Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 813: Chúc em cả đời này cầu được ước thấy, vô lo vô nghĩ

Hốc mắt Yên Tây Hoa đỏ lên, trong mắt tràn ngập tơ máu, biết Tần Nguyễn là con gái của em gái mình, ông ấy phức tạp nhìn chằm ch1ằm vào cô, mắt không nỡ nháy lấy một lần.

Tần Nguyễn không chịu nổi ánh mắt chăm chú mang theo sự mong đợi này, cô quay2 đầu giống như vô tình nhìn cách bài trí của phòng khách sạn. Anh tiện tay đặt ly rượu lên bàn, và bước nhanh về phía họ.

Áo vest của Lục Dịch Trần không biết đã bị ném đi đâu, chiếc áo sơ mi trắng anh ta mặc trông gọn gàng, nhưng quần của anh ta không biết vì lý do gì lại nhăn nhúm, nên so với những người ăn mặc chỉnh tề khác trong sảnh tiệc, trông anh ta có vẻ hơi chật vật.
Họ tay trong tay đi đến trung tâm sảnh tiệc, người nhà họ Hoắc và họ Tần không biết đã rời khỏi phòng dành cho khách quý từ lúc nào, cũng nhanh chóng đến xem.

Hoắc Vân Tiêu cầm con dao trên bàn lên, từ phía sau ôm lấy eo Tần Nguyễn, tự mình đưa tới lòng bàn tay của cô.
Cô thấp giọng trấn an Trường Uyên: “Có rất nhiều biện pháp, đừng vội, chờ tin tức của tôi.”

“Hi vọng cô không lật lọng.”
“Vâng.”

Hơi nóng mập mờ phả ra khi nói chuyện, rơi vào vành tai của Tần Nguyễn, cô cố gắng kiềm chế nhịp tim quá nhanh của mình, khẽ gật đầu.
Tần Nguyễn ngước mắt, cảm xúc trong mắt không thay đổi, có một loại lạnh lùng bình tĩnh.

Cô đã đoán trước được kết quả trên giấy giám định, trong lòng tò mò khiến cô không nhịn được mà hỏi: “Tại sao đến lúc chết, mẹ em vẫn không liên lạc với nhà họ Yên nhỉ?”
Vệ sĩ do nhà họ Yên phái tới để bảo vệ ở đằng sau, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Hoắc Vân Tiêu, sau đó cũng lập tức quay người đuổi theo bước chân Tần Muội.

Khi Tần Nguyễn xuất hiện trở lại, trên người cô mặc một bộ sườn xám bó sát màu khói tinh tế, hoàn toàn lộ ra dáng người quyến rũ và hoàn hảo của cô.
“Đương nhiên là không.”

...
Giọng điệu nghe rất bình tĩnh, nhưng Tam gia hiểu rõ tính tình của cô nên nghe ra có một chút tức giận.

Dưới rất nhiều ánh mắt thăm dò của mọi người, anh cúi đầu ghé sát vào tai Tần Nguyễn, nhẹ giọng nói: “Chuyện tương đối phức tạp, sau khi bữa tiệc kết thúc anh sẽ nói cho em biết nhé?”
Trường Uyên: “...”

Trong mắt hắn dâng trào lửa giận, hắn giận vì mình chẳng biết bất cứ cái gì mà Tần Nguyễn nói tới.
Hai cơ thể áp sát vào nhau, ôm chặt lấy nhau, hai tay cùng cầm một con dao.

Trước mắt là hai nhân vật phiên bản thu nhỏ đặt ở trên cùng của bánh gato, chúng tinh xảo đến mức không có một chút tì vết nào, nhìn kỹ sẽ thấy đây chính là Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn.
Khóe môi đẹp đẽ của Hoắc Vân Tiêu hơi nhếch lên, càng lộ ra khí chất nho nhã cao quý, giống như vầng trăng sáng trên bầu trời đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong trẻo dịu dàng.

Anh nâng bàn tay trắng như ngọc của mình lên vén tóc ra sau tai cho Tần Nguyễn, rồi nhẹ giọng nói: “Nửa tiếng trước, bác sĩ Trần đã gửi kết quả xét nghiệm ADN đến.”
Nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật không có ở đây, và cũng không có ai cắt bánh sinh nhật.

