Không Phụ Thê Duyên

Chương 108

Lúc này lão Vệ Quốc Công trên đỉnh núi cách Đào Hoa Giản không xa.

Trên đỉnh núi có một chỗ địa thế tương đối thấp, nơi đây có một gốc tùng già đang sinh trưởng, sum xuê um tùm, bên dưới tán lá lão tùng có đặt một bộ bàn ghế đá, trên bàn lại đặt một bàn cờ, bên cạnh đặt một lư hương ba chân tinh xảo, khói nhẹ bay lên, hai lão nhân ngồi ở nơi đó đánh cờ

Chung quanh còn có mấy hạ nhân hầu hạ, đang dâng hương pha trà.

Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, Nhiếp Trung hầu hạ bên cạnh lão Vệ Quốc Công vô cùng kinh hỉ, liền nghênh đón từ xa, sau khi thỉnh an bọn hắn, cao hứng hỏi: "Thế tử, thế tử phu nhân như thế nào lại đây?"

Nhiếp Ngật nhìn thoáng qua hai lão nhân đang chơi cờ nghiêm túc dưới gốc lão tùng, nói: "Đến xem tổ phụ, bọn họ chơi như vậy bao lâu rồi?"

"Cũng khoảng hai canh giờ."


Nhiếp Ngật nhìn nhìn sắc trời, dẫn  Hoắc Thù đi qua.

Tùy tùng ở đây nhìn thấy bọn họ, sôi nổi cung kính hành lễ, sau đó tránh sang một bên.

Hoắc Thù theo Nhiếp Ngật đi qua, nhìn thoáng qua lão Kính Quốc Công kia, tuổi cùng lão Vệ Quốc Công không chênh lệch lắm, đầu tóc hoa râm, bộ dạng quắc thước*, khuôn mặt tương đối thon gầy, thần sắc hơi liễm, nhìn vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn bất đồng cùng bộ dạng tùy ý của lão Vệ Quốc Công.

*quắc thước: tuổi già nhưng vẫn còn nhanh nhẹn mạnh mẽ

Lúc này hai người đang tập trung tinh thần đánh cờ, không cho người khác quấy nhiễu, vì vậy người chung quanh đi đường đều nhẹ nhàng vài phần.

Nhiếp Ngật đi vào bên dưới cây tùng, cũng không có vội vã lên tiếng gọi người, mà là cùng Hoắc Thù an tĩnh đứng ở chỗ đó xem cờ.


Nhìn sau một lúc lâu, Nhiếp Ngật đột nhiên lên tiếng nói: "Tổ phụ."

Lão Vệ Quốc Công lúc ấy đang suy tư bước tiếp theo quân cờ nên đi như thế nào mới có thể phá được ván cờ, đột nhiên nghe được tiếng tôn tử, ngẩng đầu nhìn lại, thình lình nhìn thấy trưởng tôn cùng cháu dâu đều ở đây, tức khắc vô cùng kinh hỉ, vỗ đùi, cao hứng nói: "Ai da, Thế Cẩn tới rồi, mau mau nói cho tổ phụ, bước tiếp theo nên đi như thế nào. Không cần thủ hạ lưu tình, nhất định phải phá hỏng đường lui của lão già này"

Nói xong, lão Vệ Quốc Công đắc ý nhìn lão Kính Quốc Công nói: "Lão gia hỏa, tôn nhi ta tới rồi, lúc này người lại là người xui xẻo."

Lão Kính Quốc Công hừ hừ nói: "Ngươi lão nhân này, tự mình không có cách, liền tìm tôn tử ngươi giúp ngươi, cũng không sợ mất mặt."


"Đây là tôn tử ta, ta làm gì mà mất mặt?" Lão Vệ Quốc Công vỗ về chòm râu hàm dưới đắc ý nói, sau đó lại thúc giục Nhiếp Ngật nhanh chóng ra tay.

Nhiếp Ngật cùng Hoắc Xu sau khi thỉnh an hai vị lão nhân gia, cũng không nhiều lời, liền đánh xuống một quân cờ

Lão Kính Quốc Công ngược lại cũng không vội vàng, mà là nhìn thoáng qua đôi phu thê tân hôn này, nhìn lão Vệ Quốc Công nói: "Cháu trai cháu dâu ngươi thật có tâm, xa như vậy mà còn lại đây hiếu thuận lão già ngươi. Một đôi xứng lứa vừa đôi, rất tốt rất tốt." Trong lời nói có phần tán thưởng Nhiếp Ngật

Lão Vệ Quốc Công càng thêm đắc ý, râu đều muốn vểnh lên

"Đáng tiếc lại có một tổ phụ không tốt" Lão Kính Quốc Công lại chậm rì rì mà nói.

