Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 25: 25


(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Chỉ một lát sau, Trì Túc đã lững thững đi ra từ trong viện.

Lam Chỉ bước đến chỗ lão, báo cáo lại mấy chuyện vụn vặt rồi đi mất, để lại không gian riêng cho Trì Túc và Bạch Phong Dương.

Sau khi thấy Lam Chỉ đã đi xa, Bạch Phong Dương mới cúi đầu, áy náy bẩm báo với Trì Túc: "Đệ tử vô năng, không hoàn thành được trọng trách mà sư phụ giao phó.

Có người trong hội đấu giá đã thét giá lên tận một trăm ngàn viên linh thạch.

Khổ nỗi, người nọ thét giá trước, đệ tử lại chỉ có từng ấy linh thạch nên cuối cùng không mua được đồ mà sư phụ dặn ạ".

Gã biết gã đang nói dối.

Nhưng thật lòng mà nói, Bạch Phong Dương không muốn Trì Túc tra ra người áo lục kia.

Cũng may sao là trong hội đấu giá, Bạch Phong Dương dùng bùa biến thân nên mọi người chỉ biết Thánh Cấp đan bị người trông "như thế" mua được, chứ không biết cuối cùng nó về tay ai.

Còn Trì Túc thì đang chán nản vì 100.000 linh thạch cũng không mua nổi Thánh Cấp đan.

Lão gật đầu chán chường: "Ừ.

Xem ra trời đã định sẵn rồi, chúng ta có muốn làm trái cũng không được.

Con đi đi".

Bạch Phong Dương trả lại 100.000 linh thạch kia cho Trì Túc xong thì nhẹ cả lòng.

Gã thong dong quay về viện của mình.

Từ xa trông lại, Bạch Phong Dương thấy Giản Thương đang đứng trước cửa viện.

Phong thái người nọ khác hẳn mấy hôm trước.

Hắn mặc một thân đồ mới màu xám lạnh, tôn lên khí chất nổi bật của mình, rất khó liên tưởng đến thằng nhóc trông nghèo rớt mồng tơi hồi chưa xuống núi.

Bạch Phong Dương lại gần, lơ đễnh nghe Giản Thương thuật lại từng việc một trong chuyến đi ngắn ngày này rồi gã khen mấy câu cho có lệ.

Bạch Phong Dương đang định đuổi Giản Thương về thì để ý thấy quần áo mới tinh hắn đang mặc nên gã hỏi: "Ngươi tự mua đấy à?"
Giản Thương đáp: "Mấy bộ kia cũ rồi nên ta dùng phí sinh hoạt mấy tháng góp lại để mua hai bộ ấy mà".

Bạch Phong Dương quan sát hắn thêm một lúc rồi gật đầu: "Ừ.

Về đi".

Giản Thương không ừ hử gì mà đi luôn.

Hắn thở phào một hơi, may sao mà giải quyết êm thấm vụ quần áo.

Tỷ thí kết thúc, việc dưới núi cũng đã xong.

Giản Thương lại quay về với nếp sống ăn ngủ tu luyện nhàm chán như thường lệ.

Giản Thương cũng không được gặp Lam Chỉ nhiều nữa.

Mỗi khi không trông thấy được Lam Chỉ, Giản Thương thường đứng một góc, đưa mắt dõi theo bóng người màu lam thỉnh thoảng lại bay qua.

Những lúc như vậy, Giản Thương lại thấy tim mình loạn nhịp.

Còn những lúc được thấy mặt nhau, Giản Thương lại do dự, nhút nhát không dám tiến đến bắt chuyện.

Hắn cũng không biết phải gọi tên cảm giác ấy như nào, nhưng cứ nghĩ đến là lại thấy quặn thắt tim gan.

Một đêm nọ, Giản Thương đang ngủ.

Chợt, cửa sổ bị người ta gõ nhẹ một cái, kèm theo đó là giọng nói đã khắc sâu vào tâm trí hắn: "Mở cửa".

Giản Thương vội vã bật dậy, chạy sấp chạy ngửa ra mở cửa sổ cho người ở ngoài: "Lam sư huynh!"
Người ngoài cửa đúng là Lam Chỉ mặt lạnh như tiền.

Lam Chỉ không đợi Giản Thương mời mình mà đã nhảy qua bệ cửa vào phòng.

Cậu nhéo má Giản Thương một cái, hỏi: "Sao ngủ một giấc dậy thôi mà cũng đỏ mặt thế này?"
Giản Thương lắc lắc đầu.

Mặt hắn lại ửng thêm một chút.

