão Tôn, sao ngươi không nói sớm? ! Bằng không ta đã dập đầu với thầy trò họ, cho dù chắp tay thi lễ ba vái, dính chút văn vận cũng tốt. Sau này thi đậu mấy cửa quan chó má độ điệp của Thanh Minh thiên hạ các ngươi, chẳng phải dễ như trở bàn tay, cần gì tốn nhiều sức? ! Đúng rồi, cái bàn lớn và cái ghế lão tiên sinh kia ngồi, ta phải chuyển về phòng mình, cung phụng cẩn thận, tốn tiền mua cũng được, lão Tôn ngươi ra giá đi. . ."

Yến Trác đột nhiên nói: "Lừa người hả?"

Một thiếu niên đầu đội mũ đầu hổ đang đi bên dòng suối.

Lão đạo trưởng lập tức vẫy tay cười nói: "Bạch Dã lão đệ, đến làm chứng giúp cái."

Bạch Dã gật đầu: "Đúng là Chí Thánh tiên sư."

Lão đạo trưởng mỉm cười: "Yến mập, sau này nhớ đừng oán trách cơm chay đạo quán ta không ngon, Chí Thánh tiên sư còn đánh giá là 'danh xứng với thực' đấy."

Bạch Dã muốn nói lại thôi.

Lão đạo trưởng vội vàng nháy mắt, Bạch Dã bèn không nói gì nữa.

Trước khi đến Thanh Minh thiên hạ, Bạch Dã từng ở đỉnh Tuệ Sơn, phụng bồi lão tú tài, gặp qua Chí Thánh tiên sư.

Bởi vì mình muốn đến Huyền Đô quan tu hành, luyện kiếm, nên lão tú tài và Chí Thánh tiên sư đã từng nhắc đến cơm chay ở đây.

Lão tú tài nghe đồn đạo quán đồ chay không ngon lắm. Chí Thánh tiên sư liền đáp, nghe người ta nói qua, quả thực bình thường. Cho nên sau khi Chí Thánh tiên sư nếm thử đồ chay trong đạo quán, nói câu "Danh xứng với thực", kỳ thực chỉ là một câu khách sáo cửa miệng mà thôi.

Lão đạo trưởng cười hỏi: "Đã cùng Quân Thiến đi ngắm vầng trăng sáng Hạo Thải kia chưa?"

Bạch Dã gật đầu.

Lão đạo trưởng vẻ mặt đầy hâm mộ nói: "Cảnh nằm trên tùng xanh, rốt cuộc không bằng nằm dưới trăng ngắm tùng xanh, một đằng ngẩng đầu nhìn trời, một đằng cúi đầu xem đất, phong quang khác nhau rất lớn nha."

Bạch Dã đáp: "Quan chủ muốn đi lại cũng không khó."

Lão đạo trưởng xua tay: "Không thể nói vậy, lúc này Chân Vô Địch đang nằm chắn đường ở đó, bần đạo tuổi cao, mắt mờ, một bước vượt qua, không cẩn thận giẫm lên mặt Đạo lão nhị thì còn dễ nói, vô tâm lỡ lầm, xin lỗi là xong, nếu một bước giẫm vào bên cạnh đũng quần, rất là khó nói."

Bạch Dã vốn định ngồi trên tảng đá bên dòng suối, cùng lão quan chủ hàn huyên đôi câu, nghe vậy đành tiếp tục tản bộ về phía trước.

Yến Trác đã ăn xong một chùm hạt sen lớn, đột nhiên từ trong khe nước nâng hai chân lên, hỏi: "Lão Tôn, có phải kỳ thật ngươi đã...?"

"Thế nhân chỉ nói thái thượng vong tình, đạo pháp vô tình người hữu tình. Trời sinh vốn là người hữu tình."

Tôn đạo trưởng không trực tiếp trả lời, mỉm cười nói: "Ân oán đời trước, đám vãn bối các ngươi không cần nghĩ nhiều, dù sao nghĩ cũng vô dụng, chỉ cần lo hảo hảo tu hành, ai nấy tự trèo lên đỉnh cao."

Lão đạo nhân đứng dậy: "Tuổi cao, sẽ nghĩ chút chuyện hậu sự."

Kỳ thật một vị thuần nho ở Nam Bà Sa châu, cũng từng nói lời tương tự, người nghe lúc đó chỉ có một, là một gã đọc sách người xứ khác tên Lưu Tiện Dương.