Lão Vệ Quốc Công cũng không bực, chỉ vào hắn nói: "Lão già nhà ngươi hâm mộ ta cứ việc nói thẳng, hà tất gì mà phải hồ ngôn loạn ngữ như vậy? Cháu trai cháu dâu ta đều tới, bên nhà ngươi lại không thấy người tới, xác thật hẳn là ngươi hâm mộ ta."
"Ai nói bọn họ không tới? Ta ngại bọn họ khô khan vụng về, tới chướng mắt ta, đã sớm tống cổ bọn họ trở về rồi"

Hai lão nhân vừa đấu võ mồm vừa chơi cờ, bất quá chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, vì Nhiếp Ngật can thiệp vào, bàn cờ phân rõ thắng thua

Lão Kính Quốc Công nhìn thoáng qua kết cục trên bàn cờ, tấm tắc khen hay, nhìn Nhiếp Ngật nói: "Vốn ta đã phá hỏng tất cả nước cờ của tổ phụ ngươi, không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy liền có thể giúp hắn vãn hồi hoàn cảnh xấu, bước đi này thật sự là cực kỳ tinh diệu, nếu tốn thêm chút thời gian, chỉ sợ ngay cả lão gia hỏa ta cũng không phải đối thủ của ngươi"

Lão Vệ Quốc Công vẻ mặt đắc sắc, phảng phất như hắn mới là người thắng

Nhiếp Ngật khiêm tốn nói: "Đều là tổ phụ có cách dạy dỗ, mới có Thế Cẩn hôm nay."
Lão Vệ Quốc Công càng đắc ý, lại thấy lão Kính Quốc Công lắc đầu, nói thẳng  "Nói không chừng là trúc xấu sinh ra măng tốt", chọc lão Vệ Quốc Công tức giận đến ồn ào muốn gây gổ cùng hắn.

Giống như một đôi lão ngoan đồng*

*lão ngoan đồng: già nhưng tính tình trẻ con

Hoắc Thù nhìn thấy thú vị, nhịn không được ngồi một bên cười.

Cơm trưa ăn ở trên núi, trong số tùy tùng đi theo có người có tay nghề không tồi, làm một bàn cơm trưa đều bằng thú rừng, các nguyên liệu cần có đều tự lấy trong núi.

Khi dùng cơm, lão Vệ Quốc Công trực tiếp giữ Hoắc Thù lại, nói: "Ra bên ngoài, liền không cần giữ những quy củ chó má đó, huống hồ hai người chúng ta đều là lão gia hỏa, không có gì cần tị hiềm, tức phụ Thế Cẩn cũng ngồi xuống ăn cơm cùng chúng ta, thích liền ăn nhiều một chút, ngày mai để Thế Cẩn mang con vào trong núi đi dạo, nơi này có rất nhiều chỗ phong cảnh không tồi, tận tình đi chơi đi"
Hoắc Thù nghe được lão Vệ Quốc Công nói thông tình đạt lý như thế, cười lên tiếng, liền ngồi bên cạnh Nhiếp Ngật.

Sau khi dùng cơm trưa, mọi người ngồi ở bàn đá dưới cây tùng uống một ly trà xanh, lão Vệ Quốc Công lúc này mới hỏi tôn tử: "Vì sao con lại đây?"

Nhiếp Ngật buông chung trà, trả lời: "Nghe nói tổ phụ ở chỗ này nên tôn nhi liền lại đây, đã cùng Hoàng Thượng xin nghỉ, có thể hầu phụng tổ phụ sớm chiều"

Lão Vệ Quốc Công nghe xong, cao hứng đến râu đều muốn vểnh lên, liên tục nói vài câu rất tốt rất tốt.

Ngồi cùng hai lão nhân gia một lát, thấy bọn họ hứng thú dạt dào, muốn đi phụ cận leo núi, Nhiếp Ngật liền mang Hoắc Xu xuống núi.

Hoắc Thù kéo tay hắn tay đi trên đường xuống núi, cười nói: "Không ngờ tổ phụ cùng lão Kính Quốc Công giao tình tốt như vậy." Tốt đến mức có thể nói móc trêu ghẹo lẫn nhau, có thể thấy được hai người này không giống lời đồn bên ngoài, chỉ là quan hệ bình thường.
Hơn nữa, nàng có thể cảm thấy được, lão Kính Quốc Công vô cùng thưởng thức Nhiếp Ngật, loại thưởng thức không giống người bên ngoài, chỉ vì hoàng đế đối với Nhiếp Ngật đặc biệt thiên vị mà thưởng thức hắn, càng có thêm vài phần nịnh bợ hắn, còn lão Kính Quốc Công thật sự thưởng thức cách làm người cùng năng lực của hắn

Ấn tượng của Hoắc Xu đối với lão Kính Quốc Công phi thường tốt

"Nghe nói khi tiên đế còn tại vị, tổ phụ đã từng cứu lão Kính Quốc Công một lần, sau lão Kính Quốc Công khi tổ phụ gặp nạn, cũng từng ra tay tương trợ, chỉ là lúc ấy ngại nguyên nhân nào đó nên bọn họ không dám biểu hiện quá mức thân cận" Nhiếp Ngật giải thích nói.

Hoắc Thù sau khi nghe xong, liền hiểu đây là chuyện xảy ra tại thời tiên đế, khi đó các hoàng tử đấu đá so với hiện tại còn hung hiểm hơn, làm Thái tử con vợ cả, địa vị đầy rẫy nguy cơ, vài lần thiếu chút nữa bị phế, không bằng tình hình bình ổn như bây giờ
Có lẽ cũng là vì đã từng trải qua thời kỳ đấu tranh tàn khốc khi tiên đế còn tại vị, nên hiện tại Khánh Nguyên đế áp chế các hoàng tử vô cùng nghiêm khắc.