Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 857: Tôi thấy ông bị một luồng sát khí màu đen bao phủ, chỉ sợ không sống được lâu nữa
Chú Lưu lái xe sợ cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện ở bên trong nên đẩy cửa xe rồi nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh công cộng.
Con qkuỷ nam trong nhà vệ sinh ngửi thấy mùi của người sống đang tới gần, hai lỗ máu của nó tức giận nhìn Kha Di Minh: “A…A!” Tần Nguyễn: “Tôi xem mặt ông, cằm lõm vào trong, sống mũi thấp, cung vợ chồng xuất hiện nốt ruồi lốm đốm, đây phần lớn là biểu hiện của việc tình cảm không thuận lợi, vợ chồng bất hòa. Có người thứ ba xen vào tình cảm vợ chồng của ông Kha, cung vợ chồng của ông có hiện tượng xuất cung, chứng tỏ vợ ông đã phản bội, lại còn vướng vào kiện tụng của một vụ án giết người, vụ kiện này không ở Nhân giới.”
Kha Chí Tân vỗ mạnh vào quầy hàng của Tần Nguyễn, người nghiêng về phía trước, ông ta cất giọng nói đầy nặng nề và nguy hiểm: “Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi khuyên cô hãy thành thật khai báo, đừng giở trò nữa.” Ông Tống lại mỏi mồm mới tiễn được một cặp tình nhân trẻ, sau đó cầm chén trà trên bàn lên uống luôn nửa chén.
Ông ta còn chưa kịp nói chuyện với Tần Nguyễn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một nhóm người ở cách đó không xa đang hùng hổ tiến đến. Điều đáng ngạc nhiên nhất là cậu chủ nhỏ của ông ta đang ôm một cái thùng rác vào lòng, trên bộ quần áo đắt tiền còn có vài tấm giấy nhiễm bẩn đã qua sử dụng.
Khóe miệng của chú Lưu giật giật, không để ý tới mùi vị ở đây cùng mùi hôi thối trên người Kha Di Minh, ông ta lao tới lay người cậu ta. Những chiếc xe trước vừa đi không lâu, bây giờ lại có vài chiếc xe sang trọng chạy tới, trong đó có hai chiếc Hummer đã được độ trông vô cùng oai vệ.
Nửa tiếng trước, Tần Nguyễn và Tam gia cùng ăn cơm tối trong xe, anh ở cùng cô một lát thì nhận được điện thoại, một lát sau anh đã rời đi. Kha Chí Tân giơ tay lên ra lệnh cho đám người phía sau: “Đưa người đi cho tôi!”
Nếu không nói thật, vậy Kha Chí Tân sẽ bắt về nhốt lại, ông ta có rất nhiều thời gian chơi đùa với đối phương. Ông ta không thèm để ý việc Tần Nguyễn quen biết với Tiêu Vân Sâm, vừa đến nơi đã trút giận.
Tần Nguyễn liếc nhìn quẻ bói mà Kha Di Minh đã mang về, cô ngước mắt nhìn sát khí trên người Kha Chí Tân bây giờ còn dày hơn so với buổi trưa. Lúc liếc mắt nhìn cảnh tượng xung quanh, chú Lưu há hốc mồm, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến da đầu tê dại.
Nhà vệ sinh có độ rộng vừa phải lộn xộn như bị bão thổi qua, mấy cái thùng rác nằm la liệt trên mặt đất, giấy vệ sinh đã qua sử dụng rơi vãi khắp nơi. Tần Nguyễn nhìn một lúc lâu rồi cười nói: “Ông chủ, tôi thấy ông bị một luồng sát khí màu đen bao phủ, chỉ sợ không sống được lâu nữa.”
Sắc mặt của Kha Chí Tân càng trở nên đáng sợ khi nghe thấy câu nói này, ngọn lửa giận dữ trong con ngươi của ông ta như muốn đốt cháy Tần Nguyễn. Nếu không phải có nhiều người đang vây xem, có lẽ ông ta đã lật tung quầy hàng của đối phương rồi.
Tần Nguyễn khẽ nhướng mày, giọng nói dễ nghe chậm rãi vang lên: “Ông tin hay không thì tùy, không bằng ông Kha tự mình đi điều tra xem, với thủ đoạn của ông, muốn điều tra vài chuyện chắc dễ như trở bàn tay. Hơn nữa tôi và ông không thù không oán, nên lừa ông cũng chẳng được lợi lộc gì, nếu bị ông phát hiện lừa gạt, có khi còn bị ông trả thù, chuyện này tôi vẫn tự mình hiểu.” Ông Tống đứng dậy lẩm bẩm: “Có chuyện rồi.”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu, vẻ mặt chán nản của Tần Nguyễn tỉnh táo hơn rất nhiều, thấy đối phương bị sát khí màu đen bao phủ, Tần Nguyễn ngồi thẳng dậy, mỉm cười chào đón khách hàng lớn. Mẹ già nằm trong bệnh viện, con trai cả ly hôn với con dâu, trong khoảng thời gian này Kha Chí Tân liên tục gặp xui xẻo, hôm nay con trai út cũng gặp chuyện.