Chẳng qua lão quan chủ rất nhanh cười to nói: "Chẳng qua bần đạo nói là Đạo Tổ, ta còn trẻ trung lắm. Mỗi ngày đăm chiêu suy nghĩ, chỉ là nỗ lực thêm đồ ăn cơm."

Trước khi rời đi, lão đạo trưởng nói với gã mập trẻ tuổi: "Hảo hảo suy nghĩ một vấn đề, vì sao trên đời chỉ có kiếm tu, ngày nào suy nghĩ thông suốt, ngươi có thể phá cảnh."

————

Một chiếc thuyền Phong Diên, đã vượt biển tới đất liền Đồng Diệp châu, hơi dừng lại ở bến đò tiên gia Thanh Hổ cung trên núi Thanh Cảnh, rồi tiếp tục xuôi nam đi hướng Tiên Đô sơn. Hôm nay Tôn Xuân Vương lúc rảnh rỗi luyện kiếm, do dự một chút, vẫn là ra khỏi phòng, định đến chỗ sài vu bên kia ngồi một lát, nàng không thích náo nhiệt, nhưng may mà sài vu cũng không thích nói chuyện, ngoại trừ lúc uống rượu sẽ phát ra chút thanh âm, kỳ thật sẽ không vô cớ kiếm chuyện, vừa vặn. Kết quả Tôn Xuân Vương vừa rẽ vào một hành lang, liền phát hiện bên ngoài phòng sài vu, có một vị thần giữ cửa đứng không nhúc nhích, Tôn Xuân Vương liền hiểu, sài vu vẫn còn đang tu hành, tạm thời không thích hợp quấy rầy.

Tiểu Mễ Lạp rón rén đi tới bên cạnh Tôn Xuân Vương, Hữu hộ pháp giơ tay bấm đốt ngón tay tính toán, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cỏ cây còn phải tu hành nửa canh giờ nữa. Có thể đợi không?"

Tôn Xuân Vương lắc đầu: "Sắp bỏ lỡ rồi, hai khắc nữa, ta phải tiếp tục về phòng luyện kiếm."

Tiểu Mễ Lạp vẻ mặt đầy bội phục, từ đáy lòng cảm thán: "Hai người các ngươi thật sự là tu hành cần cù đến đáng sợ."

Tôn Xuân Vương nói: "Lát nữa không cần lén giúp ta hộ quan."

Tiểu Mễ Lạp gãi gãi mặt, ồ một tiếng. Bị phát hiện rồi sao?

Tôn Xuân Vương hiếm khi có vài phần áy náy, giải thích: "Không phải ngại phiền..."

Dừng lại một lát, tiểu cô nương bị Bạch Huyền đặt cho biệt danh mắt cá chết này, vẫn quyết định nói thật: "Nhưng thật ra là ngại phiền đấy, có ngươi ở bên ngoài giữ cửa, ngược lại làm chậm trễ việc tu hành của ta, tâm không yên tĩnh."

Thành sự thì không có, bại sự có thừa, tiểu Mễ Lạp phiền muộn dậm chân, lập tức xin lỗi: "Xin lỗi a, về sau cam đoan sẽ không như vậy nữa."

Tôn Xuân Vương lần đầu tiên nở một nụ cười, suy nghĩ cẩn thận rồi giải thích: "Trách ta không biết ăn nói, nói đúng ra, kỳ thật không phải ngại phiền, chỉ là biết rõ ràng ngươi canh giữ ở bên ngoài, cũng biết ngươi có ý tốt, ta liền muốn lên tiếng gọi ngươi, nghe ngươi nói vài câu, bằng không thì dứt khoát bảo ngươi đừng canh cửa nữa. Nhưng ta lại không muốn trên đường phân tâm, thường xuyên qua lại, sẽ trở ngại việc luyện kiếm. Lời vừa rồi, ngươi nghe qua là được, đừng để trong lòng."

