[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Ngoại Truyện Người Cá
Ngoại Truyện Người Cá
Bên bờ biển đêm, người cá hát cho cô nghe.
Một cô gái mặc bộ váy dài thả bước trên bãi cát, bóng lưng cô nhỏ bé và yếu ớt, lúc trông ra mặt biển, có chút cô độc và lẻ loi.
Có điều chỉ là bên ngoài trong như vậy mà thôi.
Liêu Đình Nhạn trông ra mặt biển đằng xa, nghĩ thầm: Không biết hôm nay thím Châu sẽ nấu gì ăn, sáng nay thấy bà ấy mua mực, chắc là hầm canh nhưng mà đúng ra thì mực nướng ngon hơn.
Tức ghê! Nếu như không phải là do mới đến thế giới này chưa được bao lâu, không được tuỳ tiện thay đổi thiết lập nhân vật thì cô đã thẳng thừng đòi ăn mực xào cay rồi!
Tối qua vừa có một trận mưa lớn, nửa đêm còn nổi gió to, cả đêm không ngừng, lúc này bên bờ có vài cái vỏ sò, cá nhỏ tôm nhỏ vụn nát, đều là bị sóng lớn đánh vào đêm qua.
Liêu Đình Nhạn cứ nghĩ tới bữa trưa, đi càng lúc càng xa bên bờ biển.
Sau đó, cô nhìn thấy một người cá ở sau mỏm đá ngầm.
Người cá?
Sao trên đời lại có người cá?
Người cá thật sự tồn tại sao? Liêu Đình Nhạn kinh ngạc lùi về sau mấy bước mới nhớ lại, nếu mình đã có thể xuyên không đến thế giới này, vậy thì thế giới này có tiên cá tồn tại cũng đâu có gì lạ?
Cô nhích tới, nhận ra hình như người cá đã chết, không hề nhúc nhích, vảy cá trên đuôi sắp cạn khô có màu như lông công, xanh lơ có ánh lam, nếu có ánh sáng chiếu tới, chắc trông sẽ đẹp lắm, có cái bây giờ vì khô cạn mà hơi ảm đạm.
Lẽ nào là bị sóng lớn đánh lên bờ hôm qua sao?
Liêu Đình Nhạn coi người cá như cá heo mắc cạn gì đó, cân nhắc xem mình có nên báo cảnh sát không, cô mang tâm thế thận trọng như quan sát sinh vật nguy hiểm chầm chậm tiến đến, nhanh chóng sờ vào cái đuôi kia.
Liêu Đình Nhạn: “!” Mình sờ được đuôi người cá! Được rồi, màn xuyên không này quá xứng đáng.
Cô sờ sờ một lúc người cá vẫn không động đậy, bắt đầu lớn mật hơn, đi sang bên kia nhìn mặt người cá. Mái tóc như rong biển của người cá che khuất mặt, bên trên còn có quấn ít rong, Liêu Đình Nhạn nhìn không rõ, cẩn thận tỉ mỉ vén mái tóc dài đen huyền ra.
Đúng là một chàng tiên cá, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, trông như thế này chắc chắn là một người cá tốt, nếu đã chết rồi thì thôi vẫn không nên báo cảnh sát vậy, để người ta yên nghỉ trong lòng biển đi là được rồi.
Liêu Đình Nhạn lại sờ tóc, vây đuôi, ngực của người ta một hồi, tò mò xong xuôi mới kéo chàng xuống biển, cơ thể này của cô bây giờ kém hơn trước đây một chút, kéo không nổi một người cá lớn thế này, giữa đường phải nghỉ mấy chập, để dễ kéo hơn, cô đành phải ôm lấy cánh tay người cá, để lồng ngực chàng ép sát mình, nhiệt độ lạnh băng khiến cô càng quả quyết hơn rằng đây là một người cá chết.
Uổng ghê.
Cuối cùng cô cũng đến được biển, đang nghĩ xem thế này đã đủ sâu chưa, đột nhiên cảm thấy người cá trong tay nhúc nhích, tiếp đó tay cô nhói lên, người cá bỗng nhiên đâm xuống biển, Liêu Đình Nhạn bị một cánh tay kéo lấy, đi theo xuống biển, cô còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã bị người cá kia cắp lấy đi sâu vào dưới biển.