Lam Chỉ khoan thai rảo bước trong căn phòng nhỏ này.


Chiều dài chừng hai trượng, rộng thì khoảng một trượng, hơn một trượng gì đấy.

Trong phòng chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, một đôi ghế và một cái tủ đựng đồ.

Lam Chỉ cảm thán: "Đơn sơ thật".

Bình thường Giản Thương không để ý đến điều kiện sống cho lắm.

Nhưng giờ nghe Lam Chỉ nói vậy, hắn lại thấy tự ti đến lạ.

Giản Thương bèn len lén kéo chiếc ghế bị gãy một chân giấu ra sau lưng rồi mới giải thích: "Đợi đến khi đột phá khỏi Địa giai là được đổi phòng rồi mà".

Lam Chỉ nhẹ nhàng vén vạt áo, ngồi xuống chiếc ghế tạm coi như là thứ tốt nhất trong phòng.

Vừa đặt mông xuống mặt ghế, cái ghế đã bắt đầu kẽo kẹt biểu tình.

Cậu hơi nhíu mày, ngồi im không động đậy nữa.

Lam Chỉ hỏi khẽ: "Đệ đang làm gì vậy?"
"Đệ đang định đi ngủ".

Giản Thương thấy sắc mặt Lam Chỉ hơi khác thì hỏi thăm: "Lam sư huynh say đấy à?"
Say đâu mà say.

Người ta chỉ đang phiền muộn chút xíu thôi.

Lam Chỉ thấy ngồi trên cái ghế xiêu xiêu vẹo vẹo này gò bó quá nên cậu chuyển chỗ ngồi tới bên giường.

Lam Chỉ ngồi ở mép giường, im lặng như đang suy ngẫm gì đó.

Giản Thương đoán ý mà hỏi(*): "Tâm trạng của Lam sư huynh không được tốt hay sao vậy?"
(*) Nguyên văn "sát ngôn quan sắc 察言观色", ý chỉ việc đoán ý người khác thông qua lời nói và biểu cảm.

Đúng thế.

Đang không được vui đây này.

Tất cả đều do lũ đụt trong khu bình luận kia làm cậu bực mình.

Thật ra trước đó thì vẫn bình thường, không có chuyện gì cả.

Nhưng vì chuyến đi hai ngày một đêm của Lam Chỉ và Giản Thương, khu bình luận lại bắt đầu trào dâng một làn sóng ca thán mãnh liệt vì đến nước thịt cũng không có mà húp chứ đừng bảo là thịt.

[Alo??? Nam chính bị cái quần què gì dị??? Lam Lam bảo cậu ta lên giường ngủ thì cậu ta không chịu.

Đến hôm sau nhân lúc đêm hôm khuya khoắt ẻm bị tà linh ám rồi vồ lấy nam chính thì cậu ta cũng không có một chút phản ứng nào luôn? Cái truyện này mà cũng dám tự xưng là truyện ngựa giống harem này nọ ấy hả? Nói thẳng nhá, có khi còn méo bằng truyện cho con nít luôn ấy! Bọn con nít có cả "Người đẹp ngủ trong rừng", thậm chỉ cả truyện "Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn" còn có cảnh môi chạm môi kia kìa!
Lầu 1: Lam Lam à, em vứt bố cái thằng nam chính kia cho Bạch Phong Dương rồi mặc xác chúng nó đánh nhau đi em.

Sao lại có một thằng nam chính nhìn giống chó hoang ngoài cửa quán trọ đến thế nhỉ? Tần Ninh Ngọc kia xuất hiện rồi kìa? Sao nam chính lại hành xử kiểu có mắt như mù thế hả? Còn không thèm liếc cổ một cái luôn? Địa vị đệ nhất mỹ nhân của Bắc bộ đại lục không phải để nam chính gom vào hậu cùng hả hả hả?
Lầu 2: em gái Ninh Ngọc kia chỉ đi lướt qua nam chính hai lần là hết đất diễn.

Nam chính còn chẳng thèm bố thí cho ẻm một cái liếc mắt cơ...!Tác giả này, nếu anh không muốn cổ xuất hiện thì đừng có viết! Viết dị chi!? Trêu tụi tui hả!?
Lầu 3: ừ thì cứ cho là nam chính muốn tập trung tinh lực vào Lam Lam đi, nhưng mà ít nhất cũng phải tiến triển được thêm một tí ti chứ? Đằng này thì cứ gặp Lam Lam là thằng dở kia lại bắt đầu lúng ba lúng búng, ăn nói chả đâu ra đâu cả.