Nhưng không ai đuổi theo hỏi nhà họ Hoắc rằng Tần Nguyễn đã đi đâu, bọn họ vẫn nói cười vui vẻ, giống như không phát hiện có gì không ổn.
Bản thân chiếc sườn xám đã rất trang nhã, bởi vì khí chất đặc biệt và gương mặt xinh đẹp của cô kết hợp lại thành một vẻ đẹp nữ tính, không chỉ giải phóng sức hấp dẫn đẹp đẽ, mà còn thể hiện sự kín đáo, trang nhã mà không làm giảm đi phẩm giá của người phụ nữ phương Đông.

Tần Nguyễn chậm rãi đi xuống cầu thang, đôi mắt linh động lơ đãng liếc nhìn mọi người trong sảnh tiệc, trong mắt lộ ra tia quyến rũ mê người, khiến người ta rung động.
Càng ngày càng có nhiều người lên tiếng chúc mừng.

Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu bị tiếng chúc mừng của mọi người bao phủ, mặc kệ họ thật lòng hay giả dối, hai người họ nghe vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Hoắc Vân Tiêu ung dung nói chuyện với mấy người Lục Hàn, khi nói về chuyện công việc, lời nói của anh ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề, còn khi nói về cuộc sống, lời nói của anh rất nhẹ nhàng. Bất cứ khi nào anh nói chuyện, những người xung quanh đều yên lặng lắng nghe. Tam gia được mọi người vô cùng kính trọng.

Tần Muội và Lục Dịch Trần trở lại trong tình trạng vô cùng chật vật, điều này đã hấp dẫn ánh mắt của Hoắc Tam gia.
Giới giải trí là một nơi thần kỳ, chỉ cần anh có tài năng, và có tinh thần cố gắng hơn người bình thường, thì sẽ được khán giả công nhận, tất nhiên cái này cũng phải nhìn vào vận may nữa.

Muốn nổi tiếng thì trước hết phải có gương mặt được khán giả yêu thích.
Trường Uyên có gương mặt góc cạnh, các đường nét trên khuôn mặt khá sắc nét, một vẻ đẹp trai rất có tính công kích. Dáng người hắn cao ráo hoàn hảo, một người đàn ông đẹp trai như vậy ở trong giới giải trí cũng rất được khán giả yêu thích.

Đáng tiếc, tính tình hắn không tốt, cũng không có các loại kỹ năng mà người trong ngành giải trí phải có.
Nhà họ Hoắc.

Hoắc Tam gia công khai cầu hôn, Tần Nguyễn đột nhiên biến mất, làm không ít người phát giác ra được cái gì đó.
Trường Uyên đi lên phía trước, hỏi: “Tần Nguyễn, khi nào 7thì cô thực hiện chuyện cô đã đồng ý với tôi?”

Tần Nguyễn hơi chau mày, cô mỉm cười, nói: “Tôi đồng ý với anh cái gì?” 7
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng chứa đựng sự lo lắng vang lên.

Tần Nguyễn cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt: “Không quá thuận lợi, em gặp được hai bác.”
Hoắc Vân Tiêu rủ mắt xuống, nhìn khuôn mặt thất thần của Tần Nguyễn, môi anh kề sát bên tai cô và thấp giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, sinh nhật vui vẻ, chúc em cả đời này cầu được ước thấy, vô lo vô nghĩ.”

Giọng nói tràn đầy tình cảm, dịu dàng mê người vang lên bên tai, đánh tan cảm giác khó chịu trong lòng Tần Nguyễn.
Tần Muội nói, giọng không được vui lắm: “Con bé đi cửa hông lên lầu thay quần áo rồi, một lát nữa sẽ xuống.”

Hoắc Vân Tiêu nhìn về phía người đàn ông lạ lẫm cao lớn, tóc nâu, mắt xanh đang đi phía sau Tần Muội, giọng anh ôn hòa hơn một chút: “Hai người đi sửa soạn lại đi, lát nữa Nguyễn Nguyễn xuống sẽ cắt bánh gato luôn.”
Khi Tần Nguyễn bước xuống những bậc thang cuối cùng, anh chủ động đưa tay ra, trên tay anh cũng đeo chiếc nhẫn đơn giản mà phong cách giống như của cô.