…
Người cá đã bị sờ cho tỉnh, chàng cảm nhận được người mình bỏng lên vì mất nước, đặc biệt là ở phần đuôi, gió biển như con dao cứa vào phần đuôi khô cạn đau đớn. Chàng bị gió lớn đêm qua thổi quật vào bờ, sơ suất ngất đi, không ngờ lại ngất đi lâu tới vậy.
Chàng đã quen với việc dạo chơi trong sóng to gió lớn nhưng lần đầu tiên lại xui xẻo như thế, không ngờ lại bị đánh vào bờ.
Chàng không mở mắt vì cảm nhận được hơi thở của người lạ bên cạnh, đó là con người. Sát ý trong chàng bỗng cuồn cuộn nổi lên, chỉ là mất đi sức lực, đành phải yên lặng ẩn nấp.
Con người kia cẩn thận tỉ mỉ sờ đuôi chàng, lại chạm vào tóc chàng, động vào vây tai chàng, khiến chàng nghe rõ mồn một hơi thở hồi hộp đè nén. Là một con người rất yếu ớt nhỏ bé, người cá khẽ động ngón tay có vuốt sắc bén, cân nhắc xem có nên dứt khoát xuống tay giết luôn con người này hay không, ngón tay của chàng chắc có lẽ có thể rạch đứt được yết hầu hoặc là móc thủng bụng cô ta.
Thế nhưng chàng không ngờ con người này lại ôm chàng về lại biển. Con người gặp người cá trước giờ đều muốn bắt đi nhưng người cá bị đưa đi trước giờ đều không có kết cục tốt, điều này chàng hiểu rất rõ.
Nhưng ánh mắt con người ốm yếu nhỏ bé này nhìn chàng không có sự tham lam, nhẹ nhàng chạm vào tóc và đuôi chàng, giống như mấy con cá nhỏ dưới nước tò mò bơi tới gần chàng vậy, khiến sát ý trong chàng bỗng chốc lại lặn xuống.
Chiếc đuôi khô cằn đau đớn đụng được nước, nước biển thanh mát bỗng chốc lại khiến chàng thấy thoải mái. Vào thời khắc đó, người cá đắm mình xuống nước, tiện thể kéo theo con người kia đi cùng.
Vào lúc đó, chàng nghĩ muốn kéo con người này xuống biển để dìm chết, vì thế chàng kéo chặt lấy cô, ấn cô xuống nước.
Hình như cô đã bị dọa cho chết khiếp, mở to hai mắt nhìn chàng, váy trắng trôi lềnh bềnh trong nước, miệng nổi ra vài bóng nước.
…
Miệng Liêu Đình Nhạn òng ọc nổi ra vài bọt nước, cô thấy mình sắp chết rồi, thầm chửi thề một tiếng, người cá này đang câu cá hay đi săn vậy? Có phải hắn ta cố ý nằm đó không? Trông mặt mũi ẻo lả thế mà sao có thể làm ra chuyện mặt dày vậy?
Ở đây có cá muốn giết người, có ai can thiệp không vậy!
Dưới biển là lãnh địa của người cá, chàng muốn giết cô là chuyện dễ như trở bàn tay. Liêu Đình Nhạn nghĩ tới mình mới xuyên không tới đây chưa được mấy ngày, còn chưa kịp hưởng thụ căn biệt thự lớn bên bờ biển, còn chưa kịp tiêu mớ tiền khổng lồ trong tài khoản, chưa nếm được mùi làm quý bà sang chảnh, lòng bỗng nổi giận, cô vùng vẫy chống trả, nắm được mớ tóc đen dài như rong biển của người cá kia, không thèm nhìn khuôn mặt ẻo lả cáu kỉnh nổi điên của người kia mà cắn lấy mặt chàng, sau đó tự cô cũng sặc muốn chết.
Trước khi ngất đi, Liêu Đình Nhạn gào thét trong lòng: “Tôi mà chết ấy! Là tôi chúc anh cả đời không kiếm được vợ! Đồ cái thứ người cá ẻo lả xảo quyệt!”
