Khống Thiên Ma Công

Chương 39: Hôn Lễ

Chương 39: Hôn Lễ

Sông Hồng Giang nước chảy cuồn cuộn, cả một vùng xung quanh hai bên bờ treo đèn kết hoa, sắc đỏ của đèn hoa càng làm nước sông trở nên đậm màu.

Hôm nay, chủ nhân của vùng sông nước này có hỉ, toàn bộ dân chúng xung quanh đều được mời tới tham dự.

Trong phòng riêng của Dương Như Hoa, ngoài nàng ra, còn có sư phụ nàng đang đứng bên cạnh cửa.

Nhìn đệ tử của mình khoác lên bộ giá y màu đỏ, ông ta lại liên tục thở dài, lòng ông ta day dứt, các ý nghĩ đang giằng xé nhau, làm tâm trí ông ta rối bời.

Cuối cùng, như hạ được quyết tâm, Đào Thanh Mộc lên tiếng:

-Hoa nhi, nếu con không muốn, con cứ rời đi, ta không muốn con vì ta mà phải hi sinh, gả cho tên ma đầu đó.

Gương mặt Dương Như Hoa đã được che bởi khăn đỏ, Đào Thanh Mộc không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng, chỉ nghe tiếng nàng nhẹ nói:

-Sư phụ, hi sinh hạnh phúc của một mình ta, để đổi lấy hàng trăm tính mạng của Triều Dương Phái, là ta cam tâm tình nguyện.

Đào Thanh Mộc thở dài, lấy tay lau đi nước mắt đang trực trào ra, nói:

-Là sư phụ bất tài! Là sư phụ có lỗi với con!

Nói rồi, Đào Thanh Mộc rời đi, khép lại cánh cửa phòng của Dương Như Hoa.

Căn phòng nhỏ lại chỉ còn một mình Dương Như Hoa ngồi trên gường. Nàng tự lừa gạt bản thân và mọi người rằng: “ Nàng gả cho Tần Phong là hi sinh vì Triều Dương Phái, để cho Triều Dương Phái không bị diệt môn. Và có lẽ, nếu như nàng gả cho hắn, lại có thể giúp hắn quay đầu, từ bỏ ma đạo, quay về chính đạo. ”

Sự thật lại bị nàng phủ nhận, nàng đúng là thật sự hi vọng sau khi gả cho Tần Phong, sẽ cảm hóa được hắn. Nhưng còn lí do nàng gả cho hắn, đâu phải vì Triều Dương Phái, mà là nàng đã thật sự thích hắn mất rồi.

Nàng không biết vì sao nàng lại thích hắn, nàng không biết rằng nàng thích hắn từ khi nào, là từ ngày đầu tiên gặp hắn, thấy hắn thi triển thần thông đánh với Trương Thiên Sư, hay là khi gương mặt của hắn áp sát với gương mặt của nàng, hay là khi hắn nói ra câu : “ bởi vì nàng xinh đẹp ”.

Nàng không biết, nàng thật sự không biết, bởi vì nàng đang tự lừa dối bản thân rằng nàng không thích hắn.



Giờ lành đã đến, Tần Phong trong trang phục tân lang, cưỡi trên bạch mã, xuất phát đến bên bời sông Hồng Giang, ở đây đã có một chiếc thuyền hoa lớn đang đợi hắn đến, chở hắn vượt sông đón tân nương về.

Đi cùng Tần Phong, ngoài bà mối và tám người kiệu phu mà Tần Phong mời từ thành Nam Hồng ra, cùng với hàng ngàn đệ tử Khống Thiên Bang. Buổi hôn lễ này, có lẽ sẽ là buổi hôn lễ long trọng, linh đình và náo nhiệt nhất, mà trong đời những người dân vùng ven sông Hồng Giang này được chứng kiến.

Đoàn rước dâu vượt sông mà đến. Ở bên kia bờ sông, Đào Thanh Mộc đã đứng đợi từ lâu. Hôm nay là ngày đại hỉ, vậy mà trong tay ông ta lại cầm bảo kiếm không vỏ. Đợi đến khi Tần Phong cưỡi ngựa, từ trên thuyền bước xuống, Đào Thanh Mộc lên tiếng:

-Tần Phong, ta biết nếu hôm đó không phải ngươi liên tục truyền công lực, giúp ta bảo vệ kinh mạch, ta sẽ không thể sống nổi, cũng là ngươi đã tha mạng cho toàn bộ đệ tử Triều Dương Phái. Cái mạng này không đủ trả hết cho ngươi, nhưng ta không muốn vì ta, mà đệ tử của mình phải hi sinh hạnh phúc cả đời.