Nếu trong chuyện này không có âm mưu, ông ta sẽ không ngồi vững trên đỉnh làng giải trí trong nhiều năm. Âmc thanh nghe giống cười lạnh, nhưng cách phát âm rất kỳ lạ, còn mang theo một chút vội vàng.
Lúc chú Lưu xông tới, khuôn mặat khủng khiếp của nam quỷ càng trở nên vặn vẹo, vong hồn lơ lửng giữa không trung rồi biến mất trong nháy mắt, hơi lạnh xung quanh tan biến với tốc độ cực nhanh. Chú Lưu liếc mắt thấy cậu chủ đang nằm trên mặt đất và ôm cái thùng rác trong tay, người cậu ta phủ đầy giấy, trông rất chật vật.
Ông ta trừng mắt kinh ngạc: “Cậu chủ, cậu sao thế?” Tần Nguyễn xòe hai tay, lộ ra nụ cười đáng yêu vô hại: “Những câu tôi nói với con trai của ông đều là thật.”
Kha Chí Tân nắm chặt tay, cơn tức giận càng bùng lên dữ dội, ông ta gầm gừ: “Vớ vẩn.” Đây là lần thứ hai cô gặp Kha Chí Tân trong ngày hôm nay, lần nào thái độ của đối phương cũng không thân thiện.
Nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của Tần Nguyễn, vẻ mặt Kha Chí Tân hơi cứng lại, hiển nhiên ông ta cũng nhận ra thân phận của Tần Nguyễn, bọn họ đã gặp nhau ở bệnh viện vào buổi trưa. Ngay khi Kha Chí Tân cất lời, mấy người đàn ông cao lớn khí thế hung hãn phía sau bước tới vây quanh Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn thoải mái dựa vào ghế, vẻ mặt không hề sợ hãi, thậm chí còn nhìn Kha Chí Tân bằng ánh mắt đầy vui vẻ. Và lúc người đầu tiên vươn tay về phía cô, đối phương đã bị một sức mạnh vô hình đẩy văng ra vài mét.
Hiện tượng này vô cùng kỳ quái. “Chó má!”
Kha Chí Tân không phải đứa con trai út của mình, ông ta không thể bị tẩy não chỉ vì vài lời nói vô nghĩa. Ngay sau đó, người thứ hai tiến lên cũng bị một sức mạnh đẩy lùi vài bước.
Người thứ ba, người thứ tư… Chú Lưu thấy Kha Di Minh đã ngất đi.
Đầu của chú Lưu đổ đầy mồ hôi, ông ta run rẩy bế Kha Di Minh lên rồi lao ra khỏi nhà vệ sinh. …
Cầu vượt đêm nay vô cùng sôi động, một đống xe sang đỗ bên đường. Ông Tống liếc mắt thấy đám người này ít nhất cũng có bảy tám người, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt bình thường, khí thế lạnh lùng sắc bén.
Sắc mặt ông Tống hơi thay đổi, ông ta vội vàng bấm ngón tay, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Không ai trong số những người này có thể chạm vào Tần Nguyễn.
Kha Chí Tân cau mày, vẻ mặt âm trầm chất vấn vệ sĩ mà ông ta dẫn theo: “Chuyện gì xảy ra thế?” Tần Nguyễn ngồi yên trước quầy hàng của mình, nghe ông Tống dụ dỗ sáu đợt khách.
Trong số đó có một vụ là thành công, còn năm đám khách khác chỉ là những người trẻ tuổi tò mò về những điều bí ẩn, bọn họ đều bị ông Tông ôn tồn đuổi khéo. Tần Nguyễn xuất hiện quá đột ngột, con trai út của ông ta gặp chuyện khi đi vệ sinh trên đường về nhà, đến bây giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh lại.
Nếu không phải chú Lưu và bạn học của con trai út là Đông Tử nói chuyện xảy ra ở cầu vượt, có lẽ ông ta còn chẳng biết có người đang tính kế ở sau lưng mình. “Ông chủ, tôi không thể chạm vào cô ta.”