Chắc lời nguyền rủa của cô đã có hiệu nghiệm, cô phát hiện mình vẫn chưa chết, tỉnh dậy trên một bờ biển hoang vắng, Liêu Đình Nhạn ướt nhẹp toàn thân hắt hơi một cái, hoảng hốt nhìn quanh khắp nơi, đcm đây là đâu?
Đây hình như là một hòn đảo, còn là một hòn đảo rất nhỏ, cô đi vòng quanh mép chỉ mất khoảng mười mấy phút. Vậy là muốn cô sinh tồn trên hoang đảo đấy hở? Cô liếc nhìn bàn tay trắng trẻo mềm mại của mình, đây có phải là sinh tồn nơi hoang đảo đâu, sinh tồn ở tuyệt địa ấy chứ.
Trong tích tắc cô liền nằm ra bãi cát.
Mệt ghê, biết vậy hồi nãy chết mẹ đi cho rồi.
Cô nằm xuống chưa được bao lâu đã có người phun nước lên người cô.
Liêu Đình Nhạn ngồi dậy, nhìn thấy người cá ẻo lả ở phía biển cách đó không xa, chàng cầm một con cá bụng tròn vo trong tay, bóp bụng cho cá phun nước tới chỗ cô.
Liêu Đình Nhạn: “…” Đm anh.
Cô vóc một nắm cát ném về phía người cá, cát không ném xa được, nửa đường lại bị gió thổi vào lại. Tên người cá cau có ẻo lả nhìn thấy thì nở nụ cười giễu cợt.
Liêu Đình Nhạn: “…” Tôi nhận được bài học rồi, lần sau có gặp sinh vật dị hợm thì vẫn nên báo cảnh sát trước, tự mình xử lý sẽ không có kết cục tốt.
Còn nữa hả, đủ rồi đấy! Phun cái qq, phun nước nghiện luôn rồi hả?! Xin lỗi con cá tròn vo trong tay mình đi!
Liêu Đình Nhạn lồm cồm ngồi dậy, tức tối đi tới trước mấy bước rồi lại lập tức cảnh giác đứng lại, cái thằng ông nội này có phải đang khích cô qua đó rồi dìm cô nữa không? Thứ người cá xảo quyệt khốn khiếp, không thể tin được.
Người cá hình như đoán ra được cô đang nghĩ gì qua sắc mặt của cô liền phụt cười, sau đó chàng giơ tay, ném một con cá khác dài cỡ cánh tay về phía Liêu Đình Nhạn. Liêu Đình Nhạn không né kịp, bị đập trúng kêu oai oái rồi lại cắm vào bãi cát. Cô vịn dậy nhìn con cá sống vẫn đang đập đuôi trên người mình, khó tin mở trừng mắt nhìn người cá, đcm dùng con cá to thế này làm vũ khí đập tôi?!
Sau không lấy đá luôn cho nó lẹ này.
Liêu Đình Nhạn tức bốc khói, hai tay túm lấy con cá đập về lại, tiếc là cô nhắm không chính xác, chỉ rơi vào vùng nước nông, cá lớn vừa về tới nước thì đã búng đuôi muốn chuồn, bị người cá cách đó không xa giơ tay nhanh chóng bắt được.
Hình như chàng cũng có hơi tức, cau mày nhìn Liêu Đình Nhạn, lại lạnh mặt vứt con cá lên bờ bạch một tiếng, lần này Liêu Đình Nhạn đã né được, cô nhìn con cá dưới chân, chống hông nghĩ lần này nhắm không tốt lắm đấy nhé. Có giỏi thì ném nữa đi, coi còn trúng được nữa không!
Người cá nhìn ra được sự gây hấn của cô, mặt mày bắt đầu phức tạp, dù sao trên mặt chàng cũng đã viết đầy niềm khinh bỉ “Cái con người này có phải bị ngáo không.”
Chiếc đuôi xanh lơ ánh lam của chàng vẫy trong nước, cả người như một mũi tên mất tích trong làn nước biển.
