Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 837: Tần nguyễn được người ở bên dưới chống lưng, đội thiên hành bài xích

Mí mắt của Thái Ung Lương hơi rung rung, nhưng không mở mắt ra, thậm chí ông ta còn không phát ra âm thanh.

Tay t1hanh niên có vẻ ngoài lạnh lùng ngồi bên trái, trông khá hung dữ, nheo đôi mắt lạnh lẽo rồi nói: “Con cũng cảm thấy cô t2a có gì đó không ổn.”

Cậu thanh niên đẹp trai bên phải tên là Chung Hữu, đôi mắt trong veo nhìn Thái Ung Lương n7gồi bên cạnh: “Cha nuôi?” Chứ đừng nói gì tới hai vị Thất gia Bát gia thống lĩnh ngàn vạn Âm sai, quản lý vô số vong hồn. Bọn họ quan tâm đến Tần Nguyễn như thế khiến người ta thật... hâm mộ.

Thái Ung Lương nhấn mạnh giọng điệu của mình, trầm giọng cảnh cáo: “Hai đứa nhớ kỹ không nên đắc tội với cô ta, tự mình đi xem các vụ án còn tồn đọng đó đi. Cấp độ tà ma quỷ quái càng cao, vụ án càng khó giải quyết, thì đều đưa hết đến nhà họ Hoắc.”

“Bọn con biết rồi, cha nuôi.”
Cho dù Chung Tả với Chung Hữu có hâm mộ ghen tị Tần Nguyễn tốt số đến đâu, họ cũng chỉ có thể làm theo mệnh lệnh.

Nhưng sự bất mãn của hai người họ, lại bị lòng hiếu kỳ lấn át.

Rốt cuộc thì người này có lai lịch gì?
Thái Ung Lương từ từ mở mắt ra, ông ta nhìn hai đứa con trai nuôi bên cạnh bằng đôi mắ7t uy nghiêm và lạnh nhạt.

“Mặc dù có vấn đề, nhưng có Hoắc tam phu nhân ở đó, chúng ta không tiện nhúng tay vào 2chuyện này.”

Giọng nói uy nghiêm trầm thấp vang lên, mang theo một chút nghiêm khắc và cảnh cáo.
Theo như cậu ta thấy, từ trước đến nay cha nuôi chưa bao giờ nhìn sắc mặt của các gia tộc lớn ở thủ đô, nhưng chỉ có thái độ với nhà họ Hoắc hai lần này làm cậu ta không hiểu gì cả.

Chẳng lẽ đội Thiên Hành làm việc cũng muốn né nhà họ Hoắc ra à.

Thái Ung Lương chậm rãi lên tiếng: “Thân phận của Hoắc tam phu nhân không đơn giản, Âm sai dưới Địa Phủ đã chào hỏi qua, bảo cha không được chống lại cô ta.”
“Âm sai Địa Phủ?!”

Chung Tả và Chung Hữu cùng kinh ngạc lên tiếng.

“Cô ta được người ở phía dưới chống lưng.” Thái Ung Lương dừng lại một chút, rồi tỏ vẻ phiền muộn cảnh cáo hai đứa con trai: “Sau này gặp được, hai đứa tuyệt đối không được đắc tội với cô ta.”
Chung Tả và Chung Hữu hơi bất mãn.

Bọn họ là những người giỏi nhất trong đội Thiên Hành, nên trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

Ở trong mắt của bọn họ, người phụ nữ tên Tần Nguyễn này là một nhân vật vô cùng có tính uy hiếp.
Ông cụ Huyên là người đứng đầu đội Thiên Hành, ông đã gần bảy mươi tuổi và có thực lực phi phàm.

Ông cụ là Định Hải Thần Châm của đội Thiên Hành, ngày bình thường không bao giờ ra tay, nhưng một khi đã ra tay thì chiêu nào cũng trí mạng, dù là tà ma trăm năm cũng chỉ vài phút là xong.

Thái Ung Lương trầm ngâm, nói: “Cha cũng không rõ lắm, thầy bảo chúng ta cứ phối hợp với cô ta trước, quan sát một thời gian rồi tính tiếp.”
...

Tần Nguyễn rời khỏi Tổng cục Điều tra Hình sự, nhưng cô không trở về nhà họ Hoắc mà lại lệnh cho Lâm Hạo lái xe trở về nhà họ Tần.

Vào thời gian này, Tần An Quốc, Tần Cảnh Sầm và Tần Muội hẳn đều đã về nhà.
Bao nhiêu năm qua, bọn họ đã giết quá nhiều kẻ ác như vậy, có một số người sắp chết đến nơi còn phát ngôn bừa bãi, đợi sau khi làm quỷ lại tiếp tục tu luyện để làm hại nhân gian.

Đội Thiên Hành là bộ phận đặc biệt được Địa Phủ công nhận ở nhân gian, mỗi một tà ma xấu xa mà họ tiễn xuống đều sẽ bị đưa xuống 18 tầng Địa Ngục, để gánh chịu sự trừng phạt cho những việc làm xấu xa của chúng khi còn sống.

Địa Phủ làm sao có thể để bọn chúng có cơ hội lại làm hại nhân gian.
Chung Hữu nhíu chặt mày: “Thế nếu cô ta làm gì chống lại đội Thiên Hành thì sao ạ?”