"Sao cơ?" Tiểu Mễ Lạp mỉm cười, dùng sức lắc đầu, sau đó vỗ vỗ bụng: "Hảo Nhân sơn chủ nói rồi, người khác nguyện ý nói vài lời trong lòng, phải ghi nhớ kỹ, không thể nghe xong liền quên. Bởi vì trên đời, lời thật lòng dễ nghe, kỳ thật không ở bên miệng, mà ở trong ánh mắt. Cho nên nghe vào tai lời nói từ tâm can, thường thường ắt không dễ nghe. Thường xuyên qua lại, nếu luôn không nhớ đối phương nói gì, người tính khí dù tốt cũng muốn làm câm. Đồng thời còn phải tự nhủ không để trong lòng, bằng không về sau sẽ không ai nguyện ý nói chuyện thật lòng với chúng ta nữa."

"Hảo Nhân sơn chủ còn ví von, nói những lời thật lòng nghe không lọt tai kia, cũng giống như rượu Ách Ba hồ, mới đầu uống có thể khó nuốt, nhưng uống dần rồi sẽ phát hiện đây mới là rượu ngon nhất trên đời."

"Còn có những lời nói kèm hờn dỗi, cũng giống như rượu bị biến vị, bản thân không uống được, vừa mở nắp bình, ai cũng không muốn uống. Hảo Nhân sơn chủ nói mùi rượu này, chính là tâm tình không tốt của một người, tích góp lâu ngày, nhìn qua ai cũng không ngửi ra, kỳ thật ai cũng biết, nhưng chỉ có thể giả vờ không biết. Lâu dần, nhìn như ai cũng chiếu cố đối phương, kỳ thật ai cũng ấm ức, mệt mỏi lắm thay."

Tôn Xuân Vương im lặng, chỉ nghe tiểu cô nương áo đen lải nhải không ngừng.

Tiểu Mễ Lạp liếc nhìn Tôn Xuân Vương, cẩn thận từng li từng tí nói: "Lại ngại phiền sao? Vậy ta không nói nữa."

Tôn Xuân Vương lắc đầu. Tiểu cô nương co rúm ró trước mặt bỗng nhiên cười tươi, nàng trừng mắt nhìn tiểu Mễ Lạp.

Tiểu Mễ Lạp lanh lợi, lập tức hiểu ý, cười toe toét, sau đó vội vàng đưa tay che miệng, hiểu rồi hiểu rồi, lời thật lòng dễ nghe, đều ở trong ánh mắt cả.

Lần này tới núi Lạc Phách xem lễ Chính Dương sơn, kẻ có cảnh giới sâu không lường được nhất, có lẽ chính là vị Hữu hộ pháp kỳ nhân Động Phủ cảnh này rồi.

Tôn Xuân Vương nói: "Ẩn quan đại nhân đối với ngươi thật tốt."

Nghe tin tức linh thông, Bạch Huyền từng nói qua một chuyện, Ẩn quan đại nhân hiện giờ đang biên soạn một bộ sơn thủy du ký, chính là chuyên viết cho tiểu Mễ Lạp. Nghe nói trước kia từng nhờ bằng hữu giúp đỡ, nhưng không hài lòng, Ẩn quan đại nhân liền tự mình chấp bút.

Tiểu Mễ Lạp không hiểu thấu, chỉ cười ha hả nói: "Hảo Nhân sơn chủ đối với mọi người đều rất tốt."

Ở một nơi khác trên độ thuyền, Bạch Huyền gõ cửa, đi vào phòng của người huynh đệ tốt năm trăm năm trước, lén lút lấy ra một quyển sổ, đặt lên bàn, không dày.

Bạch Thủ cầm lấy quyển sổ, nhìn trên đó ghi chép một vài cái tên, bang phái, thân phận, đều là người trong giang hồ chưa từng nghe qua, tò mò hỏi: "Để làm gì?"

Bạch Huyền hạ giọng nói: "Một ngày kia, tìm cơ hội, vây đánh Bùi Tiền. Đến lúc đó ta hẹn Bùi Tiền ra ngoài, sau đó ta sẽ ám chỉ, đập chén làm hiệu. Các lộ anh hùng, tứ phương hào kiệt sớm mai phục sẵn, nhất tề xông ra, Bùi Tiền khẳng định song quyền nan địch tứ thủ. Đến lúc đó bắt Bùi Tiền nhận sai, coi như xong chuyện, nếu Bùi Tiền không biết điều, vậy cũng đừng trách ta không niệm tình đồng môn. Nàng không thể thiếu một trận đòn nhừ tử. Bạch Thủ, ngươi có muốn thêm tên vào đây, tổng cộng đại sự?"