Chàng đi rồi, Liêu Đình Nhạn liền ngồi xổm xuống, cô ngồi trên bờ cát thở lấy hơi, nhìn sang con cá xúi quẩy cũng đang thở lấy hơi bên cạnh mình. Ừm, hình như đây là một loại cá cô từng ăn, mấy ngày trước thím Châu có mua, hình như là khá đắt, cô nhớ là thịt khá ngon mà xương cũng ít, ăn sống cũng có vị ngon riêng… Hửm? Ăn sống? Ăn?
Liêu Đình Nhạn cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ nào sai sai. Đúng rồi, nếu người cá kia muốn đập cô, sao lại không dùng đá mà dùng cá? Không lẽ không phải là đập cô mà là mang cho cô ăn?
Bị con cá xúi quẩy nhìn bằng con mắt cá chết, Liêu Đình Nhạn cuối cùng cũng nhớ lại mùi vị, sau đó nắm lấy tóc mình mù tịt cả ra, không phải chứ, người cá cáu kỉnh quạu quọ kia muốn dìm chết cô mà, sao còn cho cô ăn?
Cô còn nghĩ người cá kia sẽ bỏ cô một mình ở đây, thế nhưng thật ra chàng đã nhanh chóng trở lại, vẫn dừng lại ở vị trí kia, cách cô một đoạn, một người trong nước một người trên bờ.
Người cá nhìn con cá dưới chân cô vẫn chưa suy suyển, lại vươn tay vứt thêm một con nữa bên chân cô.
Liêu Đình Nhạn do dự hỏi: “Cho tôi ăn hả?”
Cô nhận ra người cá không biết nói chuyện, chỉ là hình như chàng có thể hiểu cô nói gì, hừm nhẹ trong mũi, lại liên tiếp ném cho cô thêm mấy con cá.
Hình như anh ta cũng không xấu lắm, Liêu Đình Nhạn hơi nhích tới nói lớn: “Anh đưa tôi về được không!”
“Oái!” Cô bị một cái vỏ sò đập trúng đầu. Lúc nhìn sang người cá lại bơi đi mất.
Liêu Đình Nhạn bắt lấy cái vỏ sò, xoa xoa trán hét lớn: “a–” Tức ghê á, quỷ cá này làm gì vậy?
Sau đó cô phát hiện trong cái vỏ sò có một viên ngọc trai tròn vo, không phải cái vỏ vốn có của ngọc trai mà là một cái vỏ sạch sẽ đẹp đẽ, bên trong được bỏ vào một viên ngọc trai, lóe lên ánh sáng dịu mắt hồng nhạt.
Liêu Đình Nhạn: “…” Người cá đúng là khó hiểu ghê.
Lúc chạng vạng, Liêu Đình Nhạn ngồi bên bờ biển, cảm thấy mình đói chết được, còn khát nữa, thế nhưng cô thật sự không ăn nổi mấy con cá sống toả mùi tanh bên cạnh, trên đảo cũng không có gì ăn được.
Cô ngắm nhìn ráng chiều màu hồng xen xanh phía chân trời, nhìn thấy một người cá nhảy vọt lên từ dưới biển, chiếc đuôi xanh chim công ánh lam của chàng lấp lánh sáng lên dưới tia nắng cuối cùng, cực kỳ mơ mộng, cảnh tượng này cứ như trong một truyền thuyết nào đó, Liêu Đình Nhạn sững sờ một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, lòng hết sức cảm động Đẹp quá trời quá đất.
Sau đó người cá xích tới gần, phun nước cho cô tỉnh.
Chàng nhìn thấy những con cá vẫn chưa được động đến bên chân cô, nhíu mày chỉ chỉ. Cái dáng vẻ đó cực kỳ ông này bà nọ, như tổ tông nào đó chỉ điểm giang sơn ấy, tuy là không nói chuyện nhưng Liêu Đình Nhạn cảm thấy chàng đang nói: Ăn ngay cho bố.
Có lẽ là vì cảnh tượng mới ban nãy, cũng có thể là do tính cách xui khiến, cô không thể cứ hồi hộp lâu được, một chút là lại thong thả như cũ, Liêu Đình Nhạn đột nhiên nhấc cái váy đã khô hẳn, bước vào trong nước, chầm chầm tới gần người cá.