Tần Nguyễn chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh, Hoắc Vân Tiêu hơi nâng cằm, vẽ ra một đường cong đẹp đến rung động: “Mọi chuyện thuận lợi chứ?”
Khuôn mặt không cảm xúc của Trường Uyên thoáng rạn nứt, hắn nheo mắt: “Cô muốn nuốt lời?” Hơi thở không vui quanh quẩn 2người hắn không thể kìm nén được.

Tần Nguyễn cười khẽ: “Anh muốn vào ngành giải trí là đi theo đường diễn xuất hay ca h0át, hay là có năng khiếu gì khác? Chẳng lẽ anh lại định hiện nguyên hình cho khán giả xem như xem xiếc?”
Tần Nguyễn lặng lẽ trở về, cô đi từ cửa hông của biệt thự lên lầu, dùng tốc độ nhanh nhất thay bộ đồ khác.

Dưới lầu.
Tần Nguyễn biết mục đích hắn muốn vào ngành giải trí, đơn giản là vì Tiêu Vân Sâm mà thôi. Nhưng cô chẳng thể nào đồng ý với cách làm của Trường Uyên.

Tiêu Vân Sâm là ngôi sao hạng A có địa vị siêu việt trong giới giải trí, là sự tồn tại mà rất nhiều ngôi sao nổi tiếng đều không thể chạm tới. Huống chi Trường Uyên là một người nghiệp dư, cho dù hắn có bước chân vào giới giải trí thì trong một thời gian ngắn cũng không thể nào tiếp xúc được với ảnh đế Tiêu.
Thấy Trường Uyên sắp nổi giận, Tần Nguyễn cười nói: “Vẫn còn những biện pháp khác để anh tiếp cận được với ảnh đế Tiêu, vào giới giải trí không thích hợp với anh.”

Trường Uyên cắn răng: “Vậy phải làm như thế nào?”
Hiện tại hắn ta rất muốn đến gần chủ nhân của mình, hắn không còn muốn trốn trong chỗ tối nữa.

Tần Nguyễn nhìn những vệ sĩ của nhà họ Yên đã thu dọn xong đồ đạc, thậm chí Yên Tây Dung còn được một vệ sĩ bọc trong chăn bế lên.
Tần Nguyễn nhìn hai nhân vật thu nhỏ này, gương mặt cô dịu dàng, bên trong đôi mắt luôn lạnh nhạt cũng hiện lên nụ cười vui vẻ.

Hoắc Vân Tiêu cầm tay của cô, dẫn dao cắt bánh.
Hoắc Vân Tiêu chủ động tới đón cô, anh có gương mặt tuấn tú đẹp như tranh vẽ, khí chất khoan thai cao quý, khiêm tốn nho nhã, thật là một phong thái đáng ngưỡng mộ.

Khi đôi mắt sâu như giếng cổ của anh nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, giống như muốn nuốt chửng linh hồn của cô vậy, sự cưng chiều và dịu dàng trong mắt anh rất dễ nhận thấy.
Nói xong ra lệnh cho ám vệ ở bên cạnh đi dẫn đường cho hai người.

Ám vệ được lệnh đi lên trước, đưa tay ra mời: “Lục nhị thiếu, Tần thiếu, mời đi theo tôi.”
Không biết anh vô tình hay cố ý mà lại đưa lưỡi dao vào giữa hai nhân vật nhỏ.

Dùng sức một chút, phiên bản thu nhỏ của Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đã bị một nhát dao bắt tách ra một cách tàn nhẫn.
Tần Muội trông còn thảm hơn anh ta, đầu tóc rối tung, cổ áo sơ mi xanh nhạt nhăn nhúm, thần sắc không vui.

Hoắc Vân Tiêu đứng ở trước mặt hai người, trầm giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn đâu?”
Lăng Hiểu Huyên đến gần hơn, ngón tay quấn lọn tóc quăn màu đỏ rượu, mặt mày hớn hở lớn tiếng nói lời chúc mừng: “Tần Nguyễn, sinh nhật vui vẻ!”

Lục Hàn cũng nói: “Chúc Tam thiếu phu nhân sinh nhật vui vẻ, cùng răng long đầu bạc với Tam gia!”