Nói rồi, Đào Thanh Mộc vung kiếm lên định t·ự s·át.

Nhưng ông ta nào nhanh được bằng Tần Phong, Khiếu Thần Thông được bắn ra từ mi tâm Tần Phong, thanh kiếm đã kề lên cổ Đào Thanh Mộc dừng lại, không chỉ tiến thêm được nữa.

Tần Phong nói:

-Ngươi là sư phụ của tân nương, làm sao có thể c·hết trong ngày đại hôn của đệ tử mình, buông kiếm xuống và im lặng tiếp tục hôn lễ này.

Cơ thể Đào Thanh Mộc đã không nghe theo sự điều khiển của ông ta nữa, buông thanh kiếm trong tay xuống, ngoan ngoãn đi trước, dẫn nhóm rước dâu đến Triều Dương Phái.

Vào đến Triều Dương Phái, bà mối nhanh chóng đến phòng tân nương, dẫn tân nương lên kiệu hoa. Tần Phong lại chuẩn bị dẫn đầu đoàn người, vượt sông trở về Huyết Ảnh Môn – nay đã là địa bàn của Khống Thiên Bang.

Đúng lúc này, tại cổng của Triều Dương Phái, lại có thêm hai người không mời mà tới. Một trong hai người vận nội công lên tiếng, tiếng nói vang vọng đủ để cho tất cả mọi người đang ở trong Triều Dương Phái nghe thấy:

-Bằng hữu từ xa đến thăm, không biết Đào chưởng môn có tiện ra tiếp đón.

Tần Phong nghe vậy, thu hồi Khiếu Thần Thông, để Đào Thanh Mộc đón tiếp hai người mới đến, chỉ cần hai người mới tới không làm cản trở hắn, ngày đại hỉ thêm khách đến cũng là một chuyện vui.

Nhưng điều mà Tần Phong không mong muốn thì nó lại cứ xảy ra, hai người mời tới không chờ Đào Thanh Mộc ra đón tiếp, mà trực tiếp thi triển khinh công bay vào trong sân của Triều Dương Phái.

Tần Phong nhận ra hai người này. Họ cũng là cao thủ trên Giang Hồ Long Hổ Bảng, Tiêu Dao Hầu và Vạn Kim Công Tử.

Đào Thanh Mộc không quen biết hai người, nhưng cũng cảm nhận được hai người này có võ công phi phàm, chẳng kém gì mình, cho nên khách khí nói:



-Tại hạ Đào Thanh Mộc, chưởng môn của Triều Dương Phái, không biết hai vị bằng hữu tời thăm, không thể đón tiếp từ xa, xin hai vị lượng thứ.

Dù tự ý ngông cuồng đi vào Triều Dương Phái, nhưng cả hai người đều không có ác ý, Tiêu Dao Hầu lên tiếng:

-Tại hạ Lý Thế Xương cùng với bằng hữu là Vạn Tam Kha, xin ra mắt chưởng môn, quý phải hôm nay là có hỉ sự?

Đào Thanh Mộc đáp:

-Thì ra là Tiêu Dao Hầu với Vạn Kim Công Tử, thật là vinh hạnh, hôm nay là đệ tử của ta phải gả đi.

Tiêu Dao Hầu thấy vậy mỉm cười, nói tiếp:

-Thật là trùng hợp, tại hạ hôm nay đến cũng là vì mục đích cầu hôn.

Đào Thanh Mộc nghe vậy không nói, mà nhìn Tiêu Dao Hầu chăm chú. Tiêu Dao Hầu thấy vậy thì tiếp tục nói:

-Không phải là cầu hôn cho tại hạ, mà là cầu hôn cho đứa cháu thứ chín của ta, Lý Thành. Ngày đó tại Lôi Âm Tự, hắn gặp được Dương Như Hoa cô nương của quý phái, đã đem lòng thầm mến. Chỉ tại hoàng huynh của ta bộn bề công chuyện, không thể đích thân đến. Cho nên, hoàng huynh đã phái ta đến thay.

Tiêu Dao Hầu coi như là một người nửa giang hồ, nửa triều đình, thay mặt hoàng thất đến cầu hôn tại môn phái giang hồ như Triều Dương Phái là hoàn toàn hợp lí.

Mà với mối quan hệ sâu xa giữa Triều Dương Phái và hoàng thất Bắc Ly, hôn sự này cũng coi như là môn đăng hộ đối.

Chỉ là, Dương Như Hoa đã sắp thành tân nương của Tần Phong.

Tần Phong gương mặt không hề để lộ ra biểu cảm gì, còn đám người Khống Thiên Bang đang tỏ ra rất tức giận, chỉ vì bang chủ chưa có hành động gì, cho nên chúng mới chưa động thủ hay lên tiếng.