Người cá không động đậy, chàng tựa bên một mỏm đá ngầm nhìn cô, hình như không coi con gà mờ như cô ra gì.
Liêu Đình Nhạn tới gần chàng: “Tôi cảm thấy anh là một cá tốt.”
Người cá nhìn cô bằng nửa con mắt: “Xì”
Tuy là không biết nói nhưng cái tiếng “xì” thật sự tinh tế.
Liêu Đình Nhạn đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay của người cá khóc lớn: “Tôi muốn về! Tôi sắp chết đói rồi! A hu hu hu hu hu hu! Cứu với!”
Người cá không ngờ cô sẽ đột nhiên oà khóc, cắm xuống vùng nước bên cạnh định đi, Liêu Đình Nhạn ôm lấy đuôi chàng: “Đưa em về đi anh cá ơi, năn nỉ anh đó! Nếu không anh muốn cho em chết đói ở đây hay gì! Oa oa oa oa oa! Em muốn về!”
Không biết có phải là do bị cô làm ồn tới mất kiên nhẫn hay không, người cá trừng cô một lúc, cuối cùng đưa hai tay ra nhấc cô ôm vào lòng, cuối cùng luồn vào trong nước.
Liêu Đình Nhạn nín thở, nghĩ có phải là anh ta thấy mình phiền quá muốn dìm chết mình không, hay là quyết định đưa mình về?
Người cá bơi không sâu, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy khuôn mặt trong nước của chàng, làn da trắng lạnh với mái tóc dài như rong biển trong nước thật giống một con thuỷ quái mê hoặc con người.
Cô nhanh chóng cảm thấy không nín thở được nữa, kéo kéo tóc người cá, sau đó người cá ôm lấy cô, vẫy đuôi đưa cô lên mặt nước.
Liêu Đình Nhạn: “Phù–” Cô hít một hơi thật sâu, thấy răng mình đã cược đúng, chắc anh ta không muốn dìm chết cô mà là chuẩn bị đưa cô về.
Dưới bóng tối dần ảm đạm, một người cá ôm lấy cô, bơi trong biển lớn bao la. Xung quanh không thấy rõ đất liền, trên trời đầy sao sáng, người cô có thể dựa vào chỉ có một người cá không biết nói, nỗi sợ bẩm sinh của con người với biển cả khiến cô chỉ có thể ôm chặt lấy eo của người cá, mệt rồi thì đổi lên cổ, tóm lại là ôm chặt lấy chàng không màng tất cả, lo sợ bị chàng vứt bỏ nửa đường.
Chiếc đuôi cá to lớn của chàng chuyển động trong nước, có lúc sẽ nhẹ nhàng vỗ lên chân cô, cô không nhịn được cúi đầu nhìn. Vảy cá khép sát lúc ở trên bờ giãn ra dưới nước, đẹp tuyệt vời mà mơ mộng.
Người cá đẹp quá đi.
Cô không biết giờ là mấy giờ, chỉ biết sao trên trời càng lúc càng sáng, lúc cô suýt ngủ luôn dưới nước, cuối cùng cũng nhìn thấy bờ biển quen thuộc. Chàng thật sự đã đưa cô về.
Liêu Đình Nhạn thấy mình đã lấy lại sức, phóng từ dưới nước lên bờ, sau khi tới bờ, cô quay đầu nhìn lại, người cá ở trong mặt nước tối tăm, nhìn thấy cô nhìn sang thì lặn vào trong nước, vẫy cá vỗ mặt nước dưới ánh trăng, đánh lên một đoá bọt sóng.
Liêu Đình Nhạn nắm viên ngọc trai tròn trịa trong tay, quyết định tha thứ cho người cá này.
Có lẽ sau này sẽ không còn gặp nữa đâu nhỉ.
… Không gặp là không thể nào.
Sau đó, cô lắp camera quan sát bên một mỏm đá ngầm, định bụng nếu người cá lại tới gần thì cô sẽ biết.
Mới lắp chưa được mấy ngày, cô đã nhìn thấy người cá qua màn hình camera. Mặt chàng áp sát trước camera, như là biết được gì, chàng đứng trước camera, dùng ngón tay sắc nhọn gõ cốc cốc vào màn hình cứ như gõ cửa vậy.