Bạch Thủ hít một hơi khí lạnh: "Không hay lắm đâu?"

Danh sách này, nếu không cẩn thận lộ ra ngoài, bị người nào đó biết được, vậy còn chịu nổi sao? Chạy đằng nào cho thoát? Một quyển sổ trong tay, diệt sạch.

Bạch Thủ càng nghĩ càng không ổn, vẻ mặt trăm mối ngổn ngang: "Ngươi rốt cuộc có biết nàng ta là cảnh giới gì không?"

Bạch Huyền gật đầu: "Nhất định biết rõ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ta sao có thể không hiểu rõ cảnh giới của Bùi Tiền."

Thấy Bạch Thủ do dự, đúng là đồ nhát gan, Bạch Huyền lắc đầu, thu hồi quyển sổ: "Thôi vậy, không ngờ cùng là họ Bạch, nhưng gan dạ khí phách, lại kém xa."

Bạch Thủ hỏi: "Tiểu Mễ Lạp xem qua quyển sổ này chưa?"

Bạch Huyền tức giận nói: "Ngươi cho ta ngốc à?"

Ai mà không biết tiểu Mễ Lạp cùng Bùi Tiền là một phe, đều xuất thân từ lầu trúc nhất mạch trong truyền thuyết của núi Lạc Phách, ngưỡng cửa cao ngất. Nghe nói ngoài núi Lạc Phách, chỉ có một người tên là Lý Bảo Bình và một người tên là Lý Hòe, đều thuộc lầu trúc nhất mạch. Đây là Bạch Huyền mấy lần ở bên ngoài sơn môn, bóng gió với Hữu hộ pháp, mới khó khăn lắm tìm hiểu ra tin tức.

Bạch Huyền thấy Bạch Thủ dường như có chút động tâm, liền khuyên: "Chúng ta cũng không phải lập tức vây đánh Bùi Tiền, ngươi nghĩ đi, vì sao võ đạo thập cảnh, còn gọi là chỉ cành?"

Bạch Thủ hiểu lầm Trần Bình An tiết lộ thiên cơ gì cho Bạch Huyền, tò mò hỏi: "Vì sao?"

Bạch Huyền sửng sốt, mẹ nó, gia hỏa này thật là kẻ ngu ngốc, thôi được rồi, không thể nhận minh hữu như vậy, sẽ kéo chân mình mất.

Bạch Thủ không vui: "Đừng nói nửa chừng chứ, nói rõ ra xem, nếu có lý, ta liền viết tên lên danh sách, đồng ý hết."

"Chỉ cành, đương nhiên chính là 'Thiên hạ vũ phu, dừng lại ở đây', cảnh giới như vậy." Bạch Huyền thấy hắn thật lòng, liền êm tai giải thích nghi hoặc cho Bạch Thủ, "Tư chất của Bùi Tiền là tương đối, nhưng võ học cảnh giới cũng chỉ có vậy. Nàng không phải ngoan ngoãn ở chỉ cành đào ổ rồi sao, không phải là chờ chúng ta cảnh giới sưu sưu sưu, đuổi kịp nàng? Theo lý chẳng phải như vậy? Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nếu ngắn hạn không được việc, chúng ta lại nhẫn nhịn nàng thêm, mười năm chưa đủ, vậy hai mươi năm, ba mươi năm thì sao? Chỉ bằng tư chất luyện quyền của ta, không nói chỉ cành, một cái Sơn Điên cảnh cũng dễ như trở bàn tay. Yên tâm, đến lúc đó ta đây cái minh chủ, tuyệt không hai lời, khẳng định xung phong, người đầu tiên vấn quyền Bùi Tiền. Còn ngươi, Bạch Thủ, là người nhà, coi như Phó minh chủ, đến lúc đó chịu trách nhiệm bao vây chặn đường, phòng ngừa Bùi Tiền thấy tình thế không ổn bỏ chạy, thế nào, cho câu trả lời chắc chắn đi."

Bạch Thủ nâng trán im lặng, hồi lâu sau mới miễn cưỡng thốt ra một câu, "Để ta suy nghĩ thêm chút đã."

Bạch Huyền thở dài, thu sách vở vào tay áo, một tay cầm ấm trà trên bàn, tay kia chắp sau lưng, dùng chân khép cửa phòng, đi dọc hành lang, lắc đầu, thằng nhãi ranh này chưa đủ mưu tính.

