Không Phụ Thê Duyên
Chương 119
Biết được Hoắc lão phu nhân bệnh nặng, Hoắc Thù thân làm cháu gái tự nhiên phải về thăm.
Ngày Hoắc Thù trở về, Nhiếp lão phu nhân còn vô cùng quan tâm an ủi nàng một phen, hơn nữa còn cho người thu thập chút dược liệu để nàng mang về.
Trong lòng Hoắc Thù biết mình làm việc này cũng là công phu mặt ngoài, bằng không nàng cũng lười trở về, dù sao tổ mẫu không muốn nhìn thấy nàng, nàng cũng không muốn trở về đặng bị ghét. Nhưng Nhiếp lão phu nhân quan tâm như vậy, còn muốn cho nàng mặt mũi, Hoắc Thù có chút dở khóc dở cười, cảm tạ bà hậu ái.
Hoắc Thù tự mình mang theo một đống dược liệu trở về Tĩnh An Hầu phủ, tự nhiên được trên dưới Tĩnh An Hầu phủ đều có cảm tình, rất ân cần đón nàng đi vào.
Bởi vì do lần này lão phu nhân trong phủ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến hộc máu, bệnh đến vô cùng lợi hại, các nam nhân Tĩnh An Hầu phủ đều lo lắng bà xảy ra chuyện, lúc này đều xin nghỉ ở trong phủ hầu bệnh, Tĩnh An Hầu cùng Hoắc ngũ lão gia cũng ở nhà. Nhìn thấy Hoắc Thù trở về, còn mang theo nhiều dược liệu như vậy, tuy nói Tĩnh An Hầu phủ không thiếu mấy thứ này, nhưng Hoắc Thù có lòng hiếu thuận như vậy vẫn làm cho bọn họ hưởng thụ trong lòng
"Nghe nói tổ mẫu bị bệnh, trở về thăm lão nhân gia người" Hoắc Thù mở miệng liền nói, đôi mắt chớp cũng không chớp mà mở miệng nói lời không thành thật
Hoắc ngũ lão gia cùng Tĩnh An Hầu nghe xong trong lòng càng vui mừng.
Những người khác ở đây cũng cười theo, Tĩnh An Hầu phu nhân cũng cười đến thập phần ôn hòa.
Chỉ có Hoắc Diệu cười thực miễn cưỡng, người khác không biết chứ nàng làm sao không biết tỷ tỷ này căn bản không có tình cảm gì đối với tổ mẫu, hiện tại trở về, bất quá chỉ là thể hiện ra bên ngoài lấy mỹ danh hiếu thuận mà thôi. Cố tình trong lòng rõ ràng nhưng nàng lại không dám nói ra, chỉ có thể nghẹn xuống, nhìn đại bá cùng phụ thân vui mừng ra mặt đối với nàng
Nhắc tới việc này, không khí tại chỗ tự nhiên có chút ảm đạm, Tĩnh An Hầu thở dài: "Tổ mẫu ngươi hiện giờ cần được tĩnh dưỡng, hài tử ngoan, ngươi có tâm"
Hoắc Thù tiếp tục cười, không lại nói tiếp.
Trò chuyện một lát mọi người liền tan, cũng không đi quấy rầy Hoắc lão phu nhân đang tĩnh dưỡng, Tĩnh An Hầu phu nhân tự mình dẫn Hoắc Thù đi vào thăm, Hoắc Diệu đi theo phía sau hai người, nhấp miệng, thần sắc miễn cưỡng.
Người khác nhìn qua chỉ cho rằng nàng lo lắng cho thân thể Hoắc lão phu nhân, thật ra cũng không có nghĩ nhiều.
Thời điểm Hoắc Thù lại đây, Hoắc lão phu nhân vừa mới tỉnh lại, khi nhìn thấy Hoắc Thù, khuôn mặt liền trực tiếp xụ xuống, không mặn không nhạt hỏi: "Ngươi trở về làm gì?"
Da mặt Hoắc lão phu nhân cứng đờ, nhắm đôi mắt lại, nhấp miệng tỏ vẻ hiện tại tâm tình bà vô cùng không tốt.
Bà thế nào nghe không ra ý tứ cháu gái, trở về thăm bệnh là sự thật, nhưng bất quá cũng chỉ làm cho người ta xem, đồng thời cũng làm cho người ta biết, Nhiếp lão phu nhân Vệ Quốc Công phủ coi trọng nàng, mới có thể quan tâm việc này
Hoắc lão phu nhân trầm khuôn mặt, rốt cuộc cũng không giống như mấy tháng trước, nhìn đến nàng liền mở miệng trách cứ.
Bây giờ không giống ngày trước, tuy rằng trong lòng bà không thích cháu gái này, cảm thấy đều do nàng liên lụy đại tỷ nàng, nhưng hôm nay không biết cháu gái này rơi trúng may mắn gì, chẳng những là cô nương gả tốt nhất trong phủ, mà lại còn được trượng phu cùng thái bà bà ở nhà chồng yêu thích, địa vị vững chắc, không nên đắc tội.
Trừ việc này ra, Hoắc lão phu nhân biết Vĩnh Quận Vương phủ phát sinh chuyện như vậy, về sau muốn khôi phục chỉ sợ rất khó, cửa quan hệ thông gia này về sau không thể giúp đỡ cho Tĩnh An Hầu phủ cái gì nữa, so sánh với nhau, cửa quan hệ thông gia Vệ Quốc Công phủ liền vô cùng quan trọng. Hoắc lão phu nhân tuy rằng không thích cháu gái, nhưng lợi hại trong đó lòng bà lại rất rõ ràng, cho nên mới có thể miễn cưỡng đè áp tâm tình không vui.
Hoắc Thù ngồi một lát, thấy Hoắc lão phu nhân lộ ra bộ dáng mỏi mệt, liền thức thời cáo từ rời đi.
Tĩnh An Hầu phu nhân đưa nàng đi ra ngoài, Hoắc Diệu ở lại trong phòng hầu hạ tổ mẫu, nhìn tổ mẫu nếp nhăn đầy mặt, bộ dáng so với nửa năm trước còn già hơn mười tuổi, trong lòng ngập tràn chua xót cùng khó chịu.
Hoắc lão phu nhân nhìn ra hướng cửa, sau một lúc lâu mới lạnh lùng cười, duỗi tay nhìn cháu gái ngồi trước giường, "Diệu Nhi, lại đây."
Hoắc Diệu vội đi qua, dựa vào bên người bà.
Hoắc lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt kiều mỹ của cháu gái, thở dài, nói: "Diệu Nhi, Thù tỷ nhi nay đã không giống xưa, tâm tư nhiều, cánh cũng cứng cáp rồi, về sau trong phủ này......" Bà thất thần một hồi, tiếp tục nói: "Nhưng mà các con là tỷ muội ruột thịt, ngày sau thân cận cùng nàng nhiều chút đi"
Hoắc Diệu giật mình nhìn bà, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng lên tiếng dạ, trong lòng cũng hiểu được, vị tỷ tỷ này cũng không phải nàng muốn đi thân cận là có thể thân cận được, hơn nữa hiện tại cái gì cũng đều quá muộn rồi
Hoắc Diệu hầu hạ Hoắc lão phu nhân nằm xuống xong, liền ngồi ở trước giường suy nghĩ sự việc, vò cái khăn trong tay từng chút từng chút, thần sắc bất định.