Liêu Đình Nhạn nhìn qua màn hình camera, cảm thấy mình như đang đối diện với anh. Người cá vứt một cái vỏ sò trước camera, bên trong cũng có một viên ngọc trai tròn trịa.
Liêu Đình Nhạn: “…?” Anh làm cái gì vậy?
Người cá cứ cách mấy ngày lại tới một lần, chuyển động trước camera sau đó ném lại một món đồ trước camera, có ngọc trai, còn có hồng ngọc với ngọc thạch, thậm chí có cả dây chuyền vàng. Ủa giỡn, anh ta ở đâu ra vậy? Không lẽ tìm được trong mấy chiếc thuyền đắm dưới biển sao? Liêu Đình Nhạn không nhịn được mà suy đoán, một thời gian sau, người cá ném lại một cái hộp.
Liêu Đình Nhạn đoán thử xem trong đó là gì, thật sự không nhịn được, chạy tới trước camera xem món đồ người cá cất công để lại.
Kết cục cô vừa khom lưng đã bị một người cá từ dưới nước vọt lên kéo xuống biển.
Trong khoảnh khắc rơi xuống nước, Liêu Đình Nhạn mắng thầm một tiếng đm. Lại bị tên người cá này lừa xuống nước! Thứ chàng cố ý để lại là “mồi câu”!
Tiếc là biết ra quá trễ.
Liêu Đình Nhạn bị người cá ôm đi trong nước, nhìn thấy nụ cười ngạo mạn đắc ý trên mặt chàng ta.
Chàng ôm cô bơi trong nước một lúc rồi thả cô lên bờ, đúng là khiến người ta không hiểu rốt cuộc thì chàng ta muốn làm gì.
Sau đó chuyện này lại xảy ra thêm mấy lần nữa, Liêu Đình Nhạn dù gì cũng hết sợ, cô còn thấy khá là thú vị, cô đã biết bơi, là người cá đã dạy cô, tuy là đúng ra không gọi là dạy cô bơi được mà phải gọi là cố ý chọc chơi cho vui.
Sau khi biết bơi, cô cảm thấy biển trở thành một khu vui chơi kỳ lạ đặc biệt khác, thế giới trong nước bỗng chốc dần lộ rõ. Đáy biển có quá nhiều sinh vật kỳ lạ, dù ở khu nước nông thì cũng như một rừng thẳm dưới đáy biển. Liêu Đình Nhạn bởi theo một bầy cá đủ mọi màu sắc một lúc, phát hiện thấy một con cá lớn dài hơn một mét đang bơi tới, vội vã giật thót bơi về, trốn sau người cá.
Người cá ngoảnh đầu nhìn cô, hình như là đang chê bai cô nhát gan. Liêu Đình Nhạn không thèm quan tâm, cô nấp sau người cá, đẩy chàng qua đó xem, người cá vừa nãy còn đang lười nhác, đột nhiên nhảy vọt lên, chàng nắm lấy con cá đó kéo về lại cho Liêu Đình Nhạn xem đã đời.
Chàng giống như kẻ săn mồi hung tàn dưới đáy biển, những con cá nhỏ thông thường không hề sợ chàng nhưng một số loại cá lớn nguy hiểm thấy chàng là sẽ chạy mất.
Liêu Đình Nhạn có một lần chơi vui quá trớn, rời khỏi người cá, một mình bơi ra phía biển sâu. Cô nhìn thấy một con cá mập ở đó, tưởng chừng như sợ chết khiếp, đứng yên ở đó bất động, trân mắt nhìn cá mập hung ác bơi tới.
Đó là lần đầu tiên cô nghe người cá phát ra giọng nói, giọng nói của anh hoàn toàn không giống với con người, đó là một tiếng hét đặc biệt, Liêu Đình Nhạn nghe mà chóng mặt cả đầu, con cá mập bơi về phía cô còn thảm hơn cô, quằn quại đau đớn trong nước, cứ như trúng phải công kích đặc biệt.
Người cá nhanh chóng bơi tới, mặt mày phẫn nộ, đưa ngón tay sắc nhọn xé toạc bụng cá mập , máu tươi lan nhoè ra nước, trong chốc lát đã nhuộm đỏ một khoảng nước biển.