Phòng bên cạnh, nghe được mưu đồ cao xa của Bạch đại gia, Mễ Dụ cố nhịn cười, giơ ngón tay cái với Lưu Cảnh Long, khẽ nói: "Thu nhận đồ đệ giỏi, thảo nào có thể xưng huynh gọi đệ với Ẩn Quan đại nhân của chúng ta."

Lưu Cảnh Long cười nói: "Kỳ thực sớm hơn chút, Bạch Thủ còn từng ám sát Trần Bình An."

Mễ Dụ có chút hả hê nói: "Nguyên lai còn có công lao to lớn này, thảo nào lại bị Bùi Tiền nhìn chằm chằm."

"Lưu tông chủ, có thể hỏi thăm một chuyện được không?"

"Là muốn hỏi vì sao tên ta trên gia phả tông môn là Tề Cảnh Long, nhưng thường xuyên bị người ta gọi là Lưu Cảnh Long?"

Mễ Dụ gật đầu. Lưu Cảnh Long cười nói: "Trước khi ta lên núi tu hành, quả thực họ Tề, nhưng đến Thái Huy kiếm tông chưa được mấy năm, Hàn tông chủ của chúng ta có một người bạn, nói ta vào năm đạo tuổi trăm tuổi, sẽ gặp một kiếp nạn lớn, đối với phàm phu tục tử dưới núi mà nói, điều này chẳng có gì, nói sống lâu trăm tuổi, đã là lời chúc tốt đẹp, nhưng đối với người tu đạo chí tại trường sinh lâu xem, quả thực chẳng đáng coi là lời hay. Vị cao nhân kia liền đề nghị với Hàn tông chủ, muốn Tề Cảnh Long bình an vượt qua kiếp nạn này, tốt nhất nên đổi họ, nếu không sẽ xung khắc với mệnh lý đổ ra biển của hai con sông lớn nam bắc, tương lai hành tẩu ngoài núi, một khi gần nước, ắt gặp tai ương. Kỳ thực khi đó, lý do thoái thác này vốn là một chuyện lạ, bởi vì nếu nói 'nam bắc', vậy thì ở phía đông Hạo Nhiên thiên hạ ba châu, ngoại trừ Bắc Câu Lô Châu quả thực có đầu tể độc, Bảo Bình Châu và Đồng Diệp Châu cũng không có sông lớn đổ ra biển, nhưng vị cao nhân kia nói chắc như đinh đóng cột, thêm nữa ngôn ngữ trên núi, từ trước đến nay thà tin là có còn hơn là không, Hàn tông chủ tìm sư phụ ta, sư phụ ta lại tìm cha mẹ ta, bọn họ đều cảm thấy chuyện đổi họ tuy không nhỏ, nhưng để đảm bảo ta tu đạo không gặp bất trắc, liền sửa lại họ của ta trên gia phả tông môn, chỉ là bên ngoài tổ sư đường Thái Huy kiếm tông, không ai biết chuyện này, ước chừng là lo lắng ta sẽ trở thành trò cười. Hơn nữa gia phả nhà thờ tổ bên kia cũng lặng lẽ xóa tên ta. Theo đề nghị của cao nhân, tương lai đợi đến khi 'Lưu Cảnh Long' đắc đạo, đại khái có thể ở hai nơi này, phân biệt sửa lại và thêm tên vào. Đến khi ta biết rõ chuyện này, đã không thể sửa lại được nữa. Vì vậy sau này ở Thái Huy kiếm tông, Tề Cảnh Long giống như tên thật, Lưu Cảnh Long tựa như nhũ danh của ta, cái sau được gọi nhiều hơn, ngoài núi không biết vì sao, cũng gọi theo. Về sau Bảo Bình Châu mở khinh ra biển, quả thực đặt tên là 'Tề Độ'."

Nói đến đây, Lưu Cảnh Long viết hai chữ "Tề", "Lưu" lên bàn, cười nói: "Có phải có chút tương tự không?"

Mễ Dụ tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: "Đúng là đám Hạo Nhiên thiên hạ các ngươi lắm trò, lắm quy tắc."