Gã vệ sĩ trả lời với giọng đầy kinh ngạc, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
Anh ta không phải người vô thần giống Kha Chí Tân, mà ngược lại rất tin vào một điều gì đó.
Con qkuỷ nam trong nhà vệ sinh ngửi thấy mùi của người sống đang tới gần, hai lỗ máu của nó tức giận nhìn Kha Di Minh: “A…A!” Tần Nguyễn: “Tôi xem mặt ông, cằm lõm vào trong, sống mũi thấp, cung vợ chồng xuất hiện nốt ruồi lốm đốm, đây phần lớn là biểu hiện của việc tình cảm không thuận lợi, vợ chồng bất hòa. Có người thứ ba xen vào tình cảm vợ chồng của ông Kha, cung vợ chồng của ông có hiện tượng xuất cung, chứng tỏ vợ ông đã phản bội, lại còn vướng vào kiện tụng của một vụ án giết người, vụ kiện này không ở Nhân giới.”
Kha Chí Tân vỗ mạnh vào quầy hàng của Tần Nguyễn, người nghiêng về phía trước, ông ta cất giọng nói đầy nặng nề và nguy hiểm: “Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi khuyên cô hãy thành thật khai báo, đừng giở trò nữa.” Ông Tống lại mỏi mồm mới tiễn được một cặp tình nhân trẻ, sau đó cầm chén trà trên bàn lên uống luôn nửa chén.
Ông ta còn chưa kịp nói chuyện với Tần Nguyễn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một nhóm người ở cách đó không xa đang hùng hổ tiến đến. Điều đáng ngạc nhiên nhất là cậu chủ nhỏ của ông ta đang ôm một cái thùng rác vào lòng, trên bộ quần áo đắt tiền còn có vài tấm giấy nhiễm bẩn đã qua sử dụng.
Khóe miệng của chú Lưu giật giật, không để ý tới mùi vị ở đây cùng mùi hôi thối trên người Kha Di Minh, ông ta lao tới lay người cậu ta. Những chiếc xe trước vừa đi không lâu, bây giờ lại có vài chiếc xe sang trọng chạy tới, trong đó có hai chiếc Hummer đã được độ trông vô cùng oai vệ.
Nửa tiếng trước, Tần Nguyễn và Tam gia cùng ăn cơm tối trong xe, anh ở cùng cô một lát thì nhận được điện thoại, một lát sau anh đã rời đi. Kha Chí Tân giơ tay lên ra lệnh cho đám người phía sau: “Đưa người đi cho tôi!”
Nếu không nói thật, vậy Kha Chí Tân sẽ bắt về nhốt lại, ông ta có rất nhiều thời gian chơi đùa với đối phương. Ông ta không thèm để ý việc Tần Nguyễn quen biết với Tiêu Vân Sâm, vừa đến nơi đã trút giận.
Tần Nguyễn liếc nhìn quẻ bói mà Kha Di Minh đã mang về, cô ngước mắt nhìn sát khí trên người Kha Chí Tân bây giờ còn dày hơn so với buổi trưa. Lúc liếc mắt nhìn cảnh tượng xung quanh, chú Lưu há hốc mồm, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến da đầu tê dại.
Nhà vệ sinh có độ rộng vừa phải lộn xộn như bị bão thổi qua, mấy cái thùng rác nằm la liệt trên mặt đất, giấy vệ sinh đã qua sử dụng rơi vãi khắp nơi. Tần Nguyễn nhìn một lúc lâu rồi cười nói: “Ông chủ, tôi thấy ông bị một luồng sát khí màu đen bao phủ, chỉ sợ không sống được lâu nữa.”
Sắc mặt của Kha Chí Tân càng trở nên đáng sợ khi nghe thấy câu nói này, ngọn lửa giận dữ trong con ngươi của ông ta như muốn đốt cháy Tần Nguyễn. Nếu không phải có nhiều người đang vây xem, có lẽ ông ta đã lật tung quầy hàng của đối phương rồi.
Tần Nguyễn khẽ nhướng mày, giọng nói dễ nghe chậm rãi vang lên: “Ông tin hay không thì tùy, không bằng ông Kha tự mình đi điều tra xem, với thủ đoạn của ông, muốn điều tra vài chuyện chắc dễ như trở bàn tay. Hơn nữa tôi và ông không thù không oán, nên lừa ông cũng chẳng được lợi lộc gì, nếu bị ông phát hiện lừa gạt, có khi còn bị ông trả thù, chuyện này tôi vẫn tự mình hiểu.” Ông Tống đứng dậy lẩm bẩm: “Có chuyện rồi.”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu, vẻ mặt chán nản của Tần Nguyễn tỉnh táo hơn rất nhiều, thấy đối phương bị sát khí màu đen bao phủ, Tần Nguyễn ngồi thẳng dậy, mỉm cười chào đón khách hàng lớn. Mẹ già nằm trong bệnh viện, con trai cả ly hôn với con dâu, trong khoảng thời gian này Kha Chí Tân liên tục gặp xui xẻo, hôm nay con trai út cũng gặp chuyện.