Người cá ôm Liêu Đình Nhạn rời khỏi vùng biển đó, cô vẫn còn hơi chưa hoàn hồn, người cá tức tối nhìn cô kêu lên một tiếng, hình như đang lấy cô xả tức.
Sau đó khi cô xuống biển bơi, người cá sẽ theo sát bên cạnh cô, thấy cô sắp bơi đến vùng biển sâu liền kéo chân cô về lại.
Liêu Đình Nhạn không biết tình trạng của mình và người cá này rốt cuộc là thế nào, dù sao cô cũng không dám nghĩ, nghĩ là sẽ yêu đương khác loài mất.
Cô nghĩ lại một chút, cảm thấy trước đây khẩu vị mình không có mặn tới vậy. Nghĩ thế nào cũng không phải vấn đề của cô, là vấn đề của người cá, nếu chàng là một con người thì thứ cô thích đã là người rồi.
Cô biết được người cá kia tên Kiều. Chắc đại loại vậy ấy, lúc cô hỏi tên, chàng đã phát ra âm thanh đại loại là “jiao”, theo suy nghĩ cá nhân, Liêu Đình Nhạn tuỳ tiện gọi chàng là Kiều. (*)
(*) Kiều và Tiêu trong tiếng Trung đều đọc là “jiao”, trong mạch truyện chính, tác giả còn hay bình luận ở cuối truyện, chơi chữ tên của Tư Mã Tiêu (司马焦) là Tư Mã Tát Kiều (司马撒娇), nói nôm na thì là Tư Mã Nhõng Nhẽo, Tư Mã Nũng Nịu~~
Kiều Kiều, a ha ha ha ha ha ha! Mắc cười xỉu!
Một đêm hè, Liêu Đình Nhạn mặc áo thun quần đùi, cầm theo bàn chải các thứ tiến tới bờ biển, vệ sinh cơ thể cho người cá. Sau khi thân thiết với chàng, Liêu Đình Nhạn cứ cách một khoảng thời gian đều sẽ vệ sinh cho chàng một lần, nếu không vệ sinh những kẽ hở trên các phiến vảy của chàng thì đôi lúc sẽ mọc ra một loại rong biển với các thực vật ký sinh, còn có cả kẽ hở móng tay nữa, vụn máu thịt còn sót lại trong vuốt sau khi đi săn cũng phải được vệ sinh định kỳ.
Quan trọng nhất là tóc, lần đầu tiên Liêu Đình Nhạn gội đầu cho người cá còn gội ra được một con cá nhỏ, một con tôm với một con sao biển.
Sao biển đó coi có được không?
Liêu Đình Nhạn: “…” Trên người anh nuôi được cái hồ thuỷ sinh luôn rồi!
Cô dùng dầu gội không mùi cho thú cưng để tắm gội cho anh, tắm xong lại thắt mái tóc dài của anh thành một cái bím dài, sau đó cô vừa cọ kẽ đuôi cá vừa cười: “Công chúa tóc dài, ha ha ha ha ha!”
Người cá lười nhác ngồi đó, bóp con cá mập tròn phun nước vào cô, Liêu Đình Nhạn đã sớm chuẩn bị trước, nhấc súng nước bắn trả.
Liêu Đình Nhạn: “Bão táp mới đã xuất hiện! Xịt xịt xịt xịt!”
Người cá: “…”
Bên bờ biển đêm, người cá hát cho cô nghe.
Chàng là một người cá rất kiêu ngạo, bình thường không hề muốn cất tiếng, lúc hát cho cô nghe cũng là lúc cực kỳ cực kỳ vui vẻ, lúc ấy, giọng hát của chàng còn dịu dàng hơn ánh trăng, êm tai hơn tất cả mọi tiếng nhạc trên đời này.
Trong tiếng hát của chàng, cô nghiêng người hôn chàng, thấp giọng nói với chàng: “Em chắc chắn rằng ở những thế giới khác mình cũng đã từng thích anh.”
Nếu không làm sao có thể dễ dàng bị chàng mê hoặc như vậy.
(Mẩu truyện ngắn Người cá – Kết thúc)