Lưu Cảnh Long nói: "Còn về vị cao nhân giúp ta đổi họ kia, sư phụ ta và Hàn tông chủ vẫn chưa nói rõ lai lịch, bản thân ta có hai suy đoán, hoặc là Trâu tử, hoặc là Xa Đao Nhân."

Mễ Dụ nghi ngờ nói: "Xa Đao Nhân? Làm gì?"

Lưu Cảnh Long cười nói: "Cho vay tiền, ngày nào đó lại đến cửa đòi nợ."

Mễ Dụ nói: "Giống như cho vay nặng lãi dưới núi sao?" Lưu Cảnh Long gật đầu nói: "Nghiêm ngặt mà nói không thể coi là cho vay nặng lãi, hoàn toàn ngược lại, người đòi nợ, đến cửa yêu cầu vật phẩm, vĩnh viễn sẽ ít hơn so với tiền vốn, đây hình như là tôn chỉ buôn bán của vị Xa Đao Nhân đầu tiên lập ra. Vì vậy ngoại giới đều nói Xa Đao Nhân nhất mạch, xuất thân từ bàng chi Mặc gia. Bình thường tu sĩ, đều ước gì Xa Đao Nhân cùng mình buôn bán, nhất là những sơn trạch dã tu ăn bữa hôm lo bữa mai, chỉ hận Xa Đao Nhân không đến cửa tìm mình. Trần Bình An bảo ta tương lai khi phá cảnh, phải cẩn thận không được phân tâm, là rất đúng, cẩn thận thế nào cũng không quá đáng. Ta không phải là không muốn trả nợ, nợ tiền thì phải trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chỉ là lo lắng phương thức đối phương yêu cầu trả nợ, là ta không cách nào chấp nhận."

Mễ Dụ nói: "Với tính khí của Hàn tông chủ, nếu chịu thay ngươi gánh vác chuyện này, tin chắc tuyệt đối sẽ không gài bẫy ngươi."

Lưu Cảnh Long cười gật đầu.

Mễ Dụ nhớ tới một vị kiếm tu Bắc Câu Lô Châu, hỏi: "La Hoàng Hà Liễu Úc kia, các ngươi có liên hệ không?"

Lưu Cảnh Long gật đầu nói: "Sau khi rời khỏi Kiếm Khí Trường Thành, ta và Liễu Úc thường xuyên gặp mặt."

Người là người tốt, không tìm ra bất cứ tật xấu nào, nhưng chỉ có tửu phẩm kém một chút.

Mễ Dụ trêu ghẹo nói: "Ta ở Thải Tước phủ những năm trước khá lâu, sao chưa từng thấy trên bất kỳ phong thủy công báo nào, có nửa điểm sự tích của vị Liễu đại gia này."

Lưu Cảnh Long nói: "Là do gia phong La Hoàng Hà Liễu thị, làm việc thiết thực, làm người phúc hậu, không thích phô trương." La Hoàng Hà Bắc Câu Lô Châu, là một ngọn núi lớn, không phải tông môn, tên không dễ nghe, nhưng buôn bán rất thạo, sớm đã có nội tình tông môn, nhưng lại chậm chạp không xin văn miếu ban cho thân phận tông chữ, La Hoàng Hà Liễu thị, nhiều đời làm nghề chạy thuyền trên núi, làm ăn buôn bán, thuộc loại trầm lặng phát tài, nói cách khác, La Hoàng Hà chính là tiêu cục lớn nhất trên núi một châu, chỉ là danh tiếng tốt hơn Quỳnh Lâm tông rất nhiều. Bắc Câu Lô Châu nổi tiếng dân phong thuần phác, không ít tu sĩ, thường xuyên có thói quen vạn dặm ước hẹn, có thể chỉ là một màn kính hoa thủy nguyệt, trò chuyện một chút liền đỏ mặt, một lời không hợp, ai đó báo địa chỉ, hai bên liền đánh nhau. Mà Hạo Nhiên thiên hạ nổi danh nhất một trận ước hẹn, không có gì sánh bằng, đương nhiên là Đông Bắc Câu Lô Châu trước kia, cùng năm đó bắc Ngai Ngai Châu, trận vượt châu ước hẹn nổi tiếng thiên hạ kia.