Nếu trong chuyện này không có âm mưu, ông ta sẽ không ngồi vững trên đỉnh làng giải trí trong nhiều năm. Âmc thanh nghe giống cười lạnh, nhưng cách phát âm rất kỳ lạ, còn mang theo một chút vội vàng.
Lúc chú Lưu xông tới, khuôn mặat khủng khiếp của nam quỷ càng trở nên vặn vẹo, vong hồn lơ lửng giữa không trung rồi biến mất trong nháy mắt, hơi lạnh xung quanh tan biến với tốc độ cực nhanh. Chú Lưu liếc mắt thấy cậu chủ đang nằm trên mặt đất và ôm cái thùng rác trong tay, người cậu ta phủ đầy giấy, trông rất chật vật.
Ông ta trừng mắt kinh ngạc: “Cậu chủ, cậu sao thế?” Tần Nguyễn xòe hai tay, lộ ra nụ cười đáng yêu vô hại: “Những câu tôi nói với con trai của ông đều là thật.”
Kha Chí Tân nắm chặt tay, cơn tức giận càng bùng lên dữ dội, ông ta gầm gừ: “Vớ vẩn.” Đây là lần thứ hai cô gặp Kha Chí Tân trong ngày hôm nay, lần nào thái độ của đối phương cũng không thân thiện.
Nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của Tần Nguyễn, vẻ mặt Kha Chí Tân hơi cứng lại, hiển nhiên ông ta cũng nhận ra thân phận của Tần Nguyễn, bọn họ đã gặp nhau ở bệnh viện vào buổi trưa. Ngay khi Kha Chí Tân cất lời, mấy người đàn ông cao lớn khí thế hung hãn phía sau bước tới vây quanh Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn thoải mái dựa vào ghế, vẻ mặt không hề sợ hãi, thậm chí còn nhìn Kha Chí Tân bằng ánh mắt đầy vui vẻ. Và lúc người đầu tiên vươn tay về phía cô, đối phương đã bị một sức mạnh vô hình đẩy văng ra vài mét.
Hiện tượng này vô cùng kỳ quái. “Chó má!”
Kha Chí Tân không phải đứa con trai út của mình, ông ta không thể bị tẩy não chỉ vì vài lời nói vô nghĩa. Ngay sau đó, người thứ hai tiến lên cũng bị một sức mạnh đẩy lùi vài bước.
Người thứ ba, người thứ tư… Chú Lưu thấy Kha Di Minh đã ngất đi.
Đầu của chú Lưu đổ đầy mồ hôi, ông ta run rẩy bế Kha Di Minh lên rồi lao ra khỏi nhà vệ sinh. …
Cầu vượt đêm nay vô cùng sôi động, một đống xe sang đỗ bên đường. Ông Tống liếc mắt thấy đám người này ít nhất cũng có bảy tám người, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt bình thường, khí thế lạnh lùng sắc bén.
Sắc mặt ông Tống hơi thay đổi, ông ta vội vàng bấm ngón tay, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Không ai trong số những người này có thể chạm vào Tần Nguyễn.
Kha Chí Tân cau mày, vẻ mặt âm trầm chất vấn vệ sĩ mà ông ta dẫn theo: “Chuyện gì xảy ra thế?” Tần Nguyễn ngồi yên trước quầy hàng của mình, nghe ông Tống dụ dỗ sáu đợt khách.
Trong số đó có một vụ là thành công, còn năm đám khách khác chỉ là những người trẻ tuổi tò mò về những điều bí ẩn, bọn họ đều bị ông Tông ôn tồn đuổi khéo. Tần Nguyễn xuất hiện quá đột ngột, con trai út của ông ta gặp chuyện khi đi vệ sinh trên đường về nhà, đến bây giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh lại.
Nếu không phải chú Lưu và bạn học của con trai út là Đông Tử nói chuyện xảy ra ở cầu vượt, có lẽ ông ta còn chẳng biết có người đang tính kế ở sau lưng mình. “Ông chủ, tôi không thể chạm vào cô ta.”
Gã vệ sĩ trả lời với giọng đầy kinh ngạc, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
Anh ta không phải người vô thần giống Kha Chí Tân, mà ngược lại rất tin vào một điều gì đó.