Cả Tiêu Dao Hầu và Vạn Kim Công Tử đều là cao thủ trong giang hồ, cảm nhận bầu không khí có gì đó trở nên không đúng, đã đoán biết thân phận tân nương hôm nay là ai, chỉ là vẫn đang chờ Đào Thanh Mộc lên tiếng.



Cả ba người Tần Phong, Tiêu Dao Hầu và Vạn Kim Công Tử đều đang đợi phản ứng của Đào Thanh Mộc. Đào Thanh Mộc cũng không để bọn họ phải chờ lâu, thở dài một hơi nói:

-Nếu hầu gia đến sớm hơn nửa tháng thì thật tốt quá! Thật không dám giấu hầu gia, tân nương hôm nay, chính là đệ tử của ta – Dương Như Hoa.

Tiêu Dao Hầu lại tò mò hỏi:

-Không biết tân lang là người nào? Nếu như chưởng môn có chuyện không giải quyết được, ta có thể ra mặt giúp chưởng môn.

Tiêu Dao Hầu tự tin vào thực lực bản thân, hơn nữa còn có Vạn Tam Kha bên cạnh, hai người liên thủ, cho dù là cao thủ đứng đầu Hào Kiệt Bảng như Ma Vương và Kiếm Thánh cũng có thể đánh một trận. Cho nên, thế gian không có nhiều việc mà hắn không thể giải quyết.

Ý tứ của Tiêu Dao Hầu đã quá rõ ràng, hắn là muốn c·ướp dâu, chỉ cần hôn lễ này không phải là mong muốn của Triều Dương Phái, hắn sẽ ra mặt thay Triều Dương Phái, c·ướp tân nương về.

Tần Phong đã từ bên trong đại sảnh của Triều Dương Phái bước ra, khí thế bức người, hắn lạnh giọng nói:

-Tân lang chính là ta.

Biểu hiện của Tần Phong như đã sẵn sàng động thủ nếu như Tiêu Dao Hầu thật sự dám phá hôn lễ của hắn.

Một câu khẳng định đầy chắc chắn của Tần Phong, tân lang hôm nay chính là hắn, cho dù có là ai đến ngăn cản cũng không thay đổi được. Cả Tiêu Dao Hầu và Vạn Tam Kha đều phải nhìn sang hắn.

Cả hai người giật mình, bọn họ nhận ra Tần Phong, dù chưa giao đấu với Tần Phong, nhưng cũng đã nhìn thấy Tần Phong vài lần. Cả hai không sợ cao thủ trên Hào Kiệt Bảng, nhưng cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng lại ở một đẳng cấp khác, hơn nữa Tần Phong còn là Võ Lâm Chí Tôn.

Chỉ đáng trách, từ đại sảnh của Triều Dương Phái ra đến ngoài sân chỉ có vài mét, nhưng người ta lại có thể nhìn từ đại sảnh ra ngoài, lại không thể nhìn từ ngoài vào trong đại sảnh.

Sau khi Tần Phong đi ra, người của Khống Thiên Bang cũng đã hành động, ngay lập tức vây lấy Tiêu Dao Hầu và Vạn Kim Công Tử. Chỉ cần Tần Phong ra lệnh, bọn họ sẽ động thủ.

Biết rằng lúc này không thể đánh, Tiêu Dao Hầu mỉm cười hòa hoãn, nói:

-Thì ra là Ma Thánh, nếu như tân lang đã là Ma Thánh, thì mối hôn sự này hoàn toàn là tương xứng, trai tài gái sắc, thật khiến người khác phải ghen tỵ. Bọn tại hạ còn có việc đi trước, không thể ở lại uống chén rượu mừng, mong công tử thứ lỗi.

Nói rồi, không chờ phản ứng của Tần Phong, cả Tiêu Dao Hầu và Vạn Kim Công Tử cùng động thân, thi triển khinh công, rời khỏi Triều Dương Phái.

Tần Phong cũng không ra lệnh đuổi theo, dù sao hôm nay hắn cũng không muốn có máu chảy, hay phải động đến đao kiếm.

Một màn c·ướp hôn còn chưa bắt đầu đã như vậy mà kết thúc. Các nghi thức của buổi hôn lễ lại tiếp tục diễn ra theo trình tự, Tần Phong đã cưới được chưởng môn tương lai của Triều Dương Phái về làm nương tử của hắn.

Tiêu Dao Hầu và Vạn Kim Công Tử từ xa nhìn buổi hôn lễ kết thúc, quay đầu bỏ đi.