Mà lần đó một châu kiếm tu dắt tay nhau đi xa, trùng trùng điệp điệp, qua sông vượt biển, một màn bao la hùng vĩ ấy, được đời sau vinh danh "Kiếm quang như nước nước trên trời". Bởi vì là vượt châu viễn độ, rất nhiều kiếm tu cảnh giới không cao của Câu Lô Châu, đều là cưỡi thuyền tư nhân của La Hoàng Hà, trên đường đi tất cả chi tiêu, đều là La Hoàng Hà Liễu thị bao trọn, tiên gia rượu cất, quả sơ, dược thiện, từ đầu đến cuối, không để kiếm tu tốn một viên tuyết hoa tiền.

Trận đánh đó tuy không thành, nhưng Câu Lô Châu cự tuyệt Ngai Ngai Châu giành được chữ "Bắc".

Từ nay về sau, Hạo Nhiên thiên hạ chỉ còn lại Bắc Câu Lô Châu và Ngai Ngai Châu. Mà Liễu Úc, chính là đích tôn của đương đại gia chủ, lại là kiếm tu hiếm hoi trong hàng ngũ đệ tử Liễu thị, thuở nhỏ đã không chút kiêu căng, khi đạt đến Nguyên Anh cảnh, càng theo các kiếm tu khác vượt châu xuôi nam, qua Đảo Huyền Sơn, đến Kiếm Khí Trường Thành. Liễu Úc ở đó diệt yêu vô số, chỉ là so với tiền nhiệm tông chủ Thái Huy Kiếm Tông Hàn Hòe Tử, chưởng luật Hoàng Đồng, cùng nữ tử kiếm tiên Ly Thải của Phù Bình Kiếm Hồ, Liễu Úc - vị Nguyên Anh cảnh kiếm tu này, lại có vẻ tầm thường.

Tại tha hương, trong trận chiến cuối cùng ra khỏi thành, Liễu Úc kề vai chiến đấu cùng Tạ Trĩ, một vị kiếm tiên Phù Diêu Châu xuất thân sơn trạch dã tu. Hai vị đều là kiếm tu tha hương ở Kiếm Khí Trường Thành, một sinh một tử, người lớn tuổi hơn, cảnh giới cao hơn, tung ra một kiếm cuối cùng, vừa diệt yêu, vừa mở đường cho kiếm tu trẻ tuổi. Có lẽ lần "nổi danh" duy nhất của Liễu Úc trong đời, là khi hắn ở một tửu quán nhỏ, trên tấm thẻ vô sự, tự xưng dưới ánh trăng uống rượu, tài hoa tuôn trào, thi hứng dâng cao, để lại câu lưu truyền rộng rãi: "Nhân gian một nửa kiếm tiên là bạn ta, thiên hạ nào có nương tử không thẹn thùng, ta lấy rượu nguyên chất rửa kiếm ta, ai không nói ta phong lưu".

Nhưng trên thực tế, ở La Hoàng Hà, Liễu Úc cùng phụ thân, và cả ông nội - đương đại gia chủ Liễu thị, đều là những thổ tài chủ, địa chủ nổi danh, chẳng dính dáng chút nào đến phong lưu tài tình. Kết quả sau khi văn miếu nghị sự kết thúc, toàn bộ Bắc Câu Lô Châu đều biết đến tấm thẻ vô sự này của Liễu Úc. Những năm gần đây, người đến La Hoàng Hà cầu hôn nối liền không dứt, suýt chút nữa đạp đổ cả ngưỡng cửa, ai nấy đều chúc mừng Liễu thị lão gia chủ, nói rằng mộ tổ nhà họ Liễu coi như bốc khói xanh, sinh ra được kỳ tài như vậy. Lão gia chủ chẳng biết nên vui thầm hay giải thích, vô cùng lúng túng.

Sau khi trở lại Bắc Câu Lô Châu, Liễu Úc chủ động tìm Lưu Cảnh Long hai lần, đều là không say không về. Kiếm tu mỗi lần say khướt, ngự kiếm lảo đảo xuống núi, đều nói lần này uống chưa đã, lần sau lại đến. Nhân sinh tụ tán bất định, như rượu kia quá tam tuần, ngỡ như chưa kịp uống, đã bắt đầu nghĩ đến bữa rượu tiếp theo.