Trách nhiệm của đội Thiên Hành là duy trì trật tự bình thường trên trần gian, không cho phép bất kỳ hiện tượng siêu nhiên nào, hay các loại tà ma nào làm hại con người. Nếu có, đội Thiên Hành có nghĩa vụ ra tay ngăn cản.

Nếu nói thật ra thì con người còn đáng sợ hơn cả quỷ, bọn họ có năng lực điều khiển quỷ và giết người vì sự ích kỷ của bản thân.
Thái Ung Lương liếc nhìn con trai cả: “Chung Tả, cô gái ấy là phu nhân của Hoắc Tam gia.”

Sự trầm ngâm và hoang mang thoáng xuất hiện trong đôi mắt của Chung Tả, anh ta đưa tay xoa xoa thành ghế da rồi im lặng.

Chung Hữu không thể nhịn được nữa, cậu ta nói bằng giọng ngạc nhiên xen lẫn hoài nghi: “Cha à, chúng ta là Cục quản lý các sự kiện phi tự nhiên, không khuất phục trước thế lực của các gia tộc lớn, bảo vệ trật tự nhân gian là trách nhiệm của đội Thiên Hành chúng ta.”
Nếu Tần Nguyễn cũng là một thành viên trong số chúng, chẳng lẽ đội Thiên Hành còn phải che chở cho cô ta?

Thái Ung Lương lắc đầu: “Cô ta không phải, chúng ta và cô ta là cùng một phe, mà thực lực của Hoắc tam phu nhân còn cao hơn chúng ta, đối đầu trực diện với người như vậy sẽ chỉ tự chuốc lấy khổ thôi.”

Chung Tả đột nhiên hỏi: “Vậy thực lực của cô ta so với ông cụ Huyên như thế nào ạ?”
Tần Nguyễn ngồi ở băng ghế sau đang vuốt vuốt chiếc hộp tinh xảo mà cô lấy từ trong túi ra, đây là quà sinh nhật cô dành cho anh hai Tần Muội.

Hôm qua ở bữa tiệc sinh nhật, cô chưa kịp tặng quà cho anh hai.

Nhà họ Tần.
Chung Hữu giễu cợt: “Một người phụ nữ như cô ta, đừng có để lũ quỷ già kia xơi tái mất!”

Thái Ung Lương thủng thẳng thả thêm một quả bom khác: “Chuyện này do đích thân Thất gia Bát gia nhắn nhủ.”

Nghĩ đến cảnh tượng lần trước mình nhìn thấy hai vị sứ giả Hắc Bạch mà ông ta mệt mỏi xoa xoa giữa lông mày.
Cả anh ta và Chung Hữu đều là nửa người, nửa linh thể nên có khả năng phân biệt được tà ma.

Khi anh ta truyền linh lực vào cơ thể Kim Linh, ban đầu gặp phải cản trở rất lớn, linh lực bị bài xích ra ngoài.

Mặc dù sau đó đối phương có tiếp thu linh lực, nhưng hiện tượng này đủ để chứng minh người phụ nữ kia có vấn đề.
Thái Ung Lương đương nhiên biết hai đứa con nuôi của mình khá kiêu ngạo nên cũng không khuyên bọn họ, mà chỉ nói: “Quay về rồi tìm tất cả các vụ án không phá được, phái người đưa đến khu nhà họ Hoắc cho Hoắc tam phu nhân.”

Chung Hữu: “Những vụ án mà đến chúng ta còn không phá được, cô ta lại có thể phá được hay sao ạ?”

Thái Ung Lương liếc mắt nhìn cậu ta: “Đây là lời nhắn ở bên dưới, những vụ án không phá được giống như thế này, và cả những phiền phức không giải quyết được do tà ma trăm năm hại người gây ra, đều có thể giao cho Hoắc tam phu nhân xử lý.”
Tần Nguyễn đi vào trong nhà, tiếng nói chuyện giữa cha và các anh trai trong phòng khách lọt vào tai cô.

“Thái độ của nhà họ Yên đối với em gái không bình thường, họ rõ ràng muốn nhận em ấy về nhà bên đó.”

Bên trong giọng nói ôn hòa của Tần Cảnh Sầm xen lẫn cả sự lo lắng.

Giọng nói bình tĩnh của Tần An Quốc vang lên: “Nếu họ muốn đánh bài tình cảm với Nguyễn Nguyễn thì không được đâu, đừng quên chúng ta phải mất hơn một năm mới khiến con bé tiếp nhận chúng ta. Người của nhà họ Yên đã về Bắc Anh, sau này Nguyễn Nguyễn cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt bọn họ, các con không cần lo lắng về chuyện này đâu.”

Tần Muội cười khẩy: “Nhưng nếu họ không từ bỏ thì sao?”

Trong phòng khách thoáng trầm mặc, một lúc sau Tần An Quốc mới nói: “Vậy phải xem ý của Nguyễn Nguyễn thế nào. Giờ con bé đã là phu nhân của nhà họ Hoắc, cho dù nhà họ Yên muốn con bé về bên đó thì cũng phải nhìn xem Hoắc Tam gia có đồng ý hay không.”

“Con họ Tần, không phải họ Yên.”