Mễ Dụ từng tò mò, vì sao Ẩn Quan đại nhân không buôn bán với La Hoàng Hà, dù sao Liễu Úc cũng là khách quen của tửu phủ, lại là đích tôn của Liễu thị. Mà sinh ý của núi Lạc Phách, lại chỉ dừng ở trung bộ Bắc Câu Lô Châu, phía bắc không có một đối tác nào. Về sau mới biết, là không muốn Liễu Úc khó xử, vì đại kiếm tiên Bạch Thường có ảnh hưởng sâu rộng ở phía bắc, mà La Hoàng Hà lại quen thuộc sơn thủy phía bắc.

Lưu Cảnh Long bất chợt nói: "Khi Bạch Thủ vừa lên núi, còn hỏi ta vì sao thiên hạ chỉ có kiếm tu, mà không có đao tu, búa tu."

Mễ Dụ ngẩn người, nhịn không được cười, lắc đầu, bưng bát rượu lên uống một ngụm: "Thật là, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này."

Lưu Cảnh Long cười đưa tay: "Mượn bội kiếm của Mễ huynh dùng một lát."

Phi kiếm bổn mạng của Mễ Dụ tên là "Hà Mãn Thiên", những năm gần đây đeo bên hông một hồ lô dưỡng kiếm tên "Hào Lương", là di vật của huynh trưởng Mễ Hỗ, vốn định tặng cho Ẩn Quan, nhưng Ẩn Quan không nhận, lại tặng cho Mễ Dụ. Mà bội kiếm phẩm chất cực cao, minh văn "Tảo Hoành", lại là huynh trưởng tặng cho Mễ Dụ trước kia.

Mễ Dụ đưa bội kiếm cho Lưu Cảnh Long.

Lưu Cảnh Long cầm vỏ kiếm, chậm rãi rút kiếm ra, kiếm quang sáng ngời như nước thu, trong phòng lập tức sáng như ban ngày. Lưu Cảnh Long khép hai ngón tay, nhẹ nhàng vuốt qua thân kiếm, lại nâng ngón tay, gõ nhẹ lên thân kiếm, vầng sáng như nước loang ra.

"Thời viễn cổ, thuật pháp như mưa rơi xuống nhân gian, trên mặt đất, chúng sinh có linh bất kể xuất thân, đều có cơ duyên. Đắc đạo chi sĩ nhiều như măng mọc sau mưa."

Lưu Cảnh Long chậm rãi quét ngang một kiếm, trên mặt bàn, một tầng kiếm quang ngưng tụ không tan, tựa như chia cắt thiên địa.

Sau một khắc, Mễ Dụ nhìn quanh, như lạc vào thái hư viễn cổ, phồn tinh sáng chói vốn cần ngẩng đầu nhìn, dần nhỏ bé như hạt cải, dường như tùy tiện đưa tay, là có thể hái xuống.

"Lôi pháp, ngũ hành, bảy mươi hai nhà phù chú, chư tử bách gia học vấn, luyện nhật bái nguyệt, tiếp dẫn tinh quang, phong thủy vọng khí thuật..."

Theo "miệng ngậm thiên hiến" của Lưu Cảnh Long, trên "mặt đất" do kiếm quang trải ra, từng loại thuật pháp thần thông sinh sôi nảy nở.

"Mà thanh kiếm đầu tiên trong trời đất, bản thân nó chính là một loại đại đạo hiển hóa."

"Vừa sắc bén, lại đối xứng."

Lưu Cảnh Long đứng lên, duỗi một tay, từ đầu ngón tay ngưng tụ ra một điểm sáng, nhẹ nhàng vẽ xuống, liền có một đạo kiếm quang rơi thẳng. Kiếm quang phá vỡ mặt đất, hướng thẳng tới hư không vô tận, thiên địa không còn phân chia cao thấp trái phải trước sau. Mặt đất bị phá nát, ngàn vạn thuật pháp thần thông triệt để biến mất, ngay cả nhật nguyệt tinh thần trên bầu trời, đều bị kiếm quang tạo thành một vòng xoáy khổng lồ xé nát, không còn chút ánh sáng, tựa như đại đạo quy nhất.

Lưu Cảnh Long lạnh nhạt cất tiếng: "Đây chính là một kiếm phá vạn pháp."

Mễ Dụ ngắm nhìn cảnh tượng mỹ lệ tựa thiên địa vạn vật trải qua sinh diệt kia, tâm trí xuất thần. Một lát sau, Mễ Dụ trầm giọng nói: "Đạo đã tỏ, ta cần